Có hẹn với hai vị Bí thư Tỉnh ủy, thân là Phó bí thư tỉnh ủy còn khoan thai đến chậm, Hạ Tưởng cũng có thể. Người ngoài nghe xong, còn tưởng rằng hắn lớn lỗi lắm.
Kỳ thật không cần Hạ Tưởng giải thích, Tống Triêu Độ và Trần Phong hiểu Hạ Tưởng, thậm chí so với Hạ Tưởng còn hiểu sâu hơn.
Tuy nhiên điều khiến Hạ Tưởng bất ngờ chính là, Trần Phong không chỉ gặp một mình Tống Triêu Độ mà còn có… Tống Nhất Phàm ở đây!
Địa điểm là một nhà hội sở, yên tĩnh mà không có người không phận sự, Tống Triêu Độ và Trần Phong ở trên lầu, Hạ Tưởng vừa vào cửa, nhân viên phục vụ mặc váy sườn xám khoác áo choàng đỏ thẫm ra đón, Hạ Tưởng còn chưa mở miệng, chỉ thấy nhân viên phục vụ nhìn hắn che miệng cười.
Có gì buồn cười? Hạ Tưởng buồn bực, tuy nói nhân viên phục vụ trước mắt có chút nhan sắc, mắt to, khi cười còn có hai má lúm đồng tiền rất sâu, nhưng vừa thấy hắn liền cười, hơn nữa còn là cười nhạo.
Bỗng nhiên cảm thấy một bàn tay ấm áp nhỏ bé ở sau mông, một giọng nói vang lên bên tai:
– Cướp đây! Ví tiền, thẻ tín dụng, trang sức, giày da, thắt lưng, giao hết ra đây.
Nghe giọng người phụ nữ này thì không phải nói đùa, mà là lời nói thật, cho dù giọng cô đã biến đổi đi nghe là lạ, khiến Hạ Tưởng không đoán được là ai, nhưng trên người cô có mùi thơm đặc biệt, cơ thể đã bán đứng cô.
Phụ nữ như hoa, đều không giống nhau, mà có mùi thơm độc đáo của cơ thể, hoặc xa xôi, hoặc dài lâu, hoặc tươi mát, hoặc nồng đậm, mỗi người một khác. Phụ nữ thanh khiết, hương thơm tươi mát. Phụ nữ nồng nhiệt, mùi hương đậm hơn. Hạt bụi nhỏ không làm ô nhiễm phụ nữ, mùi hương xa xôi thấm vào ruột gan, hương thơm nhạt mà nhẹ nhàng vào mũi Hạ Tưởng, như lời thầm thì của mùa thu, ngoại trừ yêu tinh Tống Nhất Phàm rơi xuống thế gian, làm gì còn người phụ nữ nào mà hạt bụi nhỏ cũng không bị nhiễm như thế này?
– Tiểu Phàm, đừng gây náo loạn.
Một tiếng gọi của Hạ Tưởng đã phá đám Tống Nhất Phàm.
– Thật mất hứng.
Tống Nhất Phàm bĩu môi, nhảy đến trước mặt Hạ Tưởng
– Lần nào cũng bị anh nhìn thấu, anh không thể làm bộ một lần? Thật là, tốt xấu cũng phải đoán ra hết…
Vừa thấy Tống Nhất Phàm mặc một chiếc váy hoa, còn có hai chiếc túi to, chân đi một đôi giày bệt, tóc còn vấn thành kiểu tóc như hoa hướng dương, Hạ Tưởng rốt cục không kìm nổi mỉm cười:
– Em quả thực chính là một nàng tiên hoa.
– Là sao, em chính là nàng tiên hoa, là làm sao?
Tống Nhất Phàm còn vô cùng khó hiểu nghiêng đầu hỏi, tiến lên kéo cánh tay Hạ Tưởng,
– Anh Hạ, anh đến muộn, em phải phê bình anh.
Hạ Tưởng không muốn để Tống Nhất Phàm biết hắn vừa trải qua tình huống nguy hiểm, liền thành khẩn tiếp nhận lời phê bình:
– Ghi nhận phê bình của đồng chí Tống Nhất Phàm, quả thật là tôi không đúng.
– À, rất nghe lời.
Tống Nhất Phàm cao hứng, cầm 2 bàn tay Hạ Tưởng trong tay hà hơi vào,
– Giúp anh ấm áp hơn, còn lạnh không?
Nhân viên phục vụ bên cạnh cười đến mức không dám nhìn lại đây.
Hạ Tưởng ở trước mặt Tống Nhất Phàm chỉ có thể để cô tùy ý sắp xếp, với người khác thì thật may, Hạ Tưởng có thể thể hiện ra khí phách của bậc trượng phu, nhưng Tống Nhất Phàm quả thực chính là khắc tinh của hắn, khiến hắn một chút biện pháp cũng không có, chỉ có thể chiều chuộng cô nhường cô.
Hạ Tưởng đi sau theo Tống Nhất Phàm lên lầu, thấy dáng người thướt tha của cô có vẻ nở nang thêm một ít, trong lòng cảm thán, thật sự là một cô nàng người lớn rồi, như yêu tinh vui vẻ Tống Nhất Phàm, ai mới có thể nhận được sự tốt đẹp và hồn nhiên của cô?
Lên đến lầu, Tống Nhất Phàm dừng chân, ngón tay trắng nõn đặt trước bờ môi hồng, “Suỵt” một tiếng, nhỏ giọng nói:
– Em sẽ không vào, vừa rồi em nghe thấy cha và chú Trần cãi nhau, em vào còn xúi quẩy. Anh Hạ, tối nay anh phải theo em, nếu không, em không đồng ý đâu.
Tiếng Tống Nhất Phàm nói chuyện to dần, giọng điệu lại chân thật đáng tin, hơn nữa vẻ mặt vô cùng kiên định, làm cho người bên ngoài đi ngang qua đều ghé mắt, khiến Hạ Tưởng không khỏi xấu hổ.
Tống Nhất Phàm vẫn hồn nhiên như lúc ban đầu, cái gì cũng không nghĩ nhiều nhưng người bên ngoài nghe thấy, cô nói buổi tối đi cùng cô lại nghe đầy hàm nghĩa sâu hơn.
Hạ Tưởng vội liên tục khoát tay với Tống Nhất Phàm, gõ mở cửa phòng.
Vừa vào cửa liền phát hiện không khí quả nhiên không tốt, sắc mặt bình tĩnh của Tống Triêu Độ cũng âm trầm như nước. Trần Phong thì lộ vẻ tức giận ra ngoài, sắc mặt không có sự thân thiện.
Chuyện gì đã xảy ra?
Trong ấn tượng, mặc dù quan hệ của Tống Triêu Độ và Trần Phong không chặt chẽ, nhưng rất ít khi có bất đồng nghiêm trọng, chủ yếu cũng là cơ hội cộng tác ít, có lẽ cho dù tính là có mâu thuẫn cũng sẽ không đặt ra ngoài, hôm nay là làm sao vậy?
Kỳ thật Hạ Tưởng vốn mong gặp một mình Tống Triêu Độ, nhưng Tống Triêu Độ lại thay đổi chủ ý, nói là mời Trần Phong cùng nhau bàn luận. Hạ Tưởng tuy rằng không hiểu vì sao Tống Triêu Độ sắp xếp như thế, cũng không hỏi gì nhiều, hắn luôn luôn tín nhiệm Tống Triêu Độ trăm phần trăm. Với Tống Triêu Độ và Trần Phong, hơn nữa hai người hiện tại lại không có xung đột ích lợi trực tiếp, ngồi cùng một chỗ cũng là ôn chuyện, tại sao mặt lạnh như vậy? Hạ Tưởng ha hả cười:
– Trên đường có chút vấn đề, tới muộn, để Bí thư Tống chờ, Bí thư Trần đợi lâu, thật ngại.
Trần Phong kéo Hạ Tưởng lại, lòng ngay dạ thẳng vẫn như năm đó:
– Hạ Tưởng, cậu tới phân xử, Triêu Độ muốn lý luận với tôi, nói là cải cách doanh nghiệp nhà nước quả thật là thất bại, tôi không đồng ý quan điểm của anh ta, cải cách doanh nghiệp nhà nước thúc đẩy cơ cấu kinh tế chuyển biến, công sức bỏ ra là hiện tại, lợi ích là sau này.
Hạ Tưởng hiểu, hoá ra hai người Tống, Trần tranh luận chính trị trong nước, đặc biệt tranh luận nhiều nhất về cải cách doanh nghiệp nhà nước, hắn bất đắc dĩ cười, rất nhiều thời điểm, lịch sử sẽ trở lại như cũ, nhưng người trong cuộc, thường mê man trong đó.
Tống Triêu Độ không mê, Trần Phong mê.
Hạ Tưởng không phải bi quan bàn về người khác, nhưng hắn rõ ràng, mỗi một lần cải cách đều muốn lấy được phần bánh ngọt trong tay người thu được lợi ích, như thế cũng chẳng khác gì cường hào, chắc chắn phải trả giá đắt, nếu người chủ trì cải cách là người thân mình cũng là người thu được lợi ích, con đường trung gian càng ngoằn nghèo.
Lui một bước mà nói, cho dù người đặc biệt cải cách không phải người thân mình mà là người thu được lợi ích, lại không một lòng vì dân, mà là muốn thu được lợi ích sau khi bánh ngọt bỏ ra, không phải dùng cho dân, mà là thừa dịp người khác chưa chuẩn bị mà đưa vào miệng mình. Cải cách như thế, tuy nhiên là một lợi ích tập đoàn làm người kia phải đối đầu với lợi ích tập đoàn, yêu cầu chia đều lợi ích mà thôi.
Cải cách doanh nghiệp nhà nước, điểm xuất phát là tốt, dường như mỗi một lần cải cách đều có điểm xuất phát vĩ đại và tốt đẹp, khẩu hiệu cũng đường hoàng thật sự, văn vẻ cũng miêu tả triển vọng khá sáng lạn, nhưng trong quá trình thi hành cụ thể, tất nhiên không thể quang minh chính đại.
Trên thực tế, cải cách doanh nghiệp nhà nước lúc ban đầu là đối chọi với thế lực gia tộc.
Hơn nữa sỗ sàng hơn một chút, lúc Hạ Tưởng mới vào quan trường, cũng từng lớn tiếng trầm trồ khen ngợi vì cải cách doanh nghiệp nhà nước, và căm thù đến tận xương tuỷ đối với thế lực gia tộc, cũng vì phe bình dân có gan vì dân chờ lệnh, trực tiếp ngắm bắn thế lực gia tộc tiến thêm một bước nắm trong tay mạch máu kinh tế quốc dân làm tất cả vui mừng khôn xiết.
Nhưng từ khi cấp bậc của Hạ Tưởng được nâng cao, tầm mắt mở rộng, tiếp xúc với càng sâu tầng, hắn mới phát hiện, nghĩ đến dân chờ lệnh dưới danh nghĩa cải cách, cải cách doanh nghiệp nhà nước quả thật có hiệu quả rõ ràng, vô số doanh nghiệp nhà nước bị hủy đi, bị tư hữu hóa, bánh ngọt bị cắt thành rất nhiều miếng nhỏ, tình hình khá tốt đẹp.
Chỉ có điều đáng tiếc chính là, trứng cũng không cất vào túi tiền của dân chúng, cũng không biến thành bất luận lực thúc đẩy gì, cũng như GDP hàng năm phần trăm gia tăng nhiều ít, tiền lương dân chúng thu vào và hạnh phúc không thấy tăng trưởng, sẽ không khỏi làm cho người ta liên tưởng đến tiền và hạnh phúc, chạy đi đâu?
Cắt cái bánh ngọt lớn, dân chúng chưa ăn được trứng, chỉ được một chút cặn bã của trứng, vậy vô số miếng bánh ngọt nhỏ đã bị cắt ra chạy đi đâu? Cải cách doanh nghiệp nhà nước thu hoạch lớn nhất chính là tài sản quốc hữu xói mòn nghiêm trọng, nhưng xói mòn cũng phải có cái đi về mới đúng, không thể không căn cứ mà biến mất.
Đến lúc sau khi Hạ Tưởng ra khỏi tỉnh Yến, hắn mới bừng tỉnh, cải cách doanh nghiệp nhà nước, tài sản quốc hữu xói mòn, lợi ích thế lực gia tộc bị hao tổn, bánh ngọt nhỏ đều bị cất vào túi tiền người cải cách. Xét cho cùng, mỗi một lần cải cách, đều là lợi ích một cá nhân khiêu chiến với lợi ích tập đoàn, lấy cớ thật to để yêu cầu phân chia phạm vi thế lực quang minh chính đại một lần nữa.
Cũng là do phe bình dân trong gần mười năm, nhanh chóng lớn mạnh và có thể trở thành nguyên nhân căn bản nhất!
Nói trứng là kiêu ngạo, nhưng chẳng phân biệt được, quyền lực lấy bánh ngọt không ở trong tay dân chúng, dân chúng chỉ còn cách ở dưới bục vây xem người ta, ngoại trừ ồn ào ở ngoài, chỉ có thể mắt nhìn xem quan lớn quyền quý có thiện tâm, phân một chút bánh ngọt cho họ.
Cho đến ngày nay, ngay cả Hạ Tưởng cũng rành mạch nhìn thấu đạo lý, Trần Phong lại không rõ sao? Hạ Tưởng khó hiểu chỗ đó, Trần Phong đã làm đến địa vị cao như Bí thư Tỉnh ủy, tình hình chính trị và vấn đề kinh tế trong nước, ông ta hẳn là hiểu rõ hơn ai hết, còn có thể biện hộ cho cải cách doanh nghiệp nhà nước, mà hẳn là căn cứ vào mục đích chính trị.
Chẳng lẽ là… Hạ Tưởng trong nháy mắt nghĩ tới điều gì.
Tống Triêu Độ quen biết Trần Phong sớm hơn Hạ Tưởng, nhưng muốn nói ai hiểu Trần Phong hơn, Hạ Tưởng dám nói ngoại trừ bản thân Trần Phong ra, thì chính là hắn. Hắn nghiên cứu và hiểu rõ về Trần Phong, không thể kém hơn nhiều so với bản thân Trần Phong.
Hôm nay, Tống Triêu Độ và Trần Phong gặp nhau chủ yếu là ôn chuyện, sau đó thảo luận một chút tình hình trong nước, lại chú ý một chút việc thăng tiến của Trần Phong, Hạ Tưởng hiện tại đã biết rõ, việc thăng tiến của Trần Phong gặp khó khăn rất lớn.
Đúng là bởi vì khó khăn quá lớn, Trần Phong lại luôn luôn thẳng thắn vô tư, cũng khó có thể trách được khi tuyệt vọng thì việc gì cũng có thể thử.
Nói theo nghĩa rộng hơn, lập trường chính trị của Trần Phong cũng không có khuynh hướng điều kiện tiên quyết, có thể làm đến địa vị cao như Bí thư Tỉnh ủy, coi như là một con đường đặc biệt trong đời sống chính trị trong nước , vừa không phải thế lực gia tộc, lại không phải Đoàn hệ hay phe phản đối. Trần Phong, muốn tiến thêm một bước vào Bộ Chính trị, nhất định phải kiên định đứng vào hàng ngũ, với tình hình Đoàn hệ không có cửa, thế lực gia tộc cũng sẽ không tiếp nhận ông ta, ông ta đảo hướng sang phe bình dân, cũng là vì không có biện pháp nào.
Hơn nữa trong thâm tâm Trần Phong cũng ôm ấp tình cảm bình dân, tuy rằng ông ta có trí tuệ chính trị, nhưng tính cách quyết định lập trường của ông ta, vì thế nên ông ta bị Cao Thành Tùng lợi dụng, cuối cùng lại bị Cao Thành Tùng vứt bỏ, bị nửa phạt hình, cũng là tính cách bên trong của ông ta.
Trần Phong đề xuất chủ đề, Tống Triêu Độ cũng hứng thú nhìn về phía Hạ Tưởng, chờ câu trả lời phấn khích từ Hạ Tưởng .
Hạ Tưởng trả lời, lại ở ngoài mong đợi của Tống Triêu Độ và Trần Phong, hắn khẽ mỉm cười:
– Ngày mai là lễ truy điệu của ông cụ Phó, trong lễ truy điệu sẽ xảy ra chuyện, sẽ giải đáp một cách hoàn hảo tranh luận của Bí thư Tống và Bí thư Trần.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường - Quyển 18 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Ngày cập nhật | 06/02/2018 12:36 (GMT+7) |