Quan Trường - Quyển 19

Phần 66

Địa điểm chết của Tống Cương rất kỳ quái, may mắn thế nào, lại chết ngay chỗ hiện trường công trình mà Khang Hiếu vừa mới đi thị sát.

Công trình mà Khang Hiếu đi thị sát là tòa nhà Điện tín, vốn dĩ là một tòa nhà mục nát mấy năm nay, vẫn luôn là chỗ đau nhất trong lòng Ủy ban nhân dân và Thành ủy. Năm đó vốn dĩ là một công trình xây dựng đầu tư hàng trăm triệu, khi xây dựng được một nửa, nhà đầu tư liền mất tích.

Nhà đầu tư mất tích là vì nguồn vốn trong dân bất ngờ xuất hiện, nói cách khác, chính là khoản tài chính từ khoản tiền cho vay trong dân biến mất, nhà đầu tư rơi vào đường cùng liền bỏ chạy.

Kết quả một tòa nhà mục nát suốt mấy năm liền không ai tiếp nhận, trở thành một công trình xây dựng dở dang. Thành ủy và Ủy bân nhân dân thành phố Lam Hải vẫn luôn cố gắng giải quyết, nhưng hiệu quả rất nhỏ.

Cuối cùng vẫn là Khang Hiếu ra mặt tìm nguồn đầu tư, giải quyết được chỗ đau của Thành ủy và Ủy bân nhân dân thành phố Lam Hải.

Sở dĩ Khang Hiếu đến thị sát, không chỉ bởi vì hạng mục này do một tay y thúc đẩy, hơn nữa còn là công trình chiến tích của y, vì vậy vừa nghe nói nguồn tài chính lại bị đứt đoạn, y liền vội vàng đến giải quyết, ở lại đây liên tục trong hai ngày.

Về phần liệu có phải toàn bộ sức tập trung của Khang Hiếu đều dành cho tòa nhà mục nát này hay không, thì không ai biết được. Dù sao tòa nhà mục nát này có vị trí vô cùng ưu việt, trên sân thượng, có thể nhìn thấy cả một đại viện lớn ở phía xa, thỉnh thoảng, còn có thể nhìn thấy Hứa Quan Hoa vội vàng đi lại trong nhóm bộ đội trong đại viện.

Không tồi, Hứa Quan Hoa đến Lam Hải chấp hành nhiệm vụ, đang ở trong một đại viện mà nhìn từ tòa nhà mục nát có thể quan sát được. Hoặc là nói, trên sân thượng của tòa nhà mục nát, là một cao điểm tuyệt vời.

Đương nhiên, suy xét từ góc độ những người bình thường, cũng không ai nghĩ đến cái gì là cao điểm, cái gì là nhìn xuống..v..v..Nhưng khi một người lỡ trượt chân mà rơi từ trên sân thượng xuống chết, không ít người mới ý thức được điều gì đó…

Bởi vì người ngã xuống chết mặc quân phục!

Hơn nữa còn chết vào lúc rạng sáng!

Một quân nhân, nửa đêm canh ba leo lên một tòa nhà đang thi công, là có ý gì? Nghe nói trên hiện trường vụ tai nạn, còn có một cây súng ngắm dài.

Đương nhiên, những điều trên đều là tin đồn, nguồn tin đến từ hiệp hội tin đồn taxi Lam Hải…

Còn theo tin tức hiện trường từ phía cảnh sát công bố ra bên ngoài, người chết tên là Tống Cương, là quân nhân nghĩa vụ quân sự thời hạn ở quân khu Dương Thành, trượt chân từ sân thượng xuống, chết ngay tại chỗ.

Hiện trường không để lại bất kỳ chứng cứ gì.

Kết quả điều tra bước đầu, nếu không phải trượt chân, thì là tự sát.

Thời gian tử vong của Tống Cương cũng rất trùng hợp, sáng sớm. Khi tin tức về cái chết của Tống Cương được truyền ra ngoài, ô tô của Khang Hiếu, đã đi trên đường cao tốc trở về Dương Thành. Tức là, nếu có người chú ý đến những sự trùng hợp đó, thì dường như Khang Hiếu đã biết trước tin Tống Cương tử vong mà rời khỏi Lam Hải vậy.

Là một Phó chủ tịch thường trực tỉnh, sau khi Khang Hiếu kết thúc cuộc thị sát, phía Lam Hải phải long trọng tiễn đưa. Kết quả Khang Hiếu vừa sáng sớm đã lặng lẽ rời đi, ngay cả Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố Lam Hải cũng không chào hỏi, thật có cảm giác như đang trốn đi. Cho đến khi đang đi trên đường cao tốc, Khang Hiếu mới thông báo với Thành ủy Lam Hải một tiếng.

Cái chết của Tống Cương, có nhiều điểm đáng ngờ,điều đáng ngờ nhất là, công trình mục nát vẫn đang nằm trong giai đoạn gấp rút thi công, Tống Cương tuy là quân nhân, nhưng đối với đơn vị thi công mà nói cũng là nhân viên ngoài ngành. Nhưng gã lại trốn được vố số sự kiểm tra của nhân viên công trường, một mình leo lên đến sân thượng?

Với sự rèn luyện bồi dưỡng hàng ngày của Tống Cương, lên đến sân thượng cũng không phải để làm thơ hay để ôm ngực cảm thán. Lại nói lùi lại một bước, Tống Cương thật sự cảm thấy cuộc sống quá vô vị, thật sự muốn tự sát, nhưng cũng không nhất thiết phải nhảy lầu ở tòa nhà mục nát này, những tòa nhà cao ở Lam Hải còn rất nhiều. Thêm nữa, còn có thể nhảy biển, cũng có thể nhảy núi, cho dù thế nào, đều có được cái chết dễ dàng hơn bây giờ nhiều.

Đằng sau chắc chắn là có gì đó, mọi người xôn xao, mỗi người đều có suy đoán riêng. Nhưng đối với Ngô Hiểu Dương mà nói, cho dù chân tướng thế nào, kết cục đối với y mà nói đều giống nhau, chính là bước đầu tiên trong kế hoạch của y đã thất bại!

Nếu tổng kết theo góc độ lịch sử, cái chết của Tống Cương, là thế cục giằng co giữa Hạ Tưởng và Ngô Hiểu Dương, một bước ngoặt lớn mang ý nghĩa cảnh cáo. Nếu lúc này Ngô Hiểu Dương rút lui, có lẽ sẽ không dẫn đến những va chạm kịch liệt sau này. Nhưng giống như Hứa Quan Hoa đã nói, Tống Cương là trợ thủ đắc lực của Ngô Hiểu Dương là thật, nhưng bên cạnh Ngô Hiểu Dương quả thật không phải chỉ có một Tống Cương, còn có vô số Tống Cương để y sử dụng, tre già măng mọc.

Nhưng cũng phải thừa nhận, cái chết của Tống Cương, chính là một đòn mạnh đánh vào Ngô Hiểu Dương.

Mùa xuân ở Dương Thành đã vô cùng náo nhiệt, Nam Quốc Chi Xuân muôn hoa đua nở, ý xuân dào dạt. Nói theo góc độ mỗi mùa, lúc này ở Nam Quốc Chi Xuân thật sự xứng như cái tên, đủ loạt cây cối và hoa mau tranh nhau khoe sắc, làm cho người ta vui vẻ thoải mái.

Nhưng theo góc độ cảm thụ mà nói, sự tươi đẹp và đầy sức sống khắp khu vườn, ở trong mắt Ngô Hiểu Dương, lại không hề có gì đẹp đẽ. Y mặt mày cau có, giận dữ, nhìn cái gì cũng không vừa mắt, chỉ muốn cầm một khẩu súng bắn loạn xạ để đỡ tức.

Thi Khải Thuận không dám nói gì, cung kính đứng bên cạnh Ngô Hiểu Dương, không nói lời nào. Sau khi chuyện của Hạ Dương được truyền ra bên ngoài, Ngô Hiểu Dương lúc đó đã dùng chân đá vỡ một bàn trà bằng ngọc thạch quý hiếm, cả trăm ngàn tệ liền biến mất như vậy.

Sau cái chết của Ngô Công Tử, lại một lần nữa khiến Ngô Hiểu Dương cực kỳ nổi giận.

Ngô Hiểu Dương vẫn còn chưa hết bi thương về cái chết của Ngô Công Tử, nhiệm vụ của Tống Cương thất bại là chuyện nhỏ, nhưng chết không rõ ràng lại là chuyện lớn, kế hoạch vốn dĩ y nghĩ là không hề có chút kẽ hở, trong quá trình thực hiện cụ thể lại bị công kích thảm bại đến như vậy.

Càng làm cho Ngô Hiểu Dương tức giận chính là, Tống Cương chết không rõ ràng!

Tống Cương vừa mới đến Lam Hải, bên ngoài thì dưới sự giúp đỡ của Khang Hiếu, giám sát Hứa Quan Hoa. Thực tế nhiệm vụ chính của gã là loại bỏ Hứa Quan Hoa, sau đó giá họa cho Khang Hiếu, vừa phải tiêu diệt trợ lực lớn của Hạ Tưởng, tiến hành dọn dẹp chướng ngại vật tiếp theo, vừa phải đào một cái hố cho Khang Hiếu.

Cũng là bước đầu tiên trong kế hoạch tỉ mỉ mà Ngô Hiểu Dương và Thi Khải Thuận đã sắp xếp.

Không ngờ lại là…khởi đầu bất lợi!

Càng quan trọng hơn là, Tống Cương ngã chết, cuối cùng là bị Hứa Quan Hoa âm thầm ra tay, hay là bị Khang Hiếu làm hại, trong lòng Ngô Hiểu Dương không biết rõ, sự phiền não trong lòng y lại càng nhiều hơn.

Hoặc là, Hạ Tưởng và Khang Hiếu liên kết lại để âm thầm hại chết Tống Cương?

Ngô Hiểu Dương gần như phát cuồng rồi, bây giờ y ngoài Thi Khải Thuận là có thể tín nhiệm được, nhìn ai y cũng cảm thấy khả nghi.

– Khải Thuận, chuyện Tống Cương rốt cuộc là thế nào, điều tra rõ ràng chưa?

Ngô Hiểu Dương thở phì phì hỏi.

Thi Khải Thuận nếu như ngay bây giờ có thể điều tra rõ ràng chân tướng cái chết của Tống Cương, thì y quả thật là thần thánh rồi. Đáng tiếc, y chỉ là một người bình thường, vì vậy cũng không thể biết:

– Bây giờ còn rất khó nói, hoài nghi bước đầu có thể Tống Cương bị Khang Hiếu hại…

– Khang Hiếu?

Ngô Hiểu Dương không dám tin Khang Hiếu có ý phòng bị y, càng không tin Khang Hiếu xuống tay với Tống Cương,

– Cái chết của Tống Cương, đối với gã có gì tốt chứ?

– Khó mà nói được, tôi cũng chỉ hoài nghi hành động của Khang Hiếu mà thôi, không giống như thủ đoạn của Hạ Tưởng. Hơn nữa theo như báo cáo của phía hải quan Lam Hải về Hứa Quan Hoa, Hứa Quan Hoa từ đầu đến cuối đều không biết được sự có mặt của Tống Cương ở Lam Hải. Hơn nữa, Hạ Tưởng vừa về Dương Thành, không thể biết được chuyến thị sát của Khang Hiếu và việc Tống Cương ra tay được…

Thi Khải Thuận suy luận.

– Còn có một việc…

Thi Khải Thuận do dự một lúc, dường như đang chần chừ liệu có nên nói ra hay không, sau đó cũng nói ra,

– Hôm nay Lâm Song Bồng đến tìm tôi, hàm ý nói rằng ông cụ Quý tuổi cũng cao rồi, gần đây còn bị cảm phong hàn, đang nằm dưỡng bệnh, sợ nhất là có gió thổi cỏ lay, rất dễ bị ảnh hưởng. Nếu như bệnh tình của ông cụ Quý nặng thêm, thì không tốt.

‘Xoảng’ một tiếng, Ngô Hiểu Dương vứt cái ly thủy tinh trong tay, tức giận nói:

– Quý Như Lan là hòn ngọc quý của nhà họ Quý, con trai tôi không phải đã là người thừa kế của nhà họ Quý rồi? Quý Trường Hạnh cũng quá bức ép người rồi! Già rồi già rồi, không lo yên ổn mà sống, còn muốn ngấm ngầm uy hiếp ai? Khải Thuận, anh nhanh chóng điều tra chân tướng cái chết của Tống Cương, nếu là Hứa Quan Hoa ra tay thì còn được, còn nếu là Khang Hiếu âm thầm hành động, thì tìm cách khiến Khang Hiếu kiềm chế đi một chút. Nếu y cứ muốn hành động một mình, thì thay đổi sách lược. Còn nữa, nhanh chóng điều Mạnh Tán, Tiêu Lương đến cạnh tôi.

Trong lòng Thi Khải Thuận chợt căng thẳng, Mạnh Tán, Tiêu Lương được xưng là Long hổ nhị tướng, hai người không những thân thủ thuộc hạng nhất, mà tài bắn súng cũng thuộc hạng đẳng cấp, so với Tống Cương còn lợi hại hơn mấy phần, cũng chính là con át chủ bài cuối cùng của Ngô Hiểu Dương.

Con át chủ bài cũng đánh ra, Tư lệnh Ngô là muốn đập nồi dìm thuyền rồi. Thi Khải Thuận gật đầu, trong lòng lại có chút lo lắng. Tuy lão rất trung thành và tận tâm với Ngô Hiểu Dương, thậm chí còn hạ quyết tâm vì tư lệnh Ngô mà nguyện hy sinh, nhưng nhìn thấy biểu hiện của Ngô Hiểu Dương càng ngày càng bất an, đến việc tất cả những chiêu xuất ra đều bị hóa giải, lão cũng không khỏi có chút dao động. Nếu lỡ Khang Hiếu quay đầu bắt tay với Hạ Tưởng, tư lệnh Ngô chẳng phải sẽ không còn một chút hy vọng chiến thắng nào nữa sao?

Không những Khang Hiếu không đáng tin, mà theo lão, Trương Lực cũng chưa chắc đáng tin. Bởi Trương Lực tuy không thật sự được xem như người thuộc nhà họ Quý, nhưng y lại nghe lời Quý Như Lan nhất. Bây giờ Lâm Song Bồng đã nói rõ thái độ của nhà họ Quý với lão, Quý Như Lan dù có phản cảm với Hạ Tưởng, thì bà dù sao cũng là người nhà họ Quý. Suy đoán như vậy, tức là, cùng với việc Lâm Song Bồng tỏ rõ thái độ, Trương Lực đã mất đi tác dụng cầu nối.

Nếu như lại mất đi sự ủng hộ của Khang Hiếu ở Tỉnh ủy, Ngô Hiểu Dương ngoài việc dùng thủ đoạn không theo quy tắc mà đối phó với Hạ Tưởng ra, còn có con đường thứ hai có thể đi? Thi Khải Thuận vừa nghĩ vừa rời khỏi Nam Quốc, bởi vì tư tưởng khá rối loạn, lại bởi vì Tống Cương chết rồi không còn ai báo cáo hành tung của Mộc Phong, không chỉ Ngô Hiểu Dương, ngay cả lão cũng đã bỏ qua một một điều quan trọng, Mộc Phong đã đi đâu?

Lúc Khang Hiếu trở lại Tỉnh ủy, đã gần đến giữa trưa, bình thường lúc này không ai không biết điều đến nỗi đi làm phiền lãnh đạo. Lãnh đạo cũng là người, phải ăn cơm. Nhưng y lại không ngừng bước thẳng đến văn phòng làm việc của Trần Hạo Thiên, bước chân vội vàng, gần như chạy.

Khang Hiếu muốn xin nghỉ phép bệnh, bởi y sợ, không những sợ tới mức đổ mồ hôi, còn sợ đến muốn chết đi được.

So với cái mạng nhỏ, quyền thế địa vị gì đó, đều chỉ là vật ngoài thân.

Vội vàng gõ cửa văn phòng Trần Hạo Thiên, Khang Hiếu đã định sẵn rồi, cho dù Trần Hạo Thiên cứ níu giữ thế nào, cho dù là Trần Hạo Thiên nhân cơ hội này làm suy yếu quyền lực của y, thậm chí là đề nghị lên Trung ương giáng chức y, y cũng chấp nhận. Dù sao y cũng nhận rõ một điểm, nhanh chóng rời đi, yêu quý sinh mạng, rời xa Dương Thành.

Vừa vào cửa liền ngẩn người, không thấy Trần Hạo Thiên, chỉ thấy khuôn mặt tươi cười đầy ý vị của Hạ Tưởng.

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Thông tin truyện
Tên truyện Quan Trường - Quyển 19
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện nonSEX
Phân loại Truyện chưa được phân loại
Ngày cập nhật 09/02/2018 08:36 (GMT+7)

Một số truyện liên quan

Miêu Nghị – Quyển 1
Phần 66 Miêu Nghị vừa vào sơn môn, Hắc Thán lập tức cơ trí chạy thật xa. Một tên tu sĩ thủ sơn môn nhìn theo bóng Hắc Thán chạy đi xa, không nhịn được cười nói: Súc sinh giống heo này thật là thông nhân tính. Trong đại điện Trấn Hải sơn, Tần Vi Vi một thân áo trắng như tuyết mặt mũi lạnh lùng ngồi ở trên cao, nhìn Miêu Nghị đứng bên dưới lạnh nhạt nói: Hôm qua bản sơn chủ có chuyện quan trọng, mới vừa hết bận, khiến cho ngươi phải đợi lâu, hy vọng ngươi sẽ không ngại. Thật ra Miêu Nghị cũng ngại, nhưng ngại thì có ích gì? Không...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Miêu Nghị
Lục Thiếu Du – Quyển 12
Phần 66 A... Vũ Suất lục trọng lập tức kêu thảm một tiếng, chỉ thấy trên những sợi tóc màu đỏ máu của Huyết Mị lúc này có máu chảy ra, toàn bộ huyết dịch của tên Vũ Suất lục trọng này bị Huyết Mị thông qua những sợi tóc màu đỏ máu này hút vào bên trong cơ thể, thậm chí còn hấp được chút ít chân khí nữa. Nhìn thấy một màn này, không ít kẻ đứng bên dưới xem đều sợ hãi không thôi, Lục Thiếu Du cũng không cảm thấy gì, bên trong yêu thú và linh thú, có không ít yêu thú và linh thú đều có thể thi triển huyết phệ này, Tiểu...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Lục Thiếu Du
Miêu Nghị – Quyển 19
Phần 66 Nghe Hạ Hầu Long Thành nói sẽ tham gia sát hạch là Miêu Nghị nhức đầu, loại súc sinh như Hạ Hầu Long Thành bị ngươi đánh một trận không sao, nhưng không thể giết gã. Đừng nói Miêu Nghị, bối cảnh như Khấu Văn Lam lúc trước cũng không dám dồn gã vào chỗ chết. Nói trắng ra là mặc kệ Thiên Hậu có cầm quyền hay không, Thiên Hậu có phải là bình hoa hay không, miễn thân phận Thiên Hậu Hạ Hầu Thừavũ còn đó thì mạng sống tử đệ Hạ Hầu gia tộc không phải ai cũng dám lấy đi. Đừng quên Thiên Hậu là phu nhân chính thất của Thiên Đế, tát mặt...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Miêu Nghị

Danh sách truyện sex được đọc nhiều nhất

TOP truyện sex ngắn hay nhất!

TOP tác giả tài năng