– Thị trưởng Trần nói quá lời. Tất nhiên là dưới sự lãnh đạo sáng suốt của Thị trưởng Trần thì tôi chỉ việc sắp xếp mọi người trong tổ làm việc mà thôi.
Trần Phong khoát tay:
– Đừng nói những câu vô nghĩa và vô dụng như thế nữa. Bất động sản Lĩnh Tiên và bất động sản Cát Thành tranh đấu với nhau gay gắt, tôi lại không mù thì sao lại không thấy điều này. Nếu không tôi sao lại ủng hộ bất động sản Lĩnh Tiên? Tuy rằng bất động sản Lĩnh Tiên và bất động sản Cát Thành đều có chung một loại sản phẩm, ai cũng rất có lực lượng, nhưng có thể có cơ hội tọa sơn quan hổ đấu tốt như vậy thì tôi cũng không thể buông tha được. Hơn nữa bất động sản Cát Thành ăn nói cũng quá khó nghe. Tiểu Hạ, cậu lại cho rằng tôi không biết cậu có tác dụng trong những chuyện này sao?
Hạ Tưởng cũng biết một số sự việc thì hắn không thể gạt được Trần Phong, chẳng qua không nghĩ tới Trần Phong lại biết tỉ mỉ như vậy. Rất may là hắn và Trần Phong cùng chung một chiến hào, hắn một lòng giúp Trần Phong vượt qua cửa ải khó khăn, không có nhiều tư tâm tạp niệm. Nếu không, chỉ cần có chút động tác nhỏ, chắc chắn là không thể trốn khỏi ánh mắt của Trần Phong.
Hạ Tưởng tự kiểm điểm:
– Nếu tôi có điều gì không đúng, xin Thị trưởng Trần phê bình, tôi sẽ khiêm tốn lại để sửa chữa.
Trần Phong cười ha hả:
– Nếu có điều gì cậu làm không đúng thì tôi còn ước gì cậu bỏ đi thật nhanh. Bởi vì việc cậu làm được tốt quá, vì thế tôi mới luyến tiếc khi cậu rời khỏi. Biết tôi thưởng thức điểm nào của cậu nhất không?
Câu hỏi của Trần Phong là câu hỏi không cần trả lời, tự hỏi tự đáp. Hạ Tưởng chỉ lắc đầu, Trần Phong liền nói ra đáp án:
– Đối nhân xử thế thông minh, làm việc điềm đạm, chắc chắn, không kể công cũng không kiêu ngạo, chưa bao giờ đưa ra yêu sách cho lãnh đạo xử lý. Tiểu Hạ, có một cấp dưới như cậu thì lãnh đạo nào mà chẳng thích? Còn nữa, một Ủy ban nhân dân thành phố lớn như vậy, một khi quy hoạch hoặc triển khai giải phóng mặt bằng ở một khu vực nào đó thì không ai trong mắt tôi có thể đảm nhiệm được, ngoài cậu ra. Cậu nói xem, tôi thả cho cậu đi, đúng là rất tổn thất chứ?
Kể cả Trần Phong có chút diễn xuất nào bên trong không thì Hạ Tưởng cũng đã bị làm cho cảm động. Một người đường đường là Thị trưởng thành phố cấp Phó tỉnh lại dùng hình thức nói chuyện thổ lộ tâm tình với hắn, chỉ riêng độ kiên nhẫn và sự chân thành này là đã làm cho người ta phải cảm kích. Trần Phong có là giả vờ thì cũng được, mà thật tâm thì cũng thế, Hạ Tưởng cũng không để ý đến điều này. Lần đầu tiên ở trước mặt Trần Phong, hắn biểu lộ nỗi lòng của hắn:
– Cảm ơn Thị trưởng Trần đã coi trọng tôi. Điều khác thì tôi không dám nói, chỉ có câu này tôi xin nói ra, đó là tôi sẽ vẫn kiên định ủng hộ Thị trưởng Trần, hy vọng đến lúc nào đó sẽ được quay lại công tác dưới sự lãnh đạo của Thị trưởng Trần!
Trần Phong thản nhiên cười:
– Tốt lắm, tốt lắm! Không cần phải biểu lộ lòng trung, hiện tại đã có kẻ bên cạnh sườn lấy trộm cậu để đi theo Lý Đinh Sơn rồi. Bây giờ mà trừng phạt cậu, không khéo điều tốt lại rơi xuống đầu Lý Đinh Sơn, cũng không có gì tốt cả. Tuy nhiên, nếu cậu rời đi thì văn phòng tổ cải tạo thôn nội đô không có ai có thể thay thế được. Mặt khác cũng có nhiều người không muốn cậu rời khỏi văn phòng tổ cải tạo. Bởi vậy, khi cậu đi khỏi thì tôi sẽ ít đi một viên Đại tướng.
Hạ Tưởng nói:
– Hiện tại tổ cải tạo có Phó chủ nhiệm Khúc và Phó chủ nhiệm Ngô, có hai người này thì vẫn duy trì được các hoạt động bình thường. Hơn nữa việc cải tạo thôn nội đô vào lúc này cũng không có nhiều các thế cục phức tạp. Còn các chuyện nhỏ thì hai người này cũng có cũng đủ kinh nghiệm để xử lý, việc lớn thì đã có Thị trưởng Trần và Trưởng ban Cao đỡ rồi, cũng không lo lắng lắm. Còn nữa, tôi thấy người tên là Chung Nghĩa Bình cũng rất được, có thể giao thêm trọng trách cho anh ta. Tôi tin rằng sau một thời gian ngắn sau thì anh ta cũng có thể một mình đảm đương được một phía. Nếu Chung Nghĩa Bình chẳng may có thời điểm nào có chuyện khó xử thì chắc chắn anh ta sẽ nghĩ đến tôi. Chỉ cần anh ta mở miệng thì chắc chắn tôi không thể chối từ.
Hạ Tưởng nói liền một hơi gần nửa ngày, nghĩ thầm rằng dù sao cũng phải làm cho Thị trưởng Trần vừa lòng mới được. Hắn còn nói:
– Mặc dù tôi không ở trong tổ cải tạo nữa, nhưng quan hệ sẽ không đứt đoạn. Vì thế xin Thị trưởng Trần yên tâm, tôi ở tại huyện An thì lúc nào cũng chờ ngài triệu tập.
Trần Phong phất tay; cười nói:
– Đừng nói những lời thượng vàng hạ cám với tôi. Cậu đi xuống huyện An cũng là điều tốt, tôi đồng ý. Tuy nhiên, tôi có một điều kiện và cậu phải đáp ứng.
Hạ Tưởng trong lòng kinh hãi:
– Xin Thị trưởng Trần cứ nói.
– Tôi có đứa con mấy năm sau cũng muốn đi theo nghiệp chính trị. Đợi nó tốt nghiệp, có lẽ lúc đó cậu cũng đã lên được chức Phó giám đốc sở, thậm chí Giám đốc sở. Lúc đó tôi bảo cháu nó đi theo rèn luyện bên cạnh cậu, cậu thấy thế nào?
– Tôi chỉ sợ năng lực của tôi không đủ.
Có con của lãnh đạo cũ ở bên người cũng là chuyện tốt mà cũng là chuyện xấu. Chuyện tốt là vị lãnh đạo đối với mình lại càng thêm tín nhiệm, hoàn toàn tin tưởng vào mình thì mới giao con của ông ta đi theo. Chuyện xấu là cũng không ai biết được cậu con trai của ông ta có điểm nào xấu không? Nếu chẳng may là một nhân vật bán trời không văn tự thì cũng không biết nên làm thế nào? Cho nên điều Hạ Tưởng lo lắng không phải là không có lý.
– Nếu nói như vậy, trong con mắt cậu thì quan hệ giữa cậu với tôi không bằng quan hệ với Trưởng ban Dịch?
Trần Phong như cười như không nhìn Hạ Tưởng.
Hạ Tưởng bất đắc dĩ đành phải đầu hàng:
– Nhận được sự để mắt của Thị trưởng Trần đúng là thật vinh hạnh. Chỉ có điều lúc đó tôi có thể có cấp bậc Phó giám đốc sở trở lên thì mới dám dẫn theo Tiểu Trần, nếu không được cấp bậc như vậy thì cũng khó nói lắm.
Trần Phong cười to:
– Ý của cậu là tôi còn phải cố gắng kéo cậu lên thêm nữa. Phải cam đoan lúc đó cậu lên được chức Phó giám đốc sở?
Hai tay Hạ Tưởng xoa vào nhau:
– Tôi đúng là không có ý tứ này, Thị trưởng Trần hoàn toàn hiểu lầm tấm lòng thành tâm của tôi.
Trần Phong bỏ qua việc này không đề cập tới, lại thể hiện ra một thái độ xin thỉnh giáo hỏi Hạ Tưởng:
– Cậu nói xem, bước tiếp theo Bí thư Thôi có thể có động tác nào với tổ cải tạo hay không?
Đây là khảo nghiệm hay chỉ để thử? Hạ Tưởng cúi đầu suy nghĩ hay là mình ăn ngay nói thật:
– Tạm thời có lẽ là không. Bởi vì hiện tại thì tác dụng của tổ cải không lớn như trước kia nữa. Chỉ còn lại mấy thôn nội đô ở trung tâm thành phố, có lẽ là Tập đoàn Đạt Tài sẽ ra tay. Tập đoàn Đạt Tài đã muốn, trên cơ bản thì người khác sẽ không có hi vọng, dù sao cũng không có nhiều điều để trì hoãn chuyện này. Bí thư Thôi đảm nhiệm Bí thư đã hơn hai năm? Bước tiếp theo ánh mắt ông ta chắc để ở trên tỉnh, tạm thời không có tâm tư để làm việc khác.
Nói tới đây, trong lòng Hạ Tưởng khẽ động. Theo thông lệ, bình thường thì Bí thư thành phố Yến đều lên đảm nhiệm chức Phó Bí thư Tỉnh ủy. Bí thư Thôi mà đi, Trần Phong chắc hẳn là người sáng sủa nhất để tiếp nhận chức vụ Bí thư. Lúc đó, vị trí Thị trưởng lại trở thành nơi để các thế lực khắp nơi đua tranh! Không biết Tào bá bá có hy vọng tiến thêm một bước nữa hay không?
Tuy nhiên cũng có chút phức tạp là lý lịch của Tào bá bá không đủ mạnh, hậu trường trên tỉnh không đủ độ cứng rắn, mà vị trí Thị trưởng thành phố Yến là chỗ mà chạm tay vào có thể bỏng. Tào bá bá muốn ngồi trên ngai vàng Thị trưởng thì khó khăn rất lớn.
Tuy nhiên nếu có sự đề cử mạnh mẽ của Trần Phong, nếu lại có ủng hộ của Phó bí thư Lộ thì hy vọng của Tào bá bá sẽ tăng lên rất nhiều!
Lúc Hạ Tưởng ngẩng đầu lên nhìn Trần Phong thì thấy trong mắt ông ta đầy tràn ánh mắt nóng bỏng.
Trần Phong mỉm cười:
– Đã minh bạch chưa? Tôi có thể lộ trước cho cậu một chút tin tức, nhiều nhất là trong sáu tháng cuối năm nay thì Bí thư Thôi sẽ được điều lên tỉnh đảm nhiệm chức vụ Phó bí thư.
– Nếu vậy Thị trưởng Trần phải đổi thành Bí thư Trần?
Hạ Tưởng thử hỏi thăm dò.
– Cũng không sợ nói trước cho cậu, bước tiếp theo tôi sẽ chính thức là ủy viên thường vụ Tỉnh ủy, Bí thư Thành ủy. Tuy nhiên…
Trần Phong bất đắc dĩ cười:
– Cho tới bây giờ thì chính trị đều là kết quả của sự thỏa hiệp.
Hạ Tưởng lập tức minh bạch:
– Phó bí thư Lộ phải rút lui?
Trần Phong gật đầu:
– Trên cơ bản thì việc đã được định đoạt. Tuy rằng tình thế bây giờ còn rất trong sáng, tuy nhiên sáu tháng cuối năm thì tỉnh sẽ có sự thay đổi lớn, là tốt là xấu thì hiện tại còn khó nói được. Không có tin tức nào cũng đều là tin tốt, cũng không có tin nào cũng đều là tin xấu, điều lạc quan nhất có lẽ là nửa tốt nửa xấu. Tiểu Hạ, nói điều này cho cậu biết để về sau cậu phải cố gắng lên. Phía trên đã có người giúp đỡ nhưng cuối cùng cũng phải dựa vào mình, khi mình làm ra các thành tích chói sáng thì người khác muốn đè ép cậu cũng không làm được!
Ra khỏi văn phòng Trần Phong, Hạ Tưởng thở phào nhẹ nhõm.
Điều mà Hạ Tưởng cảm thấy có chút không ngờ chính là Phương Tiến Giang lại cực kỳ sảng khoái đáp ứng để Phương Cách đi tới huyện An. Khi Phương Cách thuật lại với Hạ Tưởng thì y còn mô tả giọng điệu sinh động của Phương Tiến Giang:
– Chuyện tốt, đi chứ, vì sao không đi? Con nói cho Hạ Tưởng, bảo cậu ấy chuyển lại cho Bí thư Lý, nói là Phương Tiến Giang tôi rất cảm ơn ông ta, cảm ơn ông ta giúp tôi quản giáo đứa con.
Phương Cách lại nhìn nhìn xung quanh không thấy ai, hạ giọng nói nhỏ:
– Ba tôi lại nói, bảo tôi thay ông ấy cũng cảm ơn anh. Mà quái lạ, ông ấy bảo tôi tạ ơn anh về việc gì, dường như có chuyện gì đối với anh à?
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường - Quyển 2 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Ngày cập nhật | 10/08/2017 12:36 (GMT+7) |