Nhưng những gì Hà Giang Hải cung cấp có thể tìm ra ý nghĩ của Chu Hồng Cơ, Hạ Tưởng xem ra cũng không thể thực hiện, bởi vì Hà Giang Hải vẫn nhận định theo điểm xuất phát là Chu Hồng Cơ và cấu kết với Dương Ngân Hoa từ đầu, nói ra Dương Ngân Hoa ở nội thành có một căn nhà bí mật…
– Có lẽ Chủ nhiệm Chu có một số việc cần thảo luận với cô ta, liền vội vàng đi. Hiện tại khẩn trương, hẳn là có thể vừa lúc tới kịp.
Lời Hà Giang Hải nói khéo léo, kỳ thật vẫn là không có ý tốt, mang tiếng là cung cấp ý đồ, kỳ thật vẫn là đào hầm, là khiến Tỉnh ủy phái người, trực tiếp bắt cả đôi.
Hạ Tưởng tuy rằng chán ghét Hà Giang Hải ném đá xuống giếng, nhưng không nói được, hơn nữa hắn tin tưởng Chu Hồng Cơ cũng không đến nỗi như Hà Giang Hải nói. Giữa Chu Hồng Cơ và Dương Ngân Hoa rốt cuộc có vấn đề hay không, tạm thời không bàn. Cho dù có, Chu Hồng Cơ cũng sẽ không đến mức ngay cả hội nghị thường vụ cũng không mở mà đi hẹn hò với Dương Ngân Hoa.
Dương Ngân Hoa không phải Phan Kim Liên, còn không có sức hấp dẫn lớn như vậy. Hơn nữa cho dù là Phan Kim Liên tái thế, cũng không có khả năng mê hoặc được một vị quan lớn cấp phó tỉnh làm cho đầu óc choáng váng đến nông nỗi như thế.
Huống chi Hạ Tưởng quá rõ cách Chu Hồng Cơ đối nhân xử thế, còn chưa đến nỗi không để ý mức độ liêm sỉ.
Hạ Tưởng không tiếp lời Hà Giang Hải nói, đúng lúc hắn còn có chuyện quan trọng khác nói với Hà Giang Hải:
– Anh Giang Hải…
Hà Giang Hải nghe được giọng điệu Hạ Tưởng vừa chuyển, không đề cập tới chức vụ mà dùng cách nói với người quen, đại khái đã biết Hạ Tưởng muốn nói gì, không khỏi trong lòng căng thẳng, vội nói:
– Phó bí thư Hạ, tôi luôn luôn kính nể cách đối nhân xử thế của anh, công chính, công bằng đáng tin cậy, tỉnh Tề chính là nhờ có anh, mới duy trì được cục diện yên ổn, là người tỉnh Tề, tôi vô cùng cảm kích. Anh có gì chỉ bảo, cứ việc nói, tôi nhất định làm theo.
Hà Giang Hải trực tiếp đội mũ lên đầu cho Hạ Tưởng, mũ chóp cao, hơn nữa còn lóng lánh, đáng tiếc, Hạ Tưởng không động đậy.
– Nếu tôi nhớ không lầm, anh Giang Hải là người ở Bán Đảo, khí hậu Bán Đảo so với thành phố Lỗ tốt hơn, sau này lui ra, về với ông bà an dưỡng là việc tốt. Tôi vẫn hướng tới có một ngày, có một trang trại nhỏ, bên trong có mấy loại cây, làm một mảnh vườn trồng rau, chăm hoa, luyện thư pháp, cuộc đời như vậy là an bình yên ổn nhất.
Hà Giang Hải gặp phải cú sốc, Hạ Tưởng ám chỉ trực tiếp, không lầm là nói cho ông ta hiểu, chẳng những nên thu tay lại, mà còn nên hồi tâm, nếu không, ngay cả khả năng rút lui cũng lui không yên ổn.
– Ý tưởng của Phó Bí thư Hạ và tôi giống nhau, tôi đã sớm hy vọng Trung ương phê chuẩn cho tôi từ chức.
Hà Giang Hải bật cười ha hả, lại cảm thấy tất yếu nên biểu hiện một chút tấm lòng với Hạ Tưởng, cường điệu nói,
– Gần đây Phó chủ tịch tỉnh Tần và tôi đi lại khá thường xuyên, tuy nhiên tôi và ông ấy ý tưởng không giống nhau lắm, ông ấy đến đây, tôi pha trà chiêu đãi. Ông ấy đi rồi, người đi thì trà lạnh.
Hạ Tưởng thấy Hà Giang Hải còn đang đánh thái cực, cũng rất không vui nói:
– Bí thư Hà, tôi cũng chỉ nói lại lần nữa, theo cá nhân tôi mà nói, để giữ gìn danh vọng, cuối cùng dừng lại khi toàn bộ tỉnh Tề yên ổn đoàn kết, tôi hy vọng anh mau chóng sắp xếp về hưu hưởng cuộc sống tuổi già. Thế lực địa phương Tỉnh Tề quả thật rất khổng lồ, nhưng cũng không phải bền chắc như thép, lại càng không phải không có cách nào chỉnh đốn. Lần trước giải quyết tranh chấp quyền của các chủ nợ, tôi nghĩ anh cũng có thể nhận ra một chút gì.
Không đợi Hà Giang Hải nói gì nữa, Hạ Tưởng cuối cùng nhấn mạnh một câu rồi ngắt điện thoại:
– Bí thư Hà, cái tôi giữ gìn chính là lợi ích của tỉnh Tề, không phải lợi ích của một người hay một thế lực tập đoàn, mong anh nhớ kỹ một chút, vì đại cục tỉnh Tề, bất luận lợi ích cá nhân hay lợi ích tập đoàn, đều có thể hy sinh!
Hà Giang Hải ngơ ngẩn tại chỗ!
Quả thật, lời Hạ Tưởng nói, gây sự kinh ngạc và uy hiếp đối với ông ta, bởi vì cho đến hôm nay, Hà Giang Hải đã rõ ràng một đạo lý không thể chối cãi, ở tỉnh Tề, bởi vì Khâu Nhân Lễ một lòng nhào vào chuyện lớn lên chức, bởi vì thế lực Tôn Tập Dân thế lực suy kém, trên thực tế người cầm lái, đã là Hạ Tưởng!
Hơn nữa lại nghĩ đến ở tỉnh Tề thế lực khắp nơi quay xung quanh Hạ Tưởng, đã là điểm tựa quan trọng nhất, và hắn bất cứ lúc nào có thể kích động sức ảnh hưởng tới lợi ích của bất luận phe phái nào, khiến cho hắn xứng đáng trở thành đệ nhất ở tỉnh Tề.
Chỉ sợ Hạ Tưởng hiện tại có quyền uy ở Tỉnh ủy tỉnh Tề, cùng với sức ảnh hưởng của hắn tới Lý Đồng và Chu Vu Uyên, cũng đã lợi dụng thành công Chu Vu Uyên và Hạ Lực làm cầu nối, thành lập được cơ sở hợp tác nhất định với thế lực địa phương tỉnh Tề. Thậm chí Cung Tiểu Tinh không biết giấu kín ở nơi nào cũng thành đòn sát thủ lợi hại nhất của Hạ Tưởng, Hạ Tưởng muốn mây mưa thất thường ở tỉnh Tề cũng không phải việc khó.
Hà Giang Hải đang cưỡng ép Chu Hồng Cơ từng bước lui về phía sau, ngay khi mới nếm thử thành quả thắng lợi, bị Hạ Tưởng dội một chậu nước lạnh, lập tức cảm thấy lạnh từ đầu đến chân, không ngờ sau một lúc lâu cũng không dậy nổi ý nghĩ chống cự.
Hắn thật sự đã sa sút tới nỗi bị câu nói đầu tiên của Hạ Tưởng dọa đến khiếp đảm sao?
Cũng đúng, mà cũng không phải.
Bình tĩnh mà xem xét, nếu ngay từ đầu Hạ Tưởng theo thiên hướng lập trường của Chu Hồng Cơ, ông ta hiện tại không phải người chết, thì cũng là dở sống dở chết, làm sao có thể thong dong bố trí và có cơ hội làm cho Chu Hồng Cơ sứt đầu mẻ trán? Bởi vậy, ông ta phải cảm tạ lập trường trung gian của Hạ Tưởng.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, nếu Hạ Tưởng ngay từ đầu liên kết với ông ta, hiện tại đừng nói Chu Hồng Cơ sớm thất bại thảm hại, mà ngay cả Tôn Tập Dân phỏng chừng cũng không khác biệt lắm phải cáo biệt tỉnh Tề, tại sao Hạ Tưởng cố chấp như vậy, muốn cố thủ với một nguyên tắc đại nghĩa và công bằng?
Tỉnh Tề mà loạn thì tốt rồi, dù sao tỉnh Tề cũng không phải tỉnh Tề của ông ta, cho dù chết một đống người, cũng không có ai là bạn tốt hay là cha mẹ họ hàng của ông ta, ông ta sao phải suy nghĩ vì dân chúng tỉnh Tề?
Không nghĩ ra lựa chọn của Hạ Tưởng cũng không sao, nhưng lời Hạ Tưởng nói, Hà Giang Hải phải xem xét thận trọng, bởi vì ông ta tin Hạ Tưởng dựa vào Cung Tiểu Tinh và Chu Vu Uyên có trong tay, Hạ Lực cùng với Lý Đồng làm cầu nối, hoàn toàn có thể từng bước đánh vào thế lực địa phương tỉnh Tề, tiến hành phân hoá, lôi kéo và chèn ép, tuy nói chưa chắc có thể khiến thế lực địa phương chân chính của tỉnh Tề tan rã, nhưng đạt tới mức bờ vực của suy yếu, cũng không phải không có khả năng.
Mà ông ta thật muốn chọc giận Hạ Tưởng, lời nói muốn yên ổn lúc tuổi già, phỏng chừng cũng không có khả năng …
Làm sao bây giờ? Hà Giang Hải trầm tư thật lâu sau, rốt cục hạ quyết tâm, gọi điện thoại cho Tần Khản:
– Phó chủ tịch tỉnh Tần, việc lần trước chúng ta đàm đạo, chỉ sợ hơi thay đổi …
…
Bắc Kinh, Ban Tổ chức Trung ương.
Ngô Tài Dương ở văn phòng sau khi nghe vài cuộc điện thoại, cúi đầu suy nghĩ sự tình trong chốc lát, lại lấy điện thoại gọi cho Cổ Thu Thật. Sau khi nói chuyện với Cổ Thu Thật một lúc lâu, ông ta lại cầm lấy điện thoại, không lịch sự qua tay thư ký, trực tiếp gọi cho Tạ Tín Tài.
Nói chuyện với Tạ Tín Tài ngắn gọn hơn, chỉ có vài phút.
Trò chuyện xong, mắt thấy đã đến giữa trưa, ánh mắt Ngô Tài Dương nhìn xuyên qua cửa sổ, nhìn ra phía ngoài cửa sổ là một cây ngô đồng lắm cành nhiều lá, nhìn thấy ánh mặt trời chiếu từ trên xuống tán lá xum xuê của cây ngô đồng, hình thành những vết lốm đốm, cũng không biết nghĩ tới điều gì, vui mừng mỉm cười.
Trong mắt ông ta, Hạ Tưởng lọt vào trong tầm mắt giống như cây ngô đồng, cây lớn rễ sâu, sức sống bừng bừng.
Để cho ông ta vui mừng không phải Hạ Tưởng đã trưởng thành trở thành một gốc cây đại thụ có thể chống lại mưa gió lớn, mà cây đại thụ này, tuy rằng không đủ để có được mạng lưới thế lực rắc rối khó gỡ, cũng đã có thể đứng ngạo nghễ bên trong cùng với vô số cây đại thụ khác, nổi bật, có chút không giống bình thường và tự lập.
Thế cục ở tỉnh Tề rắc rối phức tạp, Hạ Tưởng không hề giống như trước đây dứt khoát đi tới, mà là ở giữa phối hợp tác chiến, ra tay thao túng, ai quá giới hạn thì nhắc nhở người đó, ai nghe lời thì lôi kéo người đó, hoàn toàn có đầy đủ tiềm chất của một người là lực lượng hậu bị. Cũng chứng minh được một chút, ông cụ quả thật có ánh mắt nhìn xa, không có nhìn lầm người, từ trước khi Hạ Tưởng bước vào cấp Phó giám đốc sở, cũng đã nhận thức chuẩn xác phẩm chất của Hạ Tưởng, làm một trợ thủ đắc lực của nhà họ Ngô.
Có Hạ Tưởng, đời thứ ba nhà họ Ngô, có thể được đảm bảo không phải sợ rồi.
Đang suy nghĩ tới mức xuất thần, điện thoại reo, là một dãy số rất ít gặp. Nhưng nếu thư ký không xin chỉ thị mà đã chuyển vào, khẳng định là cuộc điện thoại quan trọng, Ngô Tài Dương liền nghe máy.
Trong điện thoại, truyền đến một giọng nói đã lâu không nghe, câu đầu tiên nói, mang đến cho ông ta một niềm vui bất ngờ thật lớn.
– Cha, con là Nhược Hạm…
Liên Nhược Hạm gần như rất ít chủ động gọi điện tới, sau khi xuất ngoại một cuộc điện thoại cũng không có, hôm nay lại phá lệ gọi tới, khiến Ngô Tài Dương đã phải tu luyện để chịu đựng cuộc sống có ít chuyện vui, được một niềm hạnh phúc lớn, vui vẻ ra mặt…
…
Ngô Tài Dương là vui vẻ ra mặt, nhưng Long Gia Thành lại giận dữ.
Bởi vì tỉnh Tề liên tiếp thất bại khiến ông ta vô cùng căm tức, căm tức rất nhiều, lại bởi vì Nha Nội lặng lẽ về Bắc Kinh, khiến tiếng nói chỉ trích trong phe phái tấn đối với chuyện tấn công Hà Giang Hải tăng lên không ít, đều nhất trí cho rằng, cưỡng ép thông qua vấn đề lập án của Hà Giang Hải, là có thể hóa giải cục diện bế tắc của tỉnh Tề.
Tôn Tập Dân bị dồn tới góc tường, Chu Hồng Cơ bị biến thành mặt xám mày tro, đến nông nỗi toàn bộ đều thua, chỉ có hai con đường có thể đi, hoặc là hạ độc thủ, hoặc là chịu thua.
Vấn đề ở chỗ, nói chịu thua, không chỉ có đánh mất thể diện, hơn nữa còn không thể cam đoan Hà Giang Hải và Tần Khản cùng thu tay lại, nói đúng là, nhận thua, còn có khả năng bị người ta nhổ cỏ tận gốc.
Trong chính trị, không có sự thông cảm. Đương nhiên, nếu đối thủ là Hạ Tưởng, Long Gia Thành chắc chắn tin tưởng Hạ Tưởng sẽ thu tay lại đúng lúc, đáng tiếc, trong kinh nghiệm ông ta nhận định về người trong quan trường, không có mấy người có thể kiên trì lập trường và nguyên tắc cơ bản như Hạ Tưởng.
Vừa nghĩ tới Hạ Tưởng, trong lòng Long Gia Thành có đủ loại cảm giác lẫn lộn, thậm chí trong lòng còn tiếc nuối, nếu Tần Đường năm đó không mưa to một phen, có lẽ lập trường của Hạ Tưởng ở tỉnh Tề, sẽ hơi chút hướng đến Tôn Tập Dân và Chu Hồng Cơ, có Hạ Tưởng giúp một tay, Tôn Tập Dân và Chu Hồng Cơ cũng không đến mức chật vật như thế.
Lúc này chỉ có thể cưỡng ép lập án, Long Gia Thành quyết định buổi chiều mời dự họp Hội nghị thường vụ Ủy ban Kỷ luật Trung ương, chính thức đưa vấn đề Hà Giang Hải ra ngoài, ý nghĩa chính trị chính là, không cần đánh lén, trực tiếp giương đao.
Hội nghị lập tức sẽ mời họp, Long Gia Thành xem giờ, chuẩn bị ra khỏi văn phòng đi tới phòng họp, thư ký lại vào báo cho ông ta biết hai tin tức kinh người. Thứ nhất, Ban Tổ chức Trung ương đã chính thức quyết định phê chuẩn cho Hà Giang Hải từ chức. Thứ hai, ở Hội nghị thường vụ, Thôi Bách Tính phải đệ trình vấn đề tài liệu tố cáo chắc chắn về Tôn Tập Dân và Chu Hồng Cơ.
Long Gia Thành đã ra đến cửa, lại thu chân, mặt mũi vô cùng nghiêm trọng chỉ bảo cấp dưới:
– Hủy bỏ Hội nghị thường vụ, lập tức gọi Thôi Bách Tính đến văn phòng.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường - Quyển 17 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Ngày cập nhật | 28/01/2018 08:36 (GMT+7) |