So với thế lực gia đình truyền thống thật sự, hắn dù bên trong có là lai lịch dày dặn, đều kém khá xa.
Nói không ngoa, cho dù là lão Cổ so với tổ tiên của nhà họ Quý, cũng chỉ là thế hệ con cháu. Cũng chỉ có tổ tiên của Phù Uyên và tổ tiên của nhà họ Quý, mới có thể coi như ngang nhau.
Tổ tiên của Phù Uyên là một trong những nhà lãnh đạo khai quốc, còn tổ tiên nhà họ Quý là một trong những đại tướng khai quốc, đều lập những công lao hiển hách cho sự nghiệp kiến quốc, đã từng chỉ uy thiên quân vạn mã chiến đấu anh dũng và đẫm máu trên chiến trường, mà lúc đó, lão Cổ chẳng qua chỉ là binh nhất.
Chỉ có điều tình thế thay đổi, nhà họ Quý sau khi kiến quốc, đã từng có một khoảng thời gian huy hoàng, thậm chí mấy năm trước, nhìn khắp cả Lĩnh Nam, người người vẫn biến sắc khi nhắc đến nhà họ Quý ở Lĩnh Nam. Nhưng mấy năm gần đây, nhà họ Quý trên diễn đàn chính trị, dần dần suy thoái, sức ảnh hưởng ở Lĩnh Nam cũng giảm đi nhiều.
Hiện tại người có chức quan cao nhất nhà họ Quý, chính là Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy, Bí thư thành ủy thành phố Dương Thành Lâm Song Bồng.
Lâm Song Bồng là con rể nhà họ Quý.
Hạ Tưởng nếu không biết nhà họ Quý Lĩnh Nam, thì hắn đến Lĩnh Nam đúng là phí. 20 thế lực lớn phân bố trong nước, tuy không thể nói hiểu rõ trong lòng, nhưng ít nhất người ở đâu, cũng phải hiểu rõ phong thổ và đạo lí đối nhân xử thế ở chỗ đó.
Hạ Tưởng còn rõ một điều là, nhà họ Quý về mặt ngoài suy thoái ở Lĩnh Nam, thật ra thế lực ẩn dấu bên dưới vẻ bề ngoài, vẫn to lớn khiến người khác kinh ngạc, không đề cập tới tài nguyên kinh tế to lớn mà nhà họ Quý nắm giữ – doanh nghiệp nổi tiếng của Lĩnh Nam mà nhà họ Quý bên ngoài bên trong khống chế, không dưới mười mấy doanh nghiệp – chỉ về mặt chính trị, thực lực của nhà họ Quý vẫn khiến người ta sợ líu lưỡi.
Chẳng qua là nhà họ Quý hoặc là do nguyên nhân tính cách, hoặc là do có ý đồ, lại hoặc là vì ngửi được tin đồn gì đó, mà sau khi Trần Hạo Thiên nhậm chức, đột nhiên thay đổi sách lược, từ mạnh mẽ lúc trước trở nên khiêm tốn hơn rất nhiều.
Cũng do nguyên nhân mấy năm trở lại đây tiếng tăm nhà họ Quý không nổi, nhà họ Quý hiển hách một thời trước kia vừa nói, vào thời Trần Hạo Thiên, không còn người nhắc đến nữa. Tiếng tăm không nổi, không có nghĩa thực lực không còn, nhà họ Quý vẫn là thế lực địa phương to lớn nhất Lĩnh Nam, và nói không ngoa rằng, một nhà họ Quý ở Lĩnh Nam, đủ để chọi lại liên minh của Trình Tại Thuận, Tần Khản cộng thêm Hà Giang Hải.
So với lịch sử sâu xa dày dặn của nhà họ Quý, bọn Trình Tại Thuận, Hà Giang Hải, chẳng qua chỉ là nhà giàu mới nổi.
Lúc Hạ Tưởng mới đến Lĩnh Nam, đã từng nghĩ thân ở Lĩnh Nam, sẽ không tránh khỏi việc phải giao thiệp với nhà họ Quý. Lần trước Lâm Song Bồng chủ động thể hiện thiện ý, tích cực phối hợp trong sự việc khách sạn Hoàng Gia, cũng đã để lại ấn tượng tốt đẹp cho hắn. Tuy nhiên hắn cũng biết, hắn tạm thời chỉ có thể giao thiệp sơ bên ngoài với nhà họ Quý, người nhà họ Quý thật sự, cũng sẽ không thể tiếp xúc với hắn.
Hạ Tưởng hoàn toàn không phải là đánh giá thấp mình, mà là tự biết trước mặt nhà họ Quý, hắn dù là nhân vật phát ngôn của thế lực gia tộc, nhưng vẫn chỉ là thế hệ con cháu. Có lúc, sức mạnh căn bản thâm hậu không dùng thực lực kinh tế và chính trị bề ngoài để so sánh. Nhưng nói đi phải nói lại, nói không ngoa, nhà họ Quý Lĩnh Nam tuy nền tảng vững chắc, nhưng thời gian trôi qua, cũng không làm gì được Hạ Tưởng.
Nói thêm một câu không cung kính lắm, nếu Hạ Tưởng muốn đối phó với nhà họ Quý, thủ đoạn cũng rất nhiều. Chẳng qua là Hạ Tưởng từ nhỏ đã tôn kính các bậc tiền bối cách mạng, đối với thế hệ con cháu các vị, cũng kính phục từ đáy lòng. Đừng nói hắn và nhà họ Quý không hề có mâu thuẫn, cho là có, hắn cũng sẽ nhẫn nhịn mấy phần.
Nếu lão Cổ chỉ nói nhà họ Quý muốn gặp mặt nói chuyện với hắn, hắn còn không đến nỗi thật sự kinh ngạc, nhưng lại nói có liên quan đến lợi ích thiết thân của Trần Hạo Thiên, liên tưởng đến sau khi Trần Hạo Thiên nhậm chức, nhà họ Quý ở Lĩnh Nam trở nên khiêm tốn toàn diện, lẽ nào trong đó có điều bí ẩn không để người khác biết?
Quan hệ giữa nhà họ Quý và Phù Uyên có lẽ vô cùng tâm đầu ý hợp, tuy nhiên sự nhiệt tình của lão Cổ khi nhắc đến nhà họ Quý, cũng có thể đoán được quan hệ giữa lão Cổ và nhà họ Quý, cũng không phải bình thường.
– Cùng tôi bàn luận chuyện lớn liên quan đến lợi ích thiết thân của Bí thư Trần, dường như… không thích hợp lắm?
Hạ Tưởng không đồng ý ngay, mà mơ hồ cảm thấy giữa nhà họ Quý và Trần Hạo Thiên có gì đó không hợp, hắn không muốn bị kẹt ở chỗ khó xử. Nếu thế lực địa phương Lĩnh Nam mà Trần Hạo Thiên muốn để hắn đối phó chính là nhà họ Quý, có lẽ hắn sẽ không như Trần Hạo Thiên mong muốn.
Hạ Tưởng có nguyên tắc, sẽ không vô điều kiện mà làm bất kỳ việc gì cho Trần Hạo Thiên
– Được rồi, khoan hẵng nói, tôi chuyển lời đến là được rồi, dù sao nhà họ Quý cũng sẽ không tìm cậu bây giờ. Muốn nói, cũng phải đến năm sau.
Lão Cổ không quan tâm đến sự khó xử của Hạ Tưởng, cười ha ha nói:
– Về phần cậu và nhà họ Quý cuối cùng nói được kết quả gì, không phải là việc mà tôi quan tâm, nhiệm vụ kết nối ở giữa của tôi đã hoàn thành rồi.
Hạ Tưởng không nói gì, lập trường của lão Cổ trước khi thay đổi nhiệm kỳ khiến hắn hơi phân không rõ phương hướng, hắn biết, lão Cổ không quan tâm lập trường của Trần Hạo Thiên, thậm chí cũng sẽ không quan tâm đến lợi ích của Tổng bí thư, lão Cổ chỉ có một xuất phát điểm, chính là tất cả lấy lợi ích của ông làm điều kiện tiên quyết lớn nhất.
Bởi vậy, về việc lão Cổ nhân chuyến đi đến Lĩnh Nam âm thầm làm trung gian giới thiệu cho hắn, hắn chỉ có thể im lặng chấp nhận, bất luận kết quả cuối cùng là xấu hay tốt, hắn đều không thể oán giận lão Cổ điều gì.
Còn có một điều, đối với việc có thể kết bạn với Phù Uyên, Hạ Tưởng rất vui, hắn càng ngày càng có nhiều đồng minh trong quân đội, đều là nhờ lão Cổ ban cho.
Đêm đó, lão Cổ và Phù Uyên yên lặng về Bắc Kinh, không kinh động tới bất kỳ ai, đến Hạ Tưởng cũng không đi tiễn.
Sau đó, Hạ Tưởng lại nói chuyện điện thoại với Hứa Quan Hoa.
– Ngày mai tôi về Bắc Kinh, phỏng chừng không thể cùng chuyến bay với anh rồi.
Hứa Quan Hoa đi trước một bước.
– Có một chuyện anh nhớ nhắc nhở Mộc Phong một chút, anh ấy gần đây hoạt động nhiều quá, có người để ý đến anh ấy rồi, muốn gây phiền toái cho anh ấy. Tôi đoán chừng, Ngô Hiểu Dương tạm thời động không nổi đến anh, có thể trả miếng tôi và Mộc Phong. Mộc Phong khá là cố chấp, không nghe lời tôi, anh ấy kính trọng anh nhất, anh nói thử xem.
Ngô Hiểu Dương sẽ có thủ đoạn đánh trả, Hạ Tưởng trong lòng biết rõ, cũng làm tốt tâm lý chuẩn bị, lại không ngờ đều dùng sách lược vòng vèo, bắt đầu từ Mộc Phong trước.
Mộc Phong đối nhân xử thế thật sự quá cương trực, thiếu tinh tế, hơn nữa không cảnh giác bằng Hứa Quan Hoa.
Hạ Tưởng suy nghĩ một lát, rồi vẫn chủ động điện thoại cho Mộc Phong.
Nhận được điện thoại của Hạ Tưởng, Mộc Phong rất kinh ngạc niềm vui bất ngờ, đang muốn khách sáo vài câu gì đó, lại nghe Hạ Tưởng nói ngay đến ý đồ cuộc gọi.
– Mộc Phong, dạo này phải cẩn thận trước sau, chuyện của Ngô Công Tử sẽ có hậu quả để lại, có thể sẽ rơi vào anh và Hứa Quan Hoa. Tự anh cẩn thận hơn nữa, trước khi làm việc gì, phải suy nghĩ kỹ.
Mộc Phong tuy trong lòng không hề lo lắng Ngô Hiểu Dương báo thù, thậm chí còn âm thầm chờ đợi Ngô Hiểu Dương ra tay, để y dễ thể hiện bản lĩnh một phen, nhưng Phó bí thư Hạ đã bảo y cẩn thận một chút, y liền nghe lời, vội không ngừng đồng ý.
Hạ Tưởng cũng nghe ra giọng điệu Mộc Phong tuy cung kính, nhưng vẫn không để tâm lắm, cũng không làm, hắn có nhiều việc cần phải làm, lại sắp đến cuối năm, không có thời gian đặc biệt ngồi lại nói chuyện đàng hoàng cùng Mộc Phong.
Vừa ngắt điện thoại với Mộc Phong, điện thoại của Nghiêm Tiểu Thì liền gọi tới.
Ba ngày trước, Nghiêm Tiểu Thì yên lặng rời khỏi Dương Thành. Cô ở lại Dương Thành năm ba ngày, với sự dịu dàng như nước cùng Hạ Tưởng trải qua thời gian mới đến Lĩnh Nam. Cũng đúng lúc Nghiêm Tiểu Thì ở Dương Thành, mới khiến Hạ Tưởng nhanh chóng suy đoán ra kiệt tác thư hăm họa xuất phát từ tay ai. Nhưng sau chuyện thư hăm dọa, liền xảy ra chuyện Ngô Công Tử bị đánh bị bắt, liền khiến cho sự việc thư hăm dọa không thu được hiệu quả mong đợi, cũng không có kết thúc – theo Hạ Tưởng suy đoán, Cao Kiến Viễn cũng vậy, Phạm Tranh cũng vậy, đã từng là cậu ấm Bí thư Tỉnh ủy, cũng đáng mặt nhị thế tổ, chắc chắn có chung tiếng nói với Ngô Công Tử, nếu không ngoài dự đoán, với đầu óc của Phạm Tranh và sự xảo trá của Cao Kiến Viễn, chắc chắn sẽ bắt tay với Ngô Công Tử.
Ngô Công Tử thô bạo lại vô lại, đối xử vô sỉ với người đời. Phạm Tranh suy nghĩ đa nghi lại giỏi mưu mô, lấy mưu lược làm sở trường. Cao Kiến Viễn trải qua biến đổi lớn gia cảnh sa sút và sau khi gặp họa lao tù, tính cách trở nên thâm hiểm, vì đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn, lấy sự thâm hiểm làm sở trường. Nếu ba người kết hợp, mức sát thương sẽ tăng cao. Chi bằng… Hạ Tưởng cũng không phải không có kế đối phó, việc đề bạt Lý Dật Phong, chính là một trong những bước đánh trả của hắn.
– Em vừa mới gặp Phạm Tranh.
Giọng của Nghiêm Tiểu Thì có hơi bối rối.
– Anh ta biết địa điểm làm việc ở Bắc Kinh của em, không mời mà tới, em cũng không thể không gặp anh ta.
Hạ Tưởng hiểu được sự bối rối của Nghiêm Tiểu Thì, liền nói:
– Em không cần giải thích gì, Tiểu Thì, anh không có ý trách em. Gặp mặt cũng không có gì, quan trọng là, gặp mặt nói những gì.
Nghiêm Tiểu Thì cười:
– Dù sao anh ta là anh họ của em, anh ta sẽ không muốn hại em đâu. Nếu là Cao Kiến Viễn, anh có lẽ sẽ lo lắng, phải không?
Hạ Tưởng chọc cô:
– Lo lắng cái gì?
– Lo em bị gã lừa, lo gã hại em…
– Anh không lo đâu.
Lời Hạ Tưởng nói là thật.
– Với trí tuệ của Cao Kiến Viễn, gã lừa không nổi em. Với trí tuệ của em, cũng sẽ không bị Cao Kiến Viễn lừa được.
– Anh… thật chẳng thú vị, cũng không giả vờ phối hợp một chút.
Nghiêm Tiểu Thì oán trách một câu, lại nói.
– Phạm Tranh bảo em nói lại anh một câu, anh ta nói, khi cuối năm, anh ta hy vọng gặp anh ở Bắc Kinh, có vài việc, anh ta muốn công bằng thẳng thắn đàng hoàng nói với anh.
– Được, anh sẽ suy nghĩ.
Hạ Tưởng trả lời rất dứt khoát.
Bước đầu định ra, ngày mốt về Bắc Kinh, năm nay sẽ mừng năm mới ở Bắc Kinh, đâu cũng không đi, chủ yếu là không có thời gian. Nhưng cũng không ở Bắc Kinh mấy ngày, có thể gặp mặt Phạm Tranh hay không, vẫn là không dám nói chắc.
Thật ra không gặp cũng được, gặp mặt cũng chẳng có gì để nói, cũng chẳng biết Phạm Tranh bán thuốc gì trong hồ lô, nhưng bất luận là thuốc gì, Hạ Tưởng không cần.
Ban đêm Dương Thành, vẫn còn hơi ẩm ướt lạnh lẽo, Hạ Tưởng mở điều hòa, xua tan hơi lạnh trong phòng, thu dọn một chút, khi đang chuẩn bị đi ngủ, Cổ Thu Thật điện thoại tới.
Từ lúc nhậm chức ở Lĩnh Nam đến nay, đây là lần đầu tiên Cổ Thu Thật gọi tới.
Hạ Tưởng vội nghe điện thoại, có thể gọi điện lúc nửa đêm, lại là Ủy viên Bộ chính trị, đều là người có quan hệ thân quen không thể thân quen hơn nữa với hắn.
– Hạ Tưởng, khúc dạo đầu của Lĩnh Nam không tệ, khí thế rất đầy đủ, cuối cùng cũng để tôi thấy được phần nhiệt huyết sục sôi của anh, tốt, rất tốt.
Cổ Thu Thật đầu tiên là khen ngợi Hạ Tưởng mấy cây, bỗng nhiên lại chuyển giọng điệu, vô cùng nghiêm nghị nói.
– Tuy nhiên, anh đã lơ là một nhân vật quan trọng, ông ta tuy bình thường, nhưng có khả năng có tác dụng thúc đẩy tích cực đối với bố cục của anh ở cả Lĩnh Nam. Nếu như anh bỏ lỡ ông ta, chắc chắn sẽ có tổn thất to lớn, nói không chừng còn có thể khiến cả kế hoạch của anh, tổng thể đều thua.
Hạ Tưởng sợ hãi giật mình, Cổ Thu Thật thật không phải là giọng điệu đùa giỡn, nhân vật quan trọng mà y nói, rốt cuộc là ai?
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường - Quyển 18 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Ngày cập nhật | 06/02/2018 12:36 (GMT+7) |