Thời gian 3 ngày, Hạ Tưởng đã giải quyết khá nhiều vấn đề còn sót lại, lấy một số kế hoạch còn ứ động và đề nghị xử lý toàn bộ, còn mời dự họp hội nghị thường vụ chính phủ một lần, tham gia hội nghị thường vụ tỉnh uỷ một lần
Các công việc Tỉnh Tây ổn định có trật tự, chuyển hình kinh tế nguồn năng lượng đang đi sâu đẩy mạnh, tất cả các trở ngại đã được loại bỏ, triển vọng là một mảnh tốt đẹp.
Tỉnh Tây dưới tay Hạ Tưỏng quản lý ba năm, nội trong ba năm đã lấy lại mục tiêu trời xanh mây trắng, đã bước đầu thấy được hiệu quả.
Tấn Dương mùa hè rất nóng, từ trước đến nay là thời kỳ ô nhiễm nghiêm trọng nhất ở Tấn Dương, nếu khô hạn ít mưa, liền càng khó cho người ta không thể xuất hành. Một trận làm gió nóng thổi qua, trên đầu sẽ dính một lớp than đá bụi, vừa đen lại xấu, cho dù bạn là quốc sắc thiên hương, ở Tấn dương bụi than đá bao phủ, cũng không đẹp nổi.
Nhưng sau khi trải qua mấy tháng chỉnh lý, hiện tại trên đường phố Tấn Dương, tuy rằng sẽ không bằng thành phố phía nam vùng duyên hải, nhưng so với trước kia vẫn là gọn gang sạch sẽ hơn rất nhiều.
Nhân dân Tấn Dương trên phố, rõ ràng đã tươi cười và vui sướng hơn trước. Người nào cũng hy vọng sống cuộc sống ở thành phố trời xanh mây trắng, ai nấy cũng đều muốn sinh hoạt tại môi trường trong lành, đường phố sạch sẽ, đi ra ngoài không bị dính bụi than đá đầy đầu
Hạ Tưởng cảm thấy an lòng, hắn có lòng tin trong vòng ba năm, làm cho nhân dân Tấn Dương mỗi ngày bước ra đường đều có thể hít thở không khí trong lành, đều có một ngày đi xuống đường không cần lau một vết bụi đen nào trên giày da.
Bản kế hoạch mười năm ở tỉnh Tây của Hạ Tưởng đã bắt đầu mặc định, chỉ cần hắn cứ ở tỉnh Tây nhận chức, nhất định có thể hoàn toàn thực hiện lý tưởng trong lòng.
Lôi Trị Học vẫn giống như trước kia bình tĩnh khiêm tốn, Hạ Tưởng lúc này mới hoàn toàn hiểu rõ, sau lưng sự khiêm tốn của Lôi Trị Học, kỳ thật là sự uể oải bất đắc dĩ. Có lẽ thời khắc khi biết được Cổ Thu Thật vào bộ, vận mệnh của y cũng đã định sẵn, có cố gắng như thế nào cũng nhất định là tránh ở dưới cái bóng của chức phó, kết cục bi thảm của lực lượng dự sau khi bị bị đào thải khỏi bộ, dù là ai cũng không thể ngăn trở dòng nước lũ lịch sử.
Có lẽ đối với cố gắng cuối cùng dốc hết toàn lực và cũng không có hy vọng gì nhiều, Lôi Trị Học không có đề cập tới sự kiện ngôn luận với Hạ Tưởng, dường như cũng thờ ơ với nhựng việc tiếp sau sự kiện ngôn luận, thời gian Hạ Tưởng ra nước ngoài cũng như ở Bắc Kinh, Lôi Trị Học vẫn yên tâm mà chỉ đạo công tác ở tỉnh Tây, chưa bao giờ tới Bắc Kinh một chuyến.
Không đi Bắc Kinh, chính là không có cơ hội tùy tỉnh hình mà xử lý, rất nhiều sự việc, dù sao trong điện thoại cũng nói không rõ.
Những gì đã làm của Lôi Trị Học, khiến Hạ Tưởng cũng suy nghĩ không ra cách nghĩ đích xác của y, không thể thăm dò được tâm trạng của Lôi Trị Học sau khi đối mặt với vận mệnh ra khỏi bộ
Tuy nhiên mặc kệ Lôi Trị Học trong lòng thái độ gì, ít nhất y rất yên tâm mà làm việc ở Tỉnh Tây, hết lòng hết dạ mở rộng tỉnh Tây, đối với Hạ Tưởng mà nói như vậy là đủ rồi.
Vấn đề nan giải cuối cùng ở tỉnh Tây là chuyện sát nhập lưới điện quốc gia với diện địa nhiệt tỉnh Tây
Kỳ thật cũng không xem như là vấn đề khó khăn, thảo luận sát nhập hơn một nửa đã đi vào giai đoạn cuối cùng rồi.
Trên cơ bản đàm phán đã gần đến thành công, mạng lưới điện quốc gia đã đáp ứng điều kiện của Qúy Như Lan, chỉ chờ sau khi Hạ Tưởng về sẽ đánh nhịp cuối cùng. Tuy nhiên Hạ Tưởng quay trở lại Tấn Dương ba ngày, vẫn chưa có thời gian cùng Qúy Như Lan gặp mặt một lần.
Hắn quá bận, ngoại trừ sau khi xử lý công vụ, trước tiên cùng với Nga Ni Trần, Tiêu Ngũ gặp mặt một lần.
Nga Ni Trần đã định bụng bắt tay chuẩn bị thoát khỏi sản nghiệp mỏ An Đạt, chí hướng của ông ta đã không nằm ở đây, đối với việc kinh doanh than đá, vẫn là lực bất tòng tâm. Tiêu Ngũ đối với ngành than cũng hứng thú không lớn, cuối cùng nhất trí quyết định, để Chu Hổ đến Tấn Dương chịu trách nhiệm kinh doanh ngành than.
Chu Hổ trong tổ chức thành viên kinh tế của Hạ Tưởng, vẫn là một nhân vật quan trọng không thể thiếu, mặc dù dáng vẻ quê mùa của y vẫn còn, nói chuyện làm việc vừa không có khí thế như Nga Trần Ni, lại không bằng sự cẩn thận thoải mái của Tiêu Ngũ, nhưng Chu Hồ một nửa là bùng phát, nửa là học đòi làm sang, rất là thích hợp trở thành ông chủ mới của mỏ than ở tỉnh Tây thời kỳ mới.
Sau khi Chu Hồ tiếp nhận Nga Ni Trần không lâu, y liền dứt khoác hẳn hoi làm ra mấy sự việc khiến Tấn Dương cùng với toàn bộ ngành than ở tỉnh Tây khiếp sợ, khiến tiếng tăm của y trong vòng một đêm đã truyển khắp giới than đá tỉnh Tây, từ nay về sau, Chu Hồ một hình tượng chủ mỏ kiểu mới liền trở thành điển hình của hình tượng chủ mỏ tỉnh Tây trong một khoảng thời gian khá dài
Hình dáng cao lớn của Chu Hồ với tay trái cầm một điếu thuốc lá, tay phải cầm một điếu xì gà, trở thành tư thế tiêu chuẩn bắt chước của chủ mỏ Tỉnh Tây
Ưu điểm lớn nhất của Chu Hồ là làm ngành nào yêu ngành đó, sau khi biết được trọng trách y phải đảm nhiệm là khai thác mẫu mã mới ngành than ở tỉnh Tây, y mừng rỡ vô cùng, vừa đến Tấn Dương liền vỗ ngực cam đoan với Hạ Tưởng, làm không ra hình ra dạng, sẽ chết ở tỉnh Tây, không trở về tỉnh Yến.
Chu Hồ vẫn năm đó, đối với Hạ Tưởng phục sát đất, chỉ cần Hạ Tưởng ra lệnh một tiếng cho dù dầu sôi lửa bỏng y cũng nhảy vào, y sùng bái cá nhân Hạ Tưởng, tuyệt đối tới mức độ trung thành và tận tâm
Hạ Tưởng vỗ bả vai Chu Hổ:
– Chu Hổ, sự nghiệp ở tỉnh Tây giao cho anh đấy, làm cho tốt, đừng làm cho người ta coi thường anh.
– Chủ tịch tỉnh Hạ yên tâm, ngài nói một câu, tôi chết cũng không tiếc. Thà rằng chết ở chiến trường, chứ không thể sống thoải mái trên cái bụng của đàn bà.
Chu Hồ vẫn giống như trước đây, nói chuyện thích chú ý dùng từ, nhưng đã bao nhiêu năm, vẫn là càng nói càng làm trò cười
– Ngại quá, tôi nói tục quá.
Hạ Tưởng cười ha hả:
– Tôi thì thích người có tính cách lòng dạ ngay thẳng.
Chu Hổ hết sức vui mừng, xoa tay, dặm chân:
– Tôi ở tỉnh Yến mấy năm nay đúng là kiềm nén chết đi được, sớm muốn làm sự nghiệp lớn, còn tưởng rằng Chủ Tịch Hạ đã quên tôi… khà khà, không nghĩ tới, Chủ tịch tỉnh Hạ vẫn nhớ đến tôi, thật sự là phước ba đời của tôi, tôi sau này nhất định chăm chỉ làm tốt, không ngại học hỏi kẻ dưới.
Đừng nói, đừng nhìn Chu Hổ giống như một người quê mùa, nhưng thủ đoạn cũng rất cao siêu, rất nhanh nắm toàn bộ bố cục trong tay, mà còn giành được sự tôn trọng của trên dưới mỏ khai thác An Đạt, thậm chí so với quyền uy của Nga Ni Trần còn cao hơn nữa.
Nga Ni Trần tuy rằng cũng được người ta tôn trọng nhưng dù sao ông ta ở địa vị cao đã lâu, khiến cho người ta cảm thấy không tiện gần gũi. Chu Hổ vừa có thủ đoạn gian trá, vừa thích cùng với người cấp dưới kết thành một khối, khiến cho y vừa uy nghiêm lại bình dị dễ gần, cuối cùng vì điều chỉnh và tổ chức sản nghiệp nguồn năng lượng tỉnh Tây, dẫn đến tác dụng thúc đẩy quan trọng.
Có thể nói, Chu Hồ nhận chức, chính thức mở màn cuộc điều chỉnh và tổ chức nguồn năng lượng ở tỉnh Tây.
Con người Hạ Tưởng chính là như thế, chỉ cần hắn xem là thành viên tổ chức, mặc kệ vị trí của hắn rất cao, mặc kệ hắn có nhiều việc, điều dành ra thời gian đích thân gặp mặt, để bày tỏ tôn trọng và tín nhiệm đối với thành viên tổ chức.
Gặp mặt Chu Hổ xong, Hạ Tưởng lại gặp mặt Nghiêm Tiểu Thì
Nghiêm Tiểu Thì vốn ở Lĩnh Nam, tỉnh Tề và tỉnh Yến đều có làm ăn buôn bán, ở tỉnh Tây chỉ tham gia địa nhiệt điện tỉnh Tây, kinh doanh buôn bán ở tỉnh Tây trong bố cục cả nước của cô, chiếm tỉ trọng thấp, nhưng cô sau khi nghe nói Hạ Tưởng sắp trở về, cố ý dừng lại ở Tấn Dương thêm vài ngày, chính là vì muốn gặp mặt Hạ Tưởng.
Nghiêm Tiểu Thì vốn là con gái Giang Nam, nước da trắng nõn, làn da mềm mại, ở Tấn Dương lâu rồi, làn da của cô cũng không thích ứng được khô ráo của Tấn Dương, mất đi một chút sáng bóng. Đối với người rất thích cái đẹp như cô mà nói, Tấn Dương là nơi tuyệt đối không thể ở lâu. Nhưng phụ nữ cũng khó mà qua ải tình yêu, vì chờ Hạ Tưởng, cô liền nhẫn nhịn.
Cô muốn gặp Hạ Tưởng, không chỉ là nhớ nhung khao khát. Hơn nữa là có việc phải xin Hạ Tưởng phê chuẩn.
Là việc liên quan đến đại sự bước bố cục tiếp theo của sản nghiệp dưới danh nghĩa của cô
Sau khi Lý Thấm đưa ra quy hoạch nâng cao điều chỉnh lại tổ chức thành viên kinh tế, Nghiêm Tiểu Thì liền tâm tư đại động, mãnh liệt mà khát vọng trở thành một người được nâng cao sớm nhất bên trong tổ chức thành viên kinh tế của Hạ Tưởng, hơn nữa cô cũng sắp xếp xong ý nghĩ, chỉ chờ Hạ Tưởng gật đầu.
Cô không phải vì chính mình muốn kiếm nhiều tiền, tiền của cô đã đủ nhiều rồi, xài mấy đời cũng không hết, cô cần phải nâng cao phân lượng mình trong lòng Hạ Tưởng. Cô tin tưởng, dựa theo sự nâng cao của sản nghiệp dưới danh nghĩa của cô, địa vị của cô trong lòng Hạ Tưởng, cũng sẽ tiến thêm một bước, càng tăng lên một bậc.
Việc Quý Như Lan đến gần Hạ Tưởng, Nghiêm Tiểu Thì trong lòng càng ngày càng cảm thấy có nguy cơ. Cô không dám yêu cầu bên cạnh Hạ Tưởng chỉ có cô một người duy nhất, cũng không dám hy vọng xa vời cô sếp trong top ba người phụ nữ trong cảm nhận Hạ Tưởng, nhưng ít ra không bị người đến sau vượt mặt mới được, cô không muốn trở thành một người phụ nữ xếp cuối cùng của Hạ Tưởng
Khá tốt, cô đề xuất gặp mặt Hạ Tưởng, Hạ Tưởng không phân vân mấy liền đồng ý.
Và địa điểm sắp xếp gặp mặt Hạ Tưởng là ở Nhã Tâm Cư, là một chỗ vô cùng yên tĩnh, Nghiêm Tiểu Thì trang điểm tỉ mĩ cùng với trang sức tinh xảo trang nhã, trải qua năm tháng gương mặt của cô vẫn như xưa, cô mới hết sức yên tâm.
Hạ Tưởng đi một mình ăn mặc rất đơn giản, quần dài, áo sơ mi, trông người rất sạch sẽ mà tự nhiên, hắn vừa đến đã nói:
– Tiểu Thì, bước tiếp theo của em rất là sáng tạo, anh rất đồng ý, nếu như vốn của em không đủ, có thể trực tiếp đến Lý Thấm mà xin trợ cấp vốn
– Em muốn trước là nói việc riêng sau đó bàn việc công, không biết lãnh đạo có phê chuẩn hay không?
Nghiêm Tiểu Thì cười tít mắt, hờn dỗi nói.
– Được, đều theo ý của em.
Hạ Tưởng cười tủm tỉm mà đáp.
– Thật sự là tính tình tốt, nếu cả đời anh đối với em đều là như vậy, em cũng đã thỏa mãn rồi.
Nghiêm Tiểu Thì nói một câu yếu ớt
– Anh có nghĩ tới tương lai của em hay không?
– …
Một câu hỏi ngược thật đúng vịnh đúng Hạ Tưởng, đừng nhìn hắn là chủ tịch Tỉnh, một lời của hắn có thể thay đổi vận mệnh của nhiều người, nhưng đối với tương lai của Nghiêm Tiểu Thì, hắn còn thật không biết nên bắt đầu nói như thế nào.
– Em không so với Tào Thù Lê, Liên Nhược Hạm, cũng không so với Phó Tiên Tiên, em chỉ so với Cổ Ngọc, Qúy Như Lan.
Trong ánh mắt của Nghiêm Tiểu Thì tràn đầy u oán.
– Mặc kệ về sau em có thể cùng anh có một đứa con hay không, dù sao cả đời em cũng bên cạnh anh. Tuy rằng em không phải là người phụ nữ truyền thống, nhưng em cũng sẽ không vì một cái gì đó gọi là danh phận mà lấy một người con trai không yêu. Nếu em quyết định sống cô độc suốt cả cuộc đời còn lại, như vậy lý do duy nhất chính là anh. Nhưng… anh dù gì cũng phải cho em một hy vọng mới được, cho dù là hy vọng mong manh.
– Được, anh cho em một hy vọng.
Hạ Tưởng không có chút do dự, trực tiếp trả lời Nghiêm Tiểu Thì
– Anh hy vọng sau này, ở thời điểm thích hợp, em có thể có thể chỉnh đốn lại ưu thế tài nguyên của Cổ Ngọc, lợi dụng toàn bộ tài chính và con đường phong phú của Cổ Ngọc, lợi dụng ưu thế của Cổ Ngọc bổ sung cho những chỗ thiếu hụt của em, lợi dụng tài năng của em bù lại thế yếu kém của Cổ Ngọc, bổ sung ưu thế cho nhau, sáng lập ra một đế quốc kinh doanh khổng lổ, sau đó cùng Cổ Ngọc chị em đồng lòng, thân thiết với nhau…
Thì như suy nghĩ của Hạ Tưởng, một vài năm sau, Nghiêm Tiểu Thì điều chỉnh và tổ chức lại sản nghiệp của Cổ Ngọc, phát huy tài năng kinh doanh của cô, sáng lập ra đế quốc kinh doanh khổng lồ hơn cả đế quốc kinh doanh của Tiếu Giai.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường - Quyển 21 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Ngày cập nhật | 12/02/2018 12:36 (GMT+7) |