Quan Trường - Quyển 19

Phần 8

Không biết khi nào, cũng không biết từ chỗ nào vang lên một khúc nhạc với tiếng đàn vi-ô-lông du dương, chợt xa chợt gần, làm cho tâm trí người ta hướng về đó. Với bản nhạc cổ “tri âm tri kỷ” được diễn tấu bằng đàn vi-ô-lông, lại có một nét đặc sắc khác. Tuy rằng du dương, nhưng thiếu tiếng đàn tranh róc rách và leng keng, liền kém đi vài phần ý cảnh hùng vĩ của núi cao và dập dềnh của dòng nước chảy.

Hạ Tưởng và Quý Như Lan ngồi mặt đối mặt, bàn ăn không lớn, bày ra bốn, năm món ăn cũng đã đầy cả bàn. Hắn và Quý Như Lan ngồi cách xa nhau cũng hơn một mét. Cảnh tượng giống như người trong nhà cùng ăn cơm, nhưng không thoải mái như ăn cơm với người nhà.

Lúc Quý Như Lan ra đón tiếp, cô mặc một bộ sườn xám, hiện tại cô lại thay bộ bộ trang phục ở nhà, tóc mây được vén lên, dùng một cây trâm để gài tóc, ống tay áo của cô cũng được xắn lên, lộ ra cánh tay trắng như ngó sen. Nếu không phải cô đang mặc bộ quần áo hiện đại, nếu không phải bản nhạc “tri âm tri kỷ” được diễn tấu bởi đàn vi-ô-lông, có lẽ sẽ khiến Hạ Tưởng nghi ngờ hắn đang ở thời cổ đại, mà Quý Như Lan, xuất thân từ một tiểu thư danh môn con nhà quan, đang hẹn hò với hắn ở bên hồ.

Nhưng cũng bởi vì những biểu hiện giả dối đó thực sự rất tương phản, khiến Hạ Tưởng vẫn duy trì được sự tỉnh táo. Hơn nữa hắn cũng coi từng gặp vô số mỹ nữ, tuy không thể nói là đã hoàn toàn miễn dịch được với mỹ nữ, nhưng cũng không đến mức bởi vì người ta cố ý tạo ra bầu không khí mê ly mà ý loạn tình mê.

Quý Như Lan vẫn lãnh đạm như hoa lan, múc cho Hạ Tưởng một chén canh, hai tay nhẹ nhàng đưa đến trước mặt Hạ Tưởng:

– Mời Phó bí thư Hạ nếm thử chút canh măng tươi.

Hạ Tưởng đưa tay đón lấy chén canh:

– Cảm ơn.

Sau đó liền nếm một hớp, quả nhiên rất ngon miệng, hắn khen:

– Rất ngon, tay nghề của Như Lan rất giỏi.

– Cảm ơn Phó bí thư Hạ đã khích lệ.

Quý Như Lan lại cười, nhưng sau khi cười xong, vẻ tươi cười cũng chậm chậm biến mất, giọng nói cũng một chút lạnh lùng hơn rất nhiều:

– Tôi lấy chân thành để đối đãi với Phó bí thư Hạ, Phó bí thư Hạ vì sao lại cứ từng bước ép sát?

Trong miệng Hạ Tưởng vẫn còn lưu lại vị ngon của canh măng, bên tai lại trực tiếp nghe được câu chất vấn sắc bén như vậy, tương phản như thế, thay đổi này với người bình thường sợ là sẽ nhất thời kinh ngạc và không biết phải làm sao.

Hạ Tưởng cũng là khó tránh khỏi ngây người sửng sốt, tuy nhiên hắn lập tức khôi phục lại sự bình tĩnh, dường như không có việc gì, đến khi uống xong bát canh măng, mới nói:

– Người phương bắc khi ăn cơm, ăn đồ ăn trước, sau đó mới ăn canh. Người Lĩnh Nam khi ăn cơm, lại uống canh trước khi dùng bữa, thói quen nào tốt hơn? Thật ra đều giống nhau, không có gì tốt xấu cả, chỉ cần chính mình cảm thấy thích hợp là được, chỉ cần ăn uống tốt thân thể khỏe mạnh, chính là cách tốt nhất để dùng ẩm thực, không cần phải vẽ vời, rồi tự mình ép mình phải làm theo. Ví dụ như hiện tại có vài người trẻ tuổi lấy chòm sao để xét đoán tính cách và vận mệnh, hoàn toàn chỉ là hư cấu, không thể thực hiện được. Ngàn người ngàn khuôn mặt, với vài câu nói giả tưởng sao có thể quyết định hướng đi của cả đời?

Ngược lại, Quý Như Lan ngây ngẩn cả người, cô không ngờ Hạ Tưởng lại trả lời quanh co và đầy thâm ý như thế, vốn định thình lình đánh một cái khiến Hạ Tưởng trở tay không kịp, khiến Hạ Tưởng phải hạ thấp khí thế, không ngờ Hạ Tưởng lại giống như tạt nước không ướt.

Hạ Tưởng chậm rãi uống một hớp trà, hỏi lại một câu:

– Như Lan, câu nói vừa rồi tôi còn chưa hiểu, hãy giải thích cho tôi rõ chút, tôi mới đến Lĩnh Nam chưa lâu, đây cũng là lần đầu tiên tôi gặp cô, sao có thể từng bước ép sát đối với cô?

Không tính tới sự kiện của Nhâm Xương, bởi vì Nhâm Xương không phải là người của phái Lĩnh Đông, mà là người của phái khoát đệ. Hơn nữa cho dù Nhâm Xương là người của nhà họ Quý, anh ta thất thế cũng là do Trần Hạo Thiên ra tay, không thể tính lên người hắn. Hạ Tưởng cũng thực sự khó hiểu nhìn Quý Như Lan đang tức giận biến sắc.

Khó hiểu thì khó hiểu, Hạ Tưởng cũng không giật mình. Nếu Quý Như Lan nếu chỉ thục nhàn tĩnh mịch giống như vẻ bề ngoài của cô, thì với một người hơn 30 tuổi như cô sao có thể quản lý chuyện nhà của nhà họ Quý. Tuy rằng Hạ Tưởng cũng không biết nhà họ Quý rốt cuộc rộng lớn tới mức nào, nhưng liên tưởng đến cây lớn rễ sâu của nhà Ngô, nhà họ Quý so với nhà họ Ngô còn có lịch sử lâu đời và còn cặn kẽ hơn nhiều, nhưng lại vẫn an phận Lĩnh Nam, ra sức kinh doanh ở Lĩnh Nam hơn mười năm. Trời cao hoàng đế ở xa, tin tưởng phân bố thế lực nhà họ Quý ở Lĩnh Nam khổng lồ đến như thế nào thì người ta cũng khó có thể tưởng tượng được.

Cho nên ngay từ đầu Hạ Tưởng vốn chưa từng khinh thường Quý Như Lan, cũng không có bị khuôn mặt xinh đẹp và u tĩnh của của cô mê hoặc, trước giờ vẫn xem cô như một đối thủ có thế lực tương đương.

Quý Như Lan bị Hạ Tưởng hỏi lại như vậy, bỗng nhiên lại hất tóc, đôi mắt sáng lên, hé hàm răng trắng tinh mỉm cười:

– Chỉ đùa với Phó bí thư Hạ một chút thôi. Mong Phó bí thư Hạ không để ý tới. Phó bí thư Hạ đại nhân đại lượng, khẳng định sẽ không giận tôi chứ?

Thường thường, phụ nữ sẽ lấy khuôn mặt xinh đẹp làm vũ khí có lực sát thương lớn nhất đối với đàn ông. Mà điều này thường thường lần nào cũng đúng. Cái gọi là sắc đẹp không mê người, người tự mê. Đa số đàn ông trước mặt phụ nữ đẹp thì khả năng tự chủ thường rất yếu. Hạ Tưởng cũng bị ánh mắt sáng mang ý cười của Quý Như Lan đánh trúng, cảm giác tâm thần bị kích động.

Cũng may, hắn biết làm cho tâm thần mình lắng lại, biết Quý Như Lan am hiểu sâu về tâm lý đàn ông, khi cùng đàn ông so chiêu, sẽ âm thầm thi triển sát khí là sức hấp dẫn đặc biệt của người phụ nữ.

– Dĩ nhiên là không, đừng ngại, mọi người cũng có lúc cố ý nói sai.

Hạ Tưởng nói rõ là không, nhưng vẫn nhấn mạnh nói như vậy là nói sai, vẫn là âm thầm cho thêm một kích.

Sắc mặt Quý Như Lan không thay đổi, nhắm mắt bịt tai, rồi lại tùy ý tán gẫu về thời tiết và đời người với Hạ Tưởng.

– Phó bí thư Hạ, hiện tại tôi vẫn độc thân một mình, có lẽ là tôi nhìn quá cao, có lẽ là tôi quá soi mói, chung quy vẫn cảm thấy đàn ông hiện giờ đều không đáng tin cậy. Anh có thể từ góc độ của một người đàn ông thay tôi phân tích một chút hay không, tâm lý của tôi như vậy có phải bình thường hay không?

– Phó bí thư Hạ, tôi là hoa thần, anh là… cũng có thể nói hai người mạnh mẽ gặp nhau, người mạnh hơn thì thắng. Anh nói xem, hai thần gặp nhau, sẽ phát sinh sự tình gì?

– Phó bí thư Hạ, anh có hay đi qua thành phố Mai Hoa không? Thành phố Mai Hoa ở sau trong núi, là một nơi rất tốt có sơn thanh thủy tú. Có cơ hội anh nhất định phải đi tới đó một chuyến. Tôi sẽ làm hướng dẫn du lịch cho anh, anh thấy thế nào?

Phần lớn thời gian, đều là Quý Như Lan nói, Hạ Tưởng nghe. Giọng nói của Quý Như Lan có chút mềm mại của tiếng phổ thông cùng với bầu không khí tràn ngập mùi hoa, làm người ta có cảm giác dịu dang, buồn ngủ.

Cùng nhau ăn cơm cũng mất hơn một giờ.

Sắc trời không còn sớm, Hạ Tưởng liền đứng dậy cáo từ:

– Cảm ơn thịnh tình tốt đẹp của Như Lan, hôm nay tôi đã trải qua một buổi tối tốt đẹp.

– Tôi cũng vậy.

Quý Như Lan cũng không giữ lại, đứng dậy đưa tiễn.

– Phó bí thư Hạ tuổi trẻ anh tuấn, cách nói năng lại khôi hài, khẳng định là có không ít tình nhân trong mộng, chỉ mong đêm nay tôi không mơ thấy Phó bí thư Hạ là tốt rồi.

Quý Như Lan vẫn chưa uống rượu, mà hai gò má đã hồng lên, giống như đang say vậy.

Hạ Tưởng không tiếp lời của cô, nắm chặt bàn tay nhỏ bé mềm mại ấm áp nhẹ nhàng của cô, rồi đi ra ngoài biệt thự.

Trương Lực đã cung kính đứng ở một bên và mở cửa xe ra.

Lần này gặp, dường như cũng không có thu hoạch gì. Thật ra Hạ Tưởng biết rõ, hắn tiếp xúc với nhà họ Quý, đã bước đầu mở ra một cánh cửa.

Trên đường trở về, Trương Lực lại không hề hưng phấn như lúc đi. Ngược lại, cảm xúc lại không cao mà vô cùng thấp, dường như đã bị điều gì đả kích vậy. Hạ Tưởng cũng không hỏi nhiều, bởi vì an bài ngày hôm nay của Trương Lực, khiến hắn cũng không thực sự hài lòng.

Ngược lại, không phải hắn chỉ trích gì Trương Lực, mà Trương Lực là nhân vật mấu chốt nhưng lại không phát huy được tác dụng mấu chốt đó, khiến hắn cảm thấy thất vọng đối với Trương Lực. Hơn nữa, sau khi Trương Lực nhìn thấy Quý Như Lan, biểu hiện của anh ta rất kém cỏi, cũng khiến cho cảm nhận của hắn đối với Trương Lực có sự thay đổi.

Hạ Tưởng về Tỉnh ủy trước, sau khi bắt tay từ biệt Trương Lực, về tới văn phòng, trước tiên, hắn gọi điện thoại cho Mễ Kỷ Hỏa thông báo sơ qua một chút với về cuộc gặp gỡ với Quý Như Lan, theo lễ tiết thì nhất định phải có.

Mễ Kỷ Hỏa dường như cũng không quá quan tâm tới việc Hạ Tưởng tiếp xúc với nhà họ Quý:

– Gặp mặt cũng tốt, bất cứ chuyện gì cũng phải có một mở đầu, đều nói vạn sự khởi đầu nan, thật ra mở đầu dễ dàng, tiếp sau mới là chỗ khó khăn.

Hạ Tưởng ngẫm nghĩ một chút, vẫn hỏi lại:

– Chủ tịch tỉnh Mễ, Trương Lực là thư ký do Tỉnh ủy trực tiếp đề cử, hay là có người giới thiệu?

– …

Mễ Kỷ Hỏa trầm mặc một lát mới nói.

– Trước khi tôi đến Lĩnh Nam, nói thật lúc đó Tỉnh ủy định bố trí cho tôi một thư ký, để tôi quan sát một thời gian sau đó mới quyết định là giữ lại hay là không giữ. Trương Lực là thư ký được Tỉnh ủy trực tiếp đề cử, nhưng trước khi Tỉnh ủy đề cử, thì tôi cũng không rõ lắm.

Bỏ điện thoại xuống, trong lòng Hạ Tưởng càng sáng tỏ hơn rất nhiều. Trương Lực ở Tỉnh ủy nhiều năm vẫn không ngẩng đầu, không phải không có thực lực, mà là đang đợi một cơ hội. Một thư ký có thể từ trong vô số thư ký đang chờ đợi một cơ hội trổ hết tài năng được đề cử làm thư ký của Chủ tịch tỉnh, nếu sau lưng không có lực lượng triển khai hoạt động, thì không có khả năng làm được như vậy.

Hạ Tưởng vừa mới lo nghĩ tới đủ các loại chuyện phía sau, thì điện thoại chợt vang lên. Vừa thấy là điện thoại của Cổ Ngọc, hắn vội vàng cầm điện thoại lên nghe.

– Tiểu Hạ, nghe con bé Ngọc nói cậu tìm ta? Ta đã nghĩ, cậu tìm ta khẳng định không có chuyện gì tốt. Nói đi, cái xương cốt già cả này còn có thể có một chút phân lượng.

Là giọng nói của lão Cổ.

– Lão Cổ…

Hạ Tưởng lại dùng cách xưng hô thân mật trước kia để gọi.

– Người không phải nói nhà họ Quý muốn gặp cháu sao? Cháu vừa mới gặp Quý Như Lan.

– Quý Như Lan?

Lão Cổ rất kinh ngạc hỏi lại:

– Cậu gặp cô ta làm gì? Ai giới thiệu?

Hạ Tưởng sửng sốt, nghe giọng điệu của lão Cổ, hiển nhiên người mà lão Cổ muốn giới thiệu với hắn cũng không phải là Quý Như Lan.

– Trương Lực.

– Trương Lực?

Lão Cổ dường như suy nghĩ một lúc.

– Ồ, nhớ rồi, thư ký của Mễ Kỷ Hỏa, anh ta là…

Nói một nửa, lão Cổ lại thu về:

– Thôi đi, hiện tại nói cho cậu biết cũng vô dụng. Đến lúc cậu nên biết tự nhiên sẽ biết. Đúng rồi, trái lại có một việc khác có thể nói cho cậu biết, thật ra từ sớm khi Trần Hạo Thiên muốn điều cậu đi Lĩnh Nam, đã có người cố ý thu xếp cho Trương Lực làm thư ký của cậu. Tuy nhiên trời đất run rủi, cũng không biết người nào tác động, cuối cùng lại trở thành thư ký của Mễ Kỷ Hỏa.

Tin tức Lão Cổ vừa tiết lộ, thật sự khiến Hạ Tưởng không khỏi giật mình.

Nói như vậy, lúc trước không chỉ Trần Hạo Thiên coi trọng hắn, mà trước đó, khi hắn còn chưa xác định đi Lĩnh Nam, đã có người ở Lĩnh Nam bắt đầu tính kế với hắn? Danh tiếng lớn cũng không phải là tốt, địch trong tối ta ngoài sáng, dù sao cũng phải đề phòng người ở phía sau.

Ngày hôm sau, Tỉnh ủy cơ bản đã khôi phục lại tình hình bình thường, tuy rằng còn thiếu một ngày mới chính thức giao ban, nhưng cơ bản toàn bộ nhân viên ở các bộ ngành đã đến đông đủ.

Trần Hạo Thiên cũng đã trở lại, chủ trì mời dự họp hội nghị trong phạm vi nhỏ, quyết định an bài cho công tác sau này, và định ra ngày hôm sau sẽ chính thức giao ban, mời dự họp hội nghị thường vụ, thảo luận bổ nhiệm của những người có liên quan, cũng thông báo quyết định trọng yếu nhất của trung ương.

Mọi người đều tập trung chú ý tới quyết định trọng yếu của trung ương, không để ý tới việc bổ nhiệm nhân sự này, nhưng trong mắt xích bổ nhiệm nhân sự đã xuất hiện bất ngờ trọng đại. Lần đầu tiên phái ngoại tỉnh Lĩnh Nam trực tiếp gặp cú ngắm bắn đầu tiên.

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Thông tin truyện
Tên truyện Quan Trường - Quyển 19
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện nonSEX
Phân loại Truyện chưa được phân loại
Ngày cập nhật 09/02/2018 08:36 (GMT+7)

Một số truyện liên quan

Miêu Nghị – Quyển 2
Phần 8 Sau đó cũng không cách nào dựa vào tu vi Bạch Liên nhị phẩm chống lại pháp lực hai người công kích cách không, tương đương nhặt được cái mạng trở về. Vì vậy hắn càng cảm nhận được tầm quan trọng của chuyện nâng cao tu vi bản thân, nhưng sống ở Đông Lai động tu luyện cảm giác có hơi không an toàn. Miêu Nghị đã nói rõ ràng với Diêm Tu lần này đi vừa là tu luyện, cũng là tránh họa, bởi vì trở mặt với Hùng Khiếu, lo lắng y ngấm ngầm hạ độc thủ với mình. Mặc dù có Dương Khánh ra mặt, có lẽ tạm thời Hùng Khiếu sẽ không động...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Miêu Nghị
Quan Trường – Quyển 17
Phần 8 Ngày hôm sau, bầu trời xanh cao vô tận. Sáng sớm, Hạ Tưởng nhận được điện thoại của Lưu Nhất Lâm, bởi vì Lưu Nhất Lâm có chút tự cao và cũng là bạn bè cũ của Hạ Tưởng cho nên cũng không chú ý nhiều lắm, khi điện thoại gọi tới, mới là 6 giờ sáng. Hạ Tưởng còn chưa có rời giường. Phó Bí thư Hạ, Phó Chủ nhiệm Thôi nhờ tôi chuyển lời, ông ấy hy vọng lần sau anh đến Bắc Kinh, có thể đến nhà ông ấy làm khách. Lưu Nhất Lâm hẳn là vừa mới đi tập thể dục về, lúc nói chuyện vẫn còn thở dốc, hơn nữa, bây giờ...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Quan Trường
Miêu Nghị – Quyển 12
Phần 8 Một đạo sĩ khiển trách: Nếu là Thành Hoàng, theo lý phải an dân, chấn nhiếp ma quỷ, cớ gì lại sai khiến quỷ soa hại người? Luật pháp Thiên Đình ở đâu? Mắt ngươi thấy quỷ soa của bản quân hại người sao? Thành Hoàng như bị dẫm phải đuôi, mắt đầy sát ý, chỉ tay lạnh lùng nói: Chỉ là hai vị thuật sĩ mà dám nói xấu quan Thiên Đình, nghi ngờ cả luật pháp Thiên Đình, tội không thể tha! Tới đi, bắt hai tên yêu đạo này lại cho bản quân! Vâng! Bốn quỷ soa bên cạnh lập tức lấy binh đao ra xông tới. Luật pháp Thiên Đình...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Miêu Nghị

Danh sách truyện sex được đọc nhiều nhất

TOP truyện sex ngắn hay nhất!

TOP tác giả tài năng