Tuy rằng vấn đề không phải quá lớn, nhưng để không ảnh hưởng đại cục, để bảo đảm cho Lý Đinh Sơn và Lý Vinh Thăng chức vụ trao đổi thuận lợi, quyết định cuộc họp hội nghị thường vụ được dời đến buổi sáng ngày sau.
Tin tức đầu tiên lại được truyền tới tai Tần Khản. Sắc mặt Tần Khản lại âm trầm như nước, ở trong phòng đi tới đi lui, đi lại một hồi lâu, anh ta lại gọi một cuộc gọi quan trọng, sau đó sắc mặt lại dễ chịu hơn nhiều.
Lục Gia Thành để đó không dùng, không phải gấp, Chu Duệ ngã rồi, cũng đừng lo, dù sao tất cả công tác của anh ta cũng đã chuẩn bị ổn thỏa, chỉ chờ thời khắc cuối cùng cũng đến mà thôi. Tin rằng đến lúc đó còn có thể khiến Hạ Tưởng chấn động. Hạ Tưởng nghĩ anh ta muốn cản trở Lý Đinh Sơn và Lý Vinh Thăng giao tiếp? Cũng đúng, nhưng cũng không phải.
Sát chiêu cuối cùng, sẽ ở thời khắc cuối cùng khi tất cả mọi người đoán không được, mới có thể công bố.
Tần Khản đang suy nghĩ, điện thoại lại vang lên. Anh ta lơ đãng nhấc điện thoại lên, tưởng có người báo cáo công tác, không ngờ bên trong truyền tới giọng nói của một người vừa quen thuộc lại vừa xa lạ.
– Anh Tần, có phải kế hoạch rất cấp tiến hay không?
– Anh Thiên Nam…
Thành thật mà nói, Tần Khản rất ác cảm với Diệp Thiên Nam, khi nói chuyện, giọng điệu luôn tỏ ra đã định liệu trước. Anh ta xem ra cũng chỉ là một Phó bí thư Tỉnh ủy tiền nhiệm đã mất chức, còn bày ra một thái đội nắm vững mọi chuyện trong tay, có phải có chút không phân biệt rõ tình thế hay không?
Nhưng lúc này lại phải hợp tác với Diệp Thiên Nam, anh ta cũng chỉ đành bày ra thái độ tốt nhất nên có:
– Ngược lại, tôi cảm thấy rất thích hợp, hoàn cảnh chính trị tỉnh Tề rất phức tạp. Trung ương cũng sẽ chiếu cố tới nhu cầu chính trị thế lực địa phương ở tỉnh Tề. Từ lần trước, ở sự kiện Hà Giang Hải thì có thể cho ra kết luận này.
– Nhưng không thể đánh đồng sự kiện Hà Giang Hải và sự tình lúc này. Dù sao ảnh hưởng chính trị khác đi hơn nhiều. Tôi lo lắng sẽ tạo ra sư bắn ngược mãnh liệt. Đến lúc đó, lực lượng khắp nơi ở trung ương mãnh liệt phản đối. Cuối cùng, nói không chừng, sự tình sẽ không giải quyết được gì. Trước tiên cũng sẽ cho anh lời chào cảm ơn.
Diệp Thiên Nam nói rất khách khí, kỳ thật vẫn tỏ vẻ mãnh liệt nghi ngờ và lo lắng. Thật ra, ông ta vẫn không quá tán thành đối với kế hoạch quá mức hiểm độc của Tần Khản, nhưng dù sao quyền quyết định ở trong tay Tần Khản, ông ta chỉ có thể ở một bên nhắc nhở một chút thôi.
Người không có quan chức, quả nhiên cũng không có quyền thế. Diệp Thiên Nam tuy rằng bất mãn, cũng chỉ đành bất đắc dĩ, bởi vì nhìn bề ngoài, Tần Khản có vẻ trung hậu, thật ra so với một người giả dối như Hà Giang Hải còn khó khống chế hơn. Hà Giang Hải còn biết tiến thoái, Tần Khản cũng là cố chấp như trâu, một khi cho rằng có một phương hướng đúng, thì tám con trâu cũng không kéo anh ta quay đầu lại được.
Cứ việc ôm chắc ý tưởng khiến Tần Khản làm rối có thể từ giữa mưu lợi bất chính, nhưng Diệp Thiên Nam vẫn lo lắng Tần Khản dùng sức quá lớn, quá kiên cường cuối cùng ngược lại dễ bị ngã lộn nhào trên mặt đất, ngã tới gẫy cổ.
Bởi vì tỉnh Tề có một Hạ Tưởng.
Tần Khản đã nhiều lần nhấn mạnh, Hạ Tưởng hoàn toàn không biết gì về kế hoạch của anh ta cả. Mãi đến bây giờ hắn vẫn chưa hay biết gì, hoàn toàn chính là trợn mắt mù. Nhưng Diệp Thiên Nam chỉ tin một nửa, bởi vì ông ta đã tự mình lĩnh giáo qua thủ đoạn giảo hoạt như hồ ly, sắc bén như rắn của Hạ Tưởng, làm cho người ta khó lòng phòng bị cộng thêm đau không thể nói.
Chỉ có điều cũng không thể thuyết phục được Tần Khản. Về mọi mặt, Tần Khản đã bố trí xong xuôi tất cả, ông ta chỉ khoanh tay đứng nhìn, nhiều nhất chỉ vài câu nhắc nhở, thật sự là không còn cách nào khác.
Mắt thấy kế hoạch sắp sửa được thực hiện, Diệp Thiên Nam vốn nghĩ thầm rằng đơn giản chỉ cần chờ kết quả, nhưng nhịn hồi lâu vẫn không nhịn được, lại chủ động gọi điện thoại tới. Có lẽ trong con người ông ta còn có tiềm chất quân sư, chưa hiện ra một tầm nhìn trác tuyệt của ông ta, ông ta cảm thấy ngứa cả người.
Nếu để Phó Tiên Phong biết, với sự xảo quyệt của Phó Tiên Phong khẳng định sẽ nói Diệp Thiên Nam ngứa ngáy vì chưa được Hạ Tưởng dọn dẹp.
– Đa tạ anh Thiên Nam đã nhắc nhở và quan tâm. Tôi không sao, nếu đã bước một bước, tôi vốn không tính quay đầu lại. Tôi làm việc có một nguyên tắc chính là hoặc là không làm, hoặc là đã làm thì tuyệt không hối hận, chẳng sợ ngọc nát đá tan.
Lời nói của Tần Khản rất kiên quyết, có phải cái ác đã thực sự khắc vào trong lòng anh ta rồi hay không thì không biết, nhưng anh ta vì hôm nay, mà từ sự chịu đựng lúc vừa tới tỉnh Tề, đến bố cục khi Tôn Tập Dân, Chu Hồng Cơ, Hạ Tưởng đến tỉnh Tề, cùng với sự thiết kế tỉ mỉ của sự chuyển biến trong quan hệ địch ta của lực lượng khắp nơi. Cuối cùng anh ta cũng chờ được đến ngày hôm nay. Lúc này, thắng bại ngay trong hành động, sao có thể buông tha?
– Mọi việc đều có đặc thù riêng. Hơn 20 năm trước, tỉnh Tương đã phát sinh qua vụ án tiến trình Dân Chủ khiến cả nước phải khiếp sợ. Hơn 20 năm trôi qua, xây dựng dân chủ vẫn luôn lạc hậu so với xây dựng kinh tế, sẽ để cho tinh thần dân chủ thời đại mới, do tôi khởi xướng!
Lời nói của Tần Khản rất có khí phách, nhưng Diệp Thiên Nam nghe vào tai, lại không chút kích động và nhiệt tình. Có lẽ Tần Khản thực sự có mặt cố chấp, nhưng ông ta thì không có. Ông ta làm việc phải suy xét chu toàn, tính toán được mất. Tuy rằng tính không lộ chút sơ hở, nhưng nhất định y chỉ có thể làm một chính khách nước chảy bèo trôi, chứ không phải đang phát huy tinh thần của chính trị gia.
Một chính khách tốt thì bất kể thế nào cũng vững vàng không lo lắng. Chỉ như vậy ông ta mới có thể làm chim đầu đàn, càng không phải nếm thủ mùi vị bị bắn lén,nhưng… nếu ông ta cứ cổ động và thao túng Tần Khản lao vào chỗ chết, múa đao lớn bổ về phía lỗ hổng hiện có trong thể chế chính trị, cuối cùng sẽ có một kết cục như thế nào?
Nói không chừng cũng sẽ rất thú vị.
Diệp Thiên Nam lại khuyên giải an ủi hoặc là cổ vũ Tần Khản vài câu, rồi mới buông điện thoại xuống.
Đối với cuộc trò chuyện lần này với Tần Khản, Diệp Thiên Nam đánh giá bằng hai chữ … hài lòng.
Đối với cuộc trò chuyện lần này với Diệp Thiên Nam, Tần Khản đánh giá cũng là hai chữ … dối trá.
Sự dối trá của Diệp Thiên Nam, Tần Khản đã sớm biết rõ. Anh ta cũng biết quan hệ giữa Diệp Thiên Nam và anh ta là thuần túy lợi dụng lẫn nhau. Cho dù là lợi dụng cũng tốt. Dù sao lợi dụng lẫn nhau, thủ đoạn của ai cao hơn thì người đó lại có thể càng lợi dụng được nhiều hơn.
Ngày mai sẽ mở hội nghị ủy viên thường vụ Hội đồng nhân dân, quyết định chức vụ mới của Lý Đinh Sơn và Lý Vinh Thăng. Được, nếu Hạ Tưởng tự cho mình là đúng, nếu Lý Đinh Sơn không vì tình cảm và thể diện, sẽ thấy lửa được tưới chút dầu, lửa càng lớn, như vậy chơi mới càng thú vị.
Nếu Khâu Nhân Lễ tự mình đến Hội đồng nhân dân tỉnh làm công tác, tin rằng mọi chuyện ngày mai sẽ không cần phải lo. Sau khi tan tầm, Hạ Tưởng cũng không đi đâu, ở lại căn tin ăn cơm chiều xong mới về nhà.
Tào Thù Lê còn chưa về. Hạ Tưởng tiếp tục làm người đàn ông đã kết hôn nhưng được hưởng thụ hương vị của một người đàn chưa cưới, cuộc sống của một quý tộc độc thân.
Sau khi về nhà, đầu tiên là pha một ấm trà, sau đó theo thường lệ mở chiếc máy tính siêu cấp U300s do Phó Tiên Tiên đưa cho. Bởi vì Hạ Tưởng vẫn thiết lập chế độ ngủ cho máy tính, nên chỉ cần khởi động máy trong một thời ngắn, có thể nói là nháy mắt đã lên mạng.
Vừa mở ra máy tính QQ (mạng xã hội Trung Quốc, giống yahoo của Việt Nam) liền hiện ra tin nhắn, vừa nhìn thấy là tin nhắn của Liên Nhược Hạm, hắn không để ý mở ra, đập vào ánh mắt của hắn chính là một tin nhắn làm hắn ngừng thở … chính là Liên Nhược Hạm có bầu con gái.
Thật ra, mặc kệ là con trai hay là con gái, đều không đến mức khiến hắn ngừng thở như vậy. Sở dĩ khiến hắn khiếp sợ chính là Liên Nhược Hạm đã đặt tên cho đứa bé. Và một chuỗi những kế hoạch lâu dài chẳng hạn như học ở trường nào, từ nhỏ chịu cách giáo dục gì, lớn lên định làm gì, từ nhỏ ăn những chất dinh dưỡng gì để khỏe mạnh, bất cứ chuyện to chuyện nhỏ gì, cũng gần như thu xếp để con gái khi còn sống đạt được hạnh phúc viên mãn.
Hạ Tưởng chỉ có thể cười một cách bất đắc dĩ. Mọi người đều nói đứa trẻ thứ hai sẽ rất được sủng ái. Quả nhiên, con gái còn chưa sinh ra, cũng đã có được sự chiếu cố hạnh phúc gấp trăm lần so với Liên Hạ. Liên Nhược Hạm cũng thật là bất công.
Tuy nhiên Hạ Tưởng lại không tán thành sự thu xếp của Liên Nhược Hạm, bởi vì không ai sinh ra có thể được hạnh phúc viên mãn. Một người ngay cả cuộc đời của mình còn không quyết định được, huống chi là cuộc sống của người khác. Hắn liền trực tiếp sử dụng quyền làm cha, phản đối Liên Nhược Hạm lên kế hoạch cho mọi chuyện như vậy, lý do là, phải bồi dưỡng tính độc lập tự chủ, chứ không phải một kẻ cặn bã mọi chuyện đều dựa vào cha mẹ, vừa không có phẩm chất, lại không biết làm gì.
May mắn là cô không có trên mạng, nếu không Hạ Tưởng đoán chừng sẽ phải tranh luận với cô một hồi lâu.
Sau khi trả lời Liên Nhược Hạm, vừa lúc Cổ Ngọc, Phó Tiên Tiên, Nghiêm Tiểu Thì và Vệ Tân, Tống Nhất Phàm đều lên mạng. Hạ Tưởng thấy đâm lo, may mắn là hắn để chế độ ẩn, nếu không nói chuyện cùng với ai mới tốt?
Càng làm cho Hạ Tưởng không ngờ chính là, đúng lúc này lại có tin nhắn báo có người muốn thêm hắn vào QQ. Hiện tại hắn không tùy tiện thêm người, nhưng cũng mở ra xem một chút, lập tức ngẩn cả người. Không ngờ là Mai Hiểu Lâm.
Ngẫm nghĩ một chút, vẫn là chấp nhận Mai Hiểu Lâm. Tuy nhiên kỳ quái chính là, hắn cho rằng Mai Hiểu Lâm có thể sẽ nói chuyện, nhưng một hồi lâu rồi vẫn không hề thấy có động tĩnh gì. Hắn đang muốn hỏi một câu thì Tống Nhất Phàm lại nói chuyện với hắn.
– Em biết anh đang trên mạng. Anh Hạ, em muốn hỏi anh một câu, rất nghiêm túc, còn rất thật, không phải nói giỡn.
Tống Nhất Phàm làm ra một vẻ mặt suy tư, còn nói:
– Nếu chị Vệ thích người khác, anh có thấy thương tâm hay không?
Thật sự là vấn đề của một cô bé. Hạ Tưởng ngẫm nghĩ một chút, nhưng không trả lời. Dù sao cô cũng không nhìn thấy tôi, tiếp tục làm bộ không ở trên mạng cũng rất tốt.
– Thôi đi, không nói đại khái nữa. Em sẽ nói thật. Thật ra em muốn hỏi vậy chính là, nếu em thích người khác, liệu anh có không vui hay không?
Tống Nhất Phàm lại đánh sang một câu.
Nhưng trái lại Hạ Tưởng thấy kinh ngạc. Chẳng lẽ cô bé Phàm muốn nói yêu đương? Còn chưa nghĩ ra nên trả lời như thế nào, Tống Nhất Phàm lại đánh sang một đoạn.
– Kỳ thật, gần đây có một người con trai theo đuổi em. Em không thích tên đó. Tuy nhiên lại nghĩ đến một việc, nếu chẳng may có một ngày em thích người khác, sau đó cùng người đó chung sống, sau đó liền có khoảng cách xa cách với anh Hạ giống như tới tận chân trời, nên ít nhiều ít cảm thấy đáng sợ…
Cảm xúc trong lòng Hạ Tưởng ngổn ngang trăm mối, tay đang chuẩn bị đánh chữ liền rút về. Trong lòng vừa vui mừng vừa cay đắng. Kỳ thật, tâm tư của cô bé ngốc này vừa phức tạp lại vừa đơn thuần. Cô quá lo lắng cho tương lai. Bởi vì chờ tới một ngày cô thực sự thích người khác, người đó cũng sẽ không còn là người khác, mà là người thân yêu rồi.
Sau một lúc lâu, Hạ Tưởng nhìn thấy biểu tượng của Cổ Ngọc, Nghiêm Tiểu Thì và Phó Tiên Tiên đều đã tắt đèn rồi, cuối cùng ngay cả Vệ Tân cũng biến mất. Hắn cũng không nói gì với ai, im lặng tắt máy tính. Trong lòng không buồn không vui, không biết hôm nay là ngày gì.
Bỗng nhiên, tiếng điện thoại vang lên, phá tan sự yên lặng bên ngoài và trong nội tâm của hắn. Hạ Tưởng vừa thấy báo điện thoại của Tề Á Nam, trong lòng đã hiểu được vài phần.
– Phó Bí thư Hạ, cô gái họ Cung đã xuất ngoại thuận lợi.
Cô gái họ Cung đương nhiên là chỉ Cung Tiểu Tinh.
– Được, đã làm anh vất vả rồi, Á Nam.
Cung Tiểu Tinh rời khỏi quê hương, dưới sự che chở của Liên Nhược Hạm, hẳn là có thể sống cuộc sống yên vui ở nước ngoài.
Kết cục cuối cùng Cung Tiểu Tinh còn khiến Hạ Tưởng vô cùng hài lòng. Dù sao nếu không phải hắn ra tay, Cung Tiểu Tinh đã sớm cùng Chu Chấn Ba không còn trên nhân thế. Khác biệt chính là, Chu Chấn Ba quyền biến, tự sát. Cung Tiểu Tinh khẳng định sẽ bị giết.
Được, mọi sự đã sẵn sàng, chờ thắng bại ở ngày mai!
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường - Quyển 17 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Ngày cập nhật | 28/01/2018 08:36 (GMT+7) |