Là nhức đầu mà không phải đau đầu, điều đó chứng minh cô không phải là có cảm giác với anh ta, mà là anh ta khiến cô bị cảm.
Nói thật, tên Lôi Tiểu Minh đó xứng đáng là một tên cao to, đẹp trai, nhà giàu, cao lớn, phong độ, hơn nữa còn có chút tán thưởng. Không BMW thì không ra đường, muốn gì được nấy, hiện tại Land Rover đã một công ty Ấn Độ thu mua, nghĩ đến còn không may mắn bằng Chery và Geely của Trung Quốc, tuy nhiên tốt xấu gì cũng là xuất thân từ quý tộc Anh Quốc, ít nhiều xem như có hương vị thân sĩ.
Nhưng mặc kệ Lôi Tiểu Minh có bao nhiêu hương vị, có cao to, đẹp trai, nhà giàu như thế nào, Tống Nhất Phàm đối với anh ta cũng không rung động, nhưng Lôi Tiểu Minh lại vô cùng thích Tống Nhất Phàm. Chẳng những mỗi ngày đều gió mặc gió, mưa mặc mưa mà chăm chỉ tặng hoa tươi, mỗi thứ hai hàng tuần đều tỉ mỉ thiết kế cảnh tượng cầu hôn, còn trân trọng thề thốt hứa hẹn với Tống Nhất Phàm, không theo đuổi được cô, anh ta nguyện cả đời không cưới vợ!
Khiến Tống Nhất Phàm không cảm thấy phiền mà cảm thấy không còn cách nào.
Lấy tính tình trước kia của Tống Nhất Phàm, nếu như tức giận, sẽ nói mấy câu mà đuổi Lôi Tiểu Minh đi. Nhưng sau khi nhận được điện thoại của Tống Triêu Độ, Tống Nhất Phàm rất bất đắc dĩ và đồng thời rất có kiên nhẫn mà làm quen với Lôi Tiểu Minh, vừa không cho lôi Tiểu Minh biết tay, lại không đáp trả lại nhiệt tình của Lôi Tiểu Minh, dù sao chỉ là giao du qua lại một cách không mặn không nhạt …
Chỉ vì Tống Triêu Độ cho nên Tống Nhất Phàm mới phải ở chung với Lôi Tiểu Minh một thời gian, không thể lập tức đá người ta ra xa ngàn dăm. Nếu chỉ có Tống Triêu Độ mở miệng, thì có lẽ Tống Nhất Phàm sẽ làm bộ ứng phó, nhưng mẹ của cô cũng nhìn trúng Lôi Tiểu Minh, lệnh cho cô phải làm bạn với lôi Tiểu Minh trong vòng ba tháng, rồi sau đó thành hay không thì để đến lúc đó nói sau.
Tống Nhất Phàm lớn như vậy, vẫn là lần đầu tiên bị quản thúc gắt gao. Đầu cô phình lớn như một cái thùng, đã sớm nghĩ đến chuyện đem hết buồn phiền nói cho Hạ Tưởng, nhưng lại bị Vệ Tân ngăn cản. Vệ Tân lấy lý do là Hạ Tưởng hiện tại đang phải bận rộn rất nhiều việc, bảo Tống Nhất Phàm phải tự mình xử lý.
Hơn nữa, Vệ Tân còn lấy kinh nghiệm cá nhân an ủi Tống Nhất Phàm, nói cô sẽ cùng Tống Nhất Phàm dũng cảm đối mặt với khung bậc cuộc đời.
Tống Nhất Phàm dưới sự khuyên bảo của Vệ Tân, cũng cho rằng Lôi Tiểu minh cùng chuyện của Giang An chỉ là một khúc nhạc nho nhỏ của cuộc đời. An Giang chính là cái tên nhà giàu đẹp trai cao to mà cứ quấn lấy Vệ Tân, không phải là vai chính, không nghĩ tới việc này nói nhỏ không nhỏ, cuối cùng kinh động đến Hạ Tưởng, còn suýt nữa gây thành chuyện lớn.
…
Trở lại Tỉnh ủy, từ sảnh lớn Tỉnh ủy về đến phòng làm việc, chỉ có hơn 100 m mà Hạ Tưởng lại gần như là nửa bước cũng khó đi, được đối xử như anh hùng. Những nhân viên Tỉnh ủy bình thường chỉ dám gật đầu chào hỏi hắn, nay mặc kệ là chức vụ cao hay thấp, có quen biết với hắn hay không, vừa thấy hắn xuất hiện, đã thân thiết đi đến nhiệt tình vây quanh hỏi thăm.
– Chào Phó Bí thư Hạ.
– Chào…Phó Bí thư Hạ!
Không ít người còn giơ tay, bắt tay với Hạ Tưởng.
Ngô Hiểu Dương nhiều năm qua đều bị tỉnh ủy Lĩnh Nam coi như là nước lũ và thú dữ, cán bộ tỉnh ủy ít nhiều đều bị binh lính hoặc quan quân ở Quân khu Dương Thành ức hiếp qua một lần. Sau khi Hạ Tưởng trực tiếp đánh một trận chiến chấn động lòng người với lãnh đạo Quân ủy, uy danh của Hạ Tưởng liền như gió Đông mạnh mẽ cuồn cuộn thổi, nháy mắt đã truyền khắp mọi ngõ ngách tỉnh ủy Lĩnh Nam.
Hạ Tưởng chính là anh hùng trong cảm nhận của vô số người ở tỉnh ủy Lĩnh Nam.
Trước đây gần như chưa có tiền lệ là quan chức ở địa phương cùng quân đội so chiêu mà dành được thắng lợi. Thắng lợi của Hạ Tưởng, có tác dụng làm phấn chấn lòng người và là tấm gương cho người ta noi theo. Cung kính và mỉm cười tràn ngập trong ánh mắt của mỗi người, trong mắt bọn họ, Hạ Tưởng thật không thẹn với danh hiệu anh hùng Tỉnh ủy.
Mặc dù có cá biệt một số người bạn cũ của Trương Lực vì chuyện Trương Lực qua đời mà đau buồn, nhưng tin tức tập hợp khắp nơi cho thấy, Ngô Hiểu Dương nhất định thất bại thảm hại, Phó Bí thư Hạ hứa hẹn sẽ có dũng khí truy quét tàn tặc, tiếp tục trừng trị đến cùng, tất cả mọi người đều nóng đợi mong chờ Phó Bí thư Hạ tiếp tục ra tay.
Kỳ thật Hạ Tưởng đã đem chuyện của Ngô Hiểu Dương ném ra sau đầu. Chuyện giải quyết hậu quả của Ngô Hiểu Dương là sự vụ bên trong của Quân đội, hắn hiện tại không tiện nhúng tay. Hơn nữa đây là thời cơ tốt để Hứa Quan Hoa và Mộc Phong mượn cơ hội quật khởi, hắn làm sao có thể một tay chặn ngang?
Chính yếu chính là, việc Trần Hạo Thiên phát biểu trước sau vẫn canh cánh trong lòng hắn, hắn phải khẩn cấp nói chuyện với Trần Hạo Thiên, muốn nghe Trần Hạo Thiên nói ra ý đồ chân chính. Trực giác nói cho Hạ Tưởng, hành động này của Trần Hạo Thiên mặc kệ có phải hay không là phụng lệnh làm việc, vẫn là mạo hiểm chính trị rất lớn, trừ phi…
Vừa lên lầu, Hạ Tưởng đã gặp Lâm Song Bồng.
Thái độ của Lâm Song Bồng so với trước kia khac nhau rất lớn, vừa thấy Hạ Tưởng, đã vô cùng tha thiết nói:
– Phó Bí thư Hạ cuối cùng đã trở lại…
Hạ Tưởng bắt tay với Lâm Song Bồng, xúc động nói:
– Đúng vậy, đã trở lại.
Sau đó chuyển đề tài, hỏi:
– Như Lan thế nào?
– Như Lan đã xuất viện, quay về Mai Hoa tĩnh dưỡng rồi. Trước khi đi, cô ấy nhờ tôi chuyển tới Phó Bí thư Hạ một câu.
Vẻ mặt của Lâm Song Bồng hơi không được tự nhiên.
Hạ Tưởng ngược lại vẫn thản nhiên:
– Như Lan nói cái gì?
Lâm Song Bồng thấy Hạ Tưởng thản nhiên đối mặt, cũng bình thường trở lại, cười nói:
– Cũng không có gì, cô ấy chỉ hy vọng anh có thể bớt thời gian tới Hoa Mai hỏi thăm cô ấy một lần, cô ấy có mấy câu gặp mặt trực tiếp mới nói rõ được.
– Được. Hai ngày sau sắp xếp một chút.
Đến văn phòng của Trần Hạo Thiên, Hạ Tưởng còn chưa kịp gõ cửa, của đã mở ta, là Trần Hạo Thiên mở cửa đón chào.
– Hoan nghênh đồng chí Hạ Tưởng trở về.
Bên trong nhiệt tình của Trần Hạo Thiên hàm chứa cả cảm tình chân thành tha thiết. Sau khi trải qua chuyện Ngô Hiểu Dương, quan hệ giữa Hạ Tưởng và Trần Hạo Thiên lại tiến thêm được một bước.
– Bí thư Trần, tôi vừa xuống máy bay đã nghe được một số tin đồn…
Hạ Tưởng đi vào giữa phòng, nhẹ nhàng đóng lại cửa, liền đi thẳng vào vấn đề.
– Dường như hơi có chút đường đột.
Trần Hạo Thiên hàm súc mà mỉm cười:
– Đường đột? Tôi tuyệt không cảm thấy đường đột, hiện tại đã đến lúc phải cải cách chính trị, nếu không cải cách, đường đi phía trước sẽ không còn tốt nữa.
Hạ Tưởng gật đầu:
– Tuy là nói như thế, nhưng phải vô cùng kiên định duy trì nhất trí với Đảng và Trung ương mới được.
Mặc dù hiện giờ Thủ tướng vẫn kiên định hô hào thúc đẩy cải cách nhưng Tổng bí thư đối với chuyện cải cách vẫn chưa bày tỏ thái độ rõ ràng. Hắn lo lắng đề nghị của Trần Hạo Thiên hơi quá mức cấp tiến.
– Cậu lo lắng rất có lý. Tôi cũng đã suy xét qua vấn đề này.
Trần Hạo Thiên vừa nói, vừa ra hiệu cho Hạ Tưởng ngồi xuống.
– Lĩnh Nam cải cách sẽ là mở đầu trận tuyến, sau khi kinh tế phát triển nhanh chóng sau 20 năm, bước đầu đã biểu hiện ra trạng thái vô lực nối tiếp, không phải nói kinh tế Lĩnh Nam đã không cần phát triển nữa mà là hiện tại kết cấu kinh tế đã quá lạc hậu so với quy mô kinh tế, phải có sự điều chỉnh thích hợp thì mới có thể khiến cho kinh tế tiếp tục phát triển hơn nữa. Phải điều chỉnh như thế nào? Chỉ có duy nhất một con đường cải cách là có thể đi.
– Dân giàu nước mạnh, quốc thái dân an, nhưng vấn đề hiện tại là, nước làm cho dân chúng nghèo đi, không phải giàu lên… Dân chúng không có sức mua, thì không kéo lại được lạm phát, làm sao có thể thúc đẩy được kinh tế tiếp tục phát triển? Muốn tiến hành điều chỉnh kết cấu kinh tế, nhất định phải trao quyền sở hữu ruộng đất cho cấp dưới, khiến chính phủ ít nhúng tay vào vấn đề kinh tế. Chính phủ không thể tiếp tục làm người quản lý, tham dự vào kinh doanh, càng nhúng tay nhiều vào vấn đề kinh tế, thì kìm hãm kinh tế phát triển càng dễ dàng nảy sinh.
Trần Hạo Thiên chậm rãi nói, bày tỏ ý nghĩ thật trong lòng với Hạ Tưởng. Đương nhiên, khẳng định chỉ có một phần là ý nghĩ thật, không phải toàn bộ, nhưng lấy thân phận là Ủy viên Bộ chính trị, Trần Hạo Thiên, có thể kiên nhẫn ngồi giải thích với Hạ Tưởng, có thể chứng minh ông ta rất coi trọng Hạ Tưởng.
Hạ Tưởng trầm mặc một lát:
– Bí thư Trần, trên đường có khả năng xuất hiện rất nhiều bụi gai, hơn nữa, mạo hiểm cũng thật lớn.
– Mọi hậu quả tôi đều đã từng suy xét. Năm đó cải cách mở cửa, Lĩnh Nam đã ăn con cua. Hiện tại cải cách thể chế chính trị, Lĩnh Nam càng có dũng khí lẫn năng lực gánh vác trọng trách mở đường. Nếu có gì mạo hiểm, thì cứ để một mình tôi gánh vác.
Trần Hạo Thiên vỗ vai Hạ Tưởng, nói một cách thân thiết.
– Tôi chỉ hỏi cậu một câu, cậu có ủng hộ ý nghĩ của tôi hay không?
Chỉ hỏi là có ủng hộ ý tưởng hay không chứ không phải hỏi là ủng hộ công tác này hay không, Trần Hạo Thiên vẫn để lại một đường sống, dù sao Hạ Tưởng vẫn còn trẻ, con đường phía trước còn rất rộng lớn, không cần phải cùng ông ta đánh bạc một phen. Hạ Tưởng hoàn toàn có thể ẩn dật, thậm chí chỉ cần trông vào kinh nghiệm lý lịch, cũng đã có thể vững bước bay lên.
Hạ Tưởng suy nghĩ một lát, nặng nề gật đầu:
– Tôi hoàn toàn ủng hộ ý tưởng của Bí thư Trần.
Trần Hạo Thiên vừa lòng gật đầu:
– Cậu còn trẻ, con đường phía trước còn rất dài, cậu chỉ cần tiếp tục làm tốt công tác của mình ở Lĩnh Nam là được rồi, sự việc bên ngoài, thì không cần thiết phải quan tâm quá nhiều.
…
Tuy là nói như vậy, nhưng trong lòng Hạ Tưởng vẫn mơ hồ lo lắng quyết định của Trần Hạo Thiên sẽ khiến Lĩnh Nam một lần nữa đứng ở nơi đầu sóng ngọn gió. Dù sao, Lĩnh Nam cũng là nơi hấp dẫn ánh mắt ở trong nước, nhất cử nhất động đều trở thành tin tức trọng đại mà các đài truyền thông tranh nhau đăng tải. Mấu chốt còn có một điểm là trước khi Hạ Tưởng chưa thăm dò được thái độ của Tổng bí thư, cũng không dám mạo muội nhận định hành động này của Trần Hạo Thiên là do Tổng bí thư bày mưu đặt kế.
Không biết sao, Hạ Tưởng đối với lập trường chính trị của Trần Hạo Thiên xuất hiện sai lệch tinh tế.
Buổi tối, Hạ Tưởng gặp mặt Hứa Quan Hoa và Mộc Phong.
Qua kiếp nạn, ba anh em gặp lại, tình hình xáo trộn… Hứa Quan Hoa rạng rỡ, Mộc Phong nhẹ nhàng thanh thản, hai người sau khi trải qua biến đổi lớn, đã chín chắn hơn trước rất nhiều, quan hệ của hai người cũng càng thêm tâm đầu ý hợp.
– Lão Cổ cố ý chuyển lời…
Vừa gặp mặt, Hứa Quan Hoa đã đưa cho Hạ Tưởng một lễ vật rất lớn.
– Về sau có chuyện gì, tôi và Mộc Phong đều phải thảo luận trước với anh, được anh đồng ý rồi mới đi làm.
Hành động này của Lão Cổ, chính là chính thức bắt đầu chuyển giao lực ảnh hưởng trong quân đội cho hắn. Tuy nhiên, nhớ đến chuyện Hạ Tưởng trước mắt chỉ là Phó Bí thư Tỉnh ủy, dường như là trọng trách hơi quá nặng.
Hạ Tưởng như muốn nói cái gì, Hứa Quan Hoa lại xua tay nói:
– Phải tin tưởng ánh mắt của Lão Cổ. Ông ấy an bài như thế tất có đạo lý. Tôi và Mộc Phong thì không cần phải nói, khẳng định sẽ coi anh như Thiên lôi sai đâu đánh đó. Lão Cổ chủ yếu vẫn là tạo tấm gương cho quân khu khắp nơi, để tôi và Mộc Phong đi đầu, tin tưởng thế lực của Lão Cổ ở trong quân, sẽ chậm rãi chuyển giao xuống dưới sự quản lý của anh.
Trong lòng Hạ Tưởng nóng lên, chuyện của Ngô Hiểu Dương, xuất phát từ phản kháng áp bức, vì dân trừ hại, là cố ý giúp Tổng bí thư một tay, cũng là muốn mượn cơ hội mở rộng phạm vi thế lực của Lão Cổ, không ngờ cuối cùng giúp người lại thành giúp mình. Đồng nghĩa với thành quả thắng lợi từ chuyện Ngô Hiểu Dương, hắn cũng chiếm được hơn phân nửa.
Điều càng khiến cho Hạ Tưởng bất ngờ chính là, thứ Lão Cổ cho hắn, so với thứ hắn muốn, lại càng nhiều hơn.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường - Quyển 20 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Ngày cập nhật | 11/02/2018 08:36 (GMT+7) |