Quan Trường - Quyển 2

Phần 163

Có lẽ đây là một chuyện nhỏ, nhưng nếu mọi sự việc lớn nhỏ đều khiến Lý Đinh Sơn phải ra mặt thì sẽ cực kỳ hạ thấp suy nghĩ của ông ta về năng lực của chính mình.

– Ngọa hổ tàng long nhất định có thể tỏa sáng à?

Đỗ Đồng Quốc phản đối nói:

– Tôi xem bộ phim này rồi, cảm thấy rằng: cả bút pháp lẫn cốt truyện đều rất bình thường, không thể xem là tác phẩm điện ảnh kinh điển được, sao cậu lại xem trọng nó vậy?

Ngọa hổ tàng long chẳng những tỏa sáng, mà còn là tỏa sáng lớn nữa. Lại có nữ minh tinh màn bạc. Tất nhiên ở những năm 2000 thì mới chỉ hơi chút tỏa sáng, nhưng vẫn là tỏa sáng, cũng coi như có ảnh hưởng không nhỏ. Đến khi đoạt giải Oscar về phim quốc tế hay nhất thì mới tỏa sáng thật sự. Hiện tại mới chỉ là tháng năm, “ngọa hổ tàng long” đang bắt đầu công chiếu, đang ở cao trào đợt đầu tiên.

– Chủ yếu là tôi cảm thấy bên trong đánh nhau rất ngoạn mục, thuyết minh võ hiệp tiến thêm một bước, lại có tính chất thưởng thức riêng, hẳn là có thị trường riêng.

Hạ Tưởng giải thích qua loa. Hắn đương nhiên không thể nói ra sự thật, đành phải nói dựa theo lý giải đơn giản của chính mình.

May mắn là Đỗ Đồng Quốc không có hỏi lại, vài người cơm nước xong thì đi xuống. Hạ Tưởng liền tạm biệt Đỗ Đồng Quốc rồi đưa Tào Thù Lê về nhà, bởi vì hôm nay lại đúng lúc là thứ Bảy. Từ khi hắn tới huyện An nhậm chức tới giờ vẫn chưa quay về ở Tào gia.

Hạ Tưởng cần phải dùng xe nên Liên Nhược Hạm cho mượn, nhưng Liên Nhược Hạm nói cái gì Hạ Tưởng cũng không chịu mượn, cô tức giận:

– Anh ghét cái xe cũ của em có phải không? Nếu anh còn dám nói không cần, ngày mai em sẽ mua một chiếc Land Rover mới cho anh mượn!

Hạ Tưởng biết cá tính đã nói là làm, không hay nói đùa của Liên Nhược Hạm nên cũng đành phải nhận lời:

– Vậy cho anh mượn, khi nào em muốn lấy về thì chỉ cần nói với anh một tiếng.

Liên Nhược Hạm khoát tay, không nói gì, xoay người lái xe đi ra.

Hạ Tưởng nhìn nhìn Tào Thù Lê, bất đắc dĩ mà cười cười. Tào Thù Lê ngửa tay ra bắt đầu đếm:

– Thiết kế công viên Rừng Rậm – Tập đoàn Viễn Cảnh cho 300 ngàn chi phí thiết kế. Thiết kế nhân dân quảng trường – Tập đoàn Đạt Tài cho 500 ngàn, hiện ở trong tay em có 800 ngàn, còn có Mễ Huyên cho ta cổ phần dường như cũng đáng mấy trăm ngàn. Tổng tất cả lại cũng vừa đủ mua một chiếc xe để đi có phải không anh?

Cô bé hiển nhiên không có khái niệm về trị giá của xe, nhưng hoàn toàn có tấm lòng với Hạ Tưởng. Hạ Tưởng ôm cô bé vào ngực:

– Tiền của em cứ cất đi đã. Muốn mua cái gì thì để anh. Chúng ta muốn mua xe cũng được, nhưng bác Tào và anh đều là người trong quan trường, có lẽ nên khiêm tốn một chút thì tốt hơn em ạ.

Tào Thù Lê “Ừ” một tiếng:

– Em biết, có chút tiền không thể tiêu bừa. Tình nghĩa qua lại không thể tránh né, nhưng làm quan và làm người đều phải có một điểm mấu chốt như nhau.

– Là vậy nha. Muốn kiếm tiền có rất nhiều phương pháp, ví dụ như chúng ta thiết kế hạng mục thì tiền kiếm được là danh chính ngôn thuận, tốt hơn so với tham ô nhiều.

Hạ Tưởng sờ đầu Tào Thù Lê, nghĩ thầm rằng: thật sự là một cô bé biết điều liền yêu thương nói:

– Tiền em để dành được rất tốt, xe chúng ta trước hết mượn Liên Nhược Hạm đã. Em cũng biết tính tình của cô ấy, nếu anh mà không nhận, khẳng định cô ấy sẽ mua một chiếc xe mới rồi đưa tới, lúc đó cũng phiền toái lắm.

Hạ Tưởng mở khóa chiếc Land Rover phóng nhanh về phía Tào gia. Tào Thù Lê bỗng nhiên hì hì cười:

– Chị Liên khi nãy tốt với anh như vậy, có thể chị ấy cũng thích anh hay không đó?

Hạ Tưởng thiếu chút nữa đâm xe vào cửa chính, vội vàng quay lại vô lăng, giả bộ hùng hồn nói:

– Anh, Hạ Tưởng, tướng mạo đường đường, người gặp người thích, hoa gặp hoa nở. Liên Nhược Hạm cho dù thích anh, cũng quá bình thường, tuy nhiên…

Hắn lớn tiếng nói chuyện, để che dấu chột dạ, vừa nhìn trộm thấy Tào Thù Lê mỉm cười, biết không phải chuyện lớn, liền lại trêu chọc nói:

– Liên Nhược Hạm là doanh nhân, trên thương trường, anh giúp đỡ Tập đoàn Viễn Cảnh của bọn họ rất nhiều. Dù là giúp bọn họ thiết kế phương án, hay là giới thiệu một học sinh tốt cho Cao lão, đều là công lao to lớn, mượn một chiếc xe để đi cũng là sự việc bình thường không có gì quan trọng cả.

– Đúng vậy, anh nói hoàn toàn đúng.

Tào Thù Lê cười có chút tinh quái:

– Huống chi chị Liên cho anh mượn lại là một chiếc xe hai kỳ, lại càng không là cái gì, có đúng hay không?

– Hoàn toàn chính xác, em hiểu anh đó, cô bé.

Hạ Tưởng vội vàng gật đầu.

Lúc đến cửa nhà, Tào Thù Lê bỗng nhiên nhấp nháy mắt, nhỏ giọng nói:

– Nhưng theo em được biết: chị Liên có cảm tình đặc biệt với chiếc Land Rover. Dường như đối với chị ấy nó không phải là có ý nghĩa tầm thường đâu, chị còn đem chiếc xe này cho anh mượn, theo em còn có chút ý vị sâu xa.

Hạ Tưởng đang muốn mở miệng giải thích thì cửa mở ra, Tào Vĩnh Quốc đang đứng ở cửa đón hai người đi vào. Hạ Tưởng đành phải ngậm miệng, lặng lẽ trừng mắt nhìn Tào Thù Lê. Tào Thù Lê giả vờ không phát hiện, khóe miệng lại lộ ra một nụ cười đắc ý.

Hạ Tưởng có một thời gian không tới Tào gia, vừa vào cửa thì được Vương Vu Phân chào đón thân mật, còn có Tào Thù Quân cũng chủ động tới giả vờ giả vịt bắt tay Hạ Tưởng và nói một câu làm cho người ta buồn cười:

– Hoan nghênh anh rể đến kiểm tra chị.

Đương nhiên cậu ta đã bị Tào Thù Lê cho một trận, mà ngay cả Vương Vu Phân cũng rất không hài lòng:

– Đừng có nói bậy, con càng học lên cao mẹ lại cảm thấy con càng tụt lùi, cũng không biết con học cái gì ở đại học chứ!

– Chế độ giáo dục hiện tại thật đúng là có rất nhiều người trẻ tuổi bị hư hỏng dù đã học trên đại học

Vương Vu Phân lại tiếp tục nói. Hạ Tưởng lắc đầu nghĩ, về sau phải khuyên Tào Thù Lê quản lý kỹ Tào Thù Quân, đừng để cho nền giáo dục làm hư hỏng cậu ta.

Tào Thù Lê sau khi thay nước trà mới lên lầu đi tắm. Kể từ khi Hạ Tưởng đi huyện An, hắn ít có dịp ở Tào gia.

Tào Vĩnh Quốc hỏi qua một số chuyện ở huyện An, nghe đến chuyện Khâu Tự Phong đối nhân xử thế, ông ta cười ha hả:

– Thị trưởng Trần có bản lĩnh chịu trách nhiệm của người lãnh đạo, thật hiếm có. Những gì Chủ tịch huyện Khâu đã làm lại quá bình thường, tuy nhiên cậu ta còn thiếu kinh nghiệm, nếu không cũng sẽ không nói chuyện cứng nhắc như vậy, ít nhất cũng phải nói được khéo léo một chút. Có lẽ là khai một ngân phiếu khống cho người ta trước sau mới bàn bạc giải quyết. Điểm này đã cho thấy: thủ đoạn chính trị của Chủ tịch huyện Khâu có lẽ non nớt một chút.

Hạ Tưởng lại không có cùng cái nhìn:

– Có phải non nớt hay không bây giờ chưa vội vã kết kết luận được, nhưng hắn ta coi như hơi quyết đoán, dám nói dám làm, có một số việc trực tiếp công khai. Vả lại nghe nói hắn ta xuất thân từ đảng Thái Tử Bắc Kinh, về sau không thể tránh khỏi có va chạm, theo ý cháu, Chủ tịch huyện Khâu không dễ đối phó lắm.

Tào Vĩnh Quốc không có phản bác, cũng không có phát biểu ý kiến, lại hỏi về Mai Hiểu Lâm:

– Nghe nói Phó bí thư Mai dường như mềm mỏng hơn một chút so với Khâu Tự Phong phải không?

– Cháu và cô ta tiếp xúc không nhiều lắm, chỉ có điều cảm thấy quan hệ giữa cô ta và Chủ tịch huyện Khâu có vẻ không quá nhất trí. Có lẽ hai người cũng đã có sự cố gắng thống nhất trong các việc lớn, còn trong các việc nhỏ thì cái nhìn không được như vậy. Ngẫm lại cũng là chuyện bình thường, bọn họ cũng đều có chủ kiến nên không phải chuyện nào cũng có cái nhìn giống nhau được. Theo cháu, tình hình mâu thuẫn ở huyện An cũng có mặt lợi, đó là: không kể là Bí thư Lý, mà còn có Phó bí thư Mai và Chủ tịch huyện Khâu đều một lòng mong muốn phát triển tốt nền kinh tế của huyện An.

– Mâu thuẫn xung đột, trên thực tế phần lớn có lẽ là do sự phát triển kinh tế sinh ra. Thứ nhất là khi đề cập tới vấn đề lợi ích kinh tế, hai là sự bất đồng trong cách quản lý. Bí thư Lý muốn đầu tư ở mảng nông nghiệp ít nhiều cho chu đáo, Phó bí thư Mai cảm thấy khai thác mỏ mang lại lợi ích khiến cho huyện An phát triển, mà Chủ tịch huyện Khâu lại chú trọng phát triển khách du lịch và công nghiệp. Cháu xem, nguồn tài nguyên thiên nhiên và xã hội của huyện An cộng lại thì nhiều như vậy, cuối cùng là phát triển nông nghiệp, công nghiệp, hay là khoáng sản đây? Đến lúc đó tất nhiên có tranh chấp và tranh cãi, cuối cùng ai cũng đều cho rằng suy nghĩ của mình mới đúng, không ai chịu nhượng bộ, sẽ có sự đấu tranh về quyền lực, lúc đó xem ai là người có tiếng nói trọng lượng nhất tại huyện An này.

Tào Vĩnh Quốc nhìn nhận vấn đề có lẽ sâu sắc hơn so với Hạ Tưởng, mặc dù Hạ Tưởng đã chín chắn và có ưu thế, nhưng so với Tào Vĩnh Quốc vẫn kém vài thập niên kinh nghiệm thực tế trên quan trường.

Hạ Tưởng khiêm tốn ngồi nghe, gật đầu:

– Cháu mặc dù là Phó chủ tịch huyện trực tiếp quản lý văn hoá giáo dục, vệ sinh và du lịch, còn chưa đủ cấp bậc để tham dự vào phương hướng thảo luận phát triển toàn bộ huyện, tuy nhiên cháu cảm thấy đối với huyện An, có lẽ lấy khách du lịch là việc chính, sau đó phát triển một ít nông nghiệp phù hợp. Về phần công nghiệp, huyện An có cơ sở quá mỏng yếu. Muốn triển khai như lời nói trên, khác gì bắt đầu từ con số không, sẽ phải trả một giá quá lớn.

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137
Phần 138
Phần 139
Phần 140
Phần 141
Phần 142
Phần 143
Phần 144
Phần 145
Phần 146
Phần 147
Phần 148
Phần 149
Phần 150
Phần 151
Phần 152
Phần 153
Phần 154
Phần 155
Phần 156
Phần 157
Phần 158
Phần 159
Phần 160
Phần 161
Phần 162
Phần 163
Phần 164
Phần 165
Phần 166
Phần 167
Phần 168
Phần 169
Phần 170
Phần 171
Phần 172
Phần 173
Phần 174
Phần 175
Phần 176
Phần 177
Phần 178
Phần 179
Phần 180
Phần 181
Phần 182
Phần 183
Phần 184
Phần 185
Phần 186
Phần 187
Phần 188
Phần 189
Phần 190
Phần 191
Phần 192
Phần 193
Phần 194
Phần 195
Phần 196
Phần 197
Phần 198
Phần 199
Phần 200
Phần 201
Phần 202
Phần 203
Phần 204
Thông tin truyện
Tên truyện Quan Trường - Quyển 2
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện nonSEX
Phân loại Truyện chưa được phân loại
Ngày cập nhật 10/08/2017 12:36 (GMT+7)

Một số truyện liên quan

Hướng Nhật – Quyển 3
0 Trên thực tế, cũng không phải giọng nói có gì quái dị, mà là loại ngôn ngữ dùng để nói. Không phải tiếng Hán, là tiếng Pháp! Trong cả trường học, người dùng loại ngôn ngữ này nói chuyện với mình, cũng chỉ có cô nàng tây dương vóc người vô cùng nóng bỏng mà thôi. Tuy nhiên cô nàng tây dương này tính kế quá sâu, nàng từng muốn lợi dụng mình để mượn đao giết người, cũng may lúc ấy mình không ngốc nghếch đến nỗi ra tay với mấy thằng cha ngoại quốc kia, nếu không thật sự đã bị trúng kế. Hơn nữa không phải nàng ta đã nói đối phương sẽ gây bất...
Phân loại: Truyện nonSEX Dâm thư Trung Quốc Tuyển tập Hướng Nhật
Ma Vương – Quyển 4
0: Hổ Lạc Đồng Bằng... Chuyện gì đã xảy ra? Hàn Thạc có chút không dám tin, Đặc Lan Khắc Tư hiện giờ đã có thực lực Đại kiếm sư, trong cả Nhật Diệu cốc đơn đả độc đấu có thể hơn hắn, có lẽ cũng chỉ có cuồng chiến sĩ ba lần cuồng hóa Lao Lôi Tháp, thế nhưng cho dù là Lao Lôi Tháp hẳn cũng không có thực lực một mình giết chết được Đặc Lan Khắc Tư. Đặc Lan Khắc Tư là người cẩn thận, đối với địa hình phụ cận Nhật Diệu cốc vô cùng quen thuộc, hẳn sẽ không có vấn đề gì mới đúng, nhưng hiện tại lại đột nhiên...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển Tập Ma Vương
Miêu Nghị – Quyển 10
0 Mọi người chỉ cảm thấy ngọn núi dưới chân cũng muốn sụp đổ. Liệt Hoàn vừa ra tay, lập tức chọc cho các cao thủ Kim Liên ở các dãy núi xung quanh tựa hồ đồng loạt ra tay, có người nhanh chóng giơ tay lên vỗ bàn, mạnh mẽ đè trấn ngọn núi dưới chân, cũng có người nhanh chóng đẩy chưởng ra, giống như tạo thành một bức màn vô hình phía trước dãy núi, đem sóng xung kích cường bạo mạnh mẽ chống đỡ trước núi. Miêu Nghị cả kinh thiếu chút nữa quay đầu bỏ chạy, thở phào một hơi, lại ngồi xuống, may là phía sau có một đống cao thủ bảo vệ...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Miêu Nghị

Danh sách truyện sex được đọc nhiều nhất

TOP truyện sex ngắn hay nhất!

TOP tác giả tài năng