Quan Trường - Quyển 19

Phần 56

Sau khi Quý Trường Hạnh xuất hiện, tâm trạng của Ngô Hiểu Dương liền trầm xuống mức thấp nhất, mặc kệ Quý Như Lan hoặc là Trương Lực bởi vì sao mà tiến vào trung tâm chăm sóc Sức khỏe Hà Thiên, đều yên lặng tuyên bố một sự thật nhà họ Quý sẽ chỉ tin tưởng cảnh sát có thể bảo hộ cho sự an nguy của Quý Như Lan, sẽ không để một quân nhân nào tiến vào!

Nói đúng hơn, mặc kệ có phải Hạ Tưởng đã ngầm ra tay hay không, tóm lại Quý Trường Hạnh ra mặt, liền như một ngọn núi lớn vắt ngang ở trước mặt, khiến ông ta không thể vượt qua, chỉ có thể trơ mắt nhìn cảnh sát ở trung tâm chăm sóc sức khỏe quét sạch đám ngưu quỷ Xà thần.

Thậm chí có thể nói, nếu Hạ Tưởng muốn mượn cơ hội bố trí khiến Ngô Công Tử phải vào chỗ chết, thì hắn cũng đã đạt được mục đích dù Ngô Công Tử sống hay chết, bản thân ông ta đường đường là tư lệnh đại quân khu, không ngờ cũng đành bất lực, chỉ cách cửa chính trung tâm chăm sóc sức khỏe Hà Thiên một bước chân, lại xa xôi giống như cách trăm núi ngàn sông. Sốt ruột lo lắng tới như thế, khiến Ngô Hiểu Dương mong muốn cầm lấy lựu đạn ném làm cho Hạ Tưởng nổ tan xương nát thịt.

Trong nháy mắt, lãnh đạo Quân ủy rời đi, Ngô Hiểu Dương càng hiểu rõ hơn một sự thật, Hạ Tưởng chẳng những ngầm tính kế với ông ta mà ngay cả lãnh đạo Quân ủy cũng không buông tha. Lãnh đạo Quân ủy rời đi, chứng minh toàn bộ kế hoạch phản chế của ông ta hôm nay đều đã bị thua.

Thua cũng không sao, về sau có thể quay lại đánh trả, mấu chốt là, nếu Ngô Công Tử có thể hoàn toàn bình an còn dễ nói chuyện… Ánh mắt Ngô Hiểu Dương như điện đáp lại ánh mắt đầy thâm ý của Hạ Tưởng. Nếu không phải ở hiện trường đang có nhiều nhiều người, bằng không nói không chừng ông ta đã mất đi lý trí, rút súng chĩa về phía Hạ Tưởng.

Quần chúng bên ngoài không ngừng hoan hô, vỗ tay rung trời, cảnh sát giành được toàn thắng, hưởng thụ sự hoan hô của dân chúng, giống như anh hùng vậy, trên mặt mỗi người đều vô cùng tự hào, không ít người còn khiêu khích đưa ánh mắt miệt thị nhìn về phía đám quân binh.

Ngô Hiểu Dương cũng không nói gì. Nhóm quân binh dưới ánh mắt thù địch của cảnh sát, trong tiếng cười tiếng hoan hô cảnh sát của quần chúng, mỗi người đều vô cùng chán nản thu hồi thái độ ngạo mạn, tư thế quân nhân cũng không còn cứng cỏi mạnh mẽ nữa.

Ngô Hiểu Dương thu hồi ánh mắt, không nhìn về phía Hạ Tưởng, mà tìm kiếm Ngô Công Tử trong đám phạm nhân mà cảnh sát bắt được. Khang Hiếu cũng mở to hai mắt nhìn, tìm kiếm Khang Chí.

Nhóm người thứ nhất đi ra, không có.

Nhóm người thứ hai đi ra, cũng không có.

Tâm trạng của Ngô Hiểu Dương lại trầm xuống, đi ra càng muộn, càng có khả năng bị trọng thương thậm chí còn… Tử vong. Ông ta nắm chặt tay, hạ quyết tâm, nếu Ngô Công Tử có gì không hay xảy ra, thì dù phải liều mạng ông ta cũng muốn tiêu diệt Hạ Tưởng!

Nhóm người thứ ba đi ra, vài người cảnh sát nâng hai người đầy máu, cả người chỗ nào cũng là máu, toàn thân từ trên xuống dưới không có một chỗ nguyên vẹn, không biết là người chết hay là người sống, càng không nhìn ra là ai, nhưng Ngô Hiểu Dương liếc mắt liền nhận ra một trong hai người đầy máu đó đúng là Ngô Công Tử!

A!!! Mắt ông ta thoáng cái đã đỏ lên, chưa từng điên đến thế, đẩy Lâm Song Bồng ra, xuyên qua đám dân chúng, bổ nhào lên trên người Ngô Công Tử:

– Con ơi, con thế nào rồi? Con có chuyện gì hay không?

Ngô Công Tử không còn có uy phong nữa, máu trong miệng ồ ồ chảy ra ngoài, mắt thấy không được nữa rồi, anh ta miễn cưỡng lấy tay chỉ sang người đầy máu bên cạnh:

– Mẹ nó, Khang Chí dám nổ súng vào con, con đã bắn hắn chết trước…

Vừa nói xong, đầu liền lệch sang một bên, không biết là sống hay đã chết.

Cái gì? Khang Chí nổ súng bắn Ngô Công Tử? Hiện tại, Ngô Hiểu Dương đã không còn phong độ của một trung tướng nữa, chạy đến trước mặt người đầy máu kia, nắm chặt áo của y lắc một hồi:

– Khang Chí, vì sao mày lại bắn súng vào nó? Vì sao?!

Đáng tiếc Khang Chí đã vĩnh viễn nhắm hai mắt lại, rốt cuộc đã không còn nghe được tiếng rống giận và chỉ trích của Ngô Hiểu Dương.

Khang Chí đã chết!

Khang Hiếu đứng bất động, sau đó lại ngồi phệt xuống đất, sự đau khổ đến thấu xương khiến ông ta khó duy trì được phong độ nên có của một Phó chủ tịch thường trực tỉnh, mà lớn tiếng khóc.

Không ai để ý tới một Ngô Hiểu Dương đang thống khổ, cũng không ai để ý tới sự bi thương của Khang Hiếu. Rất nhiều người lúc tùy tiện làm càn không biết là một ngày nào đó sẽ có báo ứng. Nhưng ác giả ác báo rốt cục sẽ đến, cũng không biết suy nghĩ quay lại, ngược lại còn có thể vì trốn tránh mà đổ trách nhiệm lên người khác, thậm chí sẽ làm cho mọi việc thêm trầm trọng, máu phải đổi bằng máu!

Hai người cuối cùng đi ra là Trương Lực và Quý Như Lan.

Trương Lực trông rất chán nản, cả người cũng biến dạng, chân mềm nhũn, dường như đang cưỡi mây đạp gió. Nếu không phải có người dìu, anh ta cũng không ra khỏi cửa chính của trung tâm chăm sóc Sức khỏe Hà Thiên.

Trong quãng đời còn lại, Trương Lực hẳn sẽ không bao giờ tiến vào cửa chính của bất cứ một trung tâm chăm sóc sức khỏe nào nữa.

Từ nay về sau anh ta sẽ sợ trung tâm sức khỏe như sợ hổ.

Phía sau Trương Lực, là Quý Như Lan.

Quần áo Quý Như Lan vẫn nguyên vẹn, vẫn mắt sáng răng đều, tươi đẹp giống như hoa lan, chẳng qua ánh mắt hơi đờ đẫn, bước chân không có lực, hai vai hơi hơi run rẩy, hiển nhiên là hoảng sợ quá mức.

Quý Như Lan bức từng bước một ra cửa, ánh mắt dừng ở trên người Lâm Song Bồng, không phản ứng, lại dừng trên người Quý Trường Hạnh, vẫn không có phản ứng, cuối cùng trong lúc vô ý ánh mắt dừng ở trên người một người tuổi trẻ ung dung bình tĩnh đứng bên cạnh Quý Trường Hạnh, hắn đang hé miệng, ánh mắt hướng đến, có ý quan tâm.

Ánh mắt Quý Như Lan liền sáng lên, đầu tiên là trong mắt đong đầy nước mắt, sau đó miệng bặm lại, vẻ mặt ủy khuất, khóc lớn:

– Hạ Tưởng chết tiệt, Hạ Tưởng thối tha, tôi hận anh chết đi được.

Ngoài miệng nói hận, nhưng lại kéo cánh tay Hạ Tưởng qua, mượn bờ vai của Hạ Tưởng, nghẹn ngào khóc.

Vẻ mặt Trương Lực đầy thất vọng, không muốn tiếp tục nhìn.

Dưới con mắt của quần chúng, Quý Như Lan làm như thế là thất thố, Lâm Song Bồng cũng ngượng ngùng mà xoay đi… Đến cả ông cụ Quý Trường Hạnh cũng lộ vẻ xấu hổ, xoay người đi, làm bộ không nhìn thấy.

Hạ Tưởng bị Quý Như Lan tựa vào bờ vai, trước mắt chợt thấy dao động, trong mũi còn thoang thoảng mùi hương hoa, lại thấy Quý Như Lan khóc như hoa lê trong mưa, trong lòng biết cô cũng bị ủy khuất. Tuy nói hắn cũng không có ý hại cô, nhưng thấy cô gặp kết cục như thế, hắn cũng không có lòng dạ nào, cũng không tiện đẩy cô ra, đành để yên mặc cho cô khóc.

Một bữa yến tiệc thịnh soạn đó đã được hạ màn, mấy nhà sung sướng mấy nhà sầu, dường như toàn bộ đã được xác định trước. Khang Chí đã chết, Ngô Công Tử sống chết còn chưa biết, cũng không trong sự chú ý của Hạ Tưởng, bởi vì Hạ Tưởng biết rằng, nguy hiểm lớn hơn nữa còn ở phía sau!

Nếu nói lấy tiệc rượu mời khách làm hành động đột phá đặc biệt trọng đại, với hình tượng mạnh mẽ, cứng rắn của Hạ Tưởng ở Tỉnh ủy Lĩnh Nam, vậy sự kiện trọng đại ở trung tâm chăm sóc sức khỏe Hà Thiên, đã tiến thêm một bước khiến uy danh của Hạ Tưởng được truyền xa. Cho nên vô số tham quan và thế lực đen tối từ nay về sau đều sợ Hạ Tưởng như sợ cọp.

Mặc dù trong sự kiện Trung tâm chăm sóc sức khỏe Hà Thiên, từ đầu đến cuối Hạ Tưởng đều trốn ở sau lưng, chỉ tại thời điểm chào cảm ơn mới lộ mặt một chút, nhưng trong lòng những người có hiểu biết đều hiểu rõ tất cả, sau lưng toàn bộ sự kiện này, không thiếu khỏi sự bày bố cẩn thận của Hạ Tưởng.

Cho dù là những người không hiểu biết, ở giây phút cuối cùng khi Hạ Tưởng dìu ông cụ nhà họ Quý lên sân khấu, trong nháy mắt cũng sẽ hiểu được rất nhiều điều, nếu cẩn thận có thể hiểu ra toàn bộ sự kiện được an bài gần như áo tiên không thấy vết chỉ khâu, liền không thể không bội phục Hạ Tưởng cao minh không lộ chút sơ hở.

Kỳ thật nếu để Hạ Tưởng tự mình đánh giá kế hoạch lần này, hắn sẽ cho 60 điểm, chỉ mới vừa đạt tiêu chuẩn. Bởi vì rất nhiều sự tình tuy rằng ngay từ đầu dựa theo suy nghĩ của hắn thúc đẩy thuận lợi, nhưng ở sau đó vẫn xuất hiện chênh lệch không thể đoán trước.

Nhưng nếu để Trần Hạo Thiên chấm điểm cho kế hoạch của Hạ Tưởng, anh ta sẽ cho 90 điểm. Bởi vì Trần Hạo Thiên cho rằng hôm nay chẳng những giành được toàn thắng, hơn nữa còn khiến Khang Chí chết, điều đó sẽ khiến Khang Hiếu phải ngậm bồ hòn, cũng khiến Ngô Công Tử một kẻ mà nhiều năm nay luôn luôn làm xằng làm bậy tại Dương Thành gần như toi mạng!

Nhưng nếu để Diệp Thiên Nam chấm điểm cho kế hoạch Hạ Tưởng, ông ta sẽ chấm là 100 điểm!

Diệp Thiên Nam cũng không đi ra từ cửa trước, mà là từ cửa sau dưới sự yểm hộ của mấy người do Hạ Tưởng đã an bài, lặng yên biến mất trong bóng đêm mờ mịt. Tuy rằng toàn bộ sự kiện huyên náo tới long trời lở đất, nhưng nguyên nhân gây ra sự kiện lại hoàn toàn bị Hạ Tưởng khéo léo che dấu, không người nào biết được Hạ Tưởng đã ở phía sau bố trí tỉ mỉ, thật ra là để cứu ông ta ra một cách bình an và lặng lẽ không một tiếng động.

Hạ Tưởng thành công, khiến ông ta bảo toàn thanh danh, toàn bộ thiết bị video sau khi bị cảnh sát đoạt lại ở trong trung tâm chăm sóc sức khỏe đã bị tiêu hủy hoàn toàn, hoàn toàn ngăn chặn tin tức có thể lọt ra bên ngoài. Diệp Thiên Nam vô cùng khâm phục thủ đoạn xử lý vô cùng khéo léo và toàn diện của Hạ Tưởng.

Sự kính phục của Diệp Thiên Nam đối với Hạ Tưởng liền bay lên tới độ cao không gì sánh kịp.

Hình ảnh vài người cảnh sát nâng hai người đầy máu, cất bước đi ra từ Trung tâm chăm sóc sức khỏe Hà Thiên, đã lưu lại trong cảm nhận của người dân Dương Thành một thời gian rất dài. Lúc ấy tiếng vỗ tay ở hiện trường kéo dài không dứt, hình tượng cảnh sát Dương Thành trong cảm nhận của người dân đã bay lên tới độ cao trước nay chưa có, mà danh tiếng của họ trong người dân cũng nhất thời lớn mạnh.

Sau sự kiện Trung tâm chăm sóc sức khỏe Hà Thiên, bởi vì Khang Chí bị bắt lại được thả ra làm cho bộ phận thế lực đen tối ở Dương Thành lại ngo ngoe có dấu hiệu vọng động đã được hoàn toàn ngăn chặn. Hiện tại, không ít thế lực đen tối đang đau xót trong lòng. Hạ Tưởng là một người ngoan độc, thực sự dám hạ độc thủ, ngay cả cháu trai của Phó chủ tịch thường trực tỉnh cũng dám giết chết, ngay cả con trai của Tư lệnh Quân khu đều dám đánh đến nửa chết nửa sống, bọn họ chẳng qua là một đám dám giả ngu liều mạng, có tư cách gì dám gọi nhịp với Hạ Tưởng?

Trong khoảng thời gian ngắn, thế lực đen tối ở Dương Thành hoảng sợ không chịu nổi dù chỉ một ngày, có người chuẩn bị trốn chạy, có người tính toán xuất ngoại, còn có người phải chậu vàng rửa tay, từ nay về sau cáo biệt kiếp sống phạm pháp, nuôi chí làm người tốt chỉ làm chuyện tốt không viết nhật kí.

Nhưng có một số thế lực đen tối có quan hệ trực tiếp với cấp trên thực hiện thủ đoạn án binh bất động, cũng đang đợi thời khắc cuối cùng. Khang Chí đã chết không có hề gì, bởi vì Ngô Công Tử đã thừa nhận tại chỗ là anh ta giết chết Khang Chí. Khang Hiếu muốn gây phiền toái cho Hạ Tưởng, cũng chỉ có thể ở trong thể chế mà nghĩ biện pháp. Khang Hiếu với thân phận là Phó chủ tịch thường trực tỉnh, chẳng lẽ không đủ để đè đầu Hạ Tưởng.

Quan trọng là … Ngô Công Tử chết sống thế nào!

Ngô Công Tử sống, mặc kệ là tàn phế hoặc là mất đi khả năng sinh con, trong khoảng thời gian ngắn, Ngô Hiểu Dương sẽ đắm chìm trong sự đau buồn, không thời gian cũng không có sinh lực tìm Hạ Tưởng gây phiền toái. Nhưng nếu Ngô Công Tử chết, Ngô Hiểu Dương khẳng định sẽ hóa đau thương thành sức mạnh, rút súng ra, muốn nổ súng để tiễn đưa Hạ Tưởng.

Ngô Hiểu Dương với cấp bậc tư lệnh đại Quân khu, thiếu đi sự trói buộc được trong thể chế của quan viên địa phương. Nếu ông ta muốn đối phó với Hạ Tưởng, được ăn cả ngã về không, ắt sẽ tạo ra phiền toái không nhỏ cho Hạ Tưởng, thậm chí là uy hiếp …. sinh mạng.

Ngay hôm đó, Ngô Công Tử được đưa vào bệnh viện, hôn mê liên tiếp ba ngày chưa tỉnh. Ba ngày sau, theo tin tức từ bệnh viện truyền ra, Ngô Công Tử có khả năng trở thành người sống đời sống thực vật, có lẽ vĩnh viễn không thể tỉnh lại.

Tin tức vừa truyền ra, không ít người lập tức chú ý tới Hạ Tưởng với ánh mắt hoặc là tò mò hoặc là lo lắng hoặc vui sướng khi người gặp họa.

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Thông tin truyện
Tên truyện Quan Trường - Quyển 19
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện nonSEX
Phân loại Truyện chưa được phân loại
Ngày cập nhật 09/02/2018 08:36 (GMT+7)

Một số truyện liên quan

Hàn Lập – Quyển 24
Phần 56 “Giờ mà đi đến khu vực khác chưa chắc đã có đường tiến thẳng đến khu trung tâm, tuyệt đối không thể được. Không còn cách nào nữa rồi, chúng ta đợi một chút rồi cũng đi luôn vào trong đó thôi. Cẩn thận kẻo lại bị phát hiện đấy. Sau khi vào trong, chỉ cần thừa lúc hắn đang tìm tòi bảo vật ở khu vực này, chúng ta vẫn có thể đi vào khu trung tâm trước một bước.” Tiêu Minh suy nghĩ một chút rồi mới chậm rãi nói. “Cũng đành phải vậy chứ sao. Nhưng mà khu vực là lúc nãy Vu Linh tam thánh lựa chọn cũng không phải là tầm thường, hình...
Phân loại: Truyện nonSEX Hàn Lập
Quan Trường – Quyển 11
Phần 56 Cái tên Cát Tú Hạ Tưởng cũng có nghe qua, nhưng chưa gặp bao giờ, Cát Tú là Phó chủ tịch thường trực Hội đồng nhân dân thành phố, Hoàng Đắc Ích giới thiệu ông ta làm quen với Hạ Tưởng, xem như một bước diệu kỳ. Hạ Tưởng liền không khỏi dành cho Hoàng Đắc Ích ánh mắt tán thưởng. Hạ Tưởng và Cát Tú hàn huyên mấy câu, bây giờ chỉ là bước làm quen ban đầu, là giai đoạn tiếp xúc, toàn là những lời khách sáo và chuyện tào lao, ai cũng sẽ không nói những chuyện liên quan đến công việc, bởi vậy đơn giản là nói chuyện suông. Sau đó Hoàng Đắc...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Quan Trường
Miêu Nghị – Quyển 5
Phần 56 Tô Kính Công liền vội vàng hỏi Hoàn Nhan Hoa: Vì sao Ô điện chủ muốn gặp chúng ta? Hoàn Nhan Hoa phẫn hận nói: Tên tiểu nhân hèn hạ này mượn công báo thù riêng, đến chỗ Ô điện chủ tố cáo chúng ta. Tô Kính Công nhất thời vừa kinh vừa sợ, không nghĩ tới quan hệ Miêu Nghị với Ô Mộng Lan thân cận như vậy, một chút chuyện nhỏ lại có thể mời được Ô Mộng Lan đứng ra làm chủ cho mình. Nhưng Ô Mộng Lan triệu kiến, bọn họ cũng không dám chậm trễ, lão vội vàng gõ cửa phòng đồng môn báo chuyện này cho bọn họ, đệ tử...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Miêu Nghị

Danh sách truyện sex được đọc nhiều nhất

TOP truyện sex ngắn hay nhất!

TOP tác giả tài năng