Quan Trường - Quyển 2

Phần 204

Hạ Tưởng bất đắc dĩ lắc đầu, chờ khi bóng dáng Vệ Tân biến mất mới nói:

– Gần đây tình hình Vệ Tân không tồi, xem ra thương tâm đã trở thành quá khứ.

Liên Nhược Hạm cười đáp:

– Cuộc sống gian khổ đối với cô ấy chỉ là quá khứ vừa mới qua, có lẽ về sau còn có thể có chuyện thương tâm khác lại đến. Chỉ mong không phải do anh gây ra.

Hạ Tưởng vội vàng chuyển đề tài:

– Công viên Rừng Rậm có thể trích ra một mảnh đất chuyên dùng để xây trại an dưỡng và trung tâm hội nghị. Thành phố Yến hình như còn chưa có trại an dưỡng, một khi xây dựng lên chắc chắn là có thị trường. Hơn nữa tỉnh Yến và thành phố Yến đều có rất đông các cơ quan nhà nước, hàng năm tổ chức các hội nghị nhiều không đếm xuể. Nếu ở đó xây dựng một trung tâm hội nghị có phong cảnh yên tĩnh, thanh bình, mọi người tới họp sẽ được tĩnh tâm, sẽ cảm thấy khoái trá, tiêu tiền cũng vẫn sướng. Đồng thời còn có thể mượn cơ hội các vị lãnh đạo đến công viên Rừng Rậm an dưỡng và dự họp, tạo quan hệ hợp tác tốt đẹp với Tập đoàn Viễn Cảnh.

Liên Nhược Hạm chăm chú lắng nghe Hạ Tưởng nói, sau đó nghiêng đầu suy nghĩ:

– Ý kiến hay, em sẽ cho nhân viên liên quan của tập đoàn viết báo cáo khả thi.

– Còn nữa, Phó chủ tịch tỉnh Mã muốn làm quen một chút với Tổng giám đốc Tập đoàn Viễn Cảnh, không biết Tổng giám đốc Liên có hân hạnh làm quen hay không?

– Ý của anh thế nào?

Hôm nay Liên Nhược Hạm dịu dàng khác thường, không hề có câu nói phản bác nào, thái độ ngoan ngoãn ngoài dự đoán.

– Làm quen một chút luôn tốt mà.

Hạ Tưởng không giải thích nhiều.

– Theo anh quyết định.

Liên Nhược Hạm nói xong, lại ghé sát lại, ôm lấy cánh tay Hạ Tưởng:

– Mình không nói chuyện công việc được không? Hôm nay em chỉ muốn im lặng ở cùng một chỗ với anh thôi.

Hạ Tưởng liền véo mũi cô:

– Anh luôn cảm thấy em có mưu ma chước quỷ gì đó. Nói mau, trước hết phải tiết lộ cho anh, đỡ cho anh phải lo lắng trong lòng sẽ bị em làm hại.

– Anh chẳng có tiến bộ gì cả!

Liên Nhược Hạm biến đổi sắc mặt, đứng dậy, đi vòng vo hai vòng:

– Chẳng phải người ta vẫn nói, trai gái yêu nhau thì người chịu thiệt vĩnh viễn là con gái sao? Anh đã không phải chịu thiệt, anh còn sợ cái gì?

Hạ Tưởng nói với vẻ chân thành:

– Anh cũng không muốn để em chịu thiệt.

Liên Nhược Hạm cười tươi như hoa:

– Vậy tối nay mình ở cùng nhau được không?

– Được!

Hạ Tưởng đáp không chút do dự.

Liên Nhược Hạm cười vui vẻ khác thường:

– Xem như anh có tâm, nhận lời rất nhanh chóng. Được rồi, chúng ta đi chợ chơi đi.

Hạ Tưởng gật đầu, lại lấy di động ra:

– Để anh gọi điện thoại cho cô bé Lê đã.

– Cũng đúng, nói với cô ấy một tiếng là anh không quay lại. Tuy nhiên…

Liên Nhược Hạm nheo mắt:

– Anh phải nghĩ lý do thật tốt, đừng để cô ấy nghi ngờ mình ở cùng một chỗ.

Nối thông điện thoại, Hạ Tưởng giả vờ uy nghiêm ho khan một tiếng:

– Cô bé Lê, em đang làm gì? Đang xem TV hả? Sao em không học tập cho tốt mà xem TV cái gì? Nhớ kỹ, tối học đến tám giờ rưỡi, sau đó nghỉ ngơi nửa giờ, chín giờ thì lên giường ngủ. Nghe thấy chưa? Anh có việc không quay về, em nói với bác Tào để bác an tâm.

Để bác Tào an tâm có hàm nghĩa gì thì Hạ Tưởng không nói rõ, tin rằng bác Tào cũng có thể đoán được một phần. Tuy nhiên cô bé Lê cũng rất ngoan ngoãn, không hề hỏi hắn làm gì bên ngoài, chỉ có điều lúc sắp cắt điện thoại thì cô đột nhiên nói một câu:

– Đừng làm gì để em lo lắng, được không?

Lo lắng cái gì? Là lo lắng cho an toàn của hắn hay là có ám chỉ gì khác? Dù sao lời cô nói khiến cho mình đoán, cho lòng mình tự hiểu là được. Hạ Tưởng ngứa ngáy trong lòng, có cảm giác muốn ôm cô vào lòng mà ra sức yêu thương. Cô thông minh mà ngoan ngoãn, có đôi khi thông minh hơi tinh quái, có đôi khi lại mềm dịu khiến người ta thương tiếc. Tóm lại, lúc nào cô cũng nắm được lòng người, khiến hắn không thể kìm nổi sinh ra lòng yêu thương đối với cô.

Liên Nhược Hạm khó hiểu hỏi:

– Em đoán anh biết cô bé Lê chắc chắn sẽ không hỏi nhiều xem anh ở đâu, ở cùng ai. Vậy anh gọi điện thoại như vậy chỉ sợ có dụng ý khác phải không?

Hạ Tưởng liền cười:

– Đoán đúng rồi. Anh chỉ khiến cô ấy an tâm mà ở lại nhà thôi, sợ rằng nếu chẳng may cô ấy hứng thú lại muốn đi chợ vào buổi tối, sau đó gặp chúng ta, vậy lúc đó em nói nên như thế nào?

– Đàn ông các anh thật là xấu, trời sinh đã là người xấu chuyên lừa gạt phụ nữ!

Liên Nhược Hạm oán giận nói, nhưng chỉ chớp mắt rồi lại mỉm cười:

– Kỳ thật cũng không trách đàn ông các anh hư hỏng, đều là do phụ nữ bọn em dung túng tạo ra. Nếu không phải là em đi với anh, anh làm gì có cơ hội hư hỏng chứ? Tuy nhiên nếu thật sự gặp cô bé Lê, em sẽ nói “này, sao tình cờ khéo vậy? Em cũng đi dạo phố à? Có mang bạn trai đi không? Chị vừa nhặt được một, tiện thể tặng cho em luôn, thích không?”

Hạ Tưởng khoát tay:

– Không buồn cười! Em phải nói, rất xin lỗi cô bé Lê, chị thật sự không cố ý, là Hạ Tưởng cố tình ép chị!

Liên Nhược Hạm không hề cười chút nào, đột nhiên thở dài nói:

– Nếu anh bức em thì tốt rồi, ít nhất em cũng không có cảm giác mâu thuẫn và áp lực như bây giờ. Chính em mới là kẻ tự lao đầu vào chỗ chết mới đúng.

Hạ Tưởng và Liên Nhược Hạm vừa đi, Vệ Tân liền lén lút từ trên lầu xuống, vỗ ngực nói:

– Buồn nôn quá, thú vị quá, rối rắm quá! Ôi, thật sự là tình cảm phức tạp, nói không hết ân oán yêu hận, nói không hết vui buồn nhân gian. Tuy nhiên Hạ Tưởng thật là có sức hấp dẫn, mình sẽ không thích anh ấy đấy chứ? Quên đi, anh ấy đã phong lưu không ít, mình không thể trêu vào anh ấy được nữa.

Theo sự điều khiển của Liên Nhược Hạm, Hạ Tưởng gần như đi mấy vòng quanh mấy khu chợ lớn của thành phố Yến. Hắn bi ai phát hiện, hắn sống ở thành phố Yến nhiều năm như vậy nhưng lại không quen thuộc với các chợ ở đây bằng Liên Nhược Hạm mới chỉ tới thành phố Yến không đến một năm. Phụ nữ quả nhiên là động vật yêu vật chất bẩm sinh. Liên Nhược Hạm không nhớ rõ hết đường phố ở thành phố Yến nhưng lại nhớ rõ ràng tầng mấy bán quần áo lót nam, tầng mấy bán quần áo lót nữ, thậm chí thương hiệu nào ở góc nào cũng không hề sai, khiến hắn rất cảm thán: Nếu phụ nữ đem một nửa tâm tư dạo phố này vào công việc thì khẳng định họ đúng là chiếm một nửa bầu trời.

Đương nhiên, Liên Nhược Hạm còn xem như kẻ cuồng mua sắm. Cô mua đồ rất có tính mục đích, trực tiếp hỏi mua gì mua xong là đi, không bị những thứ khuyến mại linh tinh khác hấp dẫn. Có rất nhiều phụ nữ đi chợ có lẽ chỉ để mua một cái áo lót nhưng kết quả là sau khi đi dạo một vòng lại mua cả một bộ quần áo đầy đủ.

Liên Nhược Hạm mua cho Hạ Tưởng ba bộ quần áo, từ tất, quần đến áo, không thứ nào không phải là hàng xịn, kể cả đồ lót. Cô thoải mái lựa chọn thay cho Hạ Tưởng, không hề thẹn thùng khiến nhân viên phục vụ ở bên cạnh phải liên tục khen bạn gái của Hạ Tưởng vừa xinh đẹp và tốt tính. Hạ Tưởng chỉ cười ha hả không ngừng.

Trên đường trở về, Hạ Tưởng hỏi:

– Em mua nhiều quần áo cho anh như vậy, anh mặc thế nào cho hết?

Liên Nhược Hạm nói:

– Anh mặc một bộ là được, còn lại hai bộ anh cứ để ở nhà, chờ khi nào anh đến ở còn có đồ mà thay.

– A, sống chung trước hôn nhân?

Hạ Tưởng kinh hãi

– Sống chung thì sống chung, ai sợ ai!

Liên Nhược Hạm tùy hứng nói, liếc mắt nhìn Hạ Tưởng, trong mắt đầy vẻ khiêu khích.

Hạ Tưởng liền thua:

– Cái này, cái này… Em là con nhà quyền quý danh môn, sao có thể vô danh vô phận ở cùng với một kẻ tay trắng như anh chứ, đúng không?

– Không có can đảm gì cả, đừng tìm lý do, nói nghe thật đáng ghét.

Liên Nhược Hạm vừa yêu vừa hận Hạ Tưởng:

– Vậy anh còn đồng ý tối nay ở cùng với em không?

– Ở cùng với nhau cả đêm và sống chung với nhau là hai việc khác nhau.

– Em không nói là sống chung với anh. Dù sao cũng đã có phòng dự bị cho anh, có thêm mấy bộ quần áo cũng không là gì, đúng không?

Liên Nhược Hạm cao giọng lên không ít.

– Ừm…

Hạ Tưởng đành phải ra vẻ tập trung lái xe.

Trở lại Liên Cư, Hạ Tưởng trở về phòng tắm rửa. Biệt thự ba tầng rất rộng, Vệ Tân chỉ lộ diện khi mở cửa, sau đó trốn ở trong phòng không ra, hiển nhiên là sợ quấy rầy chuyện tốt của hai người.

Liên Nhược Hạm về phòng mình, tắm rửa xong liền thay một bộ áo ngủ bằng tơ lụa, sau đó đi tới phòng Hạ Tưởng.

Hạ Tưởng cẩn thận đánh giá cô vài lần, cười xấu xa:

– Mặc áo ngủ trông rất đẹp, không mặc áo ngủ có lẽ còn đẹp hơn.

Liên Nhược Hạm liền nhẹ nhàng cởi bỏ một chiếc cúc:

– Vậy em cởi, được không?

Tim Hạ Tưởng lập tức đập nhanh hẳn lên:

– Cái này, cái này… Anh nói ở cùng một chỗ chính là ý tứ thuần khiết chứ không hề có ý tưởng tà ác nào đâu.

– Vậy em cố ý quyến rũ anh, anh có ý tưởng gì?

Liên Nhược Hạm lại cởi chiếc cúc thứ hai, còn cố ý tắt đèn:

– Em lấy chính mình làm quà tặng sinh nhật cho anh, được không?

Giọng cô dịu dàng, nhẹ nhàng đầy quyến rũ, có một sức hút không nói nên lời làm người ta kích động tâm thần.

Ánh đèn mờ nhạt bên ngoài chiếu vào phòng, lại có từng trận gió nhẹ thổi tới khiến bức rèm rung lên như mộng như ảo.

HẾT QUYỂN 2

Bạn vừa đọc xong Quyển 2, đọc tiếp Quyển 3 tại đây: http://truyensex.moe/quan-truong-quyen-3-full/


Xem thêm các Quyển khác trong bộ “Quan Trường” tại đây: http://truyensex.moe/tag/tuyen-tap-quan-truong/

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137
Phần 138
Phần 139
Phần 140
Phần 141
Phần 142
Phần 143
Phần 144
Phần 145
Phần 146
Phần 147
Phần 148
Phần 149
Phần 150
Phần 151
Phần 152
Phần 153
Phần 154
Phần 155
Phần 156
Phần 157
Phần 158
Phần 159
Phần 160
Phần 161
Phần 162
Phần 163
Phần 164
Phần 165
Phần 166
Phần 167
Phần 168
Phần 169
Phần 170
Phần 171
Phần 172
Phần 173
Phần 174
Phần 175
Phần 176
Phần 177
Phần 178
Phần 179
Phần 180
Phần 181
Phần 182
Phần 183
Phần 184
Phần 185
Phần 186
Phần 187
Phần 188
Phần 189
Phần 190
Phần 191
Phần 192
Phần 193
Phần 194
Phần 195
Phần 196
Phần 197
Phần 198
Phần 199
Phần 200
Phần 201
Phần 202
Phần 203
Phần 204
Thông tin truyện
Tên truyện Quan Trường - Quyển 2
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện nonSEX
Phân loại Truyện chưa được phân loại
Ngày cập nhật 10/08/2017 12:36 (GMT+7)

Một số truyện liên quan

Vĩnh Hằng – Quyển 9
0 Hồng Trần Nữ nổi giận cho nên chiến lực cường đại hơn không ít, rất nhiều thi khôi bị nàng đánh bay, Bạch Tiểu Thuần có quá nhiều thi khôi, trong đó có đại hán giáp bạc, không bao lâu Hồng Trần Nữ biệt khuất và điên cuồng nhưng vẫn bị ngăn cản, chỉ có thể mặc cho thi khôi của Bạch Tiểu Thuần áp chế. Tử Mạch, ngươi làm cái gì vậy, ta cũng vì tốt cho ngươi, ngươi bị trúng yêu thuật, ta chỉ muốn giúp ngươi mà thôi. Bạch Tiểu Thuần xấu hổ, suy nghĩ tới định lực của mình liền cảm thấy không đúng, hắn nói thầm yêu thuật của Hồng Trần Nữ...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Vĩnh Hằng
Quan Trường – Quyển 1
1 Chỗ dựa trước Đàm Long là ai vậy bác? Không có chỗ dựa thì sao có thể lên làm Phó thị trưởng của Thành phố Yến, cho nên Hạ Tưởng mới hỏi như vậy. Một nguyên Phó chủ tịch tỉnh, tên nói ra cháu chắc cũng không biết. Tào Vĩnh Quốc cười cười đổi đề tài: Chờ bác sau khi nhận chức rồi từ từ quen thuộc tình hình. Bây giờ không cần phải gấp gáp tạo vòng tròn. Nói tình hình ở huyện Bá của cháu xem. Hạ Tưởng liền nói qua về đủ loại gặp gỡ của Lý Đinh Sơn sau khi tới huyện Bá, cũng không quên nhắc Tào Thù Lê kịp...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Quan Trường
Nhiếp ảnh gia may mắn - Tác giả The Kid
Hôm nay nhiếp ảnh gia V có hẹn chụp hình cho cô người mẫu ảnh T, nhưng mà chờ nãy giờ vẫn chưa thấy T tới. V kêu cô trợ lý của mình là N gọi điện cho T, đúng lúc đó T chạy vào và xin lỗi vì đến muộn. Trong lúc V đang chuẩn bị bối cảnh thì N cầm điện thoại xin chụp hình selfie với T, vì N vốn hâm mộ T. T vào trong thay một bộ bikini màu đỏ trong thật gợi cảm để cho V chụp hình. V chụp cho T nhiều bức hình đẹp vô cùng. Họ có hẹn với một cô người mẫu ảnh nữa, nhưng cô ấy đã đổi ý...
Phân loại: Truyện nonSEX

Danh sách truyện sex được đọc nhiều nhất

TOP truyện sex ngắn hay nhất!

TOP tác giả tài năng