Qua một ngày tiếp xúc, Hạ Tưởng cũng không phát hiện được chỗ hơn người Đường Thiên Vân, ngoại trừ cảm giác Đường Thiên Vân trầm mặc ít lời, làm việc thì khá nhanh nhẹn, công tác cũng bố trí một cách gọn gàng ngăn nắp. Nhưng trừ những điều đó ra, không có gì khác thường.
Một anh giảng viên đại học còn có lai lịch lớn hơn, Hạ Tưởng không phải không tin, là thật sự không biết nên tin như thế nào. Bởi vì hắn đã xem qua sơ yếu lý lịch của Đường Thiên Vân, bình thường đến không thể bình thường hơn nữa, xuất thân từ gia đình bình thường, thuận buồm xuôi gió thi đỗ đại học, sau khi tốt nghiệp đại học lại học lên thạc sĩ, cuối cùng ở lại trường làm giáo viên, sau đó… không có sau đó tiếp nữa, mà lại thành thư ký của hắn.
Nhưng Trần Hạo Thiên khẳng định sẽ không làm bậy hay nói giỡn, ông ta nói ắt có nguyên do, khẳng định rồi mới nói, Hạ Tưởng đang muốn tiến thêm một bước giải thích thắc mắc với Trần Hạo Thiên, Trần Hạo Thiên lại khoát tay chặn lại cười nói:
– Chờ đến lúc anh ta muốn nói, chính anh ta sẽ nói, tôi không phải nói.
Hạ Tưởng không nói gì, đường đường Ủy viên Bộ Chính trị cũng đánh đòn gió, cố ý đem hắn ra để đùa vui không phải chứ? Còn định hỏi thêm một câu, Trần Hạo Thiên lại đúng lúc chuyển đề tài, nhắc tới bố trí công tác ở hội nghị thường vụ.
– Trong tỉnh ủy, sẽ có một vài tiếng nói phản đối, tuy nhiên anh không cần lo lắng, điều anh cần lo lắng chính là bố trí như thế nào cho chu đáo chặt chẽ, phân công hợp tác như thế nào, đánh một trận đánh ác liệt như thế nào. Có tin tưởng sẽ phát ra khí thế, làm ra thành tích, làm ra uy danh… hay không?
Trần Hạo Thiên cố ý không nói chuyện của Đường Thiên Vân, trì hoãn lại sau, liền càng làm cho Hạ Tưởng tò mò. Nhưng tò mò cũng không thể hỏi trực tiếp, cũng chỉ đành kiềm chế kích thích lại cho tốt, tiếp nhận lời nói của Trần Hạo Thiên mà nói:
– Có Bí thư Trần trấn thủ, có Chủ tịch tỉnh Mễ ủng hộ, tôi có lòng tin sẽ hoàn thành nhiệm vụ Bí thư Trần đã giao phó.
Trần Hạo Thiên cũng không cho Hạ Tưởng thời gian để cò kè mặc cả:
– Hạ Tưởng, tôi thật muốn nói cho anh, hãy coi lãnh đạo tổ hành động đặc biệt là việc chính của anh, tôi chỉ có thể ủng hộ bề ngoài cho anh, cụ thể sắp xếp thế nào, phải do một tay anh thao tác. Kỷ Hỏa cũng sẽ không nhúng tay một câu cụ thể, lãnh đạo tổ hành động đặc biệt, do anh toàn quyền phụ trách, cũng do anh toàn quyền làm chủ. Đương nhiên, trang bị cho nhân viên, cũng do anh định đoạt.
Được, thật đúng là gánh nặng to lớn bằng trời, Trần Hạo Thiên phủi tay mặc kệ, Mễ Kỷ Hỏa khoanh tay đứng nhìn, toàn bộ do một mình hắn gánh vác, thực coi hắn là cu li sao?
Nghĩ lại cũng phải, Trần Hạo Thiên mời hắn đến, chính là mời hắn đến để chia sẻ. Mà Tổng bí thư cũng bảo hắn đến Lĩnh Nam, là bảo hắn đến đây chia sẻ áp lực với Mễ Kỷ Hỏa, ai có khả năng lao động nhiều, hắn không nhận, thì ai nhận?
– Vậy cứ theo như chỉ thị tinh thần của Bí thư Trần mà xử lý!
Tính cách Hạ Tưởng cũng không xấu lắm, thẳng thắn nhận làm luôn.
Trần Hạo Thiên cao hứng, xoay người đi:
– Tôi còn có vài việc, để cho Kim Nam gặp mặt anh, thảo luận cụ thể một chút về công tác bố trí tổ hành động đặc biệt, do anh chịu tránh nhiệm cuối cùng, từ phối hợp dẫn dắt ủy viên chính trị tỉnh, cùng lãnh đạo 6 tỉnh và 55 đơn vị tham gia, Hạ Tưởng, đặt cả trọng trách trên vai anh.
Trần Hạo Thiên xoay người thong dong tự nhiên mà đi, ném Hạ Tưởng xuống ngây người tại chỗ, nửa ngày không biết nên làm thế nào. Lãnh đạo 6 tỉnh, 55 đơn vị, Trần Hạo Thiên thật đúng là hạ độc thủ, muốn diễn một hồi tuồng long trời lở đất!
Lần này đến Lĩnh Nam, Hạ Tưởng cũng đã có tâm lý chuẩn bị từ lâu, biết nhất định sẽ phải đánh một trận đánh ác liệt, không nghĩ tới, chẳng những là trận đánh ác liệt, mà còn là trường hợp lớn, là trường hợp thanh thế lớn mà nhiều lần đảm nhiệm các chức vụ phía trước chưa từng có bao giờ.
Nhớ tới lúc ấy khi ở tỉnh Tề còn hình dung Tạ Tín Tài lúc mới đến đến tỉnh Tề, là vừa lúc gặp việc trọng đại, hiện tại hắn chỉ có cười khổ lắc đầu, kỳ thật hắn lần này đến Lĩnh Nam, mới là đúng thực là ý nghĩa vừa lúc gặp việc trọng đại. Bên ngoài Lĩnh Nam, thần hồn nát thần tính. Bên trong Lĩnh Nam, chung quanh mây che phủ. Hạ Tưởng nghĩ thầm rằng, tuy rằng bên trên có Trần Hạo Thiên và Mễ Kỷ Hỏa phối hợp, nhưng hiện tại thư ký bên cạnh hắn không biết có được coi là thân tín hay không, thuộc hạ lại không có người có thể sử dụng, hiện giờ đúng là gánh cả ngọn núi trên một đôi vai, thật đúng là thử thách trước nay chưa có.
Hạ Tưởng sửng sốt trong chốc lát, còn chưa kịp ngồi xuống, vừa ngẩng đầu, đã thấy Trần Hạo Thiên lại quay trở lại.
– Đúng rồi, có một chuyện đã quên nói một tiếng với anh, vấn đề xe Bentley lần trước, giải quyết rồi.
Ném xuống một câu, Trần Hạo Thiên lại xoay người rồi đi, đến đi với dáng vẻ vội vàng, thật không giống một vị Ủy viên Bộ Chính trị, khiến Hạ Tưởng không biết nên khóc hay cười. Không thể tưởng tượng được Trần Hạo Thiên đường đường Bí thư Tỉnh ủy Lĩnh Nam, sự vụ xe Bentley cũng để ở trong lòng, còn muốn chính miệng nói rõ ràng với hắn, cũng rất có ý.
Buổi chiều, Lưu Kim Nam đến phòng làm việc của Hạ Tưởng, tiến thêm một bước quyết định trang bị cho nhân viên tổ hành động đặc biệt cùng với bố trí hành động với Hạ Tưởng. Là người phát ngôn của Trần Hạo Thiên, đề nghị của Lưu Kim Nam, hoàn toàn thể hiện ý đồ của Trần Hạo Thiên.
Nếu nói trên hội nghị thường vụ Trần Hạo Thiên tuyên bố hành động đặc biệt, đi huy động, như vậy hiện tại công tác cần làm chính là tiếp tục thúc đẩy, và xác định quy tắc chi tiết và chương trình sau đó cho tốt, sẽ mời họp đại hội toàn thể chính thức công bố ra bên ngoài.
Thái độ của Lưu Kim Nam đối với Hạ Tưởng rất cung kính, cũng rất khách sáo, trên cơ bản mỗi một việc đề xuất ra, đều kiên nhẫn nghe ý kiến Hạ Tưởng, còn ghi chép lại rất nghiêm túc, khiến cho Hạ Tưởng rất vừa lòng với thái độ có trách nhiệm của Lưu Kim Nam.
Sau khi quyết định đại bộ phận quy tắc chi tiết, thời gian đã quá trưa, buổi tối Tỉnh ủy tổ chức tiệc tiếp đón cho Hạ Tưởng, Lưu Kim Nam khép sổ lại, trưng cầu ý kiến Hạ Tưởng:
– Phó bí thư Hạ, không bằng ngồi cùng xe với tôi đi dự tiệc, vừa hay trên đường còn có thời gian, tôi có thể báo cáo thêm một chút với anh.
Lưu Kim Nam giành giật từng giây, có thể thấy được Trần Hạo Thiên nóng lòng nhìn thấy hiệu quả từ tổ hành động đặc biệt. Hơn nữa Lưu Kim Nam đề xuất ngồi xe của anh ta, không ngồi xe của Hạ Tưởng, Hạ Tưởng liền đoán, chỉ sợ Lưu Kim Nam là có chuyện khác phải báo cáo. Không nói ở văn phòng mà muốn nói ở trên xe, chẳng lẽ anh ta cho rằng trong phòng làm việc không đủ an toàn?
Chẳng lẽ là vì đề phòng Đường Thiên Vân? Không phải Đường Thiên Vân là thư ký do Trần Hạo Thiên chỉ định chọn người sao, nếu không thể tin tưởng anh ta, làm sao Trần Hạo Thiên lại chọn tên anh ta?
Bởi vì ngồi xe của Lưu Kim Nam, ghế phụ lái sẽ do thư ký của Lưu Kim Nam ngồi, Đường Thiên Vân sẽ không lên xe, đành phải ngồi xe chuyên dụng của Hạ Tưởng, đi theo đằng sau.
Hạ Tưởng liền càng nhận định là Lưu Kim Nam cố ý sắp xếp.
Xe ra khỏi khu phức hợp Tỉnh ủy, Lưu Kim Nam liền chủ động mở miệng :
– Phó bí thư Hạ, những năm gần đây mức độ chống tham nhũng ở Lĩnh Nam rất lớn, chẳng qua Bí thư Trần phải khiêm tốn cụ thể, không thích tuyên dương thôi…
Hạ Tưởng không tiếp lời, chỉ là khẽ gật đầu. Hắn hiểu rõ trong lòng, từ khi Trần Hạo Thiên về đảm nhiệm ở tỉnh Lĩnh Nam tới nay, trong gần 3 năm, chỉ là công khai đưa tin, xét xử tham quan cấp tỉnh bộ và cấp sở đã hơn 15 người, trong đó có cả người được khen thưởng của tỉnh bộ. Năm 2009, chủ tịch Mặt trận Tổ quốc tỉnh Lĩnh Nam bị bắt. Tháng 6 cùng năm, Thị trưởng Bằng Thành bị bắt, 4 tháng sau, một gã Bí thư Quận ủy Bằng Thành xuống ngựa. Tháng 1 năm 2010, lại một gã Bí thư Quận ủy Bằng Thành nữa lật thuyền. Tháng 5 năm 2010, nữ Thị trưởng mạnh mẽ của thành phố được đặt theo tên của vĩ nhân của tỉnh Lĩnh Nam ầm ầm xuống ngựa. Đầu năm 2011, Bí thư Thành ủy Hồng Hoa trong khi bị Tỉnh ủy thông báo đi họp, ở trụ sở Tỉnh ủy bị nhân viên Ủy ban Kỷ luật tỉnh làm ra một cảnh tượng kịch tính mà trực tiếp đưa đi, thân là Bí thư Thành ủy tại chức không được bắt giam một cách lịch sự mà trực tiếp chuyển lên xe, nhìn ra khắp trong nước cũng cực kỳ hiếm thấy.
Hạ Tưởng đã từng xem tư liệu do Lưu Kim Nam đưa cho, trong đó liệt kê lại tỉ mỉ thành tích chống tham nhũng của Lĩnh Nam những năm gần đây, có một số có thể nhìn thấy trên tin tức, có một số vẫn chưa công bố, nhưng vụ nào cũng là án lớn, là chuyện nhìn thấy mà ghê người, nếu mỗi một vụ án đều tuyên dương bốn phía, thì tỉnh Lĩnh Nam sẽ trở thành tỉnh có công tác chống tham nhũng hiệu quả rõ ràng nhất trong nước.
Ngay cả Hạ Tưởng cũng thừa nhận, thành tích chống tham nhũng khi hắn đảm nhiệm Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật tỉnh ở tỉnh Tương, so sánh với thành tích chống tham nhũng ở tỉnh Lĩnh Nam còn kém xa. Dù sao, Trần Hạo Thiên là Ủy viên Bộ Chính trị, dù sao, Lĩnh Nam kéo hạ bốn vị quan lớn cấp tỉnh bộ, trong đó một người là Thị trưởng Bằng Thành!
Hạ Tưởng cũng biết rõ, bản tư liệu mà Lưu Kim Nam đưa cho hắn có thể tìm đọc ở trong Ủy ban Kỷ luật, cũng không phải do Trần Hạo Thiên đóng băng, bởi vì Trần Hạo Thiên nếu muốn có thanh danh, có thủ đoạn lớn muốn thi triển, cũng không cần thiết muốn hắn không thể nhận thức được, nhất định có thâm ý khác.
– Phó bí thư Hạ, tổ hành động chuyên nghiệp có ý nghĩa lớn lao, tinh thần chỉ thị của Bí thư Trần là muốn đào sâu tin tức về vụ án lớn Hồng Hoa, cho dù liên quan đến ai, đều phải điều tra cho được tới tận đáy.
Lưu Kim Nam cẩn thận nói ra các sự việc, tuy rằng là thuật lại lời nói của Trần Hạo Thiên, nhưng có thể là sợ cho Hạ Tưởng sẽ không quen giọng điệu nói thấp xuống của anh ta, cho nên khi nói chuyện giọng nói rất uyển chuyển.
Hạ Tưởng thầm nghĩ, Lưu Kim Nam quả thật là một Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy vô cùng thận trọng, chẳng trách lại được Trần Hạo Thiên coi là tâm phúc, cố ý đưa anh ta từ vị trí thư ký của cấp phó một bước lên cấp chính.
Khói thuốc súng trong vụ án lớn của Thành phố Hồng Hoa còn chưa tán đi, Thành ủy Hồng Hoa gần như bị tiêu diệt đến tận cùng, nghe nói Bí thư Thành ủy đã thú tội, khai ra hơn bốn cán bộ cấp Cục trở lên.
Cán bộ cấp Cục trở lên là lời nói cũng rất ý vị sâu xa, cấp sở là cấp Cục trở lên, cấp phó tỉnh cũng là như vậy!
Điểm khác biệt lớn nhất của tỉnh Lĩnh Nam đối với tỉnh Tề và tỉnh Tương là ở chỗ, nhân vật số một là Ủy viên bộ Chính trị, cho nên Trần Hạo Thiên mới dám nói ra lời nói hùng hồn mặc kệ liên quan đến ai, cũng phải điều tra cho được tới tận đáy. Bí thư Tỉnh ủy khác, cho dù nói, cũng cũng chỉ là nói nói mà thôi, bởi vì Bí thư Tỉnh ủy cấp Bộ trưởng không có quyền lực quyết định vận mệnh của một gã cán bộ cấp Thứ trưởng.
Lưu Kim Nam thấy Hạ Tưởng như thoáng chút suy nghĩ, liền tiếp tục đi sâu vào chỉ ra:
– Án lớn của Thành phố Hồng Hoa là vụ án lớn mà Bí thư Trần chú ý nhất. Bí thư Trần không vừa lòng lắm với tiến triển công tác trước mắt của Ủy ban Kỷ luật, hy vọng sau khi Phó bí thư Hạ tiếp nhận, có thể đề cao mức độ lớn lên.
– Đúng rồi, tôi giới thiệu với Phó bí thư Hạ một chút, hôm nay nhận tổ chức tiệc là khách sạn Hoàng Gia, khách sạn Hoàng Gia là một khách sạn ngoại giao cấp năm sao… Chủ tịch tên là Nhâm Hải Không, ông ta có một chiếc Bentley…
Người thông minh biết khi nào thì nên câm miệng, Lưu Kim Nam nắm thời gian rất chuẩn, làm người ta thán phục, anh ta nói cho hết lời, và để lại một ý mở, vừa lúc, ô tô đi đến khách sạn Hoàng Gia.
Vậy cũng tốt, Hạ Tưởng đã tiêu hóa xong tất cả các tin tức rồi.
Hạ Tưởng và Lưu Kim Nam ngồi cùng xe đến, vừa xuống xe, những người có liên quan ở tỉnh ủy Lĩnh Nam đã tới trước thấy Hạ Tưởng từ trên xe của Lưu Kim Nam xuống, không khỏi ngơ ngác nhìn nhau, vô cùng giật mình.
Việc càng giật mình còn ở phía sau đây…
Hôm nay vốn là Tỉnh ủy cố ý mở tiệc chiêu đãi Hạ Tưởng ở khách sạn Hoàng Gia, dựa theo lệ thường, khách sạn Hoàng Gia khẳng định phải ngừng kinh doanh với người bên ngoài, đặc biệt chỉ tiếp đãi nhóm người Tỉnh ủy. Toàn thể bộ máy tỉnh ủy đến, sự việc lớn lao, không có khả năng còn có người không có phận sự đến ăn cơm.
Không nghĩ, một chút liền có ba bốn chiếc xe quân đội đến đây, chẳng những khí thế lấn át người, còn chặn ở phía trước Hạ Tưởng…
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường - Quyển 18 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Ngày cập nhật | 06/02/2018 12:36 (GMT+7) |