Trừ phi là người phụ nữ có tâm tư khác, đi ra bên ngoài mới không mong gặp được chồng của mình.
Đối với sự thân mật của bố mẹ, Hạ Đông rõ ràng tâm lý bá chiếm, nó không nói gì mà dùng lực tách Hạ Tưởng và Tào Thù Lê ra, mình thì lách vào giữa hai người, sau đó giơ tay trái và tay phải ra mỗi tay kéo một người.
Kỳ thật dụng ý rất rõ ràng, chính là trong lòng nó không cho phép bố mẹ không để ý đến sự tồn tại của mình.
Hạ Tưởng bất đắc dĩ đành phải cười sờ sờ cái đầu của Hạ Đông, lại nhìn về phía Tào Thù Lê cười, chuẩn bị về chỗ ở.
Tào Thù Lê còn cố ý hỏi một câu:
– Muộn thế này rồi anh không bận gì nữa chứ?
– Không có, chắc chắn không có.
Hạ Tưởng nhìn lướt qua căn phòng của Vệ Tân ở nơi không xa một cái, từ chỗ hắn đang đứng vẫn có thể nhìn thấy cửa sổ phòng Vệ Tân vẫn đang sáng đèn, có thể Vệ Tân và Tống Nhất Phàm đã ngủ rồi, có thể Vệ Tân đang ngồi một mình nghĩ tâm sự, dù sao một đêm phóng đãng cũng đã qua như vậy, mặc dù hoảng loạn nhưng cũng là một kỷ niệm buồn cười.
Cũng chính vì vậy mà lịch trình nghiêm túc của hắn có thêm điểm xuyết nhẹ nhàng.
Hạ Tưởng gần như không do dự chút nào mà đồng ý yêu cầu của cô Tề, đều xuất phát từ sự yêu thích trẻ con, không cần quan tâm đến mục đích chính trị trong đó. Đương nhiên, từ lúc Hạ Đông ở trong nhà cô Tề, có thể thường xuyên nhìn thấy suy nghĩ xuất phát điểm của Tổng bí thư, cũng làm cho Hạ Đông lấy thân phận của cá nhân, từ sớm tham gia vào cuộc sống của gia đình Tổng bí thư.
Mặc kệ sau này Hạ Đông theo con đường chính trị hay kinh doanh, ít nhất những việc trải qua thời thơ ấu của cậu bé, sẽ ảnh hưởng cả một đời của cậu bé.
Lấy cách đối nhân xử thế của Tổng bí thư, và sự hiền hậu của cô Tề, Hạ Tưởng tin rằng Hạ Đông sẽ có một thời thơ ấu vui vẻ, hạnh phúc.
Mặc dù hiện tại tên tiểu tử này có chút hống hách, không cho hắn và người phụ nữ của mình thân mật, rõ ràng là một kẻ thư ba.
Nhưng mà chính vào lúc này, điện thoại của Hạ Tưởng lại đổ chuông.
Tào Thù Lê thấy Hạ Tưởng vẻ mặt khó xử, liền trêu ghẹo nói:
– Nếu không phải điện thoại của con gái thì anh cứ dũng cảm mà nghe, em sẽ không bao giờ gây trở ngại cho công việc của anh, mặc dù đêm hôm khuya khoắt mà vẫn có người nói chuyện công việc, thì cũng thật là không hiểu lễ nghĩa gì cả.
Đúng là bị Tào Thù Lê nói đúng rồi, đúng là điện thoại của con gái, không phải Vệ Tân, cũng không phải Tống Nhất Phàm, cũng không phải Tiếu Giai mà là một người phu nữ mà Hạ Tưởng có thể hợp tình hợp lý mà đứng trước mặt Tào Thù Lê nghe điện thoại.
Hạ Đông hỏi một cách không hiểu:
– Mẹ ơi, mẹ có chút không phân rõ phải trái, giống Tiểu Linh. Tiểu Linh không cho phép con chơi với bạn gái khác, mẹ cũng không cho bố nghe điện thoại của phụ nữ khác, ôi, con gái thật là phiền toái.
Bộ dáng cậu nhóc ra vẻ người lớn than thở của Hạ Đông, đùa đến mức làm Tào Thù Lê cười nghiêng cười ngả, hết sức vui vẻ, cười mắng Hạ Đông vài câu.
Hạ Tương ở bên cạnh nghe điện thoại:
– Tử Tuyền, có chuyện gì vậy?
Ôn Tử Tuyền muộn như vậy còn gọi điện thoại đến, Hạ Tưởng liền biết chắc rằng có chuyện cấp bách, bởi vì Ôn Tử Tuyền không phải là người không biết phải trái, cô ấy làm mọi việc đều rất thông minh, tuyệt đối không tự dưng quấy rầy.
– Phó Bí thư Hạ, theo tin tức đáng tin cậy, Bí thư Chu trước sau phái người đi tiếp xúc với Triệu Mẫu Đan và Chu Chấn Ba, cũng may Triệu Mẫu Đan từ chối đề nghị của Bí thư Chu, Chu Chấn Ba chuyển dời vị trí, không gặp mặt trực tiếp.
Giọng của Ôn Tử Tuyền còn khá trấn tĩnh không có dấu hiệu của sự hoảng loạn, mặc dù trong lòng cô ta đã rất loạn.
Bởi vì cô thật không ngờ, Chu Hồng Cơ muốn mượn thế lực của Phó Bí thư Hạ, tại sao lại còn muốn đợi Phó Bí thư Hạ vừa đi, liền lập tức hành động một mình? Nếu chỉ việc tiếp xúc với Triệu Mẫu Đan và Chu Chấn Ba chỉ làm cô phẫn nộ không nói lên lời, thì có một hành động khác làm cô cực kỳ không hiểu, làm cô không phân biệt rõ phương hướng.
Ôn Tử Tuyền liền cảm thấy cần thiết phải kịp thời báo cho Phó Bí thư Hạ, mặc dù đêm đã khuya nhưng tình hình khẩn cấp, tin rằng Phó Bí thư Hạ sẽ không trách tội thất lễ của cô.
Hạ Tưởng không phải là một người lãnh đạo lòng dạ hẹp hòi, đương nhiên sẽ không trách Ôn Tử Tuyền đêm hôm khuya khoắt gọi điện thoại đến, nhưng sau khi nghe Ôn Tử Tuyền báo cáo hành động của Chu Hồng Cơ, trong lòng lại không cho là đúng, hành động của Chu Hồng Cơ hoàn toàn nằm trong dự liệu của hắn!
Hắn đã sớm hiểu rõ cách đối nhân xử thế của Chu Hồng Cơ, có tinh thần mạo hiểm nhất định, cũng có tâm lý đầu cơ, còn có cả thủ đoạn chính trị, nếu như trong thời gian hắn không ở tỉnh Tề Chu Hồng Cơ không có bất cứ động tĩnh gì thì mới không bình thường.
Nhưng sau đó, Ôn Tử Tuyền báo cáo một tin tức khác quả thật đã khiến hắn giật mình.
– Còn có một việc tôi không rõ, Bí thư Chu phái người đến thành phố Yến, nghe nói là muốn điều tra Cung Tiểu Tinh…Cung Tiểu Tinh có thể có chuyện gì cơ chứ?
Chuyện của Cung Tiểu Tinh chỉ có vài người biết, ngay cả Ôn Tử Tuyền Hạ Tưởng cũng không nói, Ôn Tử Tuyền không hiểu hành động của Chu Hồng Cơ cũng là điều dễ hiểu. Điều Hạ Tưởng kinh ngạc không phải là linh cảm chính trị hơn người của Ôn Tử Tuyền, nếu là người khác chắc chắn sẽ không để ý đến chuyện của Cung Tiểu Tinh, điều hắn khiếp sợ chính là tại sao xúc tu của Chu Hồng Cơ sao nhanh đến mức đã tiến đến người Cung Tiểu Tinh rồi?
Biết việc Của Cung Tiểu Tinh chỉ có ba người : hắn, Nghiêm Tiểu Thì Vá Phó Tiên Tiên, trong ba người ai cũng không có khả năng tiết lộ bí mật cho Chu Hồng Cơ, vậy thì Chu Hồng Cơ từ đâu mà biết?
Nếu Chu Hồng Cơ đã trực tiếp phái người đi tới thành phố Yến điều tra lấy chứng cớ, thì chứng minh y đã nắm được chứng cứ sơ bộ, chính là nói, Cung Tiểu Tinh là vũ khí bí mật đã hết tác dụng, hơn nữa, Cung Tử Tinh thân cũng đang nằm trong nguy hiểm.
Cung Tiểu Tinh không thể so với Triệu Mẫu Đan về mặt kiến thức rộng rãi, cô sẽ bị nhân viên Ủy ban Kỷ luật dắt mũi! Cô ấy chỉ là một nhân viên phục vụ, nếu như sau khi bị người của Chu Hồng Cơ bắt được, thì không đến nửa tiếng sẽ khai hết tất cả mọi chuyện.
Trong lúc Cung Tiểu Tinh giải thích rõ ràng vấn đề, chính là lúc cô gặp nhiều nguy hiểm nhất, nếu vụ việc một khi bị lan truyền, thì Cung Tiểu Tinh chỉ có nước chết. Chỉ cần cô bị đưa về tỉnh Tề thì số người muốn đưa cô vào chỗ chết nhiều không đếm xuể.
Không chỉ như thế, vụ việc của Hà Giang Hải sẽ có một lỗ hổng rất lớn…
Sự việc đúng là rất phiền toái.
Cũng nói rõ một điểm, phỏng chừng cũng là Cung Tiểu Tinh không kín miệng, nói hết mọi chuyện cho người nào đó ở phòng tiếp khách, mà người nào đó vô tình tiết lộ thông tin, đúng lúc Chu Hồng Cơ có mối quan hệ với người ở phòng tiếp khách Tỉnh ủy.
Không được, phải khống chế sự tình trong phạm vi có thể khống chế.
– Tử Tuyền, ngày mai cô tìm Phó Chủ tịch tỉnh Lý, nói với ông ấy, nói là ý của tôi, đem tầng quản lý của nhà tiếp khách tỉnh ủy sẽ luân phiên thay một lần, từ Phó tổng trở lên, một người cũng không được bỏ sót.
Hạ Tưởng lập tức truyền đạt mệnh lệnh, mặc dù hắn không trực tiếp quản lý phòng tiếp khách của tỉnh ủy, Lý Đinh Sơn cũng không trực tiếp nhưng muốn đổi giám đốc của nhà tiếp khách Tỉnh ủy thì là một chuyện rất dễ như trở bàn tay.
– Gặp mặt với Hạ Lực thêm một lần, tranh thủ làm cho Trưởng ban Thư ký Hạ cũng hỗ trợ công việc một chút.
Hạ Lực là lãnh đạo trực tiếp của nhà tiếp khách Tỉnh ủy, nếu như y mở lời cộng với đề nghị của Lý Đinh Sơn thì đại sự có thể thành.
– Vấn đề của Cung Tiểu Tinh, đợi tôi về rồi nói cụ thể.
Hạ Tưởng giao phó xong, sau khi đợi phản ứng của đợi Ôn Tử Tuyền liền ngắt máy.
Hạ Tưởng và Tào Thù Lê về chỗ ở, không về chỗ mà cô Tề đã sắp xếp, mà về căn phòng trước đây – là một căn hộ ba phòng vô cúng thoải mái, là tấm lòng của Liên Nhược Hạm đặc biệt mua tặng Tào Thù Lê – sau khi đợi Hạ Đông ngủ rồi, Hạ Tưởng vẫn không hề buồn ngủ bởi vì vấn đề trọng đại của Cung Tiểu Tinh.
Cứ nghĩ là chỉ cần đưa cô ấy đến thành phố Yến là bình yên vô sự, không nghĩ tới vẫn là đánh giá cao chỉ số thông minh của cô ta, xem nhẹ rất nhiều cơ sở ngầm của Chu Hồng Cơ, ngay cả phòng tiếp khách Tỉnh ủy cũng có thể nhúng tay vào, thì có vẻ mọi việc phải tiếp tục đến khi chu toàn một phen mới dễ hóa giải.
Tào Thù Lê tắm xong, ánh mắt nhìn về phía Hạ Tưởng, biểu đạt lời kêu gọi hàm nghĩa phong phú, dù sao cũng đã li biệt một thời gian, Hạ Tưởng biết nhu cầu của cô, vẫn chưa nói gì liền nghe thấy tiếng nói hàm hồ không rõ của Hạ Đông:
– Mẹ ơi, hôm nay mẹ phải ngủ với con, không được ngủ cùng bố.
Ai nói trẻ con không có suy nghĩ? Rõ ràng vừa nãy cậu bé đã ngủ rồi, nghe thấy động tĩnh lại tỉnh, đêm nay cho dù có ý tưởng cũng không thể thực hiện, Tào Thù Lê đành phải cười áy náy:
– Anh cũng đi ngủ sớm đi nhé.
Hạ Tưởng không thể nào đi ngủ sớm được.
Suy nghĩ, nhìn thấy thời gian đã muộn rồi, đêm hôm khuya khoắt nhưng vẫn phải thông báo cho Tề Á Nam, liền gọi điện cho y.
Không ngờ nghe điện thoại là một người con gái:
– A lô, ai vậy? Muộn thế này còn gọi điện đến, thật là không có lễ phép…
Hạ Tưởng sửng sốt, Tề Á Nam đang sống cùng ai vậy, liền hỏi:
– Tôi tìm Tề Á Nam.
Giọng của người phụ nữ ngây ngẩn cả người, ngay lập tức liền tỉnh táo:
– A, là Phó Bí thư Hạ, ngại quá, vừa nãy tôi nghe không ra.
Hạ Tưởng cũng cười, đừng nói là cô không nghe ra hắn là ai, ngay cả hắn vừa nãy cũng không biết cô chính là Lý Thấm.
Lại nghĩ không khỏi tự trách vừa nãy đã suy nghĩ lung tung, Tề Á Nam từ sau khi cưới Lý Thấm, dường như chưa bao giờ xuất hiện vấn đề liên quan đến phụ nữ.
Nhưng cũng không biết là Lý Thấm ngang ngược, hay là muốn nói chuyện với Hạ Tưởng mà không đưa điện thoại cho Tề Á Nam.
– Phó Bí thư Hạ, có việc gì cần phân phó?
Đêm khuya, giọng nói của Lý Thấm trong lúc nửa tỉnh nửa mê truyền đến, có phong vị khác, là âm thanh gợi tình mà Hạ Tưởng chưa từng nghe thấy, nhưng lúc đó hắn cũng chẳng có tâm trạng nào mà nghe phong tình phụ nữ của Lý Thấm, mà trực tiếp nói đến chuyện Cung Tiểu Tinh.
– Sự tình khá là khó giải quyết, trước tiên đem giấu Cung Tiểu Tinh đi, không để người tỉnh Tề tiếp xúc với cô ta, những vấn đề khác do tôi giải quyết.
Hạ Tưởng không nói rõ Cung Tiểu Tinh xảy ra chuyện gì, chỉ nói một cách đơn giản và đưa ra yêu cầu.
– Được.
Lý Thấm không một chút hàm hồ đồng ý.
– Mặt khác nói với Tề Á Nam, bảo anh ta chuẩn bị tốt việc đưa Cung Tiểu Tinh đến tỉnh Tề.
– Được.
Lý Thấm cũng đồng ý ngay lập tức, nhưng từ đầu đến cuối không hề để Tế Á Nam nghe điện thoại.
Hạ Tưởng lắc đầu cười thầm, biết tâm tư của Lý Thấm, cô chính là muốn mình tài giỏi hơn Tề Á Nam, muốn nắm trong tay hết thảy.
Sau khi nói chuyện với Lý Thấm, Hạ Tưởng biết rằng vấn đề tỉnh Tề chỉ duy trì nhất thời, không thể không phối hợp phá án với Ủy ban Kỷ luật, nhưng có một điểm, về vấn đề tỉnh Yến và thành phố Yến, có thể không chặn nhân viên của Ủy ban Kỷ luật tỉnh Tề ở ngoài cửa, nhưng có thể ngăn được ở bên ngoài chân tướng.
Không để ý đến việc đêm hôm khuya khoắt mà gọi điện thoại sẽ làm phiền giấc ngủ của người khác, nhưng Hạ Tưởng vẫn lần lượt gọi hai ba cuộc điện thoại, gọi khoảng hơn mười phút.
Thành phố Yến cũng tốt, tỉnh Yến cũng được, không thể nói là thiên hạ của hắn, nhưng ít nhất cũng có mạng lưới quan hệ kín không kẽ hở của hắn, nếu như Chu Hồng Cơ muốn đem người từ tỉnh Tề đi, chẳng lẽ không phải chuyện cười?
Hạ Tưởng chỉ muốn ngăn không cho Chu Hồng Cơ tiếp xúc với Cung Tiểu Tinh, mà không nghĩ đến sự tiến triển của sự việc so với tưởng tượng cách xa rất nhiều…!
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường - Quyển 16 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Ngày cập nhật | 18/01/2018 22:36 (GMT+7) |