Ý của Hạ Tưởng quá nhiều
Hạ Tưởng có thể để Chu Hồng Cơ liên tục chèn ép vấn đề của Hà Giang Hải mà không thèm đếm xỉa đến, bề ngoài thì không giúp ai cả nhưng thật ra vẫn là nghiêng về lập trường của Hà Giang Hải.
Cũng có thể vào lúc Hà Giang Hải trả đòn, khi sắp nổi mưa nổi gió ở tỉnh Tề, là lúc hắn vẫn khoanh tay đứng nhìn như ngư ông ngồi chờ cá cắn câu, bởi vì hắn không phải không nghĩ tới chuyện ra mặt mà là cho dù có ra mặt cũng có thể không làm được gì, chi bằng cứ mặc kệ.
Còn có một điểm, mâu thuẫn của đối phương đã thăng cấp lên mức độ không đánh đập tàn nhẫn sẽ không thể giải quyết gì được, Hạ Tưởng sẽ không đi khuyên can, tránh bị ngộ thương. Nhưng một điểm mấu chốt là đối phương có đánh như thế nào có quậy cỡ nào, đánh cho đầu rơi máu chảy cũng được, thì cũng không thể ngộ thương hắn và Khâu Nhân Lễ đứng trung lập.
Tỉnh Tề nếu xảy ra lộn xộn thì Khâu Nhân Lễ tất cũng sẽ bị liên lụy nên hắn không thể để chuyện đó xảy ra được. Vì vậy phải phòng ngừa chu đáo, trước tiên phải thông báo với Hà Giang Hải một tiếng, tránh nảy sinh thế cục không thể kiểm soát được.
Hà Giang Hải cho rằng Hạ Tưởng thay đổi dự tính ban đầu, liên kết cùng với Chu Hồng Cơ chèn ép gã, cho nên sắc mặt gã mới thay đổi như vậy. Theo sau lập tức ý thức được Hạ Tưởng lo lắng chuyện gì, liền khôi phục sắc mặt bình thường rồi nói:
– Xin phó Bí thư Hạ yên tâm, nếu lại gió to mưa lớn thì chỉ có thể là người khác bị gió táp mưa sa chứ anh và Bí thư Khâu thì gió mặc gió, mưa mặc mưa.
Hạ Tưởng hiểu được ý của Hà Giang Hải nên gật đầu nói:
– Tuy rằng Chu Chấn Ba đã chết nhưng tôi hy vọng tỉnh Tề yên ổn, càng ngày càng ít gây sức ép, nếu không thì đúng là chết người.
Hà Giang Hải cũng gật đầu:
– Tôi cũng hy vọng như thế. Tỉnh Tề là nơi tôi sinh trưởng, tôi cũng đã chứng kiến bao thăng trầm nơi mảnh đất thân yêu này.
Hạ Tưởng không đếm xỉa tới tâm trạng Hà Giang Hải, hắn cười ha hả:
– Tôi vội đến đây nên quên mang theo ít hoa quả, Bí thư Hà không phiền lòng chứ.
Hà Giang Hải với tay đưa qua một quả táo nói:
– Tôi ở đây ăn mãi không hết hoa quả, làm gì mà buồn chứ. Được rồi, nếu phó Bí thư Hạ đã đến đây thì mời anh ăn hoa quả nhé.
Hạ Tưởng cũng không chút khách khí, cầm lấy quả táo:
– Bí thư Hà à, việc đề cử Chu Vu Uyên đã báo cáo với Ban Tổ chức Trung ương rồi.
– Tôi nghe nói rồi.
Hà Giang Hải chỉ nói một câu rồi bỏ qua chuyện của Chu Vu Uyên, gã hỏi:
– Tần Khản… phó Bí thư Hạ có quan hệ như thế nào với anh ta?
Hạ Tưởng nói:
– Cũng được, không gần cũng không xa.
Hà Giang Hải trong bụng đã biết trước:
– Phó Chủ tịch tỉnh Tần gần đây rất mạnh, có lẽ là muốn nắm chắc lấy cơ hội.
Hạ Tưởng từ chối đưa ra ý kiến:
– Ai cũng muốn nắm chặt cơ hội mà.
– Tuy nhiên, đôi khi, cơ hội đến không phải do sự chuẩn bị của người ngoài cuộc.
Hà Giang Hải cười híp mắt hết sức giảo hoạt.
Hạ Tưởng thở dài trong bụng, mắt thấy có sự rực rỡ của thành công mà quên đi đau thương ư? Ma lực chính trị thật đúng là khiến nhiều người nhìn không ra.
Hắn bắt tay Hà Giang Hải:
– Bí thư Hà, tôi đi trước, hy vọng anh an tâm dưỡng bệnh, sớm đến ngày được xuất viện.
Hà Giang Hải tiễn Hạ Tưởng ra đến tận cửa:
– Phó Bí thư Hạ cũng thấy thế cục hiện nay của tỉnh Tề như thế nào rồi, cũng không phải nguyên nhân do tôi. Tôi chỉ có thể nằm ở bệnh viện, có rất ít liên hệ với bên ngoài.
Hạ Tưởng không tiếp lời Hà Giang Hải mà phất tay bước đi. Hắn biết ý của Hà Giang Hải là gì, nếu chẳng may tình hình không kiểm soát được thì hắn phải hiểu đầu sỏ gây nên chuyện là Chu Hồng Cơ.
Hạ Tưởng cũng tin rằng trong toàn bộ quá trình diễn tiến dữ dội vừa rồi, tuy rằng Hà Giang Hải không làm gì quá mức và gã nhàn nhã khoanh tay đứng nhìn nhưng chắc gã cũng không gây nên nhiều chuyện lắm. Dù sao bị mất đứa con, đau thương chưa tiêu tan, hơn nữa, gã không thể lại để người ta nắm được nhược điểm nào. Nếu không thì chưa tính đến chuyện đứa con bị chết, chắc chắn còn muốn đưa gã ra trước công lý.
Hơn nữa gã đã chủ động tỏ thái độ, đệ đơn từ chức, khôn ngoan hơn nữa là giả vờ bị bệnh.
Trong quá trình tiến triển của sự việc thì Hà Giang Hải dù chưa chủ động ra tay nhưng liệu có yêu cầu thế lực ngầm ở tỉnh Tề âm thầm trợ giúp hay không và có hiệu quả chủ đạo hay không?
Câu trả lời rõ ràng là nhất định có.
Cũng không thể trách được Hà Giang Hải bí mật ra tay, sẽ không có ai lại ngồi chờ chết cả.
Cũng không thể nói Tần Khản sau lưng ra tay không có đạo nghĩa, hoa bách hợp cũng có mùa xuân, Phó chủ tịch thường trực tỉnh sao lại không có thời điểm trở nên nổi bật được?
Hạ Tưởng có thể hiểu thông suốt việc Hà Giang Hải và Tần Khản nấp sau màn lén cười và nham hiểm như thế nào, cũng tỏ vẻ có thể hiểu được như nhu cầu chính trị của hai người đó. Nhưng biết thì biết, hắn cũng sẽ không hợp tác với bọn họ, lại càng không bắt tay với bọn họ.
Nhưng Hạ Tưởng cũng biết rõ, hắn không thể nào đứng khoanh tay nhìn, bởi vì hắn đang ở tỉnh Tề, lúc tỉnh Tề gặp mưa gặp gió thì hắn có muốn cũng không thể không vướng mưa gặp gió được.
Tào Thù Lê bay ra nước ngoài đi thăm Liên Nhược Hạm, Hạ Tưởng là một người đàn ông đã kết hôn lại được tận hưởng sự tự do. Sau khi tan tầm, sắp xếp xong công việc, hắn chuẩn bị đến buổi tiệc Vương Sắc Vi và Lưu Nhất Lâm mời. Bởi vì Lưu Nhất Lâm và Vương Sắc Vi là bạn cố tri nên hai người bọn họ nhanh chóng hợp tác cùng mời Hạ Tưởng đến ăn tối.
Thật ra, được hai cô gái xinh đẹp mời bữa tối, Hạ Tưởng cũng hết sức vui mừng. Dù sao bây giờ tuy hắn cũng bận rộn nhưng rốt cục cũng không chịu nổi cảnh cô đơn.
…
Chu Chấn Ba chết thì người hồi hộp nhất đương nhiên là Chu Hồng Cơ, tiếp theo là Thôi Bách Tính.
Lần trước Thôi Bách Tính đề xuất yêu cầu gặp Lưu Nhất Lâm, sau khi bị cô ta từ chối khéo, y cũng không nhắc lại. Mà Chu Hồng Cơ cũng không có động tĩnh gì, vừa rồi cũng không chủ động lộ diện, cũng không âm thầm chuyển lời, dường như lựa chọn đối với y là tính quên đi.
Hạ Tưởng lơ đễnh, bởi vì hiện nay không phải hắn có yêu cầu với Chu Hồng Cơ
Hơn nữa hắn cũng có lý do để tin rằng Chu Hồng Cơ hiện đang trong giai đoạn mù mịt, bởi vì Chu Chấn Ba chết đi mang theo đợt sóng phản kháng đầu tiên, dường như tác dụng quá chậm chạp.
Ngoài việc người nhà đến Thành ủy kêu oan, sau khi được Thành ủy xử lí đích đáng, Chu Chấn Ba chết đi dường như chỉ tạo nên được sự kiện như vậy. Hơn nữa người nhà chỉ đến khóc lóc gây náo loạn một lần chứ cũng không làm gì hơn.
Mà phản cung của Thang Thế Thành và Giải Thiếu Hải, khiến cho Chu Hồng Cơ và Thôi Bách Tính sứt đầu mẻ trán. Hiện tại Chu Hồng Cơ và Thôi Bách Tính hầu như ngày nào cũng chạm trán nhau, bàn luận xem nên xử lí vấn đề Thang Thế Thành và Giải Thiếu Hải như thế nào. Bởi vì nếu hai người không thay đổi thì Chu Hồng Cơ đệ trình căn cứ chính xác cho Ủy ban Kỉ luật Trung ương, cùng với nguyên do của việc Thôi Bách Tính lần này âm thầm điều tra vấn đề của Hà Giang Hải, khi đó tất cả sẽ thành trò cười.
Một người chết, hai người phản cung thì báo cáo kết quả công việc như thế nào với lãnh đạo đây?
Nhưng đây không phải là vấn đề khiến Chu Hồng Cơ đau đầu, mà vấn đề khiến y đau đầu lại nằm trong tay Hạ Tưởng.
Về việc điều tra cái chết của Chu Chấn Ba, dưới sự lãnh đạo của Hạ Tưởng, hai ngày trôi qua mà không hề có một chút tiến triển. Đúng hơn là nếu vài ngày nữa Hạ Tưởng không điều tra được, không đưa ra được kết luận thì việc điều tra của Ủy ban Kỉ luật Trung ương cũng không thể tiếp tục tiến hành, sẽ phải xấu mặt để cho Tỉnh ủy ra tay.
Nếu chẳng may ba mươi sáu kế của Hạ Tưởng, kéo dài là thượng sách, thì kéo dài được mười ngày nửa tháng, Ủy ban Kỉ luật Trung ương đi vế đâu?
Cũng là lúc trước Thôi Bách Tính định thông qua Lưu Nhất Lâm muốn cùng Hạ Tưởng lén bàn bạc nguyên nhân căn bản nhất. Bởi vì Thôi Bách Tính tin rằng, Chu Chấn Ba chết là do tự sát, chỉ cần chú tâm điều tra thì không tới một ngày đã có thể kết luận được rồi.
Thôi Bách Tính xem xét thời thế, biết chìa khóa mấu chốt bây giờ đang được Hạ Tưởng nắm giữ trong tay, có đứng ngoài cửa hay mở được cửa để vào, công tác tiếp theo là do Hạ Tưởng định đoạt.
Chu Hồng Cơ tất nhiên cũng biết rõ mấu chốt đó. Nhưng gã trước sau quyết không chủ động lộ diện và gặp gỡ Hạ Tưởng. Tâm tư rốt cuộc như thế nào thì Hạ Tưởng cũng không thể hiểu hết, là do xấu hổ không muốn mở miệng hay là tự mình có thể dựa vào thực lực bản thân mà có thể thong dong phá thế cục?
Cho dù là tâm trạng như thế nào thì biểu hiện của Chu Hồng Cơ tới giờ vẫn khiến cho Hạ Tưởng hơi thất vọng. Bởi vì theo như những gì Chu Hồng Cơ đã làm thì gã đoán được kẻ đứng đằng sau chính là thế lực ngầm ở tỉnh Tề, nhưng nhìn phản ứng của gã thì có vẻ như gã vẫn chưa ý thức đầy đủ về tính nghiêm trọng của tình hình.
Gã thực sự nghĩ rằng chuyện Chu Chấn Ba chết dừng ở đây ư?
Chẳng lẽ Chu Hồng Cơ không nhìn thấy biểu hiện gần đây của Tần Khản và mối quan hệ giữa cái chết của Chu Chấn Ba với thế lực ngầm ở tỉnh Tề ư?
Chẳng lẽ Chu Hồng Cơ không ý thức được sau khi Chu Chấn Ba chết thì tỉnh Tề yên lặng một cách khác thường? Mà gã vẫn chưa hề mượn đến lực lượng của Tôn Tập Dân, bởi vì Tôn Tập Dân ốc còn không mang nổi mình ốc. Nhưng gã không thể tưởng tượng được vì sao Tôn Tập Dân lúc này lại trở thành ốc không mang nổi mình ốc, trong vòng quản lý của Chủ tịch tỉnh mà lại để chuyện xảy ra như vậy?
Rõ ràng nhất là nếu bây giờ Chu Hồng Cơ đủ thông minh, rút tay lại đúng lúc, để vụ án Thang Thế Thành và Giải Thiếu Hải kết thúc, không để bọn họ trở thành điểm tựa của Hà Giang Hải, sau đó báo cáo với Bắc Kinh, thỉnh cầu Thôi Bách Tính rút quân khiến cho tất cả mọi việc dừng ở đây, tương đương với việc chắp tay nhận thua cuộc.
Như thế thì sự việc dịu đi, còn có đường sống.
Hiển nhiên, Chu Hồng Cơ không chịu giác ngộ mà rút tay lại, còn muốn cứng đầu chống đỡ mong qua được cửa ải khó khăn, còn muốn chính thức công bố nguyên nhân cái chết của Chu Chấn Ba, còn muốn quyết đấu một phen!
Đúng là Chu Hồng Cơ cũng chỉ có một tầm nhìn nhất định, nhận định Hạ Tưởng cuối cùng sẽ cho ra kết luận là Chu Chấn Ba chết do tự sát. Nhưng gã lại không biết rõ Chu Chấn Ba chết do tự sát hay do bị ép cung mà chết, cũng không quan trọng, người chết thì sao chứ, ai mà để ý, mà thế lực ngầm ở tỉnh Tề lại có nhận định chung là Chu Chấn Ba chết trong tay Chu Hồng Cơ .
Như vậy là đủ rồi.
Điều này đã đủ lý do để đánh trả và cũng đủ dấy lên làn sóng xúc cảm.
Bây giờ sỡ dĩ chưa xảy ra chuyện không phải là do thế lực ngầm ở tỉnh Tề còn chưa chuẩn bị đầy đủ, ngược lại, bọn họ đã chuẩn bị đầy đủ rồi, chỉ chờ một tiếng ra lệnh thì có khả năng đốm lửa gây cháy cả cánh đồng.
Nhưng mệnh lệnh do ai chỉ thị, chỉ thị khi nào, Hạ Tưởng cũng không nói được.
Nếu Chu Hồng Cơ chủ động ra mặt, có thái độ giao lưu liên kết với hắn, Hạ Tưởng có lẽ còn có thể khéo léo nhắc nhở một chút. Nhưng bây giờ Chu Hồng Cơ quyết giữ ý mình, chỉ sợ là không thấy được Hoàng Hà chưa từ bỏ ý định.
Hoàng Hà vừa hay xuyên qua thành phố Lỗ, muốn đến gặp Hoàng Hà thực sự là rất dễ.
Chỉ mong Chu Hồng Cơ có thể qua được cửa ải khó khăn nhất này. Tuy rằng Chu Hồng Cơ có khả năng là đối thủ lớn nhất trong tương lai của Hạ Tưởng, nhưng Hạ Tưởng căn cứ vào một thời kì đã từng có quan hệ qua lại với Chu Hồng Cơ, hắn vẫn không muốn Chu Hồng Cơ mới ra khỏi Bắc Kinh, mà gặp phải Waterloo tại tỉnh Tề.
Hắn đang thu dọn và chuẩn bị đến nơi hẹn thì không ngờ một người khách không mời lại đến.
Tôn Tập Dân.
Tôn Tập Dân không đợi Ngô Thiên Tiếu thông báo mà lập tức bước vào, đi thẳng tới trước mặt Hạ Tưởng, nói:
– Phó Bí thư Hạ, tôi có một việc hết sức quan trọng muốn thương lượng với anh.
Chẳng lẽ Tôn Tập Dân rốt cục đã có tầm mắt vượt xa Chu Hồng Cơ, chuẩn bị nhượng bộ toàn diện?
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường - Quyển 17 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Ngày cập nhật | 28/01/2018 08:36 (GMT+7) |