– Phó chủ tịch tỉnh Cao đừng khen tôi như vậy, tôi không dám nhận đâu. Tôi suy đi tính lại cũng không phát hiện mình có bao nhiêu ưu điểm. Những lời Phó chủ tịch tỉnh Cao vừa nói làm tôi giật nảy người, còn nghĩ ngài đang nói tới ai khác. Cao lão ưu ái đó là do ông khuyến khích người trẻ tuổi. Nhược Hạm nói tôi điềm đạm, chắc chắn, thật ra là nói tôi không có sự hăng hái, nhiệt tình của thanh niên.
– Ha ha…
Cao Tấn Chu cười giơ tay lên chỉ Hạ Tưởng:
– Cậu này quả thật là mồm mép, nhanh mồm nhanh miệng ghê. Chẳng trách ba tôi khen cậu không dứt lời. Chỉ với tài ăn nói của cậu, ông ấy đã đủ thích cậu rồi. Chỉ có điều ông ấy thích cậu thì tôi lại không được dễ chịu cho lắm. Bởi vì ông ấy sẽ lấy cậu ra để so sánh với tôi, tôi liền trở thành một tấm gương phản diện.
Cao Tấn Chu lại bắt tay với Liên Nhược Hạm, thái độ rất trang trọng. Liên Nhược Hạm cũng nói vài câu khách sáo, xem như làm đủ công tác bề ngoài.
Mọi người liền đi về phía rừng cây xa xa.
Cao Tấn Chu thị sát, nhân viên cùng đi rất ít, thậm chí có thể dùng từ “keo kiệt” để hình dung. Ngoại trừ Hạ Tưởng, Liên Nhược Hạm, cũng chỉ có thư ký của y và Chung Nghĩa Bình mà Hạ Tưởng mang theo.
Tuy nhiên y không thèm để ý chút nào, dường như chỉ đi giải sầu, vừa đi vừa nói chuyện, cũng không ngại dẫm lên đất làm bẩn giầy.
Rừng cây đã sơ bộ hình thành quy mô, loại gieo trồng đều là một ít cây thông thường của phương bắc. Vừa vào trong rừng cây liền có cảm giác mát mẻ, thời tiết nóng bức liền biến mất. Cao Tấn Chu giang tay vươn vai, cười nói:
– Một người làm quan càng lớn lại càng không tự do. Chẳng những không được hoạt động tự do mà ngay cả động tác cũng không được tự do, rất nhiều động tác bình thường cũng không dám làm, sợ bị người khác đàm tiếu.
Y làm như vậy lại nói như vậy hiển nhiên là không coi Hạ Tưởng là người ngoài, bởi vì Liên Nhược Hạm đã không phải là người ngoài đối với y. Mà y cũng đã sớm nghe nói Liên Nhược Hạm và Hạ Tưởng có quan hệ không tồi, cho nên ngay từ đầu đã không coi Hạ Tưởng là một nhân viên của Ủy ban nhân dân thành phố Yến.
Hạ Tưởng quay đầu lại đùa Liên Nhược Hạm:
– Nhược Hạm, tôi cảm thấy với bản lĩnh của cô, trèo cây hẳn là không có vấn đề gì chứ?
Liên Nhược Hạm tức giận:
– Muốn chửi tôi là khỉ thì cứ nói thẳng ra, đừng nói bóng nói gió.
Cao Tấn Chu suýt nữa tiết lộ về Liên Nhược Hạm:
– Bản lĩnh của Tổng giám đốc Liên quả thật rất tốt. Trước kia cô ấy…
– Phó chủ tịch tỉnh Cao!
Liên Nhược Hạm vội vàng ngắt lời Cao Tấn Chu:
– Chúng ta đi tới phía trước xem một chút đi. Tôi chuẩn bị đào một cái hồ nhân tạo ở đây, xây một biệt thự ở giữa hồ.
Cao Tấn Chu tự biết mình lỡ lời, vội vàng liếc nhìn Hạ Tưởng với vẻ nghi hoặc, ý tứ là, chẳng lẽ cậu còn không biết chuyện của cô ta sao? Hạ Tưởng lắc đầu cười cười, xem như trả lời.
Xuyên qua rừng cây, phía trước là một khu đất rộng lớn, ít nhất cũng vài mẫu, đào một cái hồ nhân tạo cũng coi như khá quy mô. Cao Tấn Chu gật đầu tỏ vẻ khen ngợi:
– Ý tưởng của Tổng giám đốc Liên rất hay. Không bao lâu sau, khi công viên Rừng Rậm xây xong, nơi đây sẽ thành một công viên rộng lớn bậc nhất thành phố Yến, chuyên về giải trí, thư giãn và du ngoạn, chẳng những sẽ mang đến nhân tố có lợi đối với môi trường thành phố Yến mà còn có thể ảnh hưởng tới thói quen sinh hoạt của nhân dân thành phố Yến, bồi dưỡng một thói quen thư giãn, giải trí mới.
Cao Tấn Chu không hổ là loại lãnh đạo trí thức, tầm nhìn cũng rất xa. Theo sự phát triển kinh tế sau này, theo sự gia tăng của ô tô cá nhân, người đi du ngoạn cuối tuần ngày càng nhiều, công viên Rừng Rậm là chỗ ăn chơi, thư giãn, giải trí lớn nhất thành phố Yến, chỉ riêng tiền vé vào cửa và tiền vé các hạng mục giải trí cũng có thể thu hồi đầu tư, càng không cần nói tới việc công viên Rừng Rậm kéo giá cả bất động sản khu vực xung quanh lên. Có thể nói, đầu tư dự án công viên Rừng Rậm, chỉ cần hơi kiên nhẫn một chút, cũng không cần quá dài, chỉ 3 tới 5 năm là chắc chắn có thể thu được lãi lớn.
Không cần nghĩ cũng biết, phương án này chắc chắn là do cao thủ đầu tư trong gia tộc của Liên Nhược Hạm tỉ mỉ thiết kế.
Mọi người đang nói chuyện, đột nhiên một cảnh tượng không thể tưởng tượng nổi xuất hiện. Xa xa bên ngoài tường vây liên tiếp có mấy thanh niên trèo vào, khoảng 5, 6 người, đều bộ dáng hùng hùng hổ hổ, chạy thẳng về phía đám người Hạ Tưởng, vừa chạy vừa hô:
– Trả nhà cho tôi, đả đảo thương nhân vô sỉ!
Hạ Tưởng xử lý tranh chấp thôn nội đô đã có một đoạn thời gian, muốn biết có phải thôn dân gây rối hay là lưu manh vô lại thì chỉ liếc mắt một cái là biết rõ ngay. Mấy người này đều trẻ tuổi, ăn mặc hoa hòe hoa sói, dáng đi nghênh ngang, vừa nhìn là biết loại lưu manh đường phố.
Hiện tại bọn họ còn cách các công nhân đang thi công khá xa, muốn gọi người chắc chắn là không kịp. Hạ Tưởng quay đầu lại nói với thư ký của Cao Tấn Chu:
– Anh và Phó chủ tịch tỉnh Cao đi trước, ở đây để tôi lo.
Thư ký rất sợ hãi. Từ trước tới giờ, cứ ra khỏi cửa đều là tiền hô hậu ủng, đã bao giờ y gặp trường hợp bị người đuổi đánh thế này đâu. Y vội vàng đỡ Cao Tấn Chu chạy. Cao Tấn Chu đẩy y ra, nói:
– Tôi không đi, thời gian tính chuẩn như vậy, hiển nhiên là nhằm vào tôi. Xem ra ở tỉnh có người rất có ý kiến về tôi, muốn cho tôi một uy thế phủ đầu, có lẽ là muốn nói cho tôi biết, nước ở tỉnh Yến rất đục, không dễ dây vào. Tôi thật sự muốn xem, lá gan bọn họ lớn tới mức nào, dám tấn công cán bộ nhà nước.
Hiện tại không phải lúc làm anh hùng hảo hán, Hạ Tưởng dậm chân:
– Phó chủ tịch tỉnh Cao đi mau. Ngài mà không đi, tôi không thể thoải mái xử lý họ được.
Liên Nhược Hạm nói:
– Tốt nhất là Phó chủ tịch tỉnh Cao đứng tránh ra xa một chút. Lát nữa đánh nhau, nếu có anh, chúng tôi sẽ bị phân tâm.
Cao Tấn Chu bất đắc dĩ gật đầu:
– Mọi người cẩn thận một chút, có vấn đề gì cứ nói chuyện trước.
Hạ Tưởng đang muốn quay đầu bảo Chung Nghĩa Bình trở về gọi cứu viện thì đã thấy Chung Nghĩa Bình nhặt một hòn gạch trên mặt đất, hô to tiến tới:
– Phó chủ nhiệm Hạ chạy mau, tôi đến ngăn chúng lại.
Thấy Chung Nghĩa Bình tư thế làm việc nghĩa không hề chùn bước, Hạ Tưởng nghĩ thầm rằng chẳng lẽ y cũng biết đánh nhau. Còn chưa kịp mở miệng kêu thì Chung Nghĩa Bình đã bị một kẻ lao tới đầu tiên đá ngã lăn ra đất. Hạ Tưởng vừa tức vừa buồn cười, mày không biết đánh nhau còn chạy lên phía trước làm gì?
Tuy nhiên vừa nghĩ tới việc Chung Nghĩa Bình quên mình che chắn cho mình, trong lòng hắn nóng lên: Thằng ranh này không tồi, đến thời khắc mấu chốt có thể tin tưởng được.
– Đừng ngây ngốc ra thế, cầm đi!
Liên Nhược Hạm nhặt lấy hai cành cây dài hơn hai mét, đưa cho Hạ Tưởng một cành.
– Kẻ nào dám bắt nạt tôi, thay tôi đánh thật đau vào. Mỗi thằng đều đánh cho gãy chân, không tha thằng nào cả.
Cô vừa nói vừa lúc lắc đầu vẻ khởi động gân cốt. Nhìn vẻ mặt cô chẳng có chút gì là sợ hãi, thậm chí còn có chút chờ mong và dữ tợn.
Mặc dù cành cây cầm trong tay trông chẳng ra gì cả nhưng cũng coi như có chút uy phong. Hạ Tưởng cầm ngang cành cây to bằng cổ tay ngang trước ngực, tiến về phía trước:
– Thế nào mấy anh em, muốn chơi mềm hay chơi cứng?
Một người phía trước vung tay lên, mấy người phía sau đều hơi dừng lại. Tên phía trước đánh giá Hạ Tưởng từ trên xuống dưới mấy lần, trong lòng thầm buồn bực, chẳng phải người ta vẫn nói cán bộ chính quyền đều rất hèn nhát hay sao? Như thế nào mà thằng này lại còn ăn nói căng hơn cả mình, chẳng lẽ cũng là lưu manh trên đường? Không thể chứ! Cấp trên nói hôm nay đối phương ít người, cũng không có cảnh sát, chỉ có vài cán bộ chính quyền. Chỉ cần có thể nhân cơ hội dọa chúng là mỗi người có thể được chia mấy trăm tệ, sao lại gặp phải kẻ cứng rắn thế này?
Y nheo mắt lại liếc Liên Nhược Hạm, mí mắt nhấp nháy liên hồi. Tiên nữ hạ phàm! Sao lại có con gái xinh đẹp như vậy chứ? Tuy nhiên khi y thấy tay Liên Nhược Hạm cũng cầm một cành cây, lập tức thu hồi tâm tư bất lương lại. Tưởng tượng mà xem, một cô gái cực kỳ xinh đẹp nhưng lại rất dũng mãnh, tay cầm một cành cây to bằng cổ tay, vẻ mặt có thể liều mạng bất cứ lúc nào, bất kể là ai nhìn thấy cũng khó tránh khỏi kinh hãi.
Y bình ổn lại tâm thần, hai tay khoanh trước ngực, ra vẻ trấn tĩnh hỏi:
– Anh bạn, anh lăn lộn trên đường nào? Hôm nay mấy anh em tôi có việc tìm người của chính quyền, không ra tay với anh em trên đường. Xin người anh em nhường đường, cũng tốt cho ngày sau gặp lại.
Hạ Tưởng thấy đối phương giả bộ ăn nói khách sáo này nọ, liền mỉm cười hỏi:
– Ai phái các anh tới?
– Không phải ai phái chúng tôi tới. Chúng tôi là tự tổ chức, muốn tìm nhà đầu tư ở đây có công việc quan trọng cần nói. Người anh em, không cần lắm lời vô nghĩa. Nếu không chúng tôi sẽ không khách khí đâu.
Nói tới đây, y đột nhiên tỉnh ngộ, sửng sốt hỏi:
– Anh rốt cục là ai? Có phải cũng là công chức nhà nước hay không?
Hạ Tưởng lắc đầu:
– Không phải, đương nhiên không phải. Tôi đi đường qua đây.
Hắn đương nhiên không thừa nhận thân phận của mình. Đột nhiên, hắn chỉ tay ra phía sau:
– Còn không thừa nhận có người phái các anh đến. Nhìn đi, người phái các anh đến cũng tới kìa.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường - Quyển 2 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Ngày cập nhật | 10/08/2017 12:36 (GMT+7) |