Mặc dù nói chuyện nhưng Ngô Cảng Đắc và Khúc Nhã Hân đều cố ý tránh không hỏi về lai lịch của Hạ Tưởng. Chẳng qua hai người đều không hẹn mà cùng cảm ơn việc Hạ Tưởng vừa lên đã được đổi bàn làm việc mới, đều nói Hạ Tưởng mang tới không khí mới cho Văn phòng cải tạo thôn nội đô.
Cả chiều hôm đó Hạ Tưởng vùi đầu xem rất nhiều tài liệu, hắn cũng hiểu đôi chút về tiến triển của việc cải tạo thôn nội đô trong giai đoạn này. Thành phố Yến có tổng cộng 20 thôn nội đô, không bao gồm 20 thôn ở ngoại thành. Thôn nội đô đều ở vành đai thứ hai, hơn nữa ít nhất có một nửa nằm trong vành đai thứ nhất, thậm chí là các khu đất vàng ở trung tâm. Vây quanh các nhà cao tầng ở khu buôn bán lại có một loạt nhà cũ xuống cấp thì đúng là lãng phí tài nguyên quá lớn. Cũng không có lợi cho sự phát triển của cả Thành phố Yến.
Thành phố Yến mới phát triển, không có lịch sử quá lâu đời, lại không có quá khứ huy hoàng. Mấy năm trước Thành phố Yến còn là một thị trấn nhỏ. Sau khi giải phóng lựa chọn tỉnh thành của tỉnh Yến thì về cơ bản không ai nghĩ tới Thành phố Yến. Chỉ là vị trí của Thành phố Yến vừa lúc nằm ở giữa, thành phố Bảo cách Bắc Kinh khá gần, phía nam thì có thành phố Đan Thành coi như cách một đoạn mà thôi, gần các tỉnh lân cận. Cuối cùng Thành phố Yến có thể thành tỉnh thành là do vị trí ưu việt của nó.
Bởi vì Thành phố Yến phát triển quá nhanh, lại do nguyên nhân lịch sử nên rất nhiều thôn nhỏ không kịp chuyển đi, sau đó bị đủ các công trình kiến trúc cao tầng vây quanh. Trải qua vài năm phát triển khiến cho hình thành kỳ quan thôn nội đô độc nhất vô nhị. Trong quy hoạch lâu dài của Thành phố Yến thì nó chẳng những làm mất đi hình ảnh của Thành phố Yến, hơn nữa còn ngăn cản kinh tế phát triển. Nó giống như một lớp bì trên da vậy, vừa xấu vừa ảnh hưởng tới sức khỏe của cơ thể, nhất định phải chữa trị.
Bây giờ đã chỉnh thể chia việc cải tạo thôn nội đô thành hai bộ phận. Nói cách khác các khu vực hẻo lánh thì công tác giải phóng mặt bằng là khá dễ dàng. Nhưng càng là khu gần trung tâm thì càng khó khăn. Càng tới gần khu phố trung tâm thì giá đất càng cao, lợi ích kinh tế càng lớn, qua đó mâu thuẫn cũng nhiều hơn.
Suy nghĩ của Hạ Tưởng càng lúc càng rõ ràng. Cải tạo thôn nội đô dễ dàng nhất là ở giai đoạn thứ nhất, bây giờ đã tiến vào giai đoạn thứ hai. Các thôn nội đô ở khu phố ngoài trung tâm hơn phân nửa cải tạo thành công viên và nơi giải trí. Nhưng giai đoạn thứ hai thì hầu hết thôn nội đô sẽ được xây dựng thành các khu dân cư, như vậy ba phương thế lực đều xuất hiện. Văn phòng cải tạo thôn nội đô đại biểu cho chính quyền, nông dân là người bị di rời, bọn họ cũng có ham muốn lợi ích, muốn kiếm được nhiều hơn.
Giữa người và người luôn có mâu thuẫn, không thể nào không mất lòng nhau được.
Hạ Tưởng đọc tài liệu đến độ đau đầu liền đứng lên xoa xoa huyệt thái dương. Hắn lại nhìn ra ngoài cửa sổ. Xuyên thấu qua cửa kính màu trà là phố Hoa Trung bên ngoài Ủy ban nhân dân thành phố. Người đi trên đường liên miên không dứt, ánh mặt trời chiếu sáng khắp mọi ngõ ngách. Ánh nắng chói chang làm người ta cảm thấy nóng nực. Thời tiết càng lúc càng nóng, Thành phố Yến mùa hè giống như một cái lò thiêu, không hề kém gì so với Bắc Kinh.
Không biết Liên Nhược Hạm sao rồi?
Cô biến mất lâu như vậy mà không có tin tức gì. Nói thật Hạ Tưởng đúng là nhớ cô gái nhìn như tùy hứng nhưng vẫn kiên trì nguyên tắc, cũng không cố tình gây chuyện, càng không ỷ thế hiếp người, lạnh nhạt như ánh trăng, đẹp như hoa hồng. Tuy rằng vài lần bị hắn thầm lợi dụng, cũng có xung đột không lớn không nhỏ với hắn, nhưng thật lòng mà nói cô tuyệt đối không nợ gì hắn.
Mà ngược lại Hạ Tưởng nợ cô rất nhiều.
Không nói hắn bảo Tào Thù Lê lưu cô lại, âm thầm dùng cô để làm loạn cục diện của Huyện Bá. Nếu không có cô giúp em hắn tới Thành ủy thành phố Đan Thành công tác, chỉ riêng việc giữa trời tuyết cô chạy đường núi từ Bắc Kinh tới Huyện Bá đã làm hắn cả đời khó quên.
Sao có thể quên được một cô gái xinh xắn mạo hiểm giữa trời tuyết chạy từ Bắc Kinh theo đường núi tới Huyện Bá vì nói cho hắn đường núi có thể thông xe. Sao có thể quên được lúc cô dứt khoát quay người đi, không hề do dự biến mất trong mưa tuyết ngập trời, từ đó về sau không có chút tin tức gì. Điều này làm hắn không có cơ hội cảm ơn.
Liên Nhược Hạm thật đúng là một cô gái làm người ta không thể cân nhắc được. Hạ Tưởng cười cười lắc đầu, có một số người và việc đã trôi qua không nên suy nghĩ tới. Giống như Dương Bối vậy, nghe nói vẫn không có tin tức gì về hắn. Sau lần biến động đó không biết tính cách yếu đuối của cô có thể kiên cường được không?
– Phó Chủ nhiệm Hạ uống nước.
Một giọng nói làm Hạ Tưởng mơ màng tỉnh lại. Chung Nghĩa Bình đang có chút xấu hổ đứng đó, tay cầm chén nước.
Hạ Tưởng nghĩ đến lúc xử lý ba anh em Ngô gia thì Chung Nghĩa Bình có biểu hiện khá tốt, cách cư xử thông minh, năng lực ứng biến mạnh. Hạ Tưởng có ấn tượng khá tốt nên cười cười nhận nước:
– Rót nước là việc nhỏ mà, tôi tự làm là được, không cần phiền cậu. Tiểu Chung, ngồi xuống nói chuyện.
Chung Nghĩa Bình sau khi ngồi xuống thì mới đầu có chút rụt rè, chỉ sau đó liền nói nhiều hơn. Dù sao y và Hạ Tưởng tuổi tương đương nhau, có nhiều tiếng nói chung, nói chuyện với Hạ Tưởng coi như khá hào hợp.
Chung Nghĩa Bình tốt nghiệp Đại học giao thông Thượng Hải, y dựa vào bản lĩnh thật sự mà vào Cục Công thương Thành phố Yến. Y công tác hai năm rất chăm chỉ, thật thà, chưa bao giờ mắc sai lầm, các đợt khảo sát đều là ưu tú. Nhưng dù là thăng chức hay là phúc lợi đều không tới lượt y. Y thế mới biết được sau lưng không ai thì muốn thăng chức sẽ giống như trúng xổ số vậy, khả năng là rất thấp.
Không biết Thị trưởng Trần sao lại phát hiện ra mình. Y đột nhiên nhận được lệnh điều động, bảo y tới Văn phòng cải tạo thôn nội đô – Ủy ban nhân dân thành phố báo danh. Mặc dù y không rõ Văn phòng cải tạo thôn nội đô cụ thể là cơ cấu gì, nhưng nếu Thị trưởng Trần nhìn trúng y, Chung Nghĩa Bình ngoài mừng như điên thì rất cảm kích Thị trưởng Trần.
Vừa tới Văn phòng cải tạo thôn nội đô, y phát hiện Hạ Tưởng còn trẻ hơn mình, nhưng lại là Phó chủ nhiệm, cùng cấp với hai vị Phó chủ nhiệm kia. Y đúng là vừa kính sợ vừa tò mò với Hạ Tưởng. Đồng thời y cũng rất tán đồng thủ đoạn xử lý anh em Ngô gia của Hạ Tưởng. Đồng thời Chung Nghĩa Bình cũng có chút tò mò vì Hạ Tưởng còn trẻ như vậy đã làm Phó chủ nhiệm Văn phòng cải tạo thôn nội đô. Chung Nghĩa Bình mặc dù không quá nịnh bợ nhưng cũng biết bưng trà rót nước cho lãnh đạo sẽ được lãnh đạo có ấn tượng tốt, vì thế sẽ nhân cơ hội đến gần lãnh đạo. Vì thế y liền tìm cơ hội lấy danh nghĩa rót nước cho Hạ Tưởng, qua đó kéo gần quan hệ với Hạ Tưởng.
Trong lòng Hạ Tưởng rõ ràng ý đồ Chung Nghĩa Bình tới. Hắn cũng hiểu cậu này coi như cũng được, cũng có ý bồi dưỡng vài người của mình nên rất kiên nhẫn nói chuyện với y. Ngô Cảng Đắc và Khúc Nhã Hân không thèm để ý việc Chung Nghĩa Bình muốn tạo quan hệ với Hạ Tưởng. Ở cơ quan nhà nước muốn tiến lên thì phải tìm mọi cách mà qua lại với lãnh đạo. Vì thế bọn họ tập mãi cũng thành quen.
Không biết lúc nào đã hết giờ làm, Chung Nghĩa Bình liền đề xuất mời Hạ Tưởng đi ăn, nhưng Hạ Tưởng đã từ chối:
– Xin lỗi tôi có hẹn rồi, để lần sau đi.
Chung Nghĩa Bình có chút nuối tiếc nói:
– Được ạ, tôi lần sau sẽ hẹn Phó Chủ nhiệm Hạ trước. Tôi nhớ là ngài đã đồng ý nhận lời mời của tôi.
Chung Nghĩa Bình vừa đi, Ngô Cảng Đắc liền cười hì hì đi tới nói:
– Có hoạt động gì à?
Hạ Tưởng thấy đối phương nháy nháy mắt liền biết y nghĩ việc gì nên vừa tức vừa buồn cười nói:
– Đừng nghĩ linh tinh, tôi chỉ về trường cũ một chút mà thôi.
– Tôi biết rồi.
Ngô Cảng Đắc đổi mặt một chút, nhưng vẫn có vẻ gian xảo:
– Nhất định là tìm em gái cùng trường nào phải không?
Hạ Tưởng coi như phục Ngô Cảng Đắc, chó ngáp phải ruồi cũng không cần chuẩn như vậy chứ?
Thành phố Yến đến tối thì trời bắt đầu giảm nhiệt độ đi. Đường phố không còn nhiều người qua lại như trước nữa, dòng xe cộ và người đi đường ít dần đi. Ánh nắng chiều kéo dài cái bóng của Hạ Tưởng dưới mặt đất trông không chân thật.
Hắn xuống xe đứng ở ngã tư đường hết nhìn đông lại nhìn tây như người xa cách mười mấy năm về chỗ cũ.
Đời trước sau khi tốt nghiệp đại học, hắn tuy rằng vẫn ở lại Thành phố Yến nhưng Hạ Tưởng không về Học viện Kiến Trúc lần nào. Bây giờ đứng trước cửa Học viện Kiến Trúc, ngẩng đầu nhìn mấy hàng bánh rán, bán trái cây quen thuộc, còn có cả cô hàng nước, Hạ Tưởng không tự chủ nghĩ tới mấy món mà lúc tước hắn thích ăn nhất như bánh rán và chai xô đa ướp lạnh.
Tuổi trẻ đúng là tốt, khi đó dù ăn gì cũng ngon, tiêu hóa không vấn đề gì, không phải lo đau bụng. Hắn còn nhớ rõ từng một hơi uống nửa phích nước nóng, sau đó lại uống nửa phích nước lạnh ngắt. Hắn không hề có cảm giác không thoải mái. Đúng là thanh niên nên không suy nghĩ đến sức khỏe của mình sau này.
Hạ Tưởng đến chào cặp vợ chồng bán hàng bánh rán làm bọn họ có chút giật mình.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường - Quyển 2 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Ngày cập nhật | 10/08/2017 12:36 (GMT+7) |