Trong những chiếc xe sang trọng, một chiếc Audi rất đỗi bình thường đậu ở trong đó. Trong mắt người bình thường cũng coi như là một chiếc Audi sang trọng. Đặt mình với chiếc xe sang trọng giá trị mấy triệu tệ, thì như một người nghèo hèn mọn không thể ngẩng cao đầu.
Nhưng người từ trên xe Audi bước xuống, lại cao quý hiên ngang ngẩng cao đầu, không hề để mắt tới những ánh mắt săm soi xung quanh của chủ nhân những chiếc xe sang trọng, tư thế kiêu ngạo, vẻ mặt ngạo mạn, nhìn không chớp mắt mà đi vào trong câu lạc bộ.
– Chị Trần, mời vào trong.
Nhân viên lập tức tới phía trước nghênh đón, lễ phép mời khách quý vào trong.
Trần Diễm là hoàn toàn xứng với danh khách quý ở phạm vi câu lạc bộ, có thẻ kim cương cao cấp. Mà chủ nhân những chiếc xe sang trọng hàng triệu ở bên ngoài, nhiều nhất cũng chỉ có một thẻ vàng. So sánh với thẻ kim cương của Trần Diễm, vẫn kém một bậc.
Trần Diễm đến một gian phòng tao nhã ở tầng thứ tám. Đẩy cửa vào, trong phòng chỉ có một mình Lôi Tiểu Minh.
– Chị Trần…
Lôi Tiểu Minh vừa nhìn thấy Trần Diễm, hai mắt lập tức sáng lên, đứng dậy đón chào.
Trần Yến khẽ gật đầu, thái độ ôn hòa nói:
– Tiểu Minh, Giang An vẫn chưa tới ư?
– Anh ta… Kẹt xe.
Ánh mắt của Lôi Tiểu Minh giật lên một cái.
Vẻ mặt của Lôi Tiểu Minh làm sao giấu được ánh mắt của Trần Diễm. Cô cười nhẹ, tự mình ngồi xuống:
– Lôi Tiểu Minh, chị có chuyện muốn nói với cậu, không biết có muốn nghe không?
– Mời chị Trần nói, em đây vui vẻ nghe.
Lôi Tiểu Minh ngồi đối diện với Trần Diễm.
Trần Diễm rót một cốc bia, vẫy tay với Lôi Tiểu Minh:
– Đừng ngồi xa như vậy, ngồi gần bên cạnh chị này.
Lôi Tiểu Minh nhận được sủng ái mà lo sợ, vội vàng ngồi sang bên cạnh Trần Diễm cách nửa mét. Trong mũi lập tức ngửi thấy mùi hương thơm trên người Trần Diễm. Thiếu chút nữa y đã ngã gục.
– Lôi Tiểu Minh, trong lòng chị không thoải mái. Muốn tâm sự nỗi khổ với em, đừng ngại chị nói lảm nhảm…
Trần Diễm giơ tay vỗ vào vai Lôi Tiểu Minh, ánh mắt lập tức trở nên mơ màng:
– Giang An và em là bạn tốt. Chị vốn dĩ không nên nói xấu y, nhưng y là kẻ không tốt, vừa đê hèn lại háo sắc.
Lôi Tiểu Minh không thể dễ dàng tha thứ cho bất cứ người đàn ông nào hạ lưu háo sắc đối với Trần Diễm. Hơn nữa, y vừa bị Trần Diễm vỗ một cái, thiếu chút nữa bị cái vỗ đó làm mê mẩn tới xương cốt, nói lắp bắp:
– Chị, chị, chị Trần! Em không phải rất thân với Giang An, cũng không phải là rất hiểu rõ y, cảm thấy y không phải là một người quá xấu.
– Giang An muốn lấy 5% cổ phần trong xí nghiệp khai thác mỏ An Đạt, bảo chị đi dụ dỗ Hạ Tưởng. Chị tuy là đã nhận được cổ phần của y, nhưng lại cảm thấy rất nhục nhã. Chị làm sao có thể vì tiền đi dụ dỗ đàn ông, chủ động lên giường với họ?
Trần Diễm hừng hực khí thế, một ngụm đã uống hết chai bia, ôm chầm lấy một cánh tay của Lôi Tiểu Minh:
– Lôi Tiểu Minh! Chị cảm thấy em là người tốt, chỉ muốn cùng em tâm sự nỗi lòng
Lôi Tiểu Minh không nói lên lời. Cảm nhận được hơi ấm trong bàn tay của Trần Diễm, chỉ biết gật đầu như con rối
– Chị không phải là một người con gái dễ dãi. Không thể vì tiền mà tùy tiện lên giường với người đàn ông mà mình không thích. Cho dù hắn là Chủ tịch tỉnh cũng không được!
Mắt Trần Diễm say lờ đờ mông lung:
– Nhưng chị đấu không lại với cha con họ Giang. Nhà họ Giang ở tỉnh Tây thế lực quá lớn, chị không thể đụng vào, nhưng đã nhận tiền không làm việc cho họ, chị lại thấy có lỗi với ân tình bọn họ. Sau này không tránh khỏi số phận bị bọn họ bạc đãi…
Lôi Tiểu Minh cũng đã phẫn nộ.
– Lôi Tiểu Minh. Chị tin tưởng em. Muốn yêu cầu một việc, có được không?
– Giang An tin tưởng em. Nếu em nói với y muốn thêm 5% cổ phần. Y nhất định sẽ đáp ứng. Hiện tại chị đã có 5% cổ phần, lại có thêm 5% nữa. Chỉ cần tìm thêm được 5% cổ phần nữa, thì có thể có một vị trí nhỏ trong Hội đồng quản trị của xí nghiệp mỏ An Đạt. Đã có được quyền phát ngôn, cha con Giang An cũng không dám làm gì với chị. Chị có lẽ có thể tránh được nanh vuốt của họ…
…
Sau khi chờ Giang An lững thững tới muộn, Trần Diễm đã bình tĩnh lại. Vẻ mặt cũng trang trọng, ngồi đoan trang, cười mỉm. Mà Lôi Tiểu Minh ở bên cạnh cũng biểu hiện rất bình thường. Giống như chưa phát sinh bất cứ việc gì.
Câu nói đầu tiên của Giang An là hỏi:
– Chị Trần, tối nay Hạ Tưởng mời dự họp Hội nghị Liên tịch. Sau khi tan họp, hắn sẽ về thẳng khu nhà Tỉnh ủy, cơ hội tới rồi…
Giang An cũng không thể chú ý tới chính là, mỗi lời y nói ra, Lôi Tiểu Minh đều nhìn y với ánh mắt thù hằn
Hạ Tưởng sau khi tan họp sẽ trở về nhà. Hắn không phải là không có chỗ để đi, mà là quen nghỉ ngơi ở nhà, trở về nhà nghỉ ngơi.
Sự thành công của buổi họp Hội nghị Liên tịch – Hạ Tưởng biết nhất định là thành công rồi. Hắn tin tưởng sách lược của hắn sẽ có hiệu quả. Dục vọng của con người là vô cùng tận, hơn nữa đều mua giá cao hơn không chịu mua giá thấp hơn. Hắn đã lập ra một giá cả thị trường độc nhất vô nhị, thì sẽ chủ động nắm giữ 100%, khiến tâm tư của hắn càng ổn định lần so chiêu trực diện đầu tiên với chủ mỏ than, coi như không thua.
Nhưng cũng không thể xem như thắng lợi hoàn toàn. Nhiều nhất cũng là mở ra một lỗ hổng, so với việc nắm toàn bộ sản nghiệp năng lượng của tỉnh Tây trong lòng bàn tay vẫn còn rất xa vời.
Cũng phải thừa nhận, sở dĩ Hội nghị Liên tịch lần này có thể đạt thuận lợi như vậy, vẫn là đã mượn dùng thế của Phó Bá Cử. Tất nhiên, hắn cũng là có ý thuận thời thế mở ra cánh cửa sản nghiệp năng lượng tỉnh Tây cho nhà họ Phó. Tuy nhiên cũng phải khẳng định thủ đoạn của nhà họ Phó thực sự cay độc. Đúng! Để đạt được mục đích, không trốn tránh, trực tiếp cầm súng ra trận.
Thủ đoạn của nhà họ Phó luôn luôn như vậy. Dù sao Phó Bá Cử sắp phải lui xuống rồi, còn chưa tới một năm nhiệm kỳ thôi, nên muốn làm bất cứ việc gì, thì nhúng tay làm ngay, cũng sẽ không e dè thân phận và thanh danh.
Thủ tướng đang có ý định thúc đẩy mạnh chuyển hình kinh tế năng lượng của tỉnh Tây. Phó Bá Cử luôn giữ mối quan hệ với Thủ tướng song cũng không mật thiết, đột nhiên chủ động vô cùng tích cực ủng hộ hành động của Thủ tướng, Thủ tướng tự nhiên vui vẻ, liền giao việc thị sát tỉnh Tây cho Phó Bá Cử.
Phó Bá Cử đến tỉnh Tây lần này, không có gì bất ngờ xảy ra, Hạ Tưởng sẽ mượn cơ hội này thúc đẩy hoàn thành một việc lớn.
Mở máy tính ra, vừa lên mạng thì đã nhận được tin tức của Lý Thấm.
– Lãnh đạo! Bước đầu tiên của kế hoạch đã hoàn thành thuận lợi. Bước thứ hai của kế hoạch, sẵn sàng đợi lệnh.
Phát triển bước đầu của kế hoạch, chính là kế hoạch thu mua từ bên ngoài cổ phiếu của xí nghiệp khai thác than nhỏ của An Đạt. Kế hoạch ban đầu, từ trong tay hộ nhỏ lẻ mua vào 10% cổ phần của xí nghiệp khai thác mỏ An Lạc. Với kinh nghiệm chuyên nghiệp thăng trầm nhiều năm ở thị trường cổ phiếu của Lý Thấm, thêm vào đó là thực lực của Liên Nhược Hạm, có Nga Ni Trần, Tiêu Ngũ làm tốt công việc giai đoạn đầu, về mặt cơ bản là xu thế nước chảy thành sông.
Vướng mắc duy nhất nằm ở chỗ làm thế nào để giữ được bí mật mà không bị Giang Cương phát hiện.
Hạ Tưởng vốn dĩ luôn luôn không tìm được cách tốt nhất để giữ bí mật. Không ngờ Trần Diễm chủ động đề xuất, cô phụ trách liên hệ với hộ nhỏ lẻ. Cô bảo đảm giữ bí mật tới mức thần không biết quỷ không hay, hơn nữa tuyệt đối không có sai sót nhầm lẫn. Là lần đầu tiên hợp tác với Trần Diễm, Hạ Tưởng đồng ý để Trần Diễm nhúng tay vào vụ này, kết quả… tất cả thuận lợi, bất luận Trần Diễm dùng bất cứ biện pháp gì, dù sao cô cũng đã làm được.
Hạ Tưởng lại tăng thêm lòng tin với Trần Diễm.
Ý đồ của Trần Diễm rốt cuộc là gì, Hạ Tưởng không nghĩ nhiều. Mỗi con người đều có cách thức làm việc quy tắc đối xử của bản thân. Trần Diễm chí ít cũng không có khuyết điểm mà Hạ Tưởng không thể tha thứ, cũng không phạm những lỗi lớn không thể tha thứ. Dù sao âm thầm hợp tác một lần xem sao đã? Huống hồ Quý Như Lan đã từng nói qua, Trần Diễm đại khái có thể tin tưởng.
Đại khái có thể tin… Chính là có mức độ tin tưởng nhất định. Đối với Hạ Tưởng mà nói, trừ phi là người phản bội hoàn toàn không có nguyên tắc, chỉ cần là có tấm lòng có phẩm hạnh, thì có thể trở thành đồng minh tạm thời.
Liên Nhược Hạm cũng có lời nhắn để lại cho Hạ Tưởng.
“Con gái rất khỏe mạnh. Tuy nhiên đôi mắt và mũi càng ngày càng giống anh. Đáng ghét! Con gái lớn lên giống em thì tốt, dù sao đừng đen giống anh.”
Hạ Tưởng cười không lên tiếng. Con gái rất trắng, màu da giống mẹ, nhưng mặt mũi lại cực kỳ giống hắn. Quả thật con gái giống cha nhiều hơn, không sai chút nào.
Sau đó… Sau đó Hạ Tưởng liền kinh ngạc phát hiện. Hắn không ngờ nhận được tin nhắn của Cổ Ngọc.
Sau khi Cổ Ngọc đi châu Âu, cũng không biết là đổi tính hay là có cách nghĩ khác, liên tục liên lạc với hắn. Khiến Hạ Tưởng rất lo lắng. Hỏi lão Cổ, lão Cổ cũng liên lạc không được với cô. Tuy nhiên lão Cổ lại không hề lo lắng chút nào về Cổ Ngọc. Cho rằng Cổ Ngọc luôn ứng phó được.
Khi Cổ Ngọc ra nước ngoài, lão Cổ đặc biệt sắp xếp hai trợ lý đi theo cô. Một người chuyên phụ trách cuộc sống hằng ngày của cô, một người phụ trách công việc của cô. Hai trợ lý đều là người mũi nhọn trong hàng ngàn nữ binh của lão Cổ. Có thể nói văn võ song toàn, đi theo cô vừa là giúp việc, vừa là vệ sĩ.
Hạ Tưởng gần đây tuy rằng rất bận. Trong lòng từ đầu tới cuối lại luôn bận tâm tới Cổ Ngọc. Không biết rốt cuộc là sao, hắn luôn cảm thấy người phụ nữ giống Cổ Ngọc phi phàm thoát tục, như thể không ở trần thế, chính là nói, có lẽ không thể thích trẻ con. Không ngờ tới, Cổ Ngọc vì đứa bé, ra nước ngoài tĩnh dưỡng, dốc hết tất cả tình yêu
Con gái, có lẽ trời sinh thì đã có tình mẫu tử.
Đoạn tin nhắn của Cổ Ngọc không dài:
– Hạ Tưởng, em đang ở châu Âu. Một mình đi dạo xung quanh. Ở nơi hoang vắng, trong lòng nhẹ nhõm. Mang một sinh mệnh trong người, cũ thật vui vẻ thoải mái. Em nghĩ rằng có thể có một cuộc sống tự do tự tại, nhưng lại phát hiện ra, vẫn rất nhớ anh, thực sự rất nhớ anh.
Trong lòng Hạ Tưởng nổi lên sự ấm áp và hoài niệm. Ngẫm nghĩ một chút, hắn trả lời lại một câu:
– Đời người rất ngắn ngủi, đường đời thì dài lâu. Cổ Ngọc, anh luôn chờ em trở về.
Cho rằng Cổ Ngọc không còn trên mạng, không ngờ tin nhắn vừa mới gửi đi, Cổ Ngọc lại trả lời:
– Chờ sau khi sinh con, em sẽ trở về nước. Nếu là con trai, thì lấy họ Cổ. Nếu là con gái, lấy họ Hạ. Không nghe lời của anh và ông nội, phải nghe lời em.
– Được! Nghe lời em.
Hạ Tưởng luôn luôn nhường người con gái mà hắn yêu mến.
Một đêm, Hạ Tưởng yên lòng mà ngủ. Ôm ấp hy vọng và ước mơ, hơn nữa mơ một giấc mơ lúc nửa đêm. Nhưng vẫn màn đêm đó, lại có nhiều người mất ngủ, trằn trọc hoặc là hoảng sợ bất an. Coi như là miễn cưỡng đi vào giấc ngủ, cũng là ác mộng triền miên.
Những người làm toàn chuyện xấu, một ngày nào đó sẽ gặp ác mộng, thậm chí là ác mộng không thể tỉnh lại được.
Bắc Kinh. Một đêm Lôi Trị Học không ngủ. Y trằn trọc, khó đi vào giấc ngủ. Tấn Dương, Vương Hướng Tiền uống rượu ưu sầu, trằn trọc không yên.
Lôi Tiểu Minh đi qua trái qua phải, đứng ngồi không yên ở trong phòng. Cuối cùng đã quyết định hạ quyết tâm.
Mà cũng là một đêm không ngủ của Tiêu Lôi. Y băn khoăn suốt đêm. Huy động toàn bộ cảnh lực của Cục công an thành phố, bày ra thiên la địa võng, phải bắt Địch Quốc Công quy án.
Cũng cùng lúc đó, Trương Bình Thiếu cũng là một đêm không ngủ, và điều khác biệt với Tiêu Lôi lòng thiêu như lửa đốt là, y cả đêm không chợp mắt là vì ý chí chiến đấu dâng trào, là vì y phải bố trí tỉ mỉ, là vì y biết thời cơ đánh vỡ sự cân bằng của quan trường Tấn Dương đã tới rồi. Y phải đao to búa lớn mà ra tay…
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường - Quyển 20 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Ngày cập nhật | 11/02/2018 08:36 (GMT+7) |