Quan Trường - Quyển 19

Phần 92

Lão Quý trước khi xuất hiện, Lư Nghĩa và Lập Tống đã cùng đối phương giao đấu mấy lượt

Đối phương tuy rằng người đông thế mạnh, vừa có sĩ quan lại có binh sĩ, nhưng Lư nghĩa và Lập Tống vừa mới trải qua cuộc chiến sinh tử, há lại sợ hãi.

Đối phương thô bạo mà ngang tàng bạo ngược đẩy nhân viên hộ lý đang ngăn cản ra, lại đẩy ngã thêm nhân viên công tác Tỉnh ủy té xuống đất, những chỗ đi qua, như quỷ vào thôn, mấy cảnh vệ có trách nhiệm bảo vệ an nguy của Hạ Tưởng, vừa lên ngăn cản, đối phương liền thượng cẳng chân hạ cẳng tay, ỷ vào người đông thế mạnh, hai quyền ba cước đánh ngã cảnh vệ.

Kiêu ngạo và cuồng vọng, đâu phải là bản sắc quân đội nahn6 dân, quả thực chính là một đám binh lính càn quấy.

Thấy sắp xông vào phòng bệnh Hạ Tưởng, Lư Nghĩa và Lập Tống sao có thể để mặc đối phương ý làm càn? Bọn họ hiểu rõ, chỉ cần xông vào phòng bệnh phó bí thư Hạ, không biết sẽ phát sinh kết quả gì không thể tưởng tượng được, không nói hai lời liền động thủ.

Đối phương tuy rằng đông người, nhưng chưa phải là đối thủ của Lư Nghĩa và Lập Tống. Chẳng qua được cái nhiều người, Lư Nghĩa và Lập Tống đánh ngã đối phương bảy tám người cuồn cuộn không ngừng mà xông lên tới, bộ dạng rất là thề không bỏ qua.

Hai tay khó địch bốn tay, Lư Nghĩa và lập Tống liền có chút khó chống đỡ. Mắt thấy sắp bị đối phương đột phá phòng tuyến, thì lão Quý hiện thân.

Quân nhân oai nghiêm hùng dũng xuất hiện tại bệnh viện, tổng cộng có vài chục người

Đi đầu là một gã Thiếu tướng, tên là Minh Vạn Viên, là dòng chính của Ngô Hiểu Dương, ngoài ra tùy tùng đi theo Thiếu Tướng có năm ba tên, Đại tá bảy tám gã, còn có 10 tên Trung tá, rồi cộng thêm sĩ quan tướng sĩ dưới bậc trung tá, nhân số vượt quá năm mươi người.

Có mấy chục binh lính ở ngoài cửa bệnh viện canh gác, ngoài là canh gác, thực ra là trấn giữ cửa chính đề phòng nhân viên tùy ý ra vào, chẳng khác nào là muốn đem Hạ Tưởng trực tiếp ép cho chết ở bên trong bệnh viện.

Không thể không nói, chiêu này hết sức độc địa, ý đồ của hành động này của đối phương chính là muốn ở bên trong bệnh viện đánh Hạ Tưởng vài côn, cho dù chết hay sống, đánh trước nói sau.

Sự tình binh lính tụ họp gây náo động, tuy là không đưa tin, nhưng cũng không hiếm thấy. Tính kỷ luật tính tổ chức của quân nhân rất chặt chẽ, sự trung thành đối với lãnh đạo thượng cấp vượt xa tưởng tượng bên ngoài. Nếu như nói Ngô Hiểu Dương thực sự là bị Hạ Tưởng phía sau màn sai khiến Trương Lực ám sát, như vậy thủ hạ Ngô Hiểu Dương tự phát tổ chức, chạy ào vào bệnh viện, hành hung Hạ Tưởng một trận, thậm chí ngay tại chỗ đánh Hạ Tưởng bị thương nặng, cũng chỉ là sự kiện ngẫu nhiên xảy ra bên trong quân đội mà thôi.

Sau đó, có lẽ chỉ sẽ xử lý vài tên cầm đầu, còn lại những nhân viên theo đuôi có khả năng sẽ chuyện cũ bỏ qua.

Sự thật lại là, chẳng những Hạ Tưởng không phải thủ phạm bí mật phía sau màn ám sát Ngô Hiểu Dương, ngược lại Ngô Hiểu Dương mới là hung thủ thật sự phía sau màn có ý đồ mưu sát Hạ Tưởng, đổi trắng thay đen không tính đi, còn muốn mượn danh nghĩa đổi trắng thay đen hành xử chính nghĩa trái pháp luật, thì chính là thiên hạ đệ nhất vô sỉ.

Trần Hạo Thiên ở Lĩnh Nam nhiều năm, chưa bao giờ từng có tiếp xúc chính diện cùng quân đội, càng chưa từng có đối đầu, hôm nay rốt cuộc nhẩn nhịn không nổi, muốn cùng đối phương giáp mặt giằng co.

Khi đám người Trần Hạo Thiên đuổi tới, cửa chính bệnh viện đã bị binh sĩ chiếm đóng. Mấy chục binh sĩ sếp thành hàng dài, với súng thật đạn thật, gắt gao trấn giữ cửa chính bệnh viện, không cho phép vào lại càng không cho phép ra, cứ y như là bệnh viện đang được quân sự quản chế không bằng.

Thái độ binh sĩ mãnh liệt, tất cả mọi người không được tới gần bệnh viện, nếu không tự gánh lấy hậu quả. Thì ngay cả xe cảnh sát mở đường của Trần Hạo Thiên cũng bị cản lại.

Trần Hạo Thiên nổi giận, đáng lẽ gặp phải tình huống này, với thân phận của ông ta căn bản là không cần xuống xe, ngày hôm nay ông ta phải chính diện phát uy một lần, lập tức đẩy cửa xuống xe, đi nhanh tới trước mặt binh sĩ.

– Ai cho các anh có quyền hạn mang quân đội các anh đến đây tác oai tác oái hả?

Đại bộ phận canh cửa chính đều là binh sĩ, người dẫn đầu chỉ là quân hàm Thiếu tá, cũng xui cho y, y lại không nhận ra Trần Hạo Thiên, càng không nghĩ tới Trần Hạo Thiên đường đường là ủy viên bộ chính trị lại đích thân ra mặt, chỉ cho rằng Trần Hạo Thiên là một thư ký, liền nói giọng rất thô:

– Ông là ai? Không thấy được hiện tại bệnh viện đang được quân đội tiếp quản sao? Nhanh chóng tránh ra, coi chừng ngộ thương.

Trần Hạo thiên vung tay lên:

– Anh bảo tất cả binh sĩ lập tức lui ra!

– Ông nói lui là lui hả, là cái thá gì?

Thiếu tá bị người xúi giục, thực sự nghĩ rằng Hạ Tưởng là hung thủ giết người phía sau màn, đang nghẹn một hơi, cho nên nói liền vọt câu này.

– Bắt tất cả lại!

Trần Hạo Thiên chưa từng oai phong giống như hôm nay, vung tay lên, hướng về phía cảnh sát có vũ trang ra lệnh,

– Nếu có phản kháng, bất chấp tất cả

Chẳng khác nào hạ mệnh lệnh giết hết không cần phải nói

Thiếu tá sợ ngây người, mới chú ý tới mấy chiếc xe tải đi theo phía sau, từ trên xe tải nhảy xuống trăm tên cảnh sát võ trang có vũ trang hạng nặng!

Ngẩn ngơ qua đi, Thiếu tá tự cao cho rằng bên mình có lý, lại cho rằng đối phương không dám làm gì y, liền hướng phía sau vung tay lên:

– Toàn đội chú ý, tăng cường phòng ngự…

Có lẽ tư thế y vung tay quá chuyên nghiệp, rất giống tư thế rút súng, lời y còn chưa dứt, thì nghe được có người cấp bách hô một tiếng:

– Bí thư Trần bị tập kích, động thủ.

Đại não Thiếu tá chỉ kịp phản ứng nửa nhịp, vừa mới lóe ra ý niệm trong đầu Bí thư Trần là ai, tức khắc mất đi khả năng suy nghĩ… Xa xa một tiếng súng vang qua đi, một viên đạn vô cùng chuẩn xác mà bắn ngay trán của y.

Trúng ngay đầu!

Nói đùa, đường đường là lực lượng cảnh vệ của ủy viên bộ chính trị, khi gặp khủng bố, tay súng bắn tỉa rất nhạy với mệnh lệnh. Huống chi, hôm nay đi cùng Trần Hạo Thiên xuất hành, không chỉ có một ủy viên bộ chính trị, còn có bảy tám quan chức cấp cao Tỉnh ủy Cục

Thân hình Thiếu tá cứ thế ngã trên mặt đất, ‘Bùm’ một tiếng, ngay tại chỗ chấn động toàn bộ binh lính.

Binh lính còn chưa kịp phản ứng gì, đã bị cả đoàn cảnh sát có vũ trang bao vây kín mít không chỗ hở

Khi Viên Vạn Minh mắt thấy sắp đại công cáo thành, là lúc có thể bắt được Hạ Tưởng rồi, nhưng Quý Trường Hạnh từ nơi nào vọt ra, gã không khỏi vừa tức vừa giận, thầm kêu lên một tiếng xui, thậm chí trong lòng còn đang mắng một câu: già sao không chết quách đi.

Sau đó kính chào theo nghi thức quân đội, Viên Vạn Minh phản đối nói:

– Lão Quý, sự tình hôm nay là anh em trong quân khu muốn cùng với Hạ Tưởng tính sổ, không liên can tới ngài, mời ngài nhấc cao bàn chân ngọc ngà, không nên nhảy vào vũng nước đục.

– Tôi vừa mới nói qua, muốn vào phòng, có bản lĩnh thì bước qua người tôi mà đi. Không thì, mới về cho

Quý Trường Hạnh tuy rằng trong cơn giận dữ nhưng vẫn là duy trì kiềm chế thích hợp, là truyền nhân thế gia, ông ấy tu dưỡng tốt hơn nhiều so với binh lính càn quấy trước mắt.

– Lão Quý, tôi kính ngài là tiền bối, nhưng anh em thủ hạ tức giận khó bình, nếu như làm ầm ĩ lên, tôi sợ không khống chế được bọn họ…

Viên Vạn Minh quanh co đe dọa nói.

‘Bốp’!

Quý Trường Hạnh cuối cùng không thể nhịn được nữa, dương tay đánh Viên Vạn Minh một bạt tai:

– Anh là cái thá gì, đứng trước mặt tôi không biết lớn nhỏ. Dù cho Ngô Hiểu Dương thấy tôi, cũng không dám làm càn.

Viên Vạn Minh không ngờ bị đánh một bạt tai, buồn bực xấu hổ thành giận:

– Quý Trường Hạnh, ông đừng cậy già lên mặt, tôi nể ông tuổi tác đã cao, chứ không phải thật sự sợ ông. Nói cho ông biết, nếu ông không tránh ra, đừng trách tôi không khách khí.

– Anh muốn không khách khí thế nào?

Theo sau liền vang lên âm thanh uy nghiêm ẩn chứa sự tức giận của Trần Hạo Thiên, Trần Hạo Thiên dẫn đầu, theo sát phía sau chính là Cổ Thủ Thật, cùng với một đoàn thường ủy Tỉnh Ủy Lĩnh Nam, bao gồm Chủ tịch tỉnh Mễ Kỷ Hỏa, Phó chủ tịch tỉnh Thân Gia Hậu, trưởng ban Tổ chức Tỉnh ủy Trì Vĩnh Lệ, trưởng ban tuyên truyền Tỉnh ủy Trường Ti Anh, bí thư đảng ủy công an Tỉnh, giám đốc sở Công an tỉnh Mưu Nguyên Hải, trường ban thư ký Tỉnh ủy Lưu Kim Nam, bí thư thành ủy

Dương Thành Lâm Song Bồng, ngoại trừ Diệp Thiên Nam còn đang ở Bắc Kinh chưa về, Trì Bình Phàm và Thi Khải Thuận không thường ở Văn phòng Tỉnh ủy, hễ là lãnh đạo Tỉnh Ủy có mặt ở văn phòng Tỉnh ủy, toàn bộ tập trung đông đủ.

Xu thế lớn, khí thế kinh người. Tuy rằng số người không bằng với đám Đại tá và Thiếu tướng của quân khu Dương Thành, nhưng về cấp bậc thì cao hơn đám quan quân quân khu rất nhiều.

Khí thế Viên Vạn Minh bị kiềm hãm, vừa thấy Trần Hạo Thiên và Cổ Thủ Thật song song lộ diện, thì liền rõ hôm nay việc không được tốt rồi, nhưng phải lập tức chịu thua cũng quá mất mặt, liền vẫn mạnh miệng nói:

– Bí thư Trần, quân khu quân đội chính là đều vì tư lệnh Ngô đòi lại công bằng, muốn tìm phó bí thư Hạ cho lời giải thích, xin bí thư Trần chủ trì công đạo.

Muốn cho ông ấy vào tròng ư? Trần Hạo Thiên âm thầm cười nhạt, bước chân vững vàng, đi nhanh tới trước mắt:

– Ai muốn có lời giải thích? Đứng ra.

Lập tức liền có một người đứng ra, là một đại tá:

– Tôi.

Lại có một người cũng đứng ra, là Trung tá, ngẩng đầu ưỡn ngực, hết sức khí thế:

– Còn có tôi.

– Rất tốt.

Trần Hạo Thiên trầm trồ khen ngợi một tiếng, lại vung tay lên

– Bắt lấy.

Lập tức liền có cảnh sát vũ trang tiến lên, không nói hai lời đã đem hai chim đầu đàn trói lại.

Viên Vạn Minh nóng nảy, bước một bước về phía trước:

– Bí thư Trần…

Mới đi một bước, thì có hai người chắn ở phía trước Trần Hạo Thiên, xem điệu bộ, nếu Viên Vạn Minh dám bước nửa bước về phía trước, nói không chừng thì máu đổ ngay tại chỗ.

Viên Vạn Minh oán hận nói:

– Bí thư Trần, ông cho cảnh sát có vũ trang bắt quân lính, xem ông làm thế nào giao phó với quân ủy?

– Buồn cười

Trần Hạo Thiên cười lạnh một tiếng,

– Tôi cần gì phải có trách nhiệm với quân ủy? Tôi chỉ cần chịu trách nhiệm với Trung ương đảng là được. Còn có ai muốn lời giải thích, tôi sẽ chủ trì công đạo đến cuối cùng.

– Tôi!

Viên Vạn Minh tâm lý ngang ngược, y không tin Trần Hạo Thiên ngay cả y đường đường Thiếu tướng cũng dám bắt, nếu đúng như vậy, Trần Hạo Thiên phải vào Bắc Kinh nói giải thích rõ ràng với Trung ương.

– Bắt lấy.

Trần Hạo Thiên không chút do dự truyền đạt mệnh lệnh xuống

Cảnh vệ chỉ nghe lệnh Trần Hạo Thiên, bất kể Viên Vạn Minh là Thiếu tướng hay Trung Tướng, trực tiếp bắt lấy y.

Đám quan binh theo sau Viên Vạn Minh không phục, thậm chí có người muốn rút súng, Viên Vạn Minh thấy tình thế không ổn, vội vàng lên tiếng ngăn lại:

– Không ai được hành động thiếu suy nghĩ, sự tình hôm nay, Trung ương và quân ủy sẽ trả lại công chính cho chúng ta.

Rất rõ ràng, chỉ cần có người rút súng sẽ bị giết chết ngay tại chỗ, hơn nữa còn chết mà chả được gì. Nói đùa, rút súng ngay trước mặt hai ủy viên bộ chính trị, không phải muốn chết thì là cái gì? Đừng nói y, ngay cả Ngô Hiểu Dương cũng không dám.

Viên Vạn Minh bi hùng mà một quát, kích phát rồi lòng quyết tâm cùng chung mối thù của quân đội, liền nhao nhao nói:

– Tính tôi luôn.

– Cả tôi nữa.

– Có bản lĩnh bắt hết toàn bộ chúng tôi.

Trần Hạo Thiên vẻ mặt uy nghiêm đáng sợ mà lạnh lùng:

– Tốt, một khi đã như vây, bắt hết!

Viên Vạn Minh quá sợ hãi, Trần Hạo Thiên điên rồi? Bắt mấy chục Thiếu Tướng, Trung tướng và Đại tá, ông ấy dù là ủy viên bộ chính trị, cũng không thể giao phó với Trung ương. Hơn nữa, sau khi quân khu Dương Thành độc lập với Tỉnh ủy, Trần Hạo Thiên chẳng qua là bí thứ đảng ủy đầu tiên của quân khu Lĩnh Nam, cũng không có chức vụ ở quân khu Dương Thành, chẳng lẽ ông ấy không cần tiền đồ chính trị.

Trần Hạo thiên dùng thanh âm vang dội trả lời sự nghi ngờ của Viên Vạn Minh:

– Trước tiên giao nộp cho cảnh sát có vũ trang quản chế, tôi và Hạ Tưởng cùng nhau vào Bắc Kinh, đích thân nói rõ vấn đề với Trung ương

Mâu thuẫn, cuối cùng đã thăng cấp lên mức đụng độ chính diện trên toàn phương vị

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Thông tin truyện
Tên truyện Quan Trường - Quyển 19
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện nonSEX
Phân loại Truyện chưa được phân loại
Ngày cập nhật 09/02/2018 08:36 (GMT+7)

Một số truyện liên quan

Cho chồng đụ với mẹ nuôi - Tác giả The Kid
Lấy cảm hứng từ bộ phim “Mẹ chồng” Truyện lấy bối cảnh ở làng Đại Điền, Miền Nam Việt Nam, thập niên 1990. Nhà họ Huỳnh là gia đình giàu có nhất trong ngôi làng này. Những người quyền lực trong nhà đều đã chết, trong đó có cả cậu Hai Phước cháu đích tôn của Huỳnh gia. Hai người còn sống sót là hai cô con dâu Tư Thì và Tuyết Mai. Tư Thì là vợ lớn của Hai Phước, còn Tuyết Mai là vợ nhỏ. Sau khi Hai Phước chết đi thì Tư Thì mới phát hiện cô đã có thai, và sinh ra một đứa con trai tên Hai Lộc. Lộc sẽ là người nối dõi...
Phân loại: Truyện nonSEX
Lăng Tiếu – Quyển 23
Phần 92 Lăng Tiếu đã cung cấp hai khối Thủy Nguyên Thạch, xem như cống hiến thật lớn, hiện tại lại luyện ra hai mươi lăm viên Chí Tôn thần đan, đã thể hiện giá trị của hắn tới đỉnh núi. Hiện tại Lăng Tiếu chỉ cần tăng nhanh thực lực, nhưng vấn đề này không ai giải quyết được cho hắn, dù sao thần đan do hắn luyện chế, trong tộc cũng không giúp được hắn chuyện gì. Về phần thần khí, Kim Long thương cùng Băng Hỏa kiếm cũng nên thăng cấp, nhưng với thủ đoạn ngưng vật hiện tại của hắn, hoàn toàn có thể tự mình thăng cấp cho vũ khí. Vì thế hắn yêu cầu...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Lăng Tiếu
Giúp gái teen trả thù - Tác giả The Kid
Ở trong một xóm nọ, thằng Tú và con Nhi chơi thân với nhau. Thằng Tú đã 20 tuổi trong khi con Nhi chỉ mới 17 tuổi. Nhà hai đứa cũng gần nhau, hai đứa hay gặp nhau. Thằng Tú đã nghỉ học từ lâu để đi làm kiếm tiền, còn con Nhi vẫn còn đang đi học lớp 11. Con Nhi tuy không đẹp bao nhiêu nhưng nhìn mặt cũng được, cũng có duyên, nó có cơ thể hấp dẫn vì đang ở tuổi teen. Nó đang có bạn trai là thằng bạn học cùng lớp tên là Lâm, quen nhau được mấy tháng rồi. Thằng Tú thấy con Nhi có bạn trai thì nó cũng mừng cho con...
Phân loại: Truyện nonSEX

Danh sách truyện sex được đọc nhiều nhất

TOP truyện sex ngắn hay nhất!

TOP tác giả tài năng