Quan Trường - Quyển 18

Phần 96

Nha Nội hôm nay hao binh tổn tướng, toàn bộ mấy người đi cùng trở thành vật hi sinh. Khi Phó Tiên Phong nổi trận lôi đình hơn nữa truyền lệnh cho cảnh vệ đuổi Phạm Tranh và Cao Kiến Viễn, y liền biết, trong danh sách bè phái của y đã có thể gạch bỏ tên của Phạm Tranh và Cao Kiến Viễn.

Tác dụng của bè phái thì cũng chỉ tới mức trở thành vật hi sinh thôi.

Hôm nay Quốc Hoa Thụy không hề làm gì, vẫn luôn nấp sau lưng, ngay cả một câu cũng không dám nói. Nha Nội cũng không trách y, tính tình Quốc Hoa Thụy không đủ mạnh mẽ, lại bị Hạ Tưởng dọa sợ, làm rùa đen rụt đầu cũng có thể lí giải được.

Chỉ có điều khiến y không hiểu chính là Ngô Công Tử.

Rõ ràng đã thỏa thuận rõ hôm nay Ngô Công Tử cũng phải ra tay, cho dù đó chỉ là những trò đùa vô liêm sỉ và lưu manh. Y xông lên tát cho Hạ Tưởng một cái bạt tai, cũng khiến cho Hạ Tưởng phải mất mặt trước bao nhiêu người. Tuy rằng thủ đoạn rất bì ổi, nhưng đối với Ngô Công Tử mà nói lại là chuyện thường, cái gọi là chó dại cắn người, nghe lời chủ cắn người mới gọi là chó khôn.

Mặc dù nói ra, với thân phận của Nha Nội, cũng không xem Ngô Công Tử như một con chó để sai khiến. Trong mắt y, tầm quan trọng của Ngô Công Tử khác xa với Phạm Tranh và Cao Kiến Viễn. Nói thật lòng, y cho rằng, Phạm Duệ Hằng là cáo già, Phạm Tranh và Cao Kiến Viễn mới là đồ vô liêm xỉ và chó điên.

Nếu Phạm Tranh và Cao Kiến Viễn biết suy nghĩ thật sự của Nha Nội, nhất định sẽ rất đau khổ, nhưng cũng chỉ có thể nhận sự thật tàn khốc này. Bởi vì họ có trình độ văn hóa hơn Ngô Công Tử, nhưng họ không có một người cha tốt.

Hoặc nói rằng, bọn họ cũng không phải không có người cha tốt, mà là người cha đó đã trở thành quá khứ rồi, thì không thể trở thành vật hi sinh trên con đường tiền đồ của họ.

Sở dĩ Nha Nội dám cổ động Ngô Công Tử tát Hạ Tưởng trước mắt mọi người, là vì Ngô Hiểu Dương làm đại tướng trong quân đội, nắm trong tay quân đội hùng hậu. Hơn nữa trong quân ủy là người có mạng lưới quan hệ cực lớn, Hạ Tưởng dù sao cũng không thể làm gì Ngô Công Tử được!

Không ngờ, hôm nay Ngô Công Tử thái độ khác thường, hiền lành tới mức y giống như một đứa trẻ ngoan ngoãn, từ đầu tới cuối đừng nói đến chuyện điên cuồng liều mạng với Hạ Tưởng, ngay cả một câu thô tục cũng không nói.

Nha Nội cho rằng Ngô Công Tử thấy tình hình không ổn nên rút lui rồi, sau khi lời Ngô Công Tử vừa nói ra, y mới quay trở về với hiện thực. Giai đoạn này, nếu y mất đi một đồng minh như Ngô Công Tử, trong cuộc đối kháng giữa y và Hạ Tưởng, thì gần như không có phần thắng.

– Ngô Công Tử có biện pháp gì có thể diệt được Hạ Tưởng?

Nha Nội kiên trì hỏi, cho dù y cũng không cho rằng với chỉ số thông minh của Ngô Công Tử thì có thể có những kế sách gì hay.

Ngô Công Tử cười khểnh một tiếng:

– Hạ Tưởng không phải nói Tiếu Giai không phải là người đàn bà của hắn ư. Vậy tôi sẽ đi trói Tiếu Giai lại, chơi cô ta ba ngày ba đêm, xem Hạ Tưởng có phải tức điên lên không.

Đúng là kế hoạch chó má, Nha Nội thầm mắng một câu. Tuy nhiên vừa nghĩ lại, hiện tại Hạ Tưởng và Tiếu Giai ngầm liên kết với nhau để chiếm tài sản của y, ngay cả cũng hận không thể tiền dâm hậu sát đối với Tiếu Giai, Ngô Công Tử nếu có ý muốn ra tay, thì cứ để mặc gã.

Tuy nhiên Nha Nội vẫn nhắc nhở cẩn thận một câu:

– Cẩn thận một chút, Bắc Kinh ở dưới chân Thiên tử, lại còn có lão Cổ nữa, đừng để rơi vào tay ông ta.

Cậu cứ yên tâm.Ngô Công Tử nói như đã sắp xếp trước:

– Tôi đã tính tốt lắm rồi, cam đoan lần này sẽ thuận lợi, hơn nữa sẽ không có ai điều tra đến tôi đâu.

Sau khi Chủ tich Quốc hội và Thủ tướng cùng ba ông cụ nói chuyện nửa tiếng, sắc mặt bình tĩnh như thường đi ra khỏi phòng, ba ông cụ vẫn tiễn ra đến cửa.

Cụ thể đã nói những gì, người ngoài không thể nào biết được. Tuy nhiên từ vẻ mặt của Chủ tịch Quốc hội và Thủ tướng mà có thể phán đoán, e rằng không phải là một cuộc nói chuyện vui vẻ.

Còn Hầu Khang Khứ đứng đợi Tống Triêu Độ gần hai tiếng đồng hồ trong gió lạnh, lại kéo Tống Triêu Độ sang một bên, chỉ nói chuyện hai phút. Cụ thể nói tới cái gì, cũng không ai biết, nhưng từ vẻ mặt thoải mái của Hầu Khang Khứ và thái độ thản nhiên của Tống Triêu Độ, hẳn là một cuộc đối thoại thuận lợi.

Hạ Tưởng cũng cùng mấy người nói chuyện mười phút, những người tham dự ngoài hắn ra, còn có Cổ Thu Thật, Trịnh Thủy và Thủy Thiên.

Với thân phận là người dẫn dắt thế lực gia tộc của Hạ Tưởng bây giờ, cuộc đối thoại giữa hắn, Cổ Thu Thật, Trịnh Thịnh và Thủy Tiên, giống như một cuộc hội đàm chính thức giữa Đoàn hệ và thế lực gia tộc!

Lúc này ở nhà họ Phó, ba ông cụ đức cao vọng trọng đang ở đó, có Chủ tịch Quốc hội và Thủ tướng tới, có Hạ Tưởng và mấy thành viên chủ lực của Đoàn hệ cùng hội đàm. Xem như một hội nghị mà các cán bộ cấp cao khắp nơi về tề tựu, xem như ngoài Tổng Bí thư không có mặt ra, trên cơ bản toàn bộ người cầm quyền các thế lực đều đến đông đủ.

Tình huống chưa bao giờ có.

Ông cụ Phó ở dưới suối vàng có biết, chắc chắn cũng phải mỉm cười. Trong cả cuộc đời, ông vẫn luôn muốn chỉ đạo một hoạt động lớn mà không thể được. Khôngngờ, mới chết có vài ngày, dưới sự mượn thế mượn lực của Hạ Tưởng, khiến nhà họ Phó tạm thời trở thành trung tâm chính trị của trong nước!

Không hề khoa trương mà nói, lễ truy điệu của ông cụ Phó trở thành một sự kiện chính trị trong nội bộ, là biến cố mà mọi người đều không hề dự tính trước. Nhưng từ một góc độ khác mà nói, trong sự kiện lần này , nhà họ Phó không những không bị chèn ép xuống, trái lại còn nổi tiếng lẫy lừng.

– Hạ Tưởng, qua sự việc hôm nay, cậu cảm thấy Diệp Thiên Nam còn hy vọng đến Lĩnh Nam không?

Cổ Thu Thật vẫn chưa tận mắt nhìn thấy cuộc xung đột trực diện vừa rồi, cảm thấy vô cùng tiếc nuối. Nhưng nhiệm vụ của y vẫn còn, không thể lộ diện, cũng chỉ đành như vậy thôi. Bây giờ không có người ngoài nào ở đây, Trịnh Thịnh và Thủy Tiên đều là lực lượng nòng cốt của Đoàn hệ, không cần đề phòng, liền nói tới sâu vào vấn đề:

– Sự việc ồn ào tới mức này, Thủ tướng lại càng không thể đồng ý rồi, lùi lại một bước, cho dù Thủ tướng đồng ý để Diệp Thiên Nam tới Lĩnh Nam, Chủ tịch Quốc hội cũng sẽ bác bỏ quyết định này.

Trịnh Thịnh và Thủy Tiên khi ở trước mặt Cổ Thu Thật, so với Hạ Tưởng khi ở trước mặt Cổ Thu Thật còn hơi nhiều, có lẽ là nội bộ bên trong Đoàn hệ cũng phân chia thứ tự.

Hạ Tưởng cũng biết rất rõ sự việc ngày hôm nay cực kỳ huyên náo. Mà hắn đề nghị việc để Diệp Thiên Nam đến Lĩnh Nam, đương nhiên có dụng ý riêng. Thủ tướng không thể không nhận ra, hơn nữa Lĩnh Nam cho dù là một tỉnh lớn, thì một vị Chủ tịch Mặt trận Tổ quốc cũng kém xa chức vụ Phó Chủ tịch tỉnh Tề. Trong những tình huống bình thường, bất cứ ai cũng không thể không cần tới chức vụ Phó Chủ tịch Thường trực tỉnh mà đảm nhận chức vụ Chủ tịch Mặt trận Tổ quốc, hơn nữa lại là dưới sự lãnh đạo của hắn nữa.

Nếu như không có cuộc đối kháng ngày hôm nay, với việc Hạ Tưởng âm thầm hoạt động và thúc đẩy tích cực hơn, có lẽ Thủ tướng cũng không mẫn cảm lắm với hướng đi của Diệp Thiên Nam. Với tình hình đã miễn chức hơn một năm rồi của Diệp Thiên Nam có thể thấy rằng, khi quay lại, đầu tiên là đảm nhận chức vụ Chủ tịch Mặt trận Tổ quốc cũng không có gì. Nhưng sự việc ngày hôm nay khiến cho rất nhiều mâu thuẫn đều được phơi bày ra bên ngoài. Hơn nữa trước mặt mọi người, hắn còn mang Thủ tướng ra như một quân cờ, khiến Thủ tướng đối với việc Phạm Tranh và Cao Kiến Viễn bị đuổi đi nhất định rất tức giận.

Đồng thời cũng chắc chắn sẽ khiến Thủ tướng lo lắng nhiều hơn. Lo lắng y sẽ nhân cơ hội sắp đặt Diệp Thiên Nam mà ra tay với hệ bình dân, cho nên Thủ tướng thậm chí có thể không coi trọng việc dùng Diệp Thiên Nam, cũng sẽ không bãi bỏ việc đến Lĩnh Nam của y.

Giai đoạn hiện tại, bất luận là sự kiện gì đều không là sự kiện cô lập.

Cổ Thu Thật hỏi về vấn đề này, cũng là căn cứ vào sự hợp tác của đôi bên trong sự kiện này coi như làm người ta hài lòng, đã xây dựng nền tảng tin tưởng lẫn nhau.

Hạ Tưởng lại trả lời vô cùng chắc chắn:

– Bí thư cổ nói cũng có lý, sự việc quả thật phức tạp hơn trước đây nhiều. Tuy nhiên…

Hắn mỉm cười, nhìn về phía Trịnh Thịnh,

– Có sự trợ giúp của Bí Thư Trịnh, muốn cho Diệp Thiên Nam đi đâu, y liền phải đi nơi đó.

Trịnh Thịnh đang uống trà, thiếu chút nữa bị lời nói của Hạ Tưởng làm cho sặc, vội buông chén trà xuống nói:

– Phó Bí Thư Hạ sao lại nói như vậy? Diệp Thiên Nam rời khỏi tỉnh Tương rất lâu rồi, tôi đã không còn chút ảnh hưởng nào đến tiền đồ của y nữa.

Thủy Thiên nói không nhiều, sau khi đi vào, thì ngồi yên luôn ở một bên, không nói một lời nào chỉ nghe ba người nói chuyện, dường như trong những người tham dự hội nghị, y là người khiêm nhường nhất và không có quyền lên tiếng vậy. Thực sự cùng so sánh, cấp bậc của y so với Hạ Tưởng cao hơn, tư cách dày dạn hơn, vừa ra khỏi Trung ương Đoàn, chí ít cũng là vị trí Chủ tịch tỉnh, thậm chí có thể tiến một bước đảm nhiệm chức Bí thư Tỉnh ủy.

Nhưng y cũng hoàn toàn không phải cố tình khiêm tốn, quả thật trước mặt Cổ Thu Thật và Trịnh Thịnh, kinh nghiệm từng trải của y còn kém. Trước mặt Hạ Tưởng, y cũng cảm thấy không bằng, phải khiêm nhường một chút.

Trước kia Thủy Thiên đối với Hạ Tưởng thì chỉ là nghe danh, không biết thực sự. Sự việc hôm nay cuối cùng cũng khiến y phải tin, một vài người có danh nhưng không có thực, còn có nhiều người thực sự xứng đáng với danh tiếng, thậm chí còn hơn thế nữa.

Hạ Tưởng là người thuộc vế sau.

Khi Hạ Tưởng chỉ ra Trịnh Thịnh có thể quyết định hướng đi của Diệp Thiên Nam, Thủy Thiên cũng nghĩ thông một chút về mắc xích trong đó, cười một cách hàm ý.

Thực sự Trịnh Thịnh vừa rồi chẳng qua không kịp đề phòng bị Hạ Tưởng nêu ra, chưa kịp suy nghĩ kỹ, đợi nói xong rồi y mới nghĩ thông suốt được điều gì đó, không khỏi lắc đầu mỉm cười:

– Phó Bí thư Hạ, cậu thật là, có phải tất cả những người đến nhà họ Phó ngày hôm nay, đều được cậu tính toán kỹ hết rồi.

Hạ Tưởng vội nói khiêm tốn mấy câu:

– Đâu có, đâu có! Bí Thư Trịnh đã quá đề cao tôi rồi. Vả lại tôi chỉ là mời các vị lãnh đạo làm người nghiệm chứng, chỉ đạo đồng thời ủng hộ công việc của tôi.

– Ha ha!

Cổ Thu Thật cũng cười,

– Tuy nhiên sau này cậu ở Lĩnh Nam, cần cẩn thận một chút, chỉ sợ mùa xuân ở Lĩnh Nam sẽ có gió to. Phải chú ý đừng để xảy ra những sự việc đoàn thể, những sự việc đoàn thể một khi ồn ào rồi, thì rất dễ biến thành sự kiện chính trị. Trước đây, cậu luôn đứng ở phía sau, mưa không tới mặt nắng không tới đầu. Bây giờ cậu bước lên đài rồi, cần đối mặt trực tiếp với gió táp mưa sa.

– Lĩnh Nam thường có bão nhiệt đới, nhưng cậu là vịt trên cạn, cẩn thận đừng rơi xuống nước.

Trịnh Thịnh cũng đã dặn dò một câu.

– Cảm ơn sự quan tâm của hai vị lãnh đạo, tôi nhớ kỹ rồi.

Hạ Tưởng gật đầu nói:

– Người giỏi bơi chắc chắn chết vì nước, người chơi lửa chắc chắn tự đốt mình. Tôi nhát gan, không xuống nước cũng không chơi với lửa.

Cổ Thu Thật và Trịnh Thịnh nhìn nhau cười, Thủy Thiên thầm gật đầu.

Những ngày tháng có ồn ào có náo nhiệt thế nào đi nữa, cũng có thời điểm kết thúc. Khi màn đêm buông xuống, nhà họ Phó đã đi vào khoảng lặng, không hề rầm rộ nữa. Lúc Chủ tịch Quốc hội và Thủ tướng đi, Phó Bá Cử ra mặt tiễn biệt. Còn khi ba ông cụ rời đi, lại lặng yên mà đi, cũng không có ai đưa tiễn.

Lúc Hạ Tưởng tiễn đám người Cổ Thu Thật, cũng đã là hoàng hôn, xung quanh ánh đèn rực rỡ sáng lên.

Phó Tiên Tiên lặng lẽ kéo Hạ Tưởng sang một bên, mím môi nói:

– Anh… Đêm nay đừng đi, được không? Ở lại với tôi.

Dịu dàng như nước, ngọt ngào như mật, một người đàn ông thì khó mà từ chối tình nghĩa của người đẹp.

Chẳng qua, Hạ Tưởng vẫn không thể không đi.

– Tiên Tiên, thời gian tới cô hãy tới Dương Thành tìm tôi, tôi sẽ cùng cô giải sầu. Nhưng tối nay, tôi nhất định phải đi tìm Cổ Ngọc.

Phó Tiên Tiên lập tức nước mắt tuôn ra:

– Anh…!

– Cô nghĩ sai rồi, tôi là muốn bảo Cổ Ngọc giúp Tiếu Giai. Bởi vì nếu chậm một bước, Tiếu Giai nói không chừng sẽ nguy hiểm!

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Thông tin truyện
Tên truyện Quan Trường - Quyển 18
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện nonSEX
Phân loại Truyện chưa được phân loại
Ngày cập nhật 06/02/2018 12:36 (GMT+7)

Một số truyện liên quan

Lăng Tiếu – Quyển 17
Phần 96 Lăng Tiếu liền đưa hai bức họa đem đến trong tay Thái Nhân: Hai người này đối với ta mà nói đều rất trọng yếu, một khi có tin tức lập tức đến bên trong viện nói cho ta biết. Vâng, đại nhân! Sau khi Thái Nhân đáp ứng một tiếng, liền thối lui đi làm việc. Thái Nhân đi làm việc, Lăng Tiếu lại cùng những người khác tiếp tục đi dạo Liệt Viêm thành. Hôm nay Lăng Tiếu bắt đầu xuất thủ. Hắn đã có mấy trăm vạn cực phẩm huyền tinh rồi, muốn mua linh thảo, thú đan cũng thuận tiện hơn nhiều. Hắn phải thay mấy người Huyền Diệu, Ngọc Nhu Phỉ...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Lăng Tiếu
Lưu Phong – Quyển 8
Phần 96 Lưu Phong vội vàng đưa tay che kín miệng Tiểu Linh Nhi, nhẹ nhàng nói: “Đừng hét, đừng hét nữa, ba ba hứa mà. Cho ba ba một ít thời gian, ba ba sẽ đưa con trở về Phong Thành một chuyến”. “Tỷ phu, huynh đang sợ hãi điều gì a?” Khuynh Thành cố ý chế nhạo Lưu Phong. Lưu Phong buồn bực trong lòng, không phải hắn sợ cái gì mà là câu nói kỳ dị kia quá lớn. Tiểu Linh Nhi thì không hiểu được là trong câu nói kia có ý tứ, nhưng mà người khác có thể hiểu được. Câu nói này nếu để đám người của Mộ Dung gia nghe được không phải...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Lưu Phong
Giang Nam – Quyển 21
Phần 96 Hắn xuất thế thời gian quá muộn, không có chứng kiến qua Đế cùng Tôn khai thiên tích địa, cũng vô duyên tự mình nghe Đế cùng Tôn truyền pháp giáo hóa chúng sinh, nhưng mà bên trong tối tăm phảng phất đều có định số, hắn đạt được ngọc châu này, tiên đạo diệu âm trong đó, trong lúc vô hình tương đương với Tiên Đế vì hắn truyền đạo giáo hóa! Loại cơ duyên này, thực sự không phải là tất cả mọi người có thể gặp được! Năm đó nếu như ta là Thanh Đế? Đế cùng Tôn tầm đó, đến cùng xảy ra chuyện gì? Giang Nam giật mình, tinh tế phỏng đoán...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Giang Nam

Danh sách truyện sex được đọc nhiều nhất

TOP truyện sex ngắn hay nhất!

TOP tác giả tài năng