Trên đường đưa hai người đến sân bay, Tống Nhất Phàm líu ríu nói không ngừng, chủ động kể chuyện ngày xưa cho Hạ Tưởng và Vệ Tân nghe, cái gì là tài tử giai nhân, cái gì là thư sinh nghèo túng, cái gì bội tình bạc nghĩa, vân vân, dù sao cũng đều là chuyện thời xưa. Cũng thật lạ, Tống Nhất Phàm thân là con gái của Bí thư Tỉnh ủy, là một cô gái rất hiện đại, mà lại thích chuyện thời xưa, cũng không uổng công Hạ Tưởng cho rằng cô thích hợp nhất với chiếc váy dài, trầm tĩnh ngồi trong thư viện, dưới ánh mặt trời buổi trưa, bình yên mà sống một cuộc sống bình tĩnh và lý trí.
Chẳng qua, hiện giờ… Tống Nhất Phàm thực khiến Hạ Tưởng không biết nói gì. Bởi vì một mình cô nói không ngừng, ai cũng không chen nổi câu gì, đúng hơn là trơ mắt ra. Nói cả những chuyện tương lai mà so với trước mắt còn xa không với tới, khiến cho Hạ Tưởng hoài nghi cô làm vậy với ý quấy rối.
Quả nhiên, Tống Nhất Phàm nói một mạch đến tận sân bay. Lúc sau, còn không cho Hạ Tưởng đi, còn nói có một sự việc khiến cô vừa nghĩ tới liền vô cùng tức giận.
– Anh Hạ, dù sao cũng có người đã nhắn tin cho chị Vệ, dường như muốn hẹn hò với chị ấy. Anh cần phải để ý chị Vệ kỹ hơn.
Cô lắc đầu thở dài làm bộ như tới ngày tận thế:
– Đáng tiếc em chưa từng cầm di động của chị Vệ. Nếu không, em nhất định tra ra số điện thoại của kẻ đó, báo thù cho anh. Chị Vệ cũng thật là, đem tên của kẻ kia thay thế bằng một chữ “W”, em có hỏi chị ấy làm vậy là có ý tứ gì, chị ấy lại không nói.
Hạ Tưởng dở khóc dở cười:
– Em là người có không ít chủ ý, không phải sự tình cần em quan tâm, thì ít quan tâm chút đi. Làm tốt công tác của mình, cùng Vệ Tân phát triển công ty cho lớn mạnh mới phải chứ.
– Em là muốn tốt cho anh. Anh phải phân biệt rõ người tốt kẻ xấu chứ.
Tống Nhất Phàm rất bất mãn liếc mắt về phía Hạ Tưởng một cái:
– Chị Vệ lại dịu dàng, biết săn sóc. Hơn nữa lại rất nghe lời, là người tốt nhất trong hậu cung của anh. Với một người có hậu cung phong phú như anh, ắt không thể thiếu chị Vệ. Nếu để cho chị Vệ chạy mất, ngay cả em cũng coi thường anh.
Hạ Tưởng xấu hổ. Tống Nhất Phàm sao cái gì cũng dám nói. Hậu cung mà cô cũng thực sự có thể nói ra. Tuy nhiên đừng nói, hiện tại cô bé Nhất Phàm nhăn mày cười, một ánh mắt một thần thái, thật đúng là làm cho người ta mê hoặc đến không nói nên lời.
Con bé tóc vàng năm đó , hiện tại đã thật sự trưởng thành, biến thành một đóa hoa mùa xuân ướt át tươi đẹp.
Mãi đến lúc lên máy bay, Hạ Tưởng gần như không có cơ hội nói vài lời với Vệ Tân. Trong ánh mắt Vệ Tân đầy bất đắc dĩ và bao dung. Càng thể hiện trái tim hiền hậu của cô, cũng không oán giận và trách cứ điều gì.
Thật ra, trong lòng Hạ Tưởng cũng hiểu rõ, Tống Nhất Phàm ngoài miệng nói nhẹ nhàng và khéo léo, giống như cô thật sự không biết gì cả. Kỳ thật cô đã sớm đoán được điều gì. Cô bé thông minh sắc sảo, cũng tự cho mình là thông minh, chẳng qua cô lại quên mất, hắn đã nhìn cô lớn lên.
Tên của hắn trong điện thoại của Vệ Tân được đánh dấu bằng chữ “W”, kỳ thật là chữ cái trong chữ phiên âm của từ “Này”. Tống Nhất Phàm sẽ không biết, ngoại trừ Vệ Tân và hắn ra, người khác sẽ không biết.
Vệ Tân và Tống Nhất Phàm vừa đi, trong lòng Hạ Tưởng cũng kiên định hơn rất nhiều.
Trên đường quay lại Tỉnh ủy, Hạ Tưởng không ngờ nhận được điện thoại của Tần Khản.
Hiện tại, tuy nói quan hệ giữa Hạ Tưởng và Tần Khản, ngoài mặt vẫn trời trong nắng ấm, kỳ thật trên cơ bản đã thành người xa lạ, chỉ kém một cái cuối cùng là trở mặt. Quả thật, làm một chính khách thành thục trong chính trị, chưa đến thời điểm cuối cùng, cũng sẽ không có ai trở mặt muốn tối tăm mặt mũi mà đối lập nhau, ít nhất ngoài mặt khi giải quyết việc chung còn phải khách khí.
Tần Khản gọi điện, kỳ thật Hạ Tưởng đã ngầm lường trước, tiếp sau khi Lục Gia Thành để đó không dùng, Chu Duệ đang lúc bị một trận lũ lụt bào mòn, cũng hiện ra nguyên hình. Nếu Tần Khản vẫn Lã Vọng buông cần, thì hắn sẽ có lòng dạ.
– Phó Bí thư Hạ, trưa nay có thời gian không, ta gặp nhau một chút nhé? Tôi làm chủ.
Tần Khản rất khách khí.
Sau khi Chu Duệ gặp chuyện không may, Chu Hồng Cơ vô cùng tức giận, lập tức chỉ thị Ủy ban Kỷ luật tỉnh tự mình điều tra vụ án này, tuyệt đối không nhân nhượng. Nếu đổi một lãnh đạo khác, có lẽ sẽ giấu bệnh sợ thầy, chuyện lớn biến thành chuyện nhỏ, chuyện nhỏ coi như không, dù sao cũng chính là thư ký của mình, truyền ra ngoài sẽ không tốt cho thanh danh của mình. Khi bắt đầu Chu Hồng Cơ cũng có ý nghĩ tương tự.
Nhưng sau khi nghĩ tới lời nhắc nhở của Hạ Tưởng, Chu Hồng Cơ liên tưởng đến thủ đoạn của kẻ đứng phía sau Tần Khản vẫn ẩn núp chưa phát ra, mới thật sự bừng tỉnh, yêu cầu nghiêm túc điều tra vấn đề của Chu Duệ. Lúc này, anh ta còn chưa liên hệ Chu Duệ gắn liền với Tần Khản.
Đối với lời mời nhiệt tình của Tần Khản, Hạ Tưởng khéo léo từ chối:
– Ngại quá, Phó Chủ tịch tỉnh Tần, tôi đang vội, không có thời gian, nếu không hẹn lần sau vậy?
Cái gọi là lần sau, đương nhiên là một cách từ chối, ai cũng rõ ý tứ của lần sau là không có lần sau.
Tần Khản cũng không cố ép, bởi vì y cũng không có tư cách để cố ép Hạ Tưởng, chỉ mỉm cười một tiếng, nói:
– Vậy cũng được, dù sao tôi cũng không có gì chuyện trọng yếu, chính là ghĩ cùng đồng sự với Đinh Sơn một thời gian, nhắc nhở anh ta một chút từ phương diện nào khống chế tình hình bệnh dịch của Phẩm Đô cho tốt. Chủ yếu là Đinh Sơn và tôi có nảy sinh một chút mâu thuẫn. Tôi không tiện nói trực tiếp với anh ấy, giờ nghĩ thông suốt nên muốn nhờ cậu chuyển lời hộ tôi một chút thôi.
Nói như vậy, Tần Khản thật sự xuất phát từ lòng hảo tâm? Hạ Tưởng khách khí nói:
– Trước hết, tôi thay Phó Chủ tịch tỉnh Lý cảm ơn anh, chờ tôi chuyển lời tới anh ấy một tiếng. Nếu anh ấy đồng ý, tôi sẽ nói anh ấy chủ động tìm anh.
– Được, cứ nói như vậy đi.
Tần Khản ứng một câu, có ý muốn cúp điện thoại, bỗng nhiên lại chần chừ một chút, vẫn nói thêm một câu:
– Phó Bí thư Hạ, tôi còn muốn nhắc nhở một câu, kỳ thật có một số việc thật sự không cần phải ….
– Có cần phải hay không, đều có các điểm xuất phát, không thể lấy mình không cần để cho rằng người khác cũng không cần…
Hạ Tưởng ôn hoà đáp lại một câu, bởi vì rất rõ ràng, Tần Khản muốn tiễn đưa Lý Đinh Sơn, dường như là xuất phát từ lòng tốt. Kỳ thật nói không chừng còn có ý tứ thiết kế bố cục. Hơn nữa, trái tim của Tần Khản chẳng những chưa chết, mà vẫn còn rất mãnh liệt.
– Ngược lại, tôi muốn nhắc nhở Phó Chủ tịch tỉnh Tần…
Hạ Tưởng kỳ thật không thích phải mở miệng uy hiếp một người khác, nhưng Tần Khản u ám lạnh lẽo và mịt mờ, vẫn khiến hắn vô cùng không vui:
– Làm người hẳn nên thức thời, không thể một mặt chỉ lo bản thân mà không lấy đại cục làm trọng. Hiện tại, tỉnh Tề yên ổn đoàn kết, một mảnh trong sạch, tốt nhất là nên an tâm phát triển.
– Cảm ơn Phó Bí thư Hạ dạy bảo, tôi sẽ ghi tạc trong lòng. Tuy nhiên tôi cho rằng, tình hình tỉnh Tề rất tốt, chính trị trong sạch, kinh tế ổn định, không có nhân tố gì bất an.
Tần Khản ha hả cười, làm như cười nhạo Hạ Tưởng, lại dường như là tự chế giễu mình, sau đó liền cắt đứt điện thoại.
Hạ Tưởng đại khái hiểu được ý tứ của Tần Khản, cũng ám chỉ hắn không nắm được đại cục trong tay, không biết tiếp theo điểm dừng chân sẽ ở nơi nào. Tần Khản cười, là cười đắc ý. Không chỉ cười mình hắn, còn có Tôn Tập Dân và Chu Hồng Cơ.
Trở lại Tỉnh ủy, Lý Đinh Sơn và Lý Vinh Thăng hoàn thành công tác giao nhận công tác. Lý Vinh Thăng cũng sẽ đi theo anh ta tới Phẩm Đô hoàn thành trình tự giao nhận. Tuy nhiên trước khi Lý Đinh Sơn đi tới Phẩm Đô, còn một trình tự phải đi, đó là Hội đồng nhân dân.
Lý Đinh Sơn cần Hội đồng nhân dân phê chuẩn từ chức Phó chủ tịch tỉnh, mà Lý Vinh Thăng cần Hội đồng nhân dân phê chuẩn bổ nhiệm chức Phó chủ tịch tỉnh. Chỉ cần Hội nghị thường vụ Hội đồng nhân dân bàn bạc và phê chuẩn có thể được bổ nhiệm chức Phó chủ tịch tỉnh, không cần mở cuộc họp toàn thể hội nghị.
Dựa theo quy định, Tỉnh ủy hiện tại đang trong nhiệm kỳ mới. Tháng hai, tháng ba sang năm sẽ tiến hành tuyển cử bộ máy Ủy ban nhân dân tỉnh. Lấy việc bổ nhiệm ủy viên thường vụ mà phân tích, sang năm bộ máy Ủy ban nhân dân tỉnh, không có điều chỉnh lớn, hẳn là duy trì vận mệnh hiện có.
Bỗng nhiên, trong đầu Hạ Tưởng lóe lên một ý tưởng. Chẳng lẽ nói Lý Vinh Thăng bất ngờ chuyển lên đảm nhiệm Phó chủ tịch tỉnh, là một nước cờ lâu dài, mai phục là vì sau này sẽ tiếp nhận chức vụ Chủ tịch tỉnh?
Lại suy nghĩ, càng nghĩ tới một mắt xích ngày trước vẫn luôn sơ sẩy, lập tức ý thức được vấn đề cuối cùng xảy ra ở nơi nào!
Hạ Tưởng lập tức đến văn phòng của Khâu Nhân Lễ, hắn muốn gặp Khâu Nhân Lễ để cảnh báo. Bởi vì buổi chiều sẽ mở Hội nghị thường vụ Hội đồng nhân dân tỉnh. Bởi vì Khâu Nhân Lễ là Bí thư Tỉnh ủy kiêm Chủ tịch Hội đồng nhân dân.
Phó bí thư Tỉnh ủy bình thường muốn gặp Bí thư Tỉnh ủy, tuy nói không cần trịnh trọng mà hẹn trước, thì cũng phải gọi điện thoại tới xin chỉ thị trước. Nhưng Hạ Tưởng cũng không làm, hắn trực tiếp gõ cửa văn phòng làm việc của Khâu Nhân Lễ.
Toàn bộ Tỉnh ủy, muốn gặp Bí thư Tỉnh ủy mà còn đúng lý hợp tình như thế, có lẽ chỉ có một mình Hạ Tưởng mà thôi.
Ấn Tiểu Bạch thấy Hạ Tưởng, cũng không thông báo, chỉ nhắc nhở một tiếng:
– Bí thư Khâu, Phó Bí thư Hạ đến.
Khâu Nhân Lễ ở bên trong ha hả cười:
– Đồng chí Hạ Tưởng đến đấy à, mau vào đi.
Ấn Tiểu Bạch lễ phép mời Hạ Tưởng đi vào, vừa định thay Hạ Tưởng rót nước, Hạ Tưởng đã xua tay cười nói:
– Tiểu Bạch có việc vội thì cứ đi đi. Tôi chỉ nói mấy câu với Bí thư Khâu, không cần phải uống nước.
Ấn Tiểu Bạch cười cười, đi ra ngoài, trong lòng cũng đang suy nghĩ, toàn bộ Tỉnh ủy cũng chỉ có một mình Phó Bí thư Hạ mới có thể ở văn phòng của Bí thư Khâu qua lại tự nhiên như vậy, hơn nữa cũng chỉ có Phó Bí thư Hạ mới có thể thay Bí thư Khâu lên tiếng, không cần anh ta làm cái gì hoặc yêu cầu anh ta làm cái gì.
Đừng nói, với tư cách là một Bí thư Tỉnh ủy đứng đầu, chót vót trên cao, còn thực lòng phục Phó Bí thư Hạ.
Hạ Tưởng nói thẳng vào vấn đề nói:
– Bí thư Khâu, hội nghị thường vụ Hội đồng nhân dân vào buổi chiều, có phải đã chuẩn bị thỏa đáng hết cả rồi hay không?
Hạ Tưởng là Phó bí thư tỉnh ủy, không có quyền can thiệp vào công tác của Hội đồng nhân dân, đây là vấn đề hắn vốn không nên hỏi.
Khâu Nhân Lễ cũng là hiểu cách đối nhân xử thế của Hạ Tưởng. Hắn tuyệt đối không phải là người có tính cách nhúng tay linh tinh:
– Đã chuẩn bị thỏa đáng. Làm sao vậy, chẳng lẽ có chỗ nào không đúng?
Khâu Nhân Lễ mặc dù là Chủ tịch Hội đồng nhân dân, nhưng số lần anh ta xuất hiện trước Hội đồng nhân dân, có thể đếm được trên đầu ngón tay. Dù sao công tác Tỉnh ủy còn bận tối mày tối mặt, quyền lực chủ yếu của Hội đồng nhân dân vẫn tập trung ở trong tay Phó chủ nhiệm Trình Tại Thuận, mà Trình Tại Thuận là người tỉnh Tề. Tiến thêm một bước mà nói, là một trong những nhân vật tiêu biểu nhất của thế lực địa phương ở tỉnh Tề.
– Có lẽ là tôi quá lo lắng, tuy nhiên ngẫm nghĩ một chút, mắt xích Hội đồng nhân dân là mắt xích cuối cùng. Nếu Hội đồng nhân dân thuận lợi thông qua bổ nhiệm, tỉnh Tề liền chân chính tiến vào thời kỳ bình yên.
Hạ Tưởng và Khâu Nhân Lễ lại có chút quan hệ cá nhân, cũng không thể ở phòng làm việc của Bí thư Tỉnh ủy nói ra những điều thất lễ đối với Phó chủ tịch thường trực tỉnh, cho nên, chỉ có thể nhắc tới một cách hàm súc.
Khâu Nhân Lễ nghe xong, thoáng suy nghĩ một chút, lại nâng tay lên nhìn, nói:
– Những điều cậu vừa nói, thật sự có đạo lý. Hiện tại, tôi sẽ đi tới Hội đồng nhân dân tỉnh xem thử, đem công tác làm vững chắc, cũng không thể lại có vấn đề gì.
Đúng vậy, hai nơi tai nạn mỏ, một chỗ tình hình bệnh dịch. Tuy rằng nhằm vào Tôn Tập Dân, nhưng Khâu Nhân Lễ cũng cảm thấy áp lực. Làm Bí thư Tỉnh ủy, đương nhiên cũng nguyện ý trị dưới trời trong nắng ấm, yên ổn đoàn kết.
Khâu Nhân Lễ vừa mới đến Hội đồng nhân dân, thì tiếp sau, điện thoại trên bàn Tần Khản liền vang lên. Sau khi Tần Khản nghe điện thoại, sắc mặt âm trầm, buông điện thoại xuống, vẻ mặt tức giận, nghĩ thầm rằng, Hạ Tưởng, hắn thật đúng là kẻ thích xen vào việc của người khác, ăn nhiều rắm! Vốn mình còn muốn tiễn Lý Đinh Sơn đoạn đường, hắn cố tình không tán thưởng, được, đừng trách tôi không nhớ ân tình cũ.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường - Quyển 17 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Ngày cập nhật | 28/01/2018 08:36 (GMT+7) |