Trước kia, khi lão Cổ đề xuất với hắn rằng nhà họ Quý cố ý muốn gặp hắn một lần, sự hiếu kỳ và hứng thú của hắn đối với nhà họ Quý liền lên tới đỉnh điểm. Chẳng qua sau khi tiếp xúc, hắn mới cảm nhận được rằng nhà họ Quý luôn phòng bị quá mức chặt chẽ, chu đáo, chưa nói tới việc mọi chuyện họ đều muốn chiếm cơ hội đầu, mọi chuyện họ đều tính kế quá mức khôn khéo.
Khôn khéo không phải chuyện xấu, sự việc nào cũng phải xem lâu dài. Dưới cái nhìn trù tính đại cục, không tính toán được mất nhất thời mới là phong độ của một đại tướng. Có việc là tính toán chi li, chịu thiệt một chút liền đáp trả, quá khôn khéo liền có vẻ nhỏ mọn.
Không phải nói Quý Như Lan chỉ để ý việc nhà mà mặc kệ đại cục, trong lòng Hạ Tưởng liền nghi ngờ, sao dường như là Quý Như Lan lại ra tay?
Buổi tối, Hạ Tưởng và Hứa Quan Hoa gặp nhau, ăn một bữa tối đơn giản.
Trạng thái của Hứa Quan Hoa không tồi. Dịp tết ở Bắc Kinh, Hạ Tưởng đại triển thần uy ở nhà họ Phó, y không được chính mắt nhìn thấy, nhưng lúc định giang sơn tại Tam Bình, y lại có mặt tại hiện trường, hơn nữa còn làm cho Ngô Hiểu Dương bị bắt phải cúi đầu, khiến cho y thật sự hãnh diện một lần.
Bởi vậy tâm tình cũng rất tốt.
– Phó bí thư Hạ, lão Cổ chỉ thị, mời anh mau chóng tiếp xúc với nhà họ Quý.
Hứa Quan Hoa truyền đạt cho Hạ Tưởng chỉ thị tinh thần của lão Cổ.
Hai người ở một phòng khách sạn không phải là xa hoa, là một cứ điểm mà Hứa Quan Hoa thường tới, chủ yếu kinh doanh đồ ăn Bắc Kinh là việc chính. Hứa Quan Hoa không quen ăn món Quảng Đông. Theo lời y nói, miệng người Dương Thành rất dọa người, bay trên trời chạy dưới đất, cái gì cũng dám ăn.
Thì ra lão Cổ còn chưa biết hắn và nhà họ Quý đã đánh nhau sao? Liên hệ giữa Hạ Tưởng và lão Cổ không chặt chẽ bằng Hứa Quan Hoa và lão Cổ. Mỗi lần hắn trò chuyện với Cổ lão đều nhờ Cổ Ngọc trung chuyển, cũng là điều phiền toái. Hắn liền nói với Hứa Quan Hoa:
– Nhờ anh chuyển lời tới lão Cổ, nói tôi và nhà họ Quý chẳng những đã gặp mặt, uống trà, ăn cơm, còn không cẩn thận làm đổ vỡ chén trà…
Hứa Quan Hoa giật mình kinh hãi:
– Sao vậy, mâu thuẫn à?
Hạ Tưởng lắc đầu cười:
– Tôi muốn chung sống hòa bình, người ta không đáp ứng, muốn khiến tôi khách phải theo chủ. Nhưng nếu tôi đã đến Lĩnh Nam đảm nhiệm Phó bí thư Tỉnh ủy, sẽ không thể coi mình là khách được, nếu không sẽ phục vụ nhân dân Lĩnh Nam như thế nào? Kết quả anh nhường tôi nhường, chén trà liền rơi xuống đất, tiếc là phụ lòng tốt của lão Cổ.
Hứa Quan Hoa đương nhiên suy xét vấn đề đứng trên lập trường của Hạ Tưởng. Y nói:
– Nếu là lão Cổ lên tiếng, có có thể nhường một bước thì nhường một bước, nếu thật sự không được thì cũng không cần làm bản thân phải uất ức.
– Không cần lo lắng cho tôi, trước tiên cứ nói tình hình gần đây của anh đi.
Hạ Tưởng cười ha hả.
– Tôi mọi thứ đều tốt, cũng là nhờ anh. Hiện tại Ngô Hiểu Dương một lòng tập trung trên người Ngô Công Tử, gần đây rất ít hỏi tới sự việc của quân khu, đối với tôi cũng là mở một mắt nhắm một mắt. Tôi liền nhân cơ hội tiếp xúc được rất nhiều manh mối có giá trị.
Hạ Tưởng lại nói:
– Tôi nghe nói Nam Quốc Chi Xuân là một nơi rất tốt…
Hứa Quan Hoa hiểu ý mỉm cười:
– Nam Quốc Chi Xuân rất có tiếng tăm, ở Quân ủy cũng có không ít người biết. Chỗ dựa của Ngô Hiểu Dương rất cứng rắn, tướng quân Phù muốn động y, ngay cả sự việc Nam Quốc Chi Xuân cũng đều đưa lên, Quân ủy lại đè ép xuống. Hiện tại muốn lật đổ Ngô Hiểu Dương còn thiếu một chút lửa. Tuy nhiên căn cứ những tài liệu mà tôi thu thập được, tôi tin tưởng trong vòng ba tháng khiến Ngô Hiểu Dương rơi đài.
…
Ngô Hiểu Dương ngồi trong phòng khách xa hoa, một tay áp vào thái dương, một tay nhẹ nhàng gõ lên chiếc sô pha giá trị hơn trăm ngàn tệ, nói với Thi Khải Thuận ngồi bên dưới:
– Khải Thuận, cậu cho rằng nhà họ Quý và Hạ Tưởng so chiêu, có thể ngày càng nghiêm trọng hay không?
– Khó mà nói.
Thi Khải Thuận hơi hơi suy nghĩ:
– Hạ Tưởng là một người rất kiềm chế. Tôi nghe nói mỹ nhân số một nhà họ Quý là Quý Như Lan ra mặt mời hắn, hắn cũng bất động. Hơn nữa bởi vì quan hệ giữa Phù Uyên và lão Cổ, hắn cũng rất tôn kính nhà họ Quý, chỉ sợ đến lúc mấu chốt, hắn sẽ thu tay lại.
– Phân tích của cậu rất có đạo lý, tôi cũng lo lắng Hạ Tưởng sẽ nhượng bộ.
Trong mắt Ngô Hiểu Dương ánh lên vẻ căm hận:
– Nếu nhà họ Quý ra đòn mạnh với Hạ Tưởng, có trò hay để xem, tôi sẽ không cần phải phiền não làm gì.
Thi Khải Thuận tất nhiên biết Ngô Hiểu Dương hận Hạ Tưởng thấu xương, nhưng trước mắt lại không có biện pháp nào tốt để đối phó với Hạ Tưởng. Mượn tay nhà họ Quý để đối phó với Hạ Tưởng là biện pháp tốt nhất.
– Nếu có thể liên kết với nhà họ Quý để đối phó với Hạ Tưởng, phần thắng sẽ lớn hơn.
Ngô Hiểu Dương khẽ lắc đầu:
– Quy định của nhà họ Quý là không qua lại với người trong quân đội. Hơn nữa nhà họ Quý và tôi cũng không có quan hệ gì, nhà họ Quý lại không dễ tiếp xúc. Cậu đã quên, trước kia ngay cả Trần Hạo Thiên cũng mấy lần húc vào tường đó sao. Biện pháp xử lý tốt nhất chính là, tìm một người phát ngôn ở Tỉnh ủy, thông qua y truyền đạt tin tức tới nhà họ Quý, chỉ cần nhà họ Quý ra tay, chúng ta có thể ở sau lưng ủng hộ vô điều kiện. Tin tưởng rằng nhà họ Quý sẽ không từ chối ý tốt này.
Thi Khải Thuận nói:
– Ở Tỉnh ủy, ai thích hợp nhất?
– Ti Anh!
Ngô Hiểu Dương hẳn là đã sớm nghĩ tốt ứng cử viên, lập tức nói ngay.
Thi Khải Thuận mỉm cười:
– Thủ trưởng anh minh!
Ngô Hiểu Dương cũng cười:
– Anh minh chó gì, trong Tỉnh ủy, Ti Anh là người ba phải nhất. Chuyện này giao cho cậu đi làm. Còn có một việc phải giao cho Tống Cương đi làm.
Tống Cương vẫn đứng thẳng tắp ở một bên, không nói câu nào. Vừa nghe thấy Ngô Hiểu Dương điểm danh, y lập tức lớn tiếng nói:
– Mời Tư lệnh chỉ bảo.
Ngô Hiểu Dương cười mắng:
– Nghỉ! Ở nhà còn đứng giống như cột điện cho ai xem chứ? Gần đây cậu theo dõi Mộc Phong tiến hành thế nào rồi?
– Báo cáo tư lệnh, hết thảy chuẩn bị ổn thỏa!
– Tốt, bắt đầu đi!
– Vâng!
…
Biệt thự bên hồ.
Trong phòng thoảng mùi hương thơm ngát, Quý Như Lan mặc một bộ quần áo ôm sát người, càng hỗ trợ cho dáng người của cô. Cô như một quả đào mật mọng nước, ngon lành. Tuy rằng đã qua tuổi 30 nhưng cô vẫn giữ được dáng người thon gọn như thiếu nữ thanh xuân.
Bên ngoài làn da lồ lộ là một lớp mồ hôi mịn màng. Có lẽ do không khí ấm áp dễ chịu nên làn da Quý Như Lan vừa trắng nõn vừa mịn màng. Hơn nữa cuộc sống của cô rất quy củ và chú ý cẩn thận mọi chuyện cho nên toàn thân cô gần như hoàn mỹ, không chỗ nào không tuyệt đẹp động lòng người.
Quý Như Lan đang luyện yoga.
Luyện tập khoảng hơn nửa giờ, toát mồ hôi toàn thân, cô dừng lại, chân đất bước vào phòng tắm. Chỉ lát sau, trong phòng truyền ra tiếng nước chảy ào ào.
Tắm xong, Quý Như Lan để xõa tóc, mặc quần áo ở nhà, đi một đôi dép lê có hình phim hoạt hình. Lúc này cô không còn vẻ dịu dàng, quyến rũ như những minh tinh màn bạc nữa mà thanh thoát như một cô gái rất bình thường.
Cô ngồi xếp bằng trên sô pha, đang định tỉa tót lại móng chân non mềm như móng chân trẻ con thì điện thoại đổ chuông.
– Như Lan, sao ông cụ nói không biết sự tình ở Minh Giang?
Trong điện thoại truyền đến giọng nam trung trầm thấp.
– Dù sao cũng đã xảy ra, cũng không thể lùi về được.
Quý Như Lan hơi hờn dỗi nói:
– Anh cũng có ý kiến đối với tôi sao?
– Không phải là có ý kiến mà là cảm thấy quá đột ngột.
Do dự một chút, y còn nói thêm:
– Hạ Tưởng bắt Cố Khoa, chưa chắc là cố tình khiêu chiến nhà họ Quý. Cô không cần liên tưởng mọi chuyện quá mức. Tôi nghe người ta nói là, Cố Khoa là do Vương Hòa Dân kéo xuống, Hạ Tưởng chẳng qua là thuận nước đẩy thuyền, không áp chế thôi. Có lẽ tôi nhìn không chính xác nhưng tôi kiên trì cho rằng, Cố Khoa vừa bị bắt, Minh Giang cũng lập tức xảy ra sự việc, có vẻ nhà họ Quý hơi không phóng khoáng.
– Lâm Song Bồng, anh chỉ trích tôi lòng dạ hẹp hòi thì nói rõ đi, đừng quanh co lòng vòng. Đừng tưởng rằng tôi không biết anh vẫn không quen nhìn tôi.
Quý Như Lan đột nhiên nổi giận, ném điện thoại đi.
Trong phòng trên lầu, Nghiêm Tiểu Thì đang nghiêng tai lắng nghe. Nghe được hết những lời Quý Như Lan vừa nói, cô khẽ nhếch miệng cười đắc ý.
Quý Như Lan hồn nhiên quên mất rằng Nghiêm Tiểu Thì vẫn ở trên lầu, cứ một mình đi lại vòng vo dưới lầu mấy vòng, bỗng nhiên ngồi xuống, cầm lấy điện thoại bấm một dãy số:
– Phó bí thư thành ủy thành phố Hồng Hoa Lý Dật Phong…
Buông điện thoại, Quý Như Lan tự nói với mình:
– Tôi cũng không tin không đấu lại được Hạ Tưởng. Hắn là người bên ngoài, mới đến Lĩnh Nam bao lâu mà đã muốn gây sóng gió chứ? Phải cho hắn nếm chút đau khổ mới được!
Suy nghĩ một chút, cô quay người đi lên lầu, tới trước cửa phòng của Nghiêm Tiểu Thì:
– Tiểu Thì, đã ngủ chưa? Tôi muốn nói chuyện với cô một lát.
Gọi liên tục mấy câu, bên trong mới truyền tới giọng nói ngái ngủ của Nghiêm Tiểu Thì:
– Ai dà, sao mình lại ngủ gật nhỉ? Mau vào đi, Như Lan.
Quý Như Lan đẩy cửa đi vào, thấy Nghiêm Tiểu Thì vẫn mặc nguyên quần áo nằm trên giường, dáng vẻ ngái ngủ, liền cười nói:
– Cô đúng là một con sâu ngủ, trời vừa tối liền mệt rã rời. Đừng ngủ nữa, nói chuyện với tôi đi.
– Được rồi.
Nghiêm Tiểu Thì mở to mắt, nửa nằm nửa ngồi, ôm lấy một cái gối ôm.
– Tiểu Thì, tôi muốn hỏi cô một chút, Hạ Tưởng… Rốt cục là người như thế nào?
Trong mắt Quý Như Lan toát lên sự tò mò và khát vọng:
– Anh ta có phải là một người tự cao tự đại, bảo thủ nhưng lại tự cho là đúng hay không? Cô có biết không, ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy, tôi đã rất không thích anh ta, còn cực kỳ chán ghét anh ta. Vốn Lĩnh Nam thật vất vả mới có cục diện tốt đẹp hiện tại, gần đây anh ta liền triển khai cái gì mà hành động đặc biệt, khiến lòng người hoảng sợ, còn như hổ rình mồi đối với nhà họ Quý. Cô nói xem, người này có phải thích gây chuyện, sinh sự hay không?
Trong mắt Nghiêm Tiểu Thì chợt lóe lên một tia bất mãn rồi lại cười hì hì:
– Kỳ thật muốn nói Hạ Tưởng là dạng người thế nào, tôi đúng là không biết phải nói sao nữa. Có đôi khi anh ta sẽ rơi lệ vì một người dân công chưa từng quen biết, có đôi khi lại không thể cho người bên cạnh mình phạm chút sai lầm nhỏ nào. Có đôi khi anh ta cực kỳ tốt, có đôi khi lại hư hỏng như sói già xấu xa.
– Sói già xấu xa? Ha ha, hình dung của cô rất hình tượng, về sau tôi sẽ gọi anh ta là sói già xấu xa. Cô không ý kiến gì chứ?
Quý Như Lan tươi cười nhưng ẩn chứa trong đó là một tia nghi vấn và soi mói, chăm chú nhìn vào hai mắt Nghiêm Tiểu Thì.
Nghiêm Tiểu Thì vẫn vẻ mặt hồn nhiên:
– Tôi có thể có ý kiến gì chứ? Đàn ông vẫn nói, anh em như tay chân, đàn bà như quần áo. Nhưng tôi nói, chị em như tay chân, đàn ông như quần áo.
Quý Như Lan đảo mắt mấy cái, lại cười khanh khách, hơn nữa cười rất vui vẻ.
Trong tiếng cười của Quý Như Lan, trong đêm đó, đầu đường ở Dương Thành đã xảy ra chuyện. Người gặp chuyện không may tên là Mộc Phong.
Mà sau hừng đông, Thành ủy thành phố Hồng Hoa cũng xảy ra chuyện, người gặp chuyện không may tên là Lý Dật Phong.
Mặc kệ là gió đông hay là gió tây, toàn bộ đều là gió lốc nhằm vào Hạ Tưởng. Vốn hắn rất có thiện cảm đối với nhà họ Quý nhưng sau khi biết được hai tin tức này vẫn giận tím mặt, lần đầu tiên thật sự nổi giận đối với nhà họ Quý.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường - Quyển 19 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Ngày cập nhật | 09/02/2018 08:36 (GMT+7) |