Lại một lát sau, Mai Hiểu Lâm rốt cục cũng tỉnh lại, nhìn Phó chánh văn phòng Huyện ủy nói:
– Anh đi về trước, viết một bản báo cáo về sự việc hôm nay cho tôi, phải kể lại tỉ mỉ, phải có sự nhấn mạnh.
Sau đó chờ hắn đi khuất, cô lại nhìn về phía Hạ Tưởng:
– Phó chủ tịch huyện Hạ, tôi có việc muốn mời anh hỗ trợ, anh giúp không?
Không đợi Hạ Tưởng trả lời, cô lại tái phạm tật xấu của mình, cô nói:
– Cũng không biết anh có bản lĩnh giải quyết vấn đề hay không? Đừng làm cho tôi tìm lầm nhân tài.
Hạ Tưởng không khách khí nói:
– Phó bí thư Mai nếu không tin tôi, sẽ không mở miệng. Nếu là việc công, đó là nhiệm vụ phải làm. Nếu việc tư, cô nhất định phải suy nghĩ kỹ càng trước khi nói.
Văn phòng Mai Hiểu Lâm được bố trí rất đơn giản. Cực kỳ bình thường, nhìn không có nét gì là văn phòng của một phụ nữ, một chậu hoa cỏ cũng không có. Mai Hiểu Lâm không ngồi phía sau bàn làm việc của cô mà là ngồi mặt đối mặt với Hạ Tưởng trên sô pha, giọng điệu thành khẩn nói:
– Phó chủ tịch huyện Hạ. Tôi kỳ thật không có ác ý, cũng không có hoài nghi năng lực của anh, hơn nữa ấn tượng xấu đối với anh về việc cửa sổ lần trước cũng đã thay đổi không ít. Tuy nhiên chuyện này không phải việc nhỏ, tôi lần trước cũng ngầm hỏi một lần, không có thu hoạch gì. Tôi mời anh hỗ trợ, không phải lấy thân phận của Phó bí thư, mà là lấy một thân phận bạn bè. Anh xem tôi là bạn bè, hãy giúp tôi một lần. Không coi tôi là bạn bè, coi như tôi chưa nói.
Nói thật, câu cuối cùng của Mai Hiểu Lâm hơi chói tai khó nghe, hơi ép buộc người khác. Có lẽ chính cô cũng không ý thức, mỗi lần nói chuyện, cuối cùng hay nói một câu vô dụng, kết quả lại thường phản tác dụng, làm cho người nghe cực kỳ không thoải mái.
Hạ Tưởng suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn quyết định giúp Mai Hiểu Lâm một lần.
Hắn là Phó chủ tịch huyện, Mai Hiểu Lâm là Phó bí thư, cấp bậc ngang nhau, nhưng quyền lực lại kém nhiều lắm. Mai Hiểu Lâm đầu tiên là ủy viên thường vụ, tiếp theo là trong Huyện ủy chỉ đứng sau Lý Đinh Sơn. Cô quản lý vấn đề nhân sự và Đảng cùng quần chúng, có thể nói là nhân vật có thực quyền. Mà hắn là Phó chủ tịch huyện lại được phân công quản lý văn hoá giáo dục, vệ sinh, vừa không có tầm quan trọng, cũng không có thực quyền. Nói cách khác, hắn là một nhân vật cực nhỏ, giới hạn rất nhiều.
Nhưng Hạ Tưởng quyết định giúp Mai Hiểu Lâm, đều không phải là coi trọng Hiểu Lâm quyền cao chức trọng, cũng không phải cố ý dựa vào cô, mà là vì mấy ngàn nông dân và hơn một ngàn mẫu ruộng tốt.
Huyện An vốn ruộng tốt ngày càng ít đi. Hơn một ngàn mẫu ruộng tốt đem gieo trồng cây ăn quả, kết quả tới lúc cây táo trưởng thành lại không ai thực hiện hứa hẹn thu mua táo. Đây là âm mưu hại nông dân điển hình. Căn cứ kinh nghiệm của Hạ Tưởng, Lệ Triều Sinh khẳng định đóng vai trò quan trọng trong việc này, còn có Công ty Trách nhiệm hữu hạn kỹ thuật khoa học nông nghiệp An Lợi cung cấp cây giống kia nữa. Tất cả đều có âm mưu.
Ý của Hạ Tưởng là, việc hại nông dân tuyệt không có thể buông tha. Hắn không phải anh hùng, cũng không phải quan toà, nhưng có chút bất bình. Nếu để hắn biết được, hắn sẽ cố gắng hết khả năng để đền bù lại tổn thất cho nông dân.
Có cán bộ như Lệ Triều Sinh là bất hạnh của dân chúng địa phương. Hơn nữa hắn cũng biết rõ, Lệ Triều Sinh là người của Khâu Tự Phong. Còn có một điểm mấu chốt, là toàn bộ khoáng thạch hàm lượng cao của huyện An lại rất nhiều ở xã Đán Bảo. Mai Hiểu Lâm đang tập trung mời chuyên gia thủ đô đến khảo sát khoáng sản. Đến lúc sự việc đã được duyệt, bắt đầu công trình khai thác, có Lệ Triều Sinh ở đó, dân chúng địa phương được lợi ích thực tế mới là lạ.
Hạ Tưởng đã có chủ ý nói:
– Tôi và Phó bí thư Mai cũng hữu duyên, ngồi xe có thể ngồi cùng một chỗ, còn vì vậy mà kết bạn, coi như là hiếm có. Cho nên Phó bí thư Mai nếu đã mở miệng, lại là bạn bè, tôi cũng không ngại ngùng. Tuy nhiên tôi có một chút ý kiến phải giải thích
Mai Hiểu Lâm quản lý Đảng và quần chúng, đáng tiếc cô nói chuyện không hề hàm súc:
– Tôi đã nói ở trước mặt tôi không cần ấp a ấp úng. Tôi cũng xem anh là bạn bè mới nhờ anh giúp. Nếu anh chỉ là một Phó chủ tịch huyện bình thường, tôi sẽ không quan tâm.
Hạ Tưởng cười khổ trong lòng, lời này thật đúng là khó nghe. Tuy nhiên hắn có thể chịu được, còn có thể cười nói:
– Tôi chỉ là Phó chủ tịch huyện phụ trách văn hoá giáo dục, vệ sinh và du lịch. Sự kiện cây ăn quả xem như nông nghiệp, không thuộc thẩm quyền của tôi, lời nói của tôi danh bất chính ngôn bất thuận, Bí Thư Lệ dù sao cũng là ủy viên thường vụ Huyện ủy, là lãnh đạo Huyện ủy. Tôi giúp Phó bí thư Mai là giúp bạn bè, nhưng vì vậy đắc tội một Huyện ủy lãnh đạo. Nếu chẳng may Bí Thư Lệ xử lý tôi, tôi biết lấy lý do gì để nói đây?
Mai Hiểu Lâm không đồng ý mỉm cười:
– Anh cũng nhát gan và sợ phiền phức sao? Lệ Triều Sinh nếu không có vấn đề, hắn ta gây phiền toái với anh làm gì? Nếu hắn có chuyện, phiền toái của chính hắn còn xử lý không được, còn có thời gian tìm anh sinh sự sao? Anh cùng tôi cùng nhau đến xã Đán Bảo, nói là thị sát việc dạy học địa phương, tôi lấy danh nghĩa Phó bí thư ra mặt, cũng coi như hợp tình hợp lý.
Hạ Tưởng thầm nghĩ, suy nghĩ của Mai Hiểu Lâm thật quá đơn giản. Chẳng lẽ trước kia cô không có theo chính trị? Hắn vừa rồi cố ý nói như vậy, chính là muốn cô có một hứa hẹn, kết quả là cô chế giễu, bỏ qua một bên. Lệ Triều Sinh là người của Khâu Tự Phong, Mai Hiểu Lâm lại là vị hôn thê của Khâu Tự Phong, tôi và cô cùng nhau đi xuống tra người của hắn, Khâu Tự Phong nếu không hận tôi thì hắn chính là thánh nhân. Lệ Triều Sinh nếu biết tôi kiểm tra ở sau lưng, thế nào cũng phải tìm tôi trị tội.
Hơn nữa Mai Hiểu Lâm còn đề xuất lấy danh nghĩa thị sát đi xuống, chẳng phải là bị những người khác an bài xoay quanh, còn muốn điều tra chân tướng gì? Chỉ là vui chơi giải trí một chút rồi trở về. Cho dù cô tiếp xúc với nông dân, cũng là được an bài trước để lừa gạt, làm sao nói thật được? Hạ Tưởng buồn bã phát hiện, Mai Hiểu Lâm chính là nhà chính trị trong sáng.
– Trước kia Phó bí thư Mai không có đi công tác cơ sở sao?
Hạ Tưởng hỏi thăm dò.
– Không có, trước kia tôi làm ở Vụ Tuyên truyền pháp chế của bộ Tư pháp, sau lại trực tiếp đến huyện An làm Phó bí thư huyện ủy. Sao vậy? Ý của anh là tôi không có kinh nghiệm đi công tác cơ sở sao? Có kinh nghiệm hay không anh cũng đừng lo, quan trọng là tôi tin tưởng có quyết tâm làm một Bí thư tốt.
Mai Hiểu Lâm vẻ mặt kiên quyết nói.
Có tin tưởng có quyết tâm là chuyện tốt, cuộc sống có rất nhiều phức tạp, không phải chỉ bằng có tin tưởng có quyết tâm là có thể thành công, còn phải có thủ đoạn có trí tuệ mới được. Hạ Tưởng xem như hoàn toàn hiểu được, so sánh với Khâu Tự Phong, Mai Hiểu Lâm xuống đây hoàn toàn là để đánh bóng. Cô vừa không có kinh nghiệm chính trị, lại không có thủ đoạn đấu tranh, trước kia lại công tác ở bộ môn tư pháp. Không chừng cô còn khờ dại cho rằng, pháp luật có thể giải quyết hết thảy tranh cãi, không biết rằng, ở cơ sở, quyền lớn hơn pháp là hiện tượng rất phổ biến.
Thậm chí có thể nói, ít tồn tại quyền lực tuyệt đối công chính không can thiệp tư pháp.
Hạ Tưởng không muốn nói ra lý do thật sự với Mai Hiểu Lâm, hắn vươn một ngón tay:
– Nếu tôi lấy thân phận bạn bè trợ giúp Phó bí thư Mai, tôi có một điều kiện, là chúng ta phải đi xã Đán Bảo nên lấy thân phận cá nhân đi, không kinh động bất cứ ai, không lấy thân phận chính thức, như vậy mới mới có thể tra được tình huống thật.
– Anh nói là cải trang vi hành?
Mai Hiểu Lâm mở to hai mắt
– Biện pháp của anh đã quá cũ. Tôi lần trước đã dùng qua không thu hoạch được gì. Anh có làm được không?
Hạ Tưởng cười, Mai Hiểu Lâm nói chuyện cũng quá thẳng, không hiểu được nghệ thuật uyển chuyển, tuy nhiên hắn hay là rất có kiên nhẫn giải thích:
– Phó bí thư Mai tin tưởng của tôi đi, tôi cam đoan cô có thể nghe được sự thật, có hứng thú hay không?
– Được rồi, tôi tạm thời tin tưởng anh một lần.
Mai Hiểu Lâm hơi nghi hoặc nhìn Hạ Tưởng, sửng sốt một lát, bỗng nhiên vui vẻ mà mỉm cười,
– Biết tôi vì sao phải tin tưởng anh không?
Mai Hiểu Lâm tuy rằng ăn mặc cứng nhắc một chút, cũng không quá chú trọng cách ăn mặc, nhưng không phải không thừa nhận cô khi cười lên rất xinh đẹp, nét đẹp chuẩn mực, nói thế nào nhỉ? Là nụ cười của đoan trang thục nữ, không lộ răng nhiều, vẻ mặt cũng biểu lộ vừa phải, không quá nhiệt tình, lại không mất lễ tiết, vừa nhìn là có thể khẳng định cô trước kia đã được dạy dỗ kỹ lưỡng quy tắc thục nữ.
Hạ Tưởng liền hỏi:
– Ta thật không biết. Phó bí thư Mai xin hãy giải thích.
– Chủ yếu là anh tuy rằng không hiểu được nhiều cảm giác của người khác, tuy nhiên đối nhân xử thế chân thành, cũng có điểm đáng yêu. Lúc ấy ở trên xe anh và tôi tranh luận, nói nhiều ít cũng có chút đạo lý. Lại thêm anh xem ra trẻ hơn tôi vài tuổi, ở trước mặt anh, tôi cũng có cảm giác xem trọng.
Mai Hiểu Lâm quả là ăn ngay nói thật, một chút giấu diếm cũng không có:
– Hơn nữa bề ngoài của anh không tính rất tuấn tú, cũng không khó coi. Nhất là lúc cười, làm cho người ta có cảm giác rất kiên định, rất tin cậy. Tôi đến huyện An không lâu. Anh so với tôi càng ít hơn, cho nên tổng hợp lại, so sánh một chút, tôi tin anh hơn là một số người lâu năm tại huyện An.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường - Quyển 2 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Ngày cập nhật | 10/08/2017 12:36 (GMT+7) |