Cũng… không phù hợp với lợi ích của Hạ Tưởng.
Phàm là mọi sự việc không phải là đã hình thành thì sẽ không thay đổi, ví dụ như Thôi Bách Tính ban đầu đến tỉnh Tề, quả thật là muốn một lòng bắt Hà Giang Hải, một lòng muốn làm đại án. Sau khi xảy ra một loạt vấn đề, Thôi Bách Tính cảm giác được gió lớn sóng cao ở tỉnh Tề, chuẩn bị bứt ra đúng lúc.
Trả giá và thu hoạch kém xa, ông ta không đáng phải mạo hiểm.
Chỉ là có người không nghĩ ông ta đi, ông ta lại trở về, còn bị thương một cách quang vinh, bèn cho ông ta biết, kỳ thật sóng gió tỉnh Tề càng mãnh liệt hơn so với một loạt đọ sức trực tiếp lớn hơn nữa bên trong Tỉnh ủy, còn có một lực lượng âm thầm mãnh liệt đang ẩn núp.
Mặc dù không ở tỉnh Tề nhưng từng có kinh nghiệm chính trị, Thôi Bách Tính cũng biết thế lực địa phương tỉnh Tề hùng mạnh, càng biết Hà Giang Hải là nhân vật đứng đầu thế lực địa phương ở tỉnh Tề.
Thôi Bách Tính trước khi đến tỉnh Tề, nghĩ Hà Giang Hải chẳng qua là vật trong bàn tay, ông ta vừa ra quân, nhất định dễ như trở bàn tay, bởi vì Chu Hồng Cơ vô cùng chắc chắc, nói là đã có chứng cớ vô cùng xác thực, tuy nhiên là một lần tiến trình tuần tự.
Một khi đã như vậy, có chiến tích dễ như trở bàn tay sao lại không muốn? Thôi Bách Tính liền vui vẻ đến, quyết định chủ ý là một ngày điều tra cho xong vụ án Phan Bảo Hoa, ba ngày bắt Hà Giang Hải, sau đó thắng trận trở về.
Tuyệt đối thật không ngờ, sóng gió tỉnh Tề lớn, ông ta một đời làm ở Ủy ban Kỷ luật, già rồi già rồi, thiếu chút nữa bị gãy lưng.
Bị đánh vỡ đầu, Thôi Bách Tính cũng không buồn bực, ngược lại kích động sự hiếu kỳ của ông ta, khiến ông ta thay đổi ước nguyện ban đầu, bởi vì cục diện tỉnh Tề phức tạp hơn so với tưởng tượng của ông ta, hỗn loạn và sương mù dày đặc, mà ông ta trở thành điểm tựa lực lượng mấy phương, ông ta ở lại, có người cao hứng, ông ta đi, cũng có người cao hứng.
Nghĩ lại không bằng mượn cơ hội ở lại một thời gian, nhìn lực lượng khắp nơi dị động như thế nào. Ông ta chìm nổi cả đời trong quan trường, còn có thể bị người ta đánh vỡ đầu rồi bỏ đi, sau đó không có một chút dấu hiệu gì sao?
Thôi Bách Tính liền trực tiếp gặp mặt Hạ Tưởng đề cập về vấn đề xảy ra, sau đó xem Hạ Tưởng trả lời như thế nào.
Hạ Tưởng gần như là không cần nghĩ ngợi mà trả lời vấn đề của Thôi Bách Tính:
– Phó chủ nhiệm Thôi quá khách sáo, cho dù ông không ủng hộ tôi, tôi vẫn sẽ ủng hộ công tác của Nhất Lâm.
– Ha ha.
Thôi Bách Tính cười ha hả, ông ta giả thiết các loại câu trả lời của Hạ Tưởng, không nghĩ tới, Hạ Tưởng trong tưởng tượng của ông ta là kẻ dối trá, cũng có lúc chân thành,
– Rốt cuộc là người trẻ tuổi, có tinh thần phấn đấu, với thế hệ trước chúng tôi, ý tưởng đã hoàn toàn bất đồng.
Thôi Bách Tính vỗ vỗ bả vai Hạ Tưởng, ý nói chưa hết, dường như còn nói ra suy nghĩ của mình, cuối cùng lại chỉ cười cười.
Lưu Nhất Lâm gọt bỏ được một quả táo, một chia thành hai, Hạ Tưởng một nửa, Thôi Bách Tính một nửa.
Hạ Tưởng cũng không khách sáo, nhận lấy, Thôi Bách Tính cười nói:
– Tôi và Phó bí thư Hạ cùng ăn chung một quả táo, thú vị, thú vị.
Lời nói của Thôi Bách Tính có hàm ý khác, Hạ Tưởng chỉ gật đầu cười kín đáo, cũng không nói tiếp, bởi vì hắn biết ở trước mặt lão làng quan trường Thôi Bách Tính, nói nhiều dễ lỡ lời, không bằng không nói. Mà Thôi Bách Tính mượn danh nghĩa Lưu Nhất Lâm tỏ vẻ lập trường của ông ta ở tỉnh Tề có chuyển biến, Hạ Tưởng cũng là tạm thời nghe vậy.
Nói được cho dù nghe cũng không dùng được, hành động quyết định hết thảy. Bởi vì bình tĩnh mà xem xét, hắn còn thiếu cơ sở tín nhiệm đối với Thôi Bách Tính.
Không ngờ, Thôi Bách Tính sau đó nói một câu vẫn khiến hắn chấn động.
– Phó bí thư Hạ, không giấu anh, hôm nay sự việc đánh vỡ đầu mặt ngoài là trùng hợp, kỳ thật là có người muốn biến tôi trở thành đòn bẩy, không muốn tôi rời khỏi tỉnh Tề. Tôi đại khái cũng đoán được là ai đã hạ thủ…
Thôi Bách Tính có thể nhìn xuyên qua sương mù dày đặc, liếc mắt một cái nhìn đến chỗ hắc ám sâu nhất, ông ta thật đúng là một nhân tài.
Những tưởng rằng Thôi Bách Tính sẽ kín đáo nói vài câu quan trọng, không ngờ ông ta chỉ thuận miệng nhắc tới, không hề đề cập lại vấn đề này, mà nói đến sự trưởng thành của Lưu Nhất Lâm.
Trên đường trở về, Lưu Nhất Lâm về Thành ủy, Lý Đinh Sơn và Hạ Tưởng đi cùng một xe, nói ra suy nghĩ của mình, vừa mới khởi động thì, Tần Khản đột nhiên xuống xe ông ta, lên xe Hạ Tưởng.
Thư ký Ngô Thiên Tiếu đành phải xuống xe nhường chỗ ngồi, lên xe Tần Khản.
Tần Khản ngồi ở ghế lái phụ, cười ha hả:
– Hôm nay tôi đặc biệt phục vụ hai vị lãnh đạo.
Hôm nay đồng hành với Tần Khản đến thăm Thôi Bách Tính, là trùng hợp, cũng không phải trùng hợp. Không khéo chính là, Tần Khản vốn không cần ra mặt thăm hỏi Thôi Bách Tính, bởi vì ông ta vừa không biết Thôi Bách Tính, lại không có công tác nào chung với Thôi Bách Tính. Trùng hợp chính là, Lý Đinh Sơn đề xuất muốn gặp Thôi Bách Tính, Tần Khản vừa lúc nghe thấy, cũng chủ động muốn đi.
Hạ Tưởng liền đề nghị cùng đi.
Mới tạo nên cục diện hôm nay.
Hạ Tưởng sắp xếp như thế, thâm ý tự nhiên mà sâu sắc, Thôi Bách Tính nhất thời không rõ ý tứ kín đáo trong đó, tin là không cần bao lâu, với trình độ của ông ta, có thể cảm nhận được ý tứ kín đáo sâu đậm trong đó.
Tần Khản muốn ngồi chung một xe, hiển nhiên là muốn nói ra suy nghĩ của mình.
Hạ Tưởng hôm nay biểu hiện rất khiêm tốn, nói rất ít, Tần Khản vừa lên xe, hắn chỉ khẽ mỉm cười:
– Phó chủ tịch tỉnh Tần gần đây đúng là yêu vào nên rất vui vẻ.
Một từ mà hai ý nghĩa.
Sắc mặt Tần Khản không thay đổi, dường như không hiểu lời Hạ Tưởng nói, cười nói:
– Trước khi Phó bí thư Hạ và Phó chủ tịch tỉnh Lý đến tỉnh Tề, tôi chính là một người cô đơn, Phó bí thư Hạ và Phó chủ tịch tỉnh Lý đến đây, tôi mới có bạn bè.
Hạ Tưởng không để ý tới lời lôi kéo của Tần Khản, lời nói khách sáo, hỏi:
– Phó chủ tịch tỉnh Tần, hai dự án nguồn năng lượng mới đang bị chủ nợ tranh chấp, trách nhiệm đấy là của ai?
Hạ Tưởng hỏi, dường như với lời Tần Khản vừa nói không liên quan nhau, nhưng trên thực tế, vấn đề Hạ Tưởng nói có lực sát thương rất lớn. Đầu tiên, Thôi Bách Tính bị đánh ở cửa khu dự án xe khách dùng nguồn năng lượng mới, tiếp theo, dự án xe khách dùng nguồn năng lượng mới, hiện tại đã khiến Tôn Tập Dân giậm chân.
Cuối cùng, dự án xe khách dùng nguồn năng lượng mới, lại là sát chiêu lớn nhất nằm trong tay Tần Khản.
Sắc mặt Tần Khản hơi đổi:
– Không giấu gì Phó bí thư Hạ, kỳ thật chính là một tác phẩm hồ đồ, không hiểu sao tính toán lại không rõ ràng lắm, bởi vì từ thời điểm bắt đầu sớm nhất, Tập đoàn xe khách dùng nguồn năng lượng mới, có một lỗ hổng, muốn dùng lỗ hổng để giở thủ đoạn. Giai đoạn trước làm được coi như cao minh, nhưng trung gian xảy ra vấn đề, có cổ đông cuỗm tiền lẩn trốn.
Kết quả là thời điểm Chủ tịch tỉnh Tôn tiếp nhận, có người cố ý che giấu chân tướng…
– Nếu Chủ tịch tỉnh Tôn làm đại diện, ngân hàng sẽ tăng khoản cho vay. Nhưng đối phương chẳng những không có tiền, ngay cả lực lượng kỹ thuật cũng không có, nói trắng ra là, căn bản là vài mánh lưu manh lừa dối chuyện này. Anh cũng biết, trong quan trường, là dối trên lừa dưới, nhưng giấu giếm đến trình độ nhất định, giấu giếm biết dùng người, sự tình náo động, Chủ tịch tỉnh Tôn cho dù đã biết chân tướng, cũng chỉ có thể đâm lao phải theo lao …
– Hiện tại vấn đề mấu chốt của dự án nguồn năng lượng mới không ở việc tranh cãi quyền của chủ nợ, mà là thời điểm gần nhất, ngay trưng dụng đất tài chính cũng không thanh toán tiền, hơn nữa trước đó, đất còn từng qua tay bán quá hai lần, thu của hơn 100 người tổng cộng một khoản hơn sáu trăm triệu góp vốn. Bên trong Chính phủ có người đề nghị, vì phòng ngừa tình thế mở rộng, khiến ngân hàng tính tiền. Tôi không đồng ý, ngân hàng tính tiền sao? Chỉ là nói nhẹ nhàng và khéo léo, nói là người của quốc gia, kỳ thật là tiền của ai? Vẫn là tiền mồ hôi nước mắt của dân chúng.
– Dựa vào cái gì mà nói là sai lầm của một vài tham quan và một vài sâu mọt có lòng tham, cuối cùng lại để dân chúng trả nợ? Còn có thiên lý hay không? Ý kiến của tôi là, nếu điều tra được đến cùng, mặc kệ đề cập đến ai, tuyệt không nuông chiều, không thể khiến vài kẻ lưu manh đùa bỡn Chính phủ, càng không thể để những cán bộ lãnh đạo ra quyết sách sai lầm, mà khiến quốc gia và dân chúng tổn thất mấy trăm triệu thậm chí hơn một tỷ.
– Cũng có người nói, không phải hơn một tỷ, dù sao đều là tiền của quốc gia, dù cho tiền từ đâu mà tới, chỉ cần trả xong nợ, dọn dẹp sạch sẽ sự tình, bảo vệ mũ quan, cả thiên hạ sẽ thái bình. Tôi và Phó chủ tịch tỉnh Lý kiên quyết phản đối, sẽ không dung túng một số kẻ không đặt lợi ích của dân chúng trong lòng mà dàn xếp ổn thoả. Trong tay tôi thu thập được không ít chứng cớ, bởi vì đề cập tới lãnh đạo cao cấp Tỉnh ủy, cho nên mượn cơ hội hôm nay tới thăm Phó chủ nhiệm Thôi, kín đáo phản ánh tình hình với Phó chủ nhiệm Thôi…
Hạ Tưởng cũng thật không ngờ, hắn một câu dẫn dắt mà Tần Khản khẳng khái phân trần một phen, phải nói, Tần Khản nói rất hiên ngang lẫm liệt, điểm xuất phát cũng rất cao thượng, gạt bỏ mục đích chính của mình là đối nhân xử thế không tốt, ít nhất nếu dùng cân đong đếm sự kiện, ông ta đứng ở bên chính nghĩa.
Cũng là một trong những nguyên nhân Hạ Tưởng trên cơ bản cũng có thái độ ủng hộ đối với những gì Tần Khản đã làm.
Cũng phải thừa nhận Tần Khản đối nhân xử thế có phần thức thời, có lẽ là do ông ta ở tỉnh Tề bị khinh bỉ nhiều lắm nhẫn nhịn lâu lắm, hôm nay ngay trước mặt Hạ Tưởng và Lý Đinh Sơn, một hơi nói ra toàn bộ quan điểm trong lòng, biểu lộ ra rằng ông ta không tính đến chuyện lui về phía sau .
Hơn nữa cũng chẳng khác nào gián tiếp thừa nhận sự kiện Thôi Bách Tính, là do ông ta gây nên.
Cũng khiến Hạ Tưởng hiểu một chuyện, Tần Khản muốn Thôi Bách Tính ở lại đích thực đang có ý đồ là nếu Thôi Bách Tính là Phó chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật Trung ương, có thể điều tra Hà Giang Hải, cũng có thể điều tra toàn bộ quan lớn Tỉnh ủy tỉnh Tề!
Đúng vậy, toàn bộ, bao gồm cả Khâu Nhân Lễ, bao gồm cả Tôn Tập Dân!
Chẳng lẽ, Tần Khản đã chuẩn bị tốt đầy đủ căn cứ xác thực?
Ngẫm lại Tôn Tập Dân cũng thật sự là xui xẻo, ở tỉnh Yến là thay ông trời chịu tiếng xấu, không tìm thấy đất để nói rõ lí lẽ, hiện tại ở tỉnh Tề, gần đây đã bị Hà Giang Hải hãm hại, hiện tại lại bị Tần Khản tính kế, lớn tuổi như ông ta làm sao mà phải chịu những sự việc như vậy?
Kỳ thật Hạ Tưởng từ đề xuất của Thôi Bách Tính ở lại tỉnh Tề một thời gian cũng đã đoán được, Thôi Bách Tính là muốn tham gia vào thế cục tỉnh Tề.
Với quan hệ của hắn và Lưu Nhất Lâm, dựa vào phân tích về cách đối nhân xử thế của Thôi Bách Tính, trên cơ bản có thể cho ra kết luận, Thôi Bách Tính có nhận thức hoàn toàn mới đối với thế cục tỉnh Tề, đã thay đổi ước nguyện ban đầu, không hề lấy việc bắt Hà Giang Hải là việc quan trọng nhất.
Nếu Thôi Bách Tính thật có thể nắm chắc thế cục, kiên trì nguyên tắc, hết thảy lấy sự thật làm thước đo, ông ta hoàn toàn có thể trở thành điểm tựa quan trọng tiếp theo ở tỉnh Tề, trở thành đối tượng mà các thế lực khắp nơi tranh chấp giành lấy, nhất định có thể ở giữa thu hoạch càng nhiều lợi ích chính trị.
Nhưng đồng thời, lại gánh vác thêm nhiều mạo hiểm chính trị lớn.
Thế cục tỉnh Tề lại tăng thêm chuyện xấu không ngờ, rốt cuộc sẽ đi theo phương hướng nào, sẽ lấy loại phương thức gì cho xong việc, Hạ Tưởng cũng khó mà phán đoán.
Quả không ngoài dự đoán, sau khi tin tức Thôi Bách Tính nằm viện truyền ra, mạch nước ngầm mãnh liệt tỉnh Tề bắt đầu khởi động, liên tiếp đã xảy ra vài sự tình khiến người ta kinh hoàng, biểu thị thế lực tỉnh Tề phản kích, chính thức, toàn diện và không có lối thoát đã bắt đầu rồi.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường - Quyển 17 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Ngày cập nhật | 28/01/2018 08:36 (GMT+7) |