Quan Trường - Quyển 19

Phần 81

Trong sân truyền tới một tiếng hắng giọng, lập tức khiến Hạ Tưởng mặt biến sắc.

Quý Như Lan chưa phát giác ra, vẫn còn lẩm bẩm một mình:

– Tôi vẫn luôn là người không phục, bề ngoài tôi vẫn hơn những người con gái khác, cơ mưu hơn những gã đàn ông khác. Trước khi gặp anh, vẫn luôn bách chiến bách thắng, tôi cho rằng, phụ nữ trong thiên hạ xinh hơn tôi thì đều không thông minh như tôi, thông minh hơn tôi thì lại không xinh như tôi. Vừa xinh đẹp lại vừa thông minh như tôi thì gần như không có.

Lời của Quý Như Lan, là lời tâm huyết, cũng là cô ta dũng cảm nói lên cõi lòng của mình với Hạ Tưởng, cô ta cho rằng có thể khiến cô chiếm được một vị trí nhỏ trong lòng Hạ Tưởng, dẫu rằng cô ta từ nhỏ tới lớn chưa từng phục một ai, Hạ Tưởng bây giờ khiến cô tâm phục khẩu phục.

Thực ra Hạ Tưởng cũng hiểu lầm Quý Như Lan, hôm nay Quý Như Lan mời hắn đến, tuy là với danh nghĩa uy hiếp nhưng cách nói ngạo nghễ của cô ta cũng quen rồi, cho dù cô ta cho rằng đã nhượng bộ rồi, trên thực tế người khác nghe cảm thấy chói tai nhưng thật sự là cúi đầu nhận thua với hắn, đồng thời dựa vào sự thùy mị của con gái, hy vọng rằng có thể nhìn thấy sự thương hại của Hạ Tưởng.

Kết quả lại là hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình, tràn đầy sự thùy mị của cô mà Hạ Tưởng nghe thấy chỉ như gió thoảng bên tai, đến một từ cũng không nghe vào tâm, tất cả tâm tư Hạ Tưởng đều trên các động tĩnh ở trong sân.

Hạ Tưởng trải qua vô số sóng gió, khi đứng trước sự uy hiếp sinh tử đâu đâu cũng có của Ngô Hiểu Dương, sao lại có một chút thả lỏng? Cho dù là Quý Như Lan sẽ có ý lại dịu dàng, thậm chí chủ động khuyến khích chạy vào ôm lấy, hắn cũng không vì thế mà động lòng.

Hạ Tưởng là một người thị phi rõ ràng, đồng thời lại là một người đàn ông bình tĩnh, việc khó khắn nặng nhẹ ở trong lòng hắn, không thể có chỗ cho sai lầm.

– Trong sân có cành cây?

Âm thanh vừa rồi tuy rất nhỏ nhẹ, nhưng trong sự tĩnh lặng của biệt thự bên hồ, vẫn nghe được rõ mồn một, Hạ Tưởng liền mở miệng hỏi.

– Không có, mỗi ngày trong sân đều được quét dọn sạch sẽ, đến một chiếc lá rơi cũng không có thì sao lại có thể cành cây được ?

Quý Như Lan nói với vẻ khó hiểu, đột nhiên lại hiểu ra, lại nén giận nói:

– Rốt cuộc là anh có nghe những lời tôi vừa nãy nói không?

Có nghe thấy không là một chuyện, còn sau khi nghe xong có nhập tâm lại là chuyện khác.

Hạ Tưởng lúc này nào để ý tới tâm tư phụ nữ của Quý Như Lan, vừa nghe xong Quý Như Lan trả lời, liền lập tức ý thức được có thể xẩy ra vấn đề, lúc này trả lời với âm thanh trầm trầm:

– Lư Nghĩa,Tống Lập.

Lư Nghĩa và Tống Lập ở cửa sau, cách đó không xa cũng không gần. Không gần, là không thể nghe được thảo luận bí mật của lãnh đạo, không xa, là nếu lãnh đạo có chuyện gọi, có thể nghe thấy đồng thời có thể đển trong khoảng thời gian ngắn nhất.

Hạ Tưởng vừa gọi, Lư Nghĩa và Tống Lập lập tức nhìn nhau, hai người làm việc với nhau bao năm nay, không cần nói ra cũng hiểu được tâm ý của đối phương.

Lư Nghĩa vừa vặn hông, xoay người lại, liền nhanh chóng vào cổng, im lặng đến gần chỗ của Hạ Tưởng. Mà Tống Lập ở lại cũng không động đậy nửa phần, y không cùng Lư Nghĩa bảo vệ Hạ Tưởng, một là gã cho rằng một mình Lư Nghĩa ra mặt là đủ rồi, hai là gã cần phải bảo vệ cửa sau, phòng trừ có kẻ giết người từ cửa sau, cũng là vì khi Hạ Tưởng có thể rút lui ở cửa sau, có thể bình an thuận lợi.

Phải nói, sự phối hợp chiến thuật ăn ý giữa Lư Nghĩa và Tống Lập là hoàn toàn chính xác, Tống Lập cũng không đánh giá cao thân thủ của Lư Nghĩa, nhưng Tống Lập lại xem nhẹ đối thủ, không phải là xem nhẹ bản lĩnh đối thủ, mà là xem nhẹ số lượng của đối thủ.

Bởi vì Lư Nghĩa đối mặt không chỉ một mình Tiêu Lương mà là Tiêu Lương dẫn đầu ba người.

Lượng người Tiêu Lương, khi qua cửa ải thứ ba, cuối cùng cũng bị thương nặng

Khi Mộc Phong rút súng nghênh địch, Hứa Quan Hoa người đang ở Quân khu Dương Thành, nhưng lại gặp phải mối nguy hiểm đời người.

Trong khoảng khắc mất đi liên lạc với Mộc Phong, gã biết Mộc Phong lại tự tiện hành động tuy rằng sốt ruột, nhưng không còn cách nào khác, chẳng qua vốn dĩ tin tưởng vào bản lĩnh của Mộc Phong không thể chịu thiệt, gã cũng an ủi chính mình một phen.

Ngay từ đầu Mộc Phong và Mạnh Tán sắp trình diễn việc quyết đấu sinh tử, Hứa Quan Hoa không biết gì về việc Hạ Tưởng bị tập kích ở Hoa Vô Khuyết, gã không thể hiểu hết, nếu khiến gã biết được, đừng nói là gã có thể ngồi xuống, sợ rằng đến đừng cũng đứng không vững.

Hứa Quan Hoa cũng không rảnh rỗi, gã giống như quan chỉ huy trấn giữ trung tâm, không ngừng thu thập tin tức của chiến trường, sau đó trải qua tiêu hóa hấp thụ, lại sau khi lọc bỏ qua, cuối cùng đưa ra phán đoán có lợi, là nên điều chỉnh chiến lược trợ giúp điều binh với Hạ Tưởng, hay là tăng cường binh lực đi giúp Mộc Phong một tay.

Hứa Quan Hoa tuy rằng thời gian đến thành phố Dương không lâu, nhưng gã cũng không đơn giản, rất nhanh đã có lực lượng của bản thân ở quân khu Dương Thành. Đương nhiên, cũng nhờ sự giúp đỡ của ông Cổ, cho dù lực lượng của ông Cổ ở quân khu Dương Thành là mắt xích yếu, nhưng dù sao ông Cổ đã thiết kế và tổ chức nhiều năm trong quân đội, còn có thể làm ra nhiều mối quan hệ.

Hứa Quan Hoa tuy rằng không đích thân động thủ vì Hạ Tưởng mà hộ tống bảo vệ, cũng không có kề vai chiến đấu cùng Mộc Phong, nhưng gã luôn phối hợp ở giữa, không có chút gì lơi là cảnh giác.

Hứa Quan Hoa không ngờ thu được tin tức không liên quan tới Hạ Tưởng, Mộc Phong là Trương Lực gặp mặt Ngô Hiểu Dương ở Nam Quốc Chi Xuân, liền khiến gã vô cùng khó hiểu. Giờ là lúc nào rồi, tiền đồ chính trị của Trương Lực sắp cùng đường rồi, Ngô Hiểu Dương lựa chọn lúc này bí mật gặp gỡ Trương Lực, là có ý gì? Dựa vào việc Ngô Hiểu Dương bất cứ chuyện gì đều coi trọng lợi ích và phong cách, Trương Lực đối với gã mà nói dường như chẳng có tác dụng to lớn gì, gã cần gì phải làm việc thừa thãi?

Không đúng, Ngô Hiểu Dương và Trương Lực gặp mặt sau lưng, chắc chắn là phát sinh chuyện lớn gì rồi. Ngô Hiểu Dương đã lấy Trương Lực làm màn che. Dùng để mê hoặc Tỉnh ủy Lĩnh Nam và Quý Như Lan? Nhằm nhỡ ra xuất hiện vấn đề trọng đại gì, gã có thể mượn cuộc hội đàm với Trương Lực mà trốn tránh trách nhiệm.

Thật là một con cáo già nham hiểm xảo quyệt.

Hứa Quan Hoa sửng sốt trong chốc lát, bỗng nhiên ý thức được điều gì, Mộc Phong bám theo Mạnh Tán mà mất liên lạc, Trương Lực bị Ngô Hiểu Dương mời tới Nam Quốc Chi Xuân, vậy thì Hạ Tưởng cũng có khả năng gặp nguy hiểm, bố cục của Ngô Hiểu Dương chủ yếu nhằm vào không phải Mộc Phong, càng không phải là Trương Lực, mà là Hạ Tưởng!

Chính là nói, Mộc Phong bị ngăn chặn, Trương Lực bị giữ lại, kỳ thực chỉ là biểu tượng, thực chất mũi kiếm chĩa vào chính là Hạ Tưởng.

Hứa Quan Hoa sợ hãi mà lo lắng, chẳng lẽ nói, Ngô Hiểu Dương phản công toàn diện, ngay đêm nay?

Không hay, chưa biết chừng đúng là vậy, chẳng phải nói, Hạ Tưởng gặp nguy rồi?

Hứa Quan Hoa nghĩ thông chi tiết đó, lập tức gọi điện cho Đường Thiên Vân, kết quả Đường Thiên Vân tắt máy, lại gọi điện cho Hạ Tưởng, Hạ Tưởng cũng tắt máy. Gã ý thức được chắc chắn xảy ra vấn đề, lập tức ra khỏi nhà, muốn tự mình đi trợ giúp, mới đi ra, liền bị người ngăn cản.

Vài người quân nhân ngăn cản đường đi ở cửa, trong đó có một người lạnh lùng chào theo quân lễ:

– Tướng quân Hứa, Tư lệnh phân phó, tối nay tất cả mọi người, nhất loạt không được ra ngoài.

– Đến cả tôi cũng không thể ra ngoài?

Hứa Quan Hoa tức giận, rõ ràng là đối phương muốn giam lỏng gã.

– Xin lỗi, mệnh lệnh bao gồm bất kỳ ai.

Đối phương sắc mặt ngăm đen, không chút lưu tình.

– Nếu như tôi cứ muốn đi ra ngoài?

Hứa Quan Hoa nổi cáu, bước lên trước một bước.

Đối phương tổng cộng có bốn năm người, vừa nhìn thấy Hứa Quan Hoa xông lên, mấy người hướng về trước, bao vây lấy Hứa Quan Hoa, cảnh vệ bên mình Hứa Quan Hoa thấy thế, liền tức giận, động thủ như muốn đẩy đối phương ra.

Đối phương cũng không biết nhận được mệnh lệnh gì, đột nhiên vẫy tay, mấy người toàn bộ rút súng lục, nhằm vào Hứa Quan Hoa và cảnh vệ của gã, quát:

– Đêm nay có tình huống bất thường, tư lệnh chỉ bảo, nếu có người dám bước ra một bước, có thể lấy quân pháp xử lý.

Cảnh vệ của Hứa Quan Hoa cũng không cam tâm yếu thế, cũng rút súng ra.

Hứa Quan Hoa bị mấy khẩu súng chĩa vào, nói không sợ là lừa dối, nhưng gã vẫn nhanh chóng bình tĩnh, biết Ngô Hiểu Dương đào một cái hố cho gã. Nếu gã nhất thời tức giận xông vào, nhất định sẽ bị giết ngay tại chỗ, cuối cùng dựa vào lý do kháng lệnh không theo, gã chết cũng chết vô ích, cho dù ông Cổ ra mặt, cũng làm được gì Ngô Hiểu Dương

Dù sao Ngô Hiểu Dương cũng bị bãi chức rồi, trở lại tòa án quân sự, nhiều nhất cũng chỉ là tù vài năm, cũng không thể bắn chết một gã trung tướng!

Hay cho một Ngô Hiểu Dương độc địa!

Hứa Quan Hoa trong chớp mắt xoay chuyển vô số ý niệm rong đầu, có lẽ Ngô Hiểu Dương ăn chắc gã sẽ xông vào. Gã hôm nay cố tình không xông lên, gã muốn gặp mặt nói chuyện với Ngô Hiểu Dương, để thuận nước đẩy thuyển!

Khi Mộc Phong vừa động thủ, Mạnh Tán đồng thời cũng ra tay.

Mạnh Tán đạt được thành tích đứng thứ ba trong cuộc đấu võ toàn quân, không phải là danh bất hư truyền, không phải là hư danh, quân nhân coi trọng thực tiễn, nhất là xuất thân võ tưởng, không mấy ai có đủ bản lĩnh thật sự, ai cũng ko nghĩ giành được tôn trọng

Mạnh Tán tuy kinh ngạc tất cả lời nói của Mộc Phong, trong chốc lát đã thất thần, lại tuy rằng bị thương, nhưng bản lĩnh trong tay vẫn không giảm cũng là nguyên nhân tại sao y xuống xe quyết đấu với Mộc Phong, là bởi vì y đã bị trúng mũi tên ở đùi. Nếu tiếp tục lái xe, chưa biết chừng càng nghiêm trọng thêm, lại bị Mộ Phong đâm xe đến chết, chi bằng xuống xe thử một chút, đấu xem ai bắn súng càng chuẩn càng nhanh. Mộc Phong bả vai nặng xuống, gã biết Mộc Phong muốn rút súng, tay gã cũng nhanh chóng rút súng, ngắm chuẩn đồng thời bóp cò.

Súng đã bắn.

Hai tiếng súng một trước một sau vang lên.

Hai tiếng súng cách nhau quá ngắn, cho nên nghe như là một tiếng. Nhưng kỳ thật là 2 khẩu, bởi vì thân Mộc Phong khẽ nẩy lên, suýt ngã ập xuống, hiển nhiên là trúng đạn rồi.

Mà Mạnh Tán cũng không nhúc nhích, ánh mắt mở trừng thật to, miệng há hốc, cũng đã nói không nên lời.

Gã cũng trúng đạn rồi.

Mộc Phong bị gã bắn trúng một phát vào bả vai, rốt cuộc gã cũng chậm hơn nửa nhịp, mà còn bởi vì do bị thương nên động tác cũng không đủ chuẩn xác. Vốn dĩ muốn một phát bắn trúng tim Mộc Phong, lại chỉ bắn trúng bả vai.

Mà một phát bắn của Mộc Phong, lại bắn trúng phổi của gã!

Trong chớp mắt, Mạnh Tán chỉ cảm thấy phổi giống như nổ tung vậy, lá phổi vỡ tan, vô cùng đau đớn mà khó chịu, sau đó thấy khó thở, nóng như thiếu đốt. sau đó là không có sau đó, bởi vì phát bắn thứ hai và thứ ba của Mộc Phong lại đến rồi.

Phát thứ hai, gã bị bắn trúng cổ. Phát bắn thứ ba, trúng ngay giữa trán, Mạnh Tán đột ngột ngửa về phía trước, cơ thể mất đi tính mạnh giống như một đống bao tải đổ nhào về phía trước.

Cảnh tượng đó, Mộc Phong giống như một gốc cây không có sinh mạng, đứng thẳng tắp một lúc lâu vẫn chưa cử động, vẫn luôn duy trì tư thế cầm súng, mồ hôi trên mặt thi nhau chảy. Một là gã cuối cùng cũng tự tay giết được Mạnh Tán, vì bảo hộ sư an nguy của Hạ Tưởng mà cống hiến một phần sức lực, hai là vì gã ở Dương Thành luôn bị Ngô Hiểu Dương áp chế, cuối cùng lần đầu tiên đứng thẳng và cứng rắn, mạnh mẽ đánh trả!

Ngây người đi qua, Mộc Phong đột nhiên tỉnh ngộ, vộ vàng đến trước xe của Mạnh Tán, thấy hướng dẫn trong xe còn mở, mục đích chính là biệt thự bên hồ.

Tình hình biệt thự bên hồ, đã đến bước ngoặt quan trọng của khoảnh khắc sinh tử.

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Thông tin truyện
Tên truyện Quan Trường - Quyển 19
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện nonSEX
Phân loại Truyện chưa được phân loại
Ngày cập nhật 09/02/2018 08:36 (GMT+7)

Một số truyện liên quan

Ngồi khóc trên cây
Phần 26 Tôi chỉ tay vào bức rèm nước khi cả ba đã tới được chân thác: Đằng sau thác nước này có một cửa hang. Lát nữa ba anh em mình sẽ đi xuyên qua cái hang đó để đến bên kia ngọn đồi. Bé Loan vỗ tay bôm bốp, mặt nở ra: Ôi, thích quá! Nó ngước nhìn tôi bằng ánh mắt tò mò: Bên kia ngọn đồi có gì hở anh? Có một thung lũng xinh đẹp với rất nhiều hoa trái. Chị Rùa đã giấu con Tập Tễnh ở đó. Đó là nơi vô số con thú nhỏ được sống bình yên. Ông Bốn Lai và những người khác không hề biết...
Phân loại: Truyện nonSEX Nguyễn Nhật Ánh Truyện teen
Miêu Nghị – Quyển 7
Phần 81 Nếu không phải Miêu Nghị âm thầm truyền âm bảo Thiên nhi, Tuyết nhi hôm nay tới đây thôi, chắc chắn La Bình sẽ mất mặt xấu hổ. Đêm trở về khuya, tựa hồ Thiên nhi, Tuyết nhi vẫn chưa tận hứng. Ngày kế, Miêu Nghị lại để cho Lâm Bình Bình dẫn hai nàng tiếp tục đi chơi, về phần Diêm Tu canh giữ ở cửa ngăn cản khách cho hắn. Chỉ vì không ra ngoài suy đoán của La Bình, quả nhiên là người trong thương hội nối đuôi nhau tìm tới cửa bái phỏng. Diêm Tu nghe theo lời Miêu Nghị căn dặn, đẩy La Bình ra làm bia đỡ đạn. Mấy ngày sau, mặc...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Miêu Nghị
Lăng Tiếu – Quyển 8
Phần 81 La Vô Địch ở trong lòng thầm nghĩ: Cho dù có hạt giống tốt tất cả đều sẽ bị giấu đi, làm sao còn đến phiên ngươi tới thu đồ đệ. Bất quá hắn cũng chỉ là dám nghĩ ở trong lòng, cũng không dám nói ra như vậy. Bất quá hắn linh cơ vừa động, nghĩ tới một cái kế một hòn đá hạ hai con chim. Hắn sâu xa nói: Âm đại tỷ, ta có lẽ biết một chỗ có đệ tử mà ngươi muốn tìm, chỉ bất quá ta cũng không quá khẳng định. Âm tôn giả xem thường nói: Ở địa phương nào? Trong lòng nàng nghĩ: Thật có thể...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Lăng Tiếu

Danh sách truyện sex được đọc nhiều nhất

TOP truyện sex ngắn hay nhất!

TOP tác giả tài năng