Tuy nhiên Hạ Tưởng cũng hiểu được trị giá của việc này. Nếu đợi tới khi Tống Triêu Độ một bước lên trời, muốn thu được tín nhiệm của ông ta, đừng nói là hai năm, chỉ sợ là mười năm cũng không được!
Cuối cùng Lý Đinh Sơn và Tống Triêu Độ nhất trí quyết định sẽ để Hạ Tưởng đi thăm dò Phương Cách. Điều tốt nhất là thuyết phục được Phương Cách tới đảm nhiệm chức vụ thư ký cho Lý Đinh Sơn, nếu Phương Tiến Giang không đồng ý thì chuyển phương án sang Chung Nghĩa Bình.
Ngày hôm sau đi làm, Hạ Tưởng liền tìm Phương Cách, trực tiếp để lộ ra ý tứ của Lý Đinh Sơn cho y. Phương Cách cũng biết Hạ Tưởng trước kia đảm nhiệm qua chức vụ thư ký của Lý Đinh Sơn, tuy nhiên chuyện này tới rất đột nhiên, hắn chưa có chút tư tưởng nào chuẩn bị cho việc này nên sửng sốt trong chốc lát rồi mới nói:
– Vâng ạ, để tôi suy nghĩ chút.
Tiếp đó y lại nói tiếp:
– Hạ Tưởng, anh bảo chuyện này là tốt hay là xấu?
Phương Cách có tài văn chương là không sai, nhưng ở đạo lí đối nhân xử thế thì còn cần lịch lãm thêm chút nữa. Hạ Tưởng cũng không dối gạt y:
– Điểm tốt là ở huyện thì Bí thư Lý là nhân vật số một, cậu đợi chờ một hai năm là có thể được đề bạt tới cấp Trưởng phòng. Điểm xấu là ở huyện thì các cuộc tranh đấu diễn ra vừa đơn giản lại vừa phức tạp. Đơn giản là đôi khi cách làm việc của các cán bộ cơ sở rất thẳng thắn và hơi thô bạo. Phức tạp là cái lối suy nghĩ của các cán bộ cơ sở có những điểm mà cán bộ xuất thân từ thành phố không thể lý giải, do đó có sự khác biệt trong cách giải quyết. Tôi phải nói trước, điểm tốt hay điểm xấu thì tùy thuộc vào cậu. Nếu cậu có bản lĩnh, có thể biến các chuyện xấu thành chuyện tốt, nếu không bản lĩnh thì lăn lộn một quãng thời gian rồi mặt mày xám xịt quay trở về.
Hắn nói ra những lời này, ngược lại làm kích phát chí khí của Phương Cách:
– Tôi đồng ý tiếp nhận. Tôi không tin, tôi, một cử nhân Trường Đại học Bắc Kinh lại đấu không lại với mấy cán bộ ở nông thôn sao? Để tôi về nhà thương lượng lại với ba tôi chút đã.
Hạ Tưởng cười:
– Không nên suy nghĩ sự việc đơn giản quá, cũng đừng nghĩ đến rất phức tạp. Tóm lại một câu là không khiêm tốn, không kiêu ngạo, không thành thật thì không uổng công kỳ vọng.
Phương Cách mỉm cười hồi lâu:
– Anh nói như vậy tương đương với chưa nói gì. Được rồi, tôi rất thích việc này, để chờ về nhà thuyết phục ba tôi. Mà anh Hạ, khi tôi đi xuống đó bị người ức hiếp thì anh cũng không thể mặc kệ đâu nhé.
Hạ Tưởng cũng không nói với Phương Cách việc hắn phải đi xuống đó làm Phó chủ tịch huyện. Dù sao việc hắn đi xuống làm Phó chủ tịch huyện, so với việc nhậm chức Bí thư huyện ủy của Lý Đinh Sơn thì trình tự cũng phức tạp hơn một ít, bây giờ mà nói ra thì đúng là sớm quá.
Phương Cách vừa rời đi thì Hạ Tưởng nhận được điện thoại của Giang Thiên, nói là Thị trưởng Trần tìm hắn có việc.
Đi vào văn phòng của Trần Phong, vừa lúc bên trong có người đang báo cáo công tác. Nhân cơ hội Giang Thiên liền nhỏ giọng nói với Hạ Tưởng:
– Thị trưởng Trần đang phát hỏa, dường như rất bất mãn cậu. Tiểu Hạ, cậu lại làm chuyện gì để Thị trưởng Trần tức giận như vậy?
Hạ Tưởng ngẫm nghĩ một chút:
– Không làm chuyện gì cả. Thời gian gần đây cũng không có chuyện gì cả, việc cải tạo thôn nội đô còn chưa triển khai. Thực sự là tôi vẫn rất thành thật, không hiểu có chuyện gì mà mới đầu năm Thị trưởng Trần lại khó chịu như vậy?
Vẻ mặt Giang Thiên cũng rất buồn bực:
– Dù sao cậu cũng cẩn thận một chút. Có lẽ là Thị trưởng Trần có chút nhớ cậu.
Giang Thiên cũng không nói đúng hoàn toàn. Trần Phong nhìn thấy Hạ Tưởng cũng không phát hỏa, ngược lại có vẻ bình tĩnh. Khi nhìn thấy Hạ Tưởng thì Trần Phong chỉ nói hai chữ:
– Ngồi đi!
Sau đó ông ta liền vùi đầu xem văn kiện, cúi đầu ký tên, còn gọi điện thoại, tóm lại là câu giờ kinh khủng, trong khoảng thời gian này cũng không nói một câu nào với Hạ Tưởng.
Nếu là người khác thì chắc chắn trên đầu sẽ toát hết mồ hôi, hoặc là sợ tới sắc mặt tái xanh. Tuy nhiên Hạ Tưởng mặc dù cũng có một chút lo lắng, nhưng hắn tự nhận là hiểu được tính tình của Trần Phong nhiều hơn người khác. Nếu Trần Phong thực sự tức giận, chắc chắn khi giáp mặt sẽ nói ra. Nếu người đối diện làm ông ta cảm thấy bất mãn thì ông ta sẽ cố ý tỏ vẻ để người đó tu tỉnh lại, từ đó mới chỉnh sửa người đó, làm cho họ thấy mình mắc sai lầm ở chỗ nào.
Sau khi Hạ Tưởng ngồi đợi mấy phút liền lập tức minh bạch, Sử lão đã ra tay. Chắc chắn là thế lực sau lưng Sử lão đã bắt đầu vận tác, điều hắn ra khỏi tổ cải tạo và việc này đã kinh động đến tai của Trần Phong.
Đại khái trải qua khoảng nửa giờ, lúc Trần Phong giơ tay định uống nước thì mới phát hiện trong cái chén không có nước. Ông ta liền trừng mắt liếc nhìn Hạ Tưởng một cái:
– Rót nước.
Hạ Tưởng vội vàng chạy lại rót nước pha trà cho Trần Phong, vẻ mặt tươi cười nói:
– Thị trưởng Trần đừng có làm việc nhiều như vậy làm ảnh hưởng đến sức khỏe. Sức khỏe con người là tiền vốn cách mạng, ngài phải chú ý để giữ gìn mới được. Mặc dù tôi cũng biết với tài năng thao lược của Thị trưởng Trần thì chắc chắn biết mọi điều dù lớn nhỏ thế nào, tuy nhiên cũng có khi khó tránh khỏi trong lúc vội mà quên mất. Vì thế cho nên tôi nhắc ngài một chút, Thị trưởng Trần, nếu ngài muốn uống nước nữa thì đã có tôi ở bên cạnh.
– Tôi gọi cậu đến, không phải để cậu rót nước.
Trần Phong vẻ mặt giận dữ nói.
– Tiểu Hạ, làm người phải có trước có sau, làm việc phải suy xét về lâu về dài, không thể vì cố gắng đạt được lợi ích trước mắt mà đem tổ cải tạo thôn nội đô trở thành cầu nhảy cho cậu.
Sự bất mãn của Trần Phong thì Hạ Tưởng có thể lý giải được. Thật ra mà nói thì hắn cũng không có ý tứ dối gạt hay lừa đảo gì. Đáng tiếc chính là, hắn cũng không tự chủ được chính bản thân hắn. Lý Đinh Sơn là người dẫn đường cho hắn, sau đó Trần Phong cũng là đoạt hắn từ trong tay của Lý Đinh Sơn. Bây giờ thì Lý Đinh Sơn lại kéo đoạt hắn trở về, thật ra điều này cũng coi như là sự công bình.
Hạ Tưởng nói:
– Thị trưởng Trần, tôi biết hiện tại mà rời đi thì đúng thật không thích hợp, nhưng tôi có sự lựa chọn sao? Tôi từ huyện Bá đến thành phố Yến, lúc đó cũng không có lựa chọn. Bây giờ lại từ thành phố Yến đi tới huyện An, không phải là cũng giống như lần trước? Hơn nữa, dù sao Bí thư Lý cũng là lãnh đạo cũ của tôi, tôi không có khả năng vong ơn được. Nếu tôi chỉ nhận ân tình của Thị trưởng Trần mà đem ân tình của Bí thư Lý ném sang một bên, về sau chắc chắn sẽ có người chê trách Thị trưởng Trần nuôi dưỡng một người vong ơn bội nghĩa như tôi.
Hắn cẩn thận liếc mắt nhìn Trần Phong một cái, thấy sắc mặt ông ta có chút bình tĩnh hơn một chút, liền nói thêm:
– Huyện An cách thành phố Yến cũng không xa, cũng là huyện thuộc quyền quản lý của thành phố Yến, vẫn là dưới sự lãnh đạo của Thị trưởng Trần. Nếu Thị trưởng Trần nghĩ tới tôi, một cú điện thoại lại sẽ đưa tôi từ huyện An trở về.
Rốt cuộc Trần Phong không kìm nổi phải mỉm cười:
– Đừng ba hoa với tôi, đừng tưởng rằng nói ba xạo như vậy là có thể đả động tôi, để tôi tha thứ. Cậu đi xuống huyện An cũng coi như là chuyện tốt, tuy nhiên, dù sao cũng phải làm cho tôi một việc, sắp xếp nhân sự tổ cải tạo một lần nữa cho tôi. Đúng thật là chuyện đùa, đột nhiên có người lại tập kích tôi. Đừng quên tôi lúc đưa cậu từ huyện Bá lên đây, tôi đã cho cậu nửa năm để chuẩn bị.
Làm lãnh đạo đều không hy vọng khi cấp dưới giở trò mà mình là người cuối cùng được biết. Hạ Tưởng cũng không hy vọng mối quan hệ với Trần Phong trở nên rắc rối. Mặc dù Trần Phong đối với hắn thật sự là không tồi, nhưng hắn cũng không thể không dè chừng, lúc ở trước mặt Trần Phong cũng phải biểu lộ ra thái độ đủ thành ý. Vì thế, hắn liền lấy thái độ vô cùng thành khẩn nói:
– Thật ra thì vào đầu năm nay tôi cũng mới gặp Bí thư Lý. Lúc gặp mặt ông ta mới đề xuất việc này, từ đó đến nay tổng cộng còn chưa đến mấy ngày. Trong lòng tôi cũng luôn do dự, cũng không biết Bí thư Lý triệu hồi tôi vào thời gian cụ thể nào. Sợ tình thế thay đổi sẽ phiền phức, vì vậy tôi cũng không dám báo cho ngài biết trước.
Trần Phong nghe xong, quả nhiên sắc mặt trở nên tốt hơn rất nhiều, gật gật đầu nói:
– Nếu tôi không biết cậu luôn luôn làm việc có tình có lý, suy tính thận trọng thì chắc chắn là sẽ không tha cho cậu. Tuy rằng người muốn điều cậu đi rất có sức mạnh, nhưng nếu tôi không gật đầu thì người đó cũng đừng hòng lấy được cậu từ tay tôi.
Bỗng nhiên Trần Phong thở dài một tiếng, mỉm cười nói:
– Tiểu Hạ, tôi nói rất thật lòng là tôi không nghĩ đến việc thả cho cậu đi. Cậu ở tổ cải tạo đúng thật là thay tôi giải quyết không ít phiền toái. Có cậu ở đó, tôi cảm thấy bớt lo đi không ít, các áp lực liên quan từ tỉnh đè xuống cũng giảm nhẹ đi rất nhiều. Đừng tưởng rằng tôi không biết, cậu âm thầm thay tôi làm rất nhiều việc, làm được những việc này đúng ra tôi phải nói từ “tạ ơn” với cậu.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường - Quyển 2 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Ngày cập nhật | 10/08/2017 12:36 (GMT+7) |