Chứng cớ, ở sô pha, tủ lạnh cùng với máy tính và trong két sắt tại nhà của cô vợ bé, nơi nào cũng có.
Tiêu Ngũ lợi dụng kỹ năng cao siêu chuyên nghiệp của cậu ta, sau khi thiết kế thật tốt các cơ quan ở nhà cô vợ bé, mới yên lặng rời đi.
Chờ sau khi cậu ta đi khỏi rồi, Tang Thiên Lương mới mang theo A Mị trở về, A Mị bị Tang Thiên Lương cho một đấm vào giữa mặt, kỳ thực cũng không phải chuyện gì lớn, ở bệnh viện đơn giản băng bó một chút, lại trở về nhà tĩnh dưỡng.
Đừng nhìn Tang Thiên Lương đối với Lý Hướng Văn lòng lang dạ sói giống súc sinh, nhưng đối với A Mị lại chăm sóc vô cùng cẩn thận. Y một ngày một đêm như áo với quần ở bên cạnh A Mị, ngay cả công việc cũng không làm, còn đặc biệt xin nghỉ phép.
Tiêu Ngũ đang âm thầm quan sát tấm ảnh của Tang Thiên Lương và A Mị, chỉ nhếch môi cười lạnh, không nhắc đến việc Tang Thiên Lương đã hạ độc thủ với Lý Hướng Văn, nếu không phải lãnh đạo đã nói trước, nói không chừng vừa ra tay cậu ta trước tiên đã phế đi tên khốn kiếp này… Cho dù là cha mẹ y bị bệnh, cũng chưa chắc y đã hiếu thuận được như vậy.
Chỉ đến sau khi nhận được mệnh lệnh thả mồi của Hạ Tưởng, Tiêu Ngũ rốt cục mới có được loại khoái cảm báo thù rửa hận, tuy rằng cậu ta và Tang Thiên Lương ngày xưa không oán ngày nay không thù, nhưng những gì Tang Thiên Lương đã làm khiến Tiêu Ngũ hận đến nghiến răng nghiến lợi, Tang Thiên Lương quả thực là cầm thú táng tận lương tâm.
Tiêu Ngũ đứng ở dưới tầng, nhìn lên tầng trên, đầu tiên là bình tĩnh mà gọi đi 1 cuộc điện thoại báo cháy:
– Nhà 303 tòa số ba Tiểu khu Cẩm Giang phát sinh hỏa hoạn!
Ngắt điện thoại, đợi vài phút, sau khi Tiêu Ngũ nghe được tiếng còi của xe cứu hỏa, cậu ta mới ung dung lấy ra một chiếc điện thoại di động khác, ấn xuống một số dùng để gọi tắt.
Vài giây sau, chỉ thấy một tiếng nổ không lớn vang lên, trong phòng toát ra cuồn cuồn khó đặc, có người kinh hô:
– Cháy, mau cứu hỏa.
Xe cứu hỏa kịp thời chạy tới.
Trong đám khói, Tang Thiên Lương ôm A Mị, với hành động anh hùng cứu mỹ nhân và tinh thần bất chấp mọi sợ hãi. Tang Thiên Lương chỉ mặc một chiếc quần lót mà chạy xuống lầu còn được, trong lòng y, A Mị còn để lộ một khoảng ngực, áo ngủ trên người còn có thể che được những chỗ nên che. Nhưng đôi chân và cái cổ trắng ngần lộ ra bên ngoài, hoàn toàn có thể chứng minh quan hệ giữa Tang Thiên Lương và A Mị đã hoàn toàn vượt qua tình bạn thông thường.
Tuy rằng ban đêm ít người, tuy rằng mưa xuân đang bay tán loạn nhưng thiên tính của người Trung Quốc là thích náo nhiệt, cho dù thời tiết ra sao cũng không ngăn cản được sự hiếu kỳ của bọn họ, không bao lâu dưới tầng đã có rất nhiều người dân không rõ chân tướng mồm năm miệng mười, không ít người đối với dáng người đen cường tráng của Tang Thiên Lương mà lại xứng đôi với A Mị trắng trẻo nhỏ nhắn có chút ghen tị mà nói xấu sau lưng, khiến cho không ít đàn ông phong độ cảm thấy thật là xui xẻo, mắng thầm, cải trắng tốt mà lại đem cho heo ăn.
A Mị là ai, không ít người đã gặp qua, có lẽ không nhận ra, nhưng đều biết được sự tồn tại của A Mị. Mà Tang Thiên Lương đến hẹn hò với A Mị, bình thường đều đến vào ban đêm, không mấy người gặp qua. Hôm nay lửa cháy, mới khiến không ít nhân sĩ bí mật ở đây bừng tỉnh đại ngộ… Đã sớm nói qua A Mị chính là Tiểu Tam (vợ bé), quả nhiên là vậy, người đàn ông đen kia nhất định là tình nhân của cô ta.
Thời điểm mọi người thảo luận về vụ hỏa hoạn, cũng đồng thời thì thầm với nhau không biết người đàn ông ôm A Mị là ai… Kỳ thực đổi lại là bình thường, cũng sẽ không có ai cảm thấy hứng thú nhiều với Tang Thiên Lương như vậy, dù sao nói cho cùng cũng chỉ là một đôi cẩu nam nữ, có gì mà ngạc nhiên chứ? Nhưng ngạc nhiên là ở chỗ Tang Thiên Lương chỉ mặc một chiếc quần lót và A Mị chỉ mặc một chiếc áo ngủ vô cùng gợi cảm, hơn nữa Tang Thiên Lương còn ôm A Mị, tác phong lớn mật và dáng vẻ hết sức nổi trội, tạo ra một phong cảnh hết sức bắt mắt.
Nếu để Tang Thiên Lương biết được, tư thế ôm ấp người đẹp mà chỉ mặc nội y hôm nay của y được quét qua toàn bộ các trang internet, y nhất định sẽ vứt A Mị xuống, sau đó bỏ chạy thật xa, nhưng không may, mỗi một chuyện xấu mà kẻ ác đã làm thì sẽ không biết khi nào có những chuyện không may bất thình lình xảy ra đằng sau!
Tang Thiên Lương kinh hoàng vẫn còn chưa bình tĩnh lại được, ngơ ngác mà nhìn căn phòng nồng nặc khói, không hiểu vì sao trong nhà lại đột nhiên phát sinh hỏa hoạn?
Lúc ấy thế lửa kinh người, khói đặc cuồn cuộn, mắt thấy khó mà giữ được cái mạng nhỏ này, y chẳng kịp suy nghĩ gì nhiều, đã bế A Mị chạy xuống tầng. Bảo vệ tính mạng quan trọng hơn, về phần có thể vì vậy mà công khai quan hệ tình nhân giữa y và A Mị hay không, đứng trước an nguy tính mạng, ai còn có thể nghĩ được xa xôi như vậy?
Bởi vì còn đang ngẩn người khiếp sợ ôm ấp A Mị nên Tang Thiên Lương tự nhiên là không phát hiện, hình tượng cao lớn rực rỡ lúc này của y đã bị người khác âm thầm chụp lại.
Đội viên phòng cháy chữa cháy vọt lên tầng, không bao lâu, lửa đã được dập tắt.
Trên thực tế đám cháy cũng không lớn, hoặc phải nói là, thực ra không phải là đám cháy, mà chỉ có khói đặc. Sau khi đội viên phòng cháy phá cửa xông vào, đều không thể lý giải được khói ở đâu mà ra, sau khi cẩn thận điều tra lại, phát hiện hóa ra là lò vi sóng bị rò điện gây nên báo động giả.
Thời điểm loại bỏ được tình hình nguy hiểm, bỗng nhiên, dây điện lại một lần nữa lóa lên tia lửa, còn có cả khói đen bốc ra. Đội viên phòng cháy hoảng sơ, liền lần theo đường dây nối đến lò vi sóng, tìm được ở trần nhà phòng bếp. Vì để giải trừ tai họa ngầm, phải dỡ bỏ trần nhà phòng bếp, kết quả khiến cho tất cả các đội viên phòng cháy sợ đến ngây người…
Bốn góc của trần nhà đều có cất giấu đồ vật, là bốn bao tiền mặt!
Mỗi một bao tiền mặt có thể nhìn ra ít nhất là một triệu trở lên.
Đội viên phòng cháy chịu sự quản lý của biên chế cảnh sát, chịu sự lãnh đạo của cả quân đội và công an, nhưng nguyên tắc vẫn là chịu sự quản lý trực tiếp của quân đội. Phát hiện thấy tình huống quan trọng, phản ứng đầu tiên của đội viên phòng cháy là báo cáo cho lãnh đạo của bộ đội cảnh sát vũ trang.
Lãnh đạo bộ đội cảnh sát vũ trang sau khi nhận được tin tức, đầu tiên là báo cho Trương Bình Thiếu.
Dựa theo trình tự bình thường, Trương Bình Thiếu hẳn là phải báo cho Cục công an thành phố áp dụng hành động, để Cục công an thành phố đứng ra kiểm soát tình thế phát triển, điều tra chân tướng sự việc, thế nhưng ông lại không thông báo cho Bí thư Đảng ủy Công an kiêm Cục trưởng công an thành phố Tiêu Lôi, mà lại trực tiếp lái xe đến nhà của Phó cục trưởng thường trực cục công an thành phố là Lý Vũ Trạch, cùng Lý Vũ Trạch ngồi chung một xe, đích thân đi đến hiện trường!
Cùng lúc đó, Trương Bình Thiếu còn thông báo cho Ủy ban Kỷ luật thành phố sẵn sàng đợi lệnh bất cứ lúc nào, cũng xin những sự trợ giúp cần thiết từ Sở công an Tỉnh. Lúc này Sở công an Tỉnh điều động lực lượng cảnh sát, đi thẳng đến tiểu khu hoa viên Cẩm Giang.
Đội viên phòng cháy dù sao cũng không phải là công an, không có ý thức giữ bí mật, khi báo tin cho cấp trên cũng đồng thời báo luôn cho cả người bị hại, người bị hại ở đây đương nhiên được coi là A Mị.
A Mị mà biết, Tang Thiên Lương cũng sẽ biết. Vừa thấy chuyện lớn không ổn, gã thấy rõ sự tình có nguy hiểm rất lớn, ba mươi sáu kế chuồn là thượng sách, Tang Thiên Lương chỉ giải tích vài câu đơn giản với A Mị, yêu cầu A Mị một mực thừa nhận tiền này là do cô ta đầu tư cổ phiều mà kiếm được, dù sao có chết không nhận là được, sau đó bỏ trốn mất dạng
Muốn chạy? Không dễ như vậy đâu! Định nhờ bóng đêm che chở mà bỏ chạy trong đêm, Tang Thiên Lương vừa mới cất bước, đã bị một chân ở đối diện từ trong bóng đêm đá tới, trúng ngay giữa mặt. Một cước này đá thực là độc, trực tiếp đá gãy mũi, đá cho mặt Tang Thiên Lương đầy máu.
Tang Thiên Lương thảm thương, không kịp phản ứng, lại một cú đá như gió xoáy nữa bay tới, đã ngay vào đùi, ‘rắc’ một tiếng, chân đã bị gãy!
Lúc Tang Thiên Lương bắt nạt mọi người, lúc y ngông cuồng tự cao tự đại đòi tiền hối lộ của Lý Hướng Văn, lúc y đứng đằng sau điều khiển kẻ bắt cóc đánh chết Lý Hướng Văn, y chưa từng nghĩ có một ngày báo ứng lại đến nhanh như vậy! Y vẫn cho rằng, ở Tấn Dương, dưới sự bảo vệ của ô dù thật lớn ở đằng sau lưng y, không một ai có thể làm gì được y dù chỉ là một chút. Cho dù mọi việc có bại lộ, y bị bắt vào Cục công an, cũng sẽ không có người nào dám đánh y dù chỉ một nắm đấm. Cho dù có phải tiến tới trình tự tư pháp, nhiều lắm cũng chỉ bị phán vài năm, sau đó lại được thả ra, vẫn tiêu diêu tự tại như thường, tin tưởng với thế lực ở đằng sau lưng y có thể bảo vệ cho y bình yên vô sự.
Những chuyện xấu mà Tang Thiên Lương làm nhiều vô kể, cũng không phải không nghĩ tới sẽ có ngày mọi chuyện bị bại lộ, bị người thanh toán, nhưng trong lòng y chắc chắn một điều đó là, ở Tấn Dương, chỉ cần tuân thủ các thủ tục pháp lý bình thường, y có thể đảm bảo không cần lo, không ai có thể động vào y.
Nhưng… Tang Thiên Lương quả thực không ngờ, chuyện của y lại thực sự bị bại lộ, hơn nữa nguyên nhân dẫn đến sự bại lộ này rất kỳ quái, còn có điều làm y nằm mơ cũng không thể tin được là, ý tưởng tự cho là có thể dựa vào mạng lưới quan hệ khổng lồ ở Tấn Dương để bảo vệ một mạng của y, đã sớm bị một nhân vật đứng đằng sau tính kế chặn đứng lại!
Nhân vật đứng đằng sau này ra tay với y, chẳng những cực kỳ tàn nhẫn, còn không theo phương pháp xử án thông thường, không đợi y bị bắt, đã đánh cho y tè ra quần, mặt mũi đầy máu còn chưa tính, còn trực tiếp đánh gãy chân của y.
…
Tiêu Ngũ ra tay khá là độc ác, cũng bởi vì nổi căm hận khó giải trong lòng cậu ta, vừa nghĩ tới sự thê thảm của Lý Hướng Văn và sự bất lực, tuyệt vọng của Lý Lão Hán, cơn tức giận của cậu ta cuộn trào mãnh liệt hận không thể tự tay giết chết Tang Thiên Lương cho hả giận. Đáng tiếc, Tang Thiên Lương phải còn sống, y còn có chỗ hữu dụng.
Tang Thiên Lương đau đến mức lăn lộn trên mặt đất, kêu trời gọi đất, có lẽ bây giờ y mới có thể cảm nhận được nỗi thống khổ và sự tuyệt vọng của Lý Hướng Văn khi bị người ta đánh… Khi y chú ý tới có một thân ảnh trong bóng tối đang hướng tới gần y, trực giác nói cho y biết, chuyện ngày hôm nay, sợ là bị trúng kế rồi, hơn nữa đối phương còn đưa ra liên hoàn kế.
Ý niệm trong đầu vừa mới thông suốt, thì lại thấy một chiếc giày da lớn bay tới, trúng ngay miệng. Có thể tạo thành thế ngậm giày chữa bệnh, nhưng cũng là trí mạng, sau khi bị giày da ấn mạnh vào mồm, hàm răng Tang Thiên Lương đi tong hết một nửa, từ nay về sau, y đã có thể cáo biệt cảnh ăn chơi đàng điếm rồi
Tang Thiên Lương gào thét giống như heo bị giết, bị một cước này đá cho lăn lộn mấy mét trên mặt đất, bởi vì chưa mặc quần áo, toàn thân bị đá nhọn, cành cây vạch những vết thương chồng chất lên nhau, lúc này nếu mà Địch Quốc Công có đứng trước mặt Tang Thiên Lương, chỉ sợ cũng không thể nhận ra Tang Thiên Lương là ai.
Tiêu Ngũ vừa ra tay đã thành công, Tang Thiên Lương đừng nói muốn chạy trốn, cho dù bây giờ muốn đứng lên cũng đứng không nổi, cuối cùng cũng trút được mối hận này, nghĩ thầm rằng Lý Hướng Văn ở trên trời nếu có linh thiêng, nhất định sẽ vui mừng, Tang Thiên Lương sắp bị một sự trừng trị còn nghiêm khắc hơn nữa.
Khi Trương Bình Thiếu, Lý Vũ Trạch và những người ở Ủy ban Kỷ luật thành phố, Sở công an Tỉnh đi đến hiện trường, bóng dáng của Tiêu Ngũ lại lặng yên biến mất, sau khi ở một bên quan sát một lát, liền biến mất trong bóng đêm mờ mịt.
Đêm mưa như rượu, cũng không thể làm say lòng người, Tiêu Ngũ tùy ý để mưa xuân xối ướt toàn thân, trong lòng thoải mái vì đã có thể trừ ác giúp thiện. Nếu không phải Hạ Tưởng đã trịnh trọng giao nhiệm vụ này cho cậu ta, vừa rồi cậu ta đã có thể cho thêm một cước, trực tiếp phế đi cặn bã Tang Thiên Lương táng tậm lương tâm này.
Sau đó, dưới sự tận mắt chứng kiến của đám người Trương Bình Thiếu, lại từ trong nhà A Mị lục soát ra một lượng lớn tiền mặt và sổ tiết kiệm, thậm chí còn có cả một kg vàng, nếu những điều đó còn chưa khiến cho mọi người khiếp sợ, thì từ trong két sắt bảo hiểm lục soát ra một số chứng cớ điều tra, khiến cho ngay cả Trương Bình Thiếu cũng hoảng sợ biến sắc.
Cứ tưởng rằng Tang Thiên Lương chỉ là một nhân vật nhỏ, không nghĩ tới, Tang Thiên Lương lại là một điểm tựa quan trọng, hoặc có thể nói là một đầu mối, từ trên người y có thể mở ra cánh cửa đột phá, chính là một cơn gió lốc có thể thổi quét toàn bộ hệ thống công an và chính trị pháp luật ở Tấn Dương.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường - Quyển 20 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Ngày cập nhật | 11/02/2018 08:36 (GMT+7) |