– Kỳ thật anh vẫn đối xử rất tốt đối với em, từ trước tới giờ vẫn rất nho nhã, lễ độ.
– Anh đừng giả ngu có được không? Ý của em là, nếu em không có xuất thân gì, có lẽ anh sẽ đối xử với em cũng giống như cô bé Lê, đúng không?
Liên Nhược Hạm cao giọng hỏi.
Hạ Tưởng trả lời vô cùng thành khẩn:
– Anh cũng thích em, Nhược Hạm, tuy nhiên anh thừa nhận mình rất nhát gan, không dám thích em. Nếu giữa chúng ta xảy ra chuyện gì đó, gia tộc của em mà biết được, hoặc là sẽ chia rẽ chúng ta, hoặc là sẽ cho chúng ta ở cùng nhau. Thủ đoạn của bọn họ rất hùng mạnh và cũng rất khủng bố. Vì giữ gìn lợi ích của gia tộc, không biết chừng họ sẽ áp dụng những thủ đoạn đặc biệt nào đó đối với cô bé Lê, thậm chí còn liên lụy tới Tào bá bá. Hai người chúng ta ở cùng với nhau không không chỉ là chuyện của cá nhân hai chúng ta mà còn liên lụy tới lợi ích của rất nhiều người. Chúng ta không thể ích kỷ chỉ lo nghĩ cho chính mình được.
Liên Nhược Hạm vẻ mặt ảm đạm:
– Anh thật sự thông minh, nhìn vấn đề rất chuẩn. Nếu để gia tộc biết tâm tư của em, bọn họ mà không ra tay thì thôi, nếu đã ra tay thì khẳng định là một loạt các thủ đoạn khiến người ta khó có thể phòng bị nổi. Nếu em không biết cô bé Lê thì tốt biết bao nhiêu! Như vậy em có thể mặc kệ cô bé Lê và gia đình cô ấy. Chỉ có điều chẳng những em quen biết cô ấy mà con vô cùng thân thiết nữa. Em, em nên làm gì bây giờ?
Hạ Tưởng có chút bất đắc dĩ và mất mát trong lòng, đành phải khuyên Liên Nhược Hạm:
– Em đừng quên, em là quen cô bé Lê trước, sau đó mới để ý tới anh.
– Ai để ý tới anh? Tự mình đa tình!
Liên Nhược Hạm đỏ mặt lên, xì Hạ Tưởng:
– Được rồi, không nghĩ nữa. Tới đâu hay đó. Em cũng không tin mình không thể nghĩ ra được biện pháp. Thật vất vả mới có thể phát hiện được một người đàn ông trẻ tuổi nhưng lại thành thục, chín chắn như vậy, không thể khinh địch buông tha như thế được.
Hạ Tưởng xấu hổ:
– Anh còn nhớ trước kia em luôn nói anh là con nít ranh, em chỉ thích đàn ông thành thục, chín chắn. Có phải giờ mới thay đổi suy nghĩ, quyết tâm yêu không?
– Em thích đàn ông vừa trẻ tuổi vừa thành thục, chín chắn. Nói đúng ra là, thích đàn ông cũng trẻ trạc tuổi em, nhưng lại điềm đạm, chắc chắn như đàn ông trung niên, lại vừa có sự hăng hái, nhiệt tình của thanh niên, lại vừa có sự tang thương của đàn ông từng trải.
Tâm tình Liên Nhược Hạm khá tốt, biến đổi nhanh như trẻ con. Cô cười dài nhìn Hạ Tưởng:
– Nhìn tới nhìn lui, chỉ phát hiện có một mình anh phù hợp một chút với yêu cầu của em.
Liên Nhược Hạm đúng là cổ quái. Yêu cầu của cô quả thật là cực kỳ mâu thuẫn. Làm gì có người nào vừa trẻ tuổi vừa thành thục, chín chắn, v.v…? Trừ khi người đó là kẻ tái sinh! Nói như vậy, Liên Nhược Hạm đúng là có ánh mắt, đánh giá mình cực kỳ chính xác.
Hạ Tưởng đang muốn mở miệng nói xuống núi, Liên Nhược Hạm thoải mái nói:
– Em đến phía sau tảng đá, anh ở phía trước chờ. Em cũng muốn nhờ anh canh hộ.
– Canh hộ cái gì?
Hạ Tưởng không hiểu, đến khi phản ứng lại mới hiểu là chuyện gì. Hắn không khỏi bất đắc dĩ cười cười:
– Chuyện này mà cũng tranh à?
– Em đang bí thật, ai đùa tranh với cô bé Lê làm gì? Anh thật là hạ lưu!
Hạ Tưởng sờ mũi. Rõ ràng là em bảo anh chờ, còn nói anh hạ lưu. Phụ nữ đúng là loài động vật không hề nói lý lẽ nổi.
Rơi vào đường cùng, hắn đành phải chờ ở một bên, lại nghe tiếng nước róc rách một lát. Chờ sau khi Liên Nhược Hạm ra khỏi phía sau tảng đá, hắn thấy tai Liên Nhược Hạm đỏ hồng, lại bởi vì vừa trèo núi lúc trước nên trên chóp mũi, trên mặt, còn có một lớp mồ hôi mịn, trong rất mê người. Hắn liền lặng lẽ nhìn xuống dưới chân núi, vừa lúc không thấy Tào Thù Lê trong tầm mắt, hắn liền hỏi nhỏ:
– Có muốn hôn một chút không?
Liên Nhược Hạm thật đúng là tiếp cận lại, Hạ Tưởng hoảng sợ, còn chưa kịp suy xét nên tránh né hay là chủ động hôn thì bị Liên Nhược Hạm cắn vào tai, nghe thấy giọng cô nghiến răng:
– Mơ nhé!
Sau khi xuống dưới, Tào Thù Lê thấy vẻ mặt Hạ Tưởng xấu hổ liền hỏi:
– Có phải anh nhìn thấy cái gì không nên nhìn không?
Phụ nữ đều có cặp mắt nhạy bén giống như chim ưng vậy. Hạ Tưởng vội vàng lắc đầu:
– Anh chẳng phát hiện cái gì cả, cũng không nghe thấy gì, chỉ có điều trèo lên trèo xuống mệt quá.
– Nói điêu! Mệt kiểu gì mà vành tai đỏ thế kia?
Mắt Tào Thù Lê khá tinh, thấy vành tai Hạ Tưởng không bình thường, lại hỏi Liên Nhược Hạm:
– Chị Liên, có phải anh ấy trêu ghẹo chị không? Chị véo tai anh ấy phải không?
Liên Nhược Hạm giỏi giả vờ hơn cả Hạ Tưởng:
– Anh ấy chỉ dám trêu ghẹo em, không dám trêu chị. Anh ấy vừa mới hái hoa trên đó, không ngờ động vào một con ong mật nên bị đốt vào tai. Anh ấy quả là xui xẻo, một người đàn ông sao có thể tùy tiện hái hoa cơ chứ?
Hạ Tưởng có nỗi khổ mà không nói nên lời, đành phải im lặng. Tào Thù Lê lại đau lòng muốn bôi dầu vào tai cho Hạ Tưởng. Hạ Tưởng không cho, nói mình da thịt dày, không có việc gì, khiến Tào Thù Lê và Liên Nhược Hạm bật cười.
Buổi tối ba người cùng ăn cơm. Bởi vì là cuối tuần, Hạ Tưởng đưa Tào Thù Lê về nhà. Vốn Hạ Tưởng cũng muốn ở lại nhưng Liên Nhược Hạm lại lấy cớ buổi tối không nhớ rõ đường, bắt hắn đưa cô trở về. Tào Thù Lê cũng tin là thật, liền nói Hạ Tưởng đưa Liên Nhược Hạm đi.
Hạ Tưởng đành phải kiên trì lên xe.
Trên đường đi, Liên Nhược Hạm không nói gì cả, chỉ im lặng suy nghĩ như thể đang có tâm sự gì đó.
Khi tới Hà Đường Nguyệt Sắc, Hạ Tưởng bỗng nhiên ý thức được một vấn đề: Hắn không có xe, còn phải trở về nhà. Liên Nhược Hạm liền cắn môi nói:
– Phòng em là buồng đôi, hay là anh ở lại?
– Em cố ý phải không?
Hạ Tưởng hỏi
– Không phải cố ý mà là thành tâm!
Liên Nhược Hạm rốt cục mỉm cười, vẻ thực hiện được mưu kế của mình:
– Cô bé Lê quen anh trước, em chậm một bước nhưng ít ra em cũng muốn có một số việc làm trước cô ấy.
Hạ Tưởng kinh hãi:
– Chuyện gì? Có phải em lại nghĩ xằng bậy hay không?
– Anh nghĩ ngợi lung tung cái gì thế?
Liên Nhược Hạm bất mãn bĩu môi:
– Đầu óc lúc nào cũng toàn chuyện xấu xa. Còn tưởng rằng anh là người thành thật, tử tế, hóa ra anh cũng chẳng khác gì những gã đàn ông xấu xa khác.
– Việc này không thể trách anh. Nếu đổi lại là em, trước mặt một mỹ nữ như hoa như ngọc như em đây, em có thể không động tâm sao?
Hạ Tưởng kêu to oan uổng.
– Không động tâm, em không có cảm giác đối với mỹ nữ.
Liên Nhược Hạm thản nhiên đáp, tuy nhiên cô vẫn nói ra ý tưởng thực sự của mình:
– Em đã muốn cùng ngủ một phòng với anh. Đương nhiên là không phải giống như anh tưởng tượng đâu. Anh nói đi, trong chuyện này có phải em đã đoạt trước cô bé Lê hay không?
Hạ Tưởng liền cười:
– Kỳ thật em đã sớm đoạt trước cô ấy rồi mà. Khi ở cao ốc Quốc Tế, chẳng phải là em đã ôm anh, sau đó lại cùng qua đêm trong một căn phòng với anh sao?
– Cái gì mà kêu qua đêm, thật là khó nghe! Gọi là tá túc có được không? Lần trước không tính, hôm nay mới tính.
Liên Nhược Hạm giơ nắm đấm lên:
– Tuy nhiên em cảnh cáo anh trước, không nên suy nghĩ bậy bạ, đừng có những ý nghĩ không an phận. Nếu không, em tự nhận là chỉ cần một, hai đòn là có thể hạ gục anh!
Liên Nhược Hạm không biết rằng cô càng mạnh mồm thì càng dễ làm cho người ta có cảm giác ám chỉ. Hạ Tưởng ngủ trong phòng, lăn qua lộn lại mãi không thể ngủ nổi, nhắn tin chúc Tào Thù Lê ngủ ngon xong vẫn không ngủ được. Liên Nhược Hạm lại làm người ta càng thêm khó chịu, ở bên ngoài tắm rửa, ca hát, còn không ngừng đi tới đi lui, cũng không biết là muốn gây sức ép cái gì, dù sao làm gì cũng gây ra chút tiếng động, khiến Hạ Tưởng không thể yên ổn nổi.
Hạ Tưởng hận ngứa răng, suýt nữa thì không kìm nổi lao vào cùng với cô tham khảo phương pháp làm thế nào mới có thể khiến người ta ngủ say, nhưng cuối cùng hắn vẫn nhẫn nhịn, áp chế cơn kích động. Kích động thì rất dễ nhưng trừng phạt sau cơn kích động lại không hề dễ chịu. Quên đi, không thèm để ý tới cô nữa.
Sáng sớm hôm sau, Liên Nhược Hạm chuẩn bị ăn sáng cho Hạ Tưởng, còn cười duyên dáng hỏi hắn:
– Đêm qua ngủ ngon không? Sao em nghe thấy hình như có người trút giận vào cái giường thì phải?
Hạ Tưởng tức giận:
– Bớt như vậy đi. Em tự để tay lên ngực tự hỏi xem, em làm như vậy không phụ lòng cô bé Lê sao?
Liên Nhược Hạm trực tiếp hỏi lại:
– Anh hỏi em, vậy em hỏi lại anh: Anh không phụ lòng em sao?
Hạ Tưởng đành phải đổi chủ đề:
– Ăn cơm đi. Ăn thử cơm em làm xem sao. Khá ổn nhỉ, hương vị được đó. Để anh thưởng thức nào.
Liên Nhược Hạm đưa cho Hạ Tưởng một cốc nước hoa quả, nói một câu khiến hắn suýt nữa sặc:
– Không ngờ anh cũng nhịn khá giỏi, lâu như vậy mà cô bé Lê vẫn còn nguyên, không bị anh thu lấy.
…
Liên Nhược Hạm cũng muốn đến Ủy ban nhân dân thành phố làm việc, liền do Hạ Tưởng lái xe, hai người cùng nhau đi tới tòa nhà Ủy ban nhân dân.
Tình cờ vừa mới vào trong Ủy ban nhân dân, lại gặp Lâm Song Ngọc. Lâm Song Ngọc đánh giá Liên Nhược Hạm từ trên xuống dưới một lần, sau đó mới cười nói với Hạ Tưởng:
– Chủ nhiệm Hạ, lão Lục nhà tôi vẫn luôn nói muốn cùng ăn một bữa cơm, anh lại không rút ra được thời gian. Tối nay có được không?
Sau đó, cô lại hạ giọng hỏi:
– Tôi hỏi này Chủ nhiệm Hạ, Tổng giám đốc Liên này thật sự không phải bạn gái của anh chứ?
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường - Quyển 2 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Ngày cập nhật | 10/08/2017 12:36 (GMT+7) |