Quan Trường - Quyển 2

Phần 175

Phùng Húc Quang bị Hạ Tưởng đả kích nên đành phải quay đầu chuyển hướng:

– Tôi cũng muốn giúp cậu, nhưng tôi cũng phải có năng lực mới được. Tôi cũng không biết quan lớn nào, bà xã tôi cũng không phải là con gái của Phó Thị trưởng, cậu bảo tôi lấy cái gì ra giúp cậu? Đúng thật là nói chuyện một cái là đã quy kết.

Hạ Tưởng liền cười:

– Có biết việc Phó Chủ tịch tỉnh Mã Vạn Chính vừa mới được thăng chức làm ủy viên thường vụ?

– Thăng thì thăng, cũng chẳng có quan hệ gì tới tôi cả.

– Phó Chủ tịch tỉnh không phải là chú của anh à?

Hạ Tưởng cố ý đùa y.

– Tôi càng nhìn càng thấy hai người rất giống nhau.

Buổi tối Hạ Tưởng và Phương Cách cùng đi tới nhà hàng Thường Sơn.

Vừa vào cửa, Hạ Tưởng liền phát hiện ra Tiêu Ngũ ngồi ở vị trí thu ngân thì trong lòng rất vui mừng. Tiêu Ngũ càng sớm hồi tâm thì càng có thể tránh được bi kịch phát sinh. Hắn còn chưa kịp mở miệng thì Tiêu Ngũ đã phát hiện ra hắn, vội nhiệt tình đi ra đón:

– Phó Chủ tịch huyện Hạ.

Bạn tốt nhất của ngày xưa lúc này đang cung kính gọi mình là Phó Chủ tịch huyện, trong lòng Hạ Tưởng xuất hiện đủ loại cảm giác lẫn lộn, muốn nói cái gì lại không thể nói ra lời, đành phải khẽ mỉm cười:

– Tốt tốt, đừng để cho Tiêu thúc thất vọng. Có điều gì khó khăn thì cứ tìm đến tôi, đúng rồi, đây là Phương Cách.

Hạ Tưởng giới thiệu cho Phương Cách và Tiêu Ngũ biết nhau. Cũng giống như hắn đoán, hai người chỉ bắt lấy tay nhau, khẽ gật đầu, hiển nhiên là không có hứng thú với đối phương. Lên tới phòng ăn, Phương Cách còn không hiểu hỏi:

– Anh Hạ, Tiêu Ngũ là một người trong khách sạn mới khai trương, có cần thiết phải làm quen với y không? Em nghĩ mãi không ra điều này.

– Nghĩ không ra thì đừng nghĩ nữa.

Hạ Tưởng tức giận mắng y.

– Hiện tại cậu có tính cách luôn kích động như một thiếu niên ở trường cấp ba, thế cậu tưởng cậu có bao nhiêu phần thành thục? Một người không vì vị trí quan có cao đến đâu, quyền lực lớn như thế nào, cái quan trọng là người đó đi đến đâu cũng đều phải có bạn bè, người dạng nhân tài như vậy mới chính là trình độ làm người cao nhất.

Phương Cách không ngừng cười ha hả, cũng không phản bác Hạ Tưởng, chỉ có điều cẩn thận lúc nói chuyện, một lòng để Hạ Tưởng giúp y sắp xếp việc y và Mai Hiểu Lâm gặp mặt.

Ngày hôm sau, Hạ Tưởng báo cáo với Lý Đinh Sơn việc hắn và Mai Hiểu Lâm đi tìm hiểu ngầm, Lý Đinh Sơn cũng không phát biểu ý kiến gì, chỉ nói là không nên có hành động gì để xem động tĩnh, để xem Mai Hiểu Lâm có thể điều tra ra chứng cớ quan trọng đến thế nào. Hạ Tưởng cũng biết rằng Lý Đinh Sơn đang tồn tại tâm tư tọa sơn quan hổ đấu, ông ta cũng có tâm ý muốn nhìn xem Mai Hiểu Lâm thật sự có dám đối mặt với Khâu Tự Phong trong vấn đề với Lệ Triều Sinh hay không?

Bộ phim Ngọa Hổ Tàng Long đã bắt đầu công chiếu, nhiệt độ không khí liên tục được hâm nóng lên, phương tiện truyền thông đưa tin cũng càng lúc càng nhiều. Hạ Tưởng mượn sự công chiếu của bộ phim Ngọa Hổ Tàng Long tạo thuận lợi cho việc mở rộng việc quảng bá hình ảnh cho khu du lịch Tam Thạch. Hơn nữa, kết quả đã bắt đầu hiển lộ ra, du khách từ Bắc Kinh tăng lên rất nhiều, kể cả là Nhâm Vu Hải cũng rất mừng rỡ, cứ nhìn thấy Hạ Tưởng liền ra sức vuốt mông ngựa, luôn miệng không dứt lời khen ngợi Hạ Tưởng.

Mai Hiểu Lâm vì phải tiếp đón chuyên gia về quặng từ Bắc Kinh tới nên cũng luôn bận rộn. Từ hôm đó tới giờ thì Hạ Tưởng và cô cũng không gặp lại nhau, cũng không biết cô âm thầm điều tra sự tình công ty An Lợi như thế nào rồi?

Hạ Tưởng thông báo cho Tào Thù Lê biết hắn không trở về thành phố Yến, cũng gọi điện thoại cho Liên Nhược Hạm nói là hắn có việc phải tiếp tục ở huyện An để xử lý. Liên Nhược Hạm với vẻ dịu dàng khó có thể gặp nói:

– Anh cố gắng giữ gìn thân thể, đừng quá gắng sức. Hiện tại khu biệt thự đã có thể vào ở được rồi, em sắp tới sẽ lấy một căn. Nếu anh quay về thành phố Yến thì nhất định phải tới xem đấy. Còn nữa, em cũng đưa Vệ Tân tới công viên Rừng Rậm, để cô ấy kiêm chức quản lý công tác văn phòng của công viên Rừng Rậm.

Vệ Tân đi theo Liên Nhược Hạm cũng không biết là chuyện tốt hay là chuyện xấu, Hạ Tưởng cũng không thèm suy nghĩ tới việc này, cứ để mọi việc thuận theo tự nhiên là tốt nhất.

Nghiêm Tiểu Thì quả nhiên giữ chữ tín, đúng buổi sáng thứ Bảy cô ta chạy tới huyện An.

Bây giờ đã là tháng sáu, thành phố Yến đã bắt đầu nóng đến kinh người, nhưng ở khu Thái Hành Sơn giữa huyện An thì lại rất mát mẻ, nhiệt độ không khí rất dễ chịu. Nghiêm Tiểu Thì mặt một cái áo màu nâu liền váy, trên cánh tay áo có dải ruy băng màu trắng, cô trang điểm hết sức trang nhã, cặp lông mi cũng được tân trang, khuôn mặt rạng rỡ như vầng trăng, vẻ đẹp rất lộng lẫy tuy nhiên lại thiếu đi một phần nào đó vẻ tự nhiên.

Vẻ đẹp của các cô gái phương Bắc thiên về tính tự nhiên trong khi đó phương Nam lại có vẻ đẹp uyển chuyển thiên về tinh xảo. Đối với hai thiên hướng này, cũng chẳng phân biệt được nơi nào cao nơi nào thấp.

Nghiêm Tiểu Thì nở nụ cười duyên dáng bước từ trên xe xuống. Xe cô đi là một chiếc Audi màu xanh lam, vẻ ngoài của xe được cô tân trang một cách tỉ mỉ dường như hòa chung với vẻ đẹp của cô, mỹ nữ cùng với xe đẹp lại càng tạo cảm giác thêm chói sáng. Mặc dù kiến thức Hạ Tưởng khá rộng rãi, cũng không khỏi hơi lộ ra một tia kinh ngạc, trong lòng lại nghĩ rằng Nghiêm Tiểu Thì này đúng là một cô gái tinh xảo từ tận trong xương tủy, mỗi điệu bộ nhăn mày, dáng cười, đến sự phối hợp trong quần áo cùng với cách lựa chọn ô tô, đúng là rất chú tâm thiết kế, biểu hiện ra một vẻ đẹp đến cực hạn làm người ta không thể bắt bẻ được.

Hạ Tưởng tiến lên đón, hai mắt lộ vẻ cười, dáng vẻ chân thành nói:

– Tổng giám đốc Nghiêm từ bộ quần áo trên người tới chiếc xe danh tiếng lại càng làm cho người ta có cảm giác như đứng trước một vườn hoa tinh xảo của vùng Giang Nam, mỗi một chỗ đều đã vận dụng được hết các vẻ đẹp kỳ thú của nó, đúng là tuyệt vời không thể tả được.

Thấy Hạ Tưởng khen như vậy, Nghiêm Tiểu Thì cười tươi như hoa, ánh mắt phong tình, cười nói:

– Một khoảng thời gian không gặp, lời ngon tiếng ngọt của Phó Chủ tịch huyện Hạ càng ngày càng được tập luyện thành thục. Chắc là trau dồi không ít trước mặt các cô gái.

Cô giơ tay ra nhẹ nhàng bắt lấy tay Hạ Tưởng, còn nói thêm:

– Đã quấy rầy thời gian quý giá của ngài, Phó Chủ tịch huyện Hạ, ngài không trách tội tôi đấy chứ?

– Sao lại dám như vậy.

Hạ Tưởng giơ tay làm một động tác mời mọc:

– Đi đến văn phòng tôi hay là bây giờ tới luôn khu du lịch?

Lúc ngồi ở bên ghế phụ lái, Hạ Tưởng thấy trong xe tràn ngập một mùi hương nhẹ trong không khí. Hắn nghĩ thầm Nghiêm Tiểu Thì đi giày cao gót, mặc trang phục đẹp tới huyện An thì chắc chắn không phải là cách ăn mặc của người tới du lịch, vậy ý đồ của cô là cái gì? Hạ Tưởng cũng không vội, nếu Nghiêm Tiểu Thì không chủ động nói ra thì tuyệt đối hắn sẽ không mở miệng hỏi.

Kỹ xảo lái xe của Nghiêm Tiểu Thì thì cũng tàm tạm, tuy nhiên phong cách điềm đạm cẩn thận của cô lại bù lại ổn thỏa cho chỗ thiếu hụt. So với trình độ lái xe của Liên Nhược Hạm, vừa thành thạo, dũng mãnh thì trình độ lái xe của Nghiêm Tiểu Thì được cái vững vàng. Dọc theo đường đi, tốc độ xe cô lái không vượt quá 60 km/h.

Hạ Tưởng cũng rất có lòng kiên nhẫn, cũng tuyệt đối không thúc giục Nghiêm Tiểu Thì. Bình thường mà nói thì với quãng đường như thế này thì khoảng mất mười phút, nhưng cô lại đi mất 30 phút.

Nghiêm Tiểu Thì đề xuất phải được ngắm cảnh từ trên cáp treo, điều này đã vượt ra khỏi dự đoán của Hạ Tưởng. Là Phó Chủ tịch huyện quản lý du lịch nên Hạ Tưởng có thể dễ dàng dùng cửa sau để thương lượng, hắn thương thảo để nhân viên công tác phục vụ riêng cho hắn và Nghiêm Tiểu Thì, khởi động một buồng cáp treo. Đối với việc này thì Nghiêm Tiểu Thì rất vừa lòng:

– Phó Chủ tịch huyện Hạ thật là chu đáo, tôi thấy rằng có thể so sánh với sự chu đáo và kiên nhẫn của đàn ông ở phương Nam. Ở tại phương Bắc này, người săn sóc chu đáo như ngài đúng là khó tìm được.

Hạ Tưởng cũng không biết xấu hổ mà cười cười:

– Dường như Tổng giám đốc Nghiêm quá yêu tôi mà khen vậy. Những lời khen ngợi từ miệng của Tổng giám đốc Nghiêm nói ra, so với những điều tôi nghe được trước đây đúng là khác biệt nhau một trời một vực. Giống như ly cam vắt vậy. Uống vừa thì ngon nhưng uống nhiều lại xót ruột.

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137
Phần 138
Phần 139
Phần 140
Phần 141
Phần 142
Phần 143
Phần 144
Phần 145
Phần 146
Phần 147
Phần 148
Phần 149
Phần 150
Phần 151
Phần 152
Phần 153
Phần 154
Phần 155
Phần 156
Phần 157
Phần 158
Phần 159
Phần 160
Phần 161
Phần 162
Phần 163
Phần 164
Phần 165
Phần 166
Phần 167
Phần 168
Phần 169
Phần 170
Phần 171
Phần 172
Phần 173
Phần 174
Phần 175
Phần 176
Phần 177
Phần 178
Phần 179
Phần 180
Phần 181
Phần 182
Phần 183
Phần 184
Phần 185
Phần 186
Phần 187
Phần 188
Phần 189
Phần 190
Phần 191
Phần 192
Phần 193
Phần 194
Phần 195
Phần 196
Phần 197
Phần 198
Phần 199
Phần 200
Phần 201
Phần 202
Phần 203
Phần 204
Thông tin truyện
Tên truyện Quan Trường - Quyển 2
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện nonSEX
Phân loại Truyện chưa được phân loại
Ngày cập nhật 10/08/2017 12:36 (GMT+7)

Một số truyện liên quan

Giang Nam – Quyển 7
0 Người này gian ngoan mất linh, không nghe vi sư giáo hóa, Thanh Y, này là Đả Thần Tiên mà vi sư mới luyện, ngươi dùng tiên này mỗi ngày rút hắn ba trăm roi, đợi đến hắn thuần phục mới thôi. Thanh Y lĩnh mệnh, cầm lấy Đả Thần Tiên tiến lên. Giao Long Vương cười lạnh nói: Nhục thể của ta vô cùng mạnh mẻ, ngươi để cho tiểu nữ nhân này dùng roi quất ta, rút cả đời cũng không thể khiến ta hàng phục! Ba... Thanh Y quất vào trên người hắn, ánh lửa văng khắp nơi, quả nhiên như Giao Long Vương nói, nhục thể của hắn mạnh mẻ đến không...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Giang Nam
Giang Nam – Quyển 3
0 Hàn sư đệ là bị người đánh chết, trong ngọn núi này có tích chứa pháp lực cường giả, nhưng phía ngoài nhìn không ra, khi pháp lực bộc phát, liền vô cùng mạnh mẻ, thậm chí ngay cả núi lớn chu vi hơn mười dặm cũng chống lại không được, bị cổ pháp lực này chấn thành phấn vụn. Hắc hắc, quả nhiên hảo thủ đoạn, trước mặt ta giết người của ta, còn để cho ta bắt không được bất kỳ chân ngựa... Lão tổ, rốt cuộc là ai lớn mật như thế, dám can đảm giết người Thái Huyền Thánh Tông ta? Thái Hoàng lão tổ lắc đầu, nhẹ giọng nói: Cho...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Giang Nam
Long Nhất Pháp Sư – Quyển 4
0 Mưa xuân mấy bận, hoa mai cũng đã nở mấy lần, tiểu mỹ nhân ngư bị Long Nhất phong cuồng hành sự không thể chịu nổi đã chìm sâu vào giấc ngủ. Long Nhất lấy khăn tắm đắp lên nàng rồi bế nàng đặt lên giường, tự mình quay lại đại sảnh nghiêng ngả tựa vào ghế dựa suy nghĩ xuất thần, hoan hảo mấy lần nhưng hắn không có chút mệt mỏi nào, ngược lại trong đầu suy nghĩ trong đầu bắt đầu trở nên rõ ràng. “Hay là thiếu điểm gì đó rồi, xem ra Tinh Tinh cũng nắm được cái cán rất lớn trên tay Mộc Hàm Yên” Long Nhất lẩm bẩm nói, hắn vốn...
Phân loại: Truyện nonSEX Dâm thư Trung Quốc Truyện sắc hiệp Tuyển tập Long Nhất Pháp Sư

Danh sách truyện sex được đọc nhiều nhất

TOP truyện sex ngắn hay nhất!

TOP tác giả tài năng