Quan Trường - Quyển 21

Phần 116

Bấm ngón tay tính toán, Hạ Tưởng đã gần một năm không về Đan Thành. Một lần nữa bước trên con đường quen thuộc của Đan Thành, trong lòng hắn có hơi chút kích động.

Hết thảy mọi người khi về nhà, nếu như không phải là áo gấm hồi hương thì nhất định sẽ trở nên rụt rè, Hạ Tưởng cũng sẽ có tâm tình như vậy.

Vốn hắn đã định là lặng yên không một tiếng động mà về nhà, không thông báo cho phía Tỉnh ủy Tỉnh Yến, cũng không báo cho Thành ủy Thành phố Đan Thành, hơn nữa hắn còn cố ý không xác định rõ cụ thể ngày trở về, sợ để lộ tin tức, sẽ khiến cho phía Thành ủy thành phố Đan Thành biết được.

Ai ngờ, tối hôm trước Hạ Tưởng mới báo cho người nhà biết là sáng mai sẽ trở về, kết quả là sáng hôm sau khi hắn xuất phát từ Thành phố Yến, khi đến đường cao tốc đã bị dọa ngây người, ở cửa khẩu thành phố Đan Thành đã có một đám người đông nghìn nghịt, còn có một cái băng rôn rất to treo trên cao, ở trên viết mấy chữ lớn:

Nhiệt liệt hoan nghênh Chủ tịch tỉnh Hạ về nhà thăm thân!

Hạ Tưởng dở khóc dở cười, đây là làm loạn cái gì đây, hắn chỉ là muốn về nhà đoàn tụ cùng gia đình, không phải là muốn đến chỉ đạo công tác, phía Thành ủy thành phố Đan Thành cũng là quá nhiệt tình rồi!

Không chỉ có người Đan Thành, lòng nhiệt tình hiếu khách chính là đặc trưng của tất cả những người dân ở tỉnh Yến, mà đối với cấp trên thì sự nhiệt tình của người Đan Thành là lớn nhất.

Bộ máy thành ủy thành phố Đan Thành hiện tại không có dòng chính của Hạ Tưởng, nhưng những người thuộc dòng chính của Hạ Tưởng đã từng lần lượt ở Đan Thành đảm nhiệm Thị trưởng và Bí thư Thành ủy trong rất nhiều năm, nhất là Bành Vân Phong đã từng hơn một lần đảm nhiệm Bí thư thành ủy thành phố Đan Thành. Trên cơ bản có thể nói, trong bộ máy thành ủy thành phố Đan Thành hiện tại, tuy rằng nhân vật số một, số hai không phải là dòng chính của Hạ Tưởng, nhưng ngoài nhân vật số 1, số 2 đó, gần như toàn bộ bộ máy đều là thế lực được dòng chính của Hạ Tưởng nuôi dưỡng trong gần chục năm!

Không dừng lại ở đó, Bí thư Thành ủy thành phố đương nhiệm, Vương Đoan Kiệt và Thị trưởng Vũ Ái Chu đều là thân tín của Cao Tấn Chu.

Tin Hạ Tưởng chuẩn bị về nhà sớm đã rơi vào trong tay thành ủy Thành phố Đan Thành, Vương Đoan Kiệt và Vũ Ái Chu hai người bàn bạc, đã quyết định phát động lực lượng ở khắp các nơi, nhất định phải thăm dò được chính xác thông tin ngày Hạ Tưởng về nhà.

Sau đó, chuẩn bị đứng nghênh đón ở đường cao tốc đi vào thành phố. Là niềm kiêu hãnh của Đan Thành, Chủ tịch tỉnh Hạ chính là quan chức cấp cao lớn nhất của thành phố. Hơn nữa, Chủ tịch tỉnh Hạ sẽ vẫn đang ở thế bay lên, nếu có thể thiết lập quan hệ cùng Chủ tịch tỉnh Hạ, nói không chừng chính là chuyện lớn cả đời!

Vương Đoan Kiệt và Vũ Ái Chu mất không ít sức lực, gần như phát động toàn bộ các mối quan hệ rốt cục mới có thể nghe được ngày trở về chính xác của Hạ Tưởng.

Sau khi nghe được tin tức tốt đó, hai người đã dậy từ sớm để chuẩn bị nghi thức nghênh đón cho thật tốt, hơn nữa suốt đêm đặt làm băng rôn, chính là muốn để Chủ tịch tỉnh Hạ cảm nhận được lòng nhiệt tình khi về nhà.

Vương Đoan Kiệt vốn muốn phát động toàn thể thành viên bộ máy Thành ủy Thành phố ra nghênh đón, nhưng Vũ Ái Chu nghe nói Chủ tịch tỉnh Hạ không thích phô trương thanh thế, chỉ sợ là nịnh hót cũng không xong, ngược lại còn mang đến phiền toái cho bản thân. Có ai mà không biết, Chủ tịch tỉnh Hạ về sau tiền đồ như gấm, tuy rằng không phải là Chủ tịch tỉnh Yến, nhưng lực ảnh hưởng của Chủ tịch tỉnh Hạ đối với Tỉnh Yến, chỉ sợ là không hề thua kém Chủ tịch tỉnh tỉnh Yến đương nhiệm. Điều mấu chốt là, Chủ tịch tỉnh Hạ hiện tại bước đầu đã có dấu hiệu trở thành người kế nghiệp, đừng nói là Chủ tịch tỉnh Yến, cho dù là Bí thư tỉnh ủy cũng không thể tỏa sáng được như Chủ tịch tỉnh Hạ.

Từ trước tới giờ trên quan trường vẫn là người nâng người đi lên. Thế đi lên của Hạ Tưởng càng tốt, thì lực hướng tâm lại càng mạnh, có muôn hình muôn vẻ các loại nhân vật trên quan trường vây quanh hắn, lấy đủ loại lý do tiếp cận hắn nhằm lấy được một chút thiện cảm của hắn.

Hạ Tưởng về nhà, dẫn theo Tào Thù Lê và Hạ Đông, bên cạnh đó còn có lái xe và Đường Thiên Vân. Đường Thiên Vân chính là thư ký của Hạ Tưởng, là người duy nhất được đi cùng theo Hạ Tưởng về Đan Thành, chủ yếu cũng là do Hạ Tưởng hiện tại không thể phân thân, cho dù hắn là đi làm việc riêng, cũng vẫn phải có cảnh vệ đi theo, nếu có Đường Thiên Vân hộ tống, cũng xử lý bớt được một số chuyện.

Nhóm người Hạ Tưởng dùng tất cả hai chiếc ô tô, chính là loại xe Audi bình thường, hơn nữa còn sử dụng giấy phép thông thường của thành phố Yến, người ngoài không thể nhận ra được, nhưng vừa vặn vẫn phải tiếp nhận lòng nhiệt tình của Bí thư thành ủy và Thị trưởng thành phố Đan Thành. Điều đó chứng minh trí tuệ của các nhân vật trên quan trường là vô cùng, nhãn lực hơn người.

Nếu đổi lại là một thành phố cấp 3 khác, Hạ Tưởng có thể không để ý tới thịnh tình của đối phương, lên xe đi thẳng, nhưng dù sao Đan Thành cũng là thành phố quê hương hắn, đối với quan chức ở quê mình, hắn vẫn phải nể mặt ba phần. Mặc dù trong lòng rất không vui, nhưng vẫn phải xuống xe nói vài câu khách sáo với Vương Đoan Kiệt và Vũ Ái Chu.

– Đồng chí Đoan Kiệt và Ái Chu, tôi chỉ là về quê thăm người nhà thôi, các anh bày trận thế lớn thế này để làm gì? Là muốn để cho tôi không được thanh tĩnh, không để tôi về đoàn tụ cùng gia đình sao?

Sắc mặt của Hạ Tưởng đã hơi trầm xuống.

Vương Đoan Kiệt và Vũ Ái Chu nhìn nhau, trong lòng nhảy loạn, Chủ tịch tỉnh Hạ trước mặt còn trẻ hơn bọn họ vài tuổi, nhưng khi phát ra uy thế của kẻ bề trên, vẫn có thể khiến cho người khác không tự chủ được mà phải khuất phục dưới quyền uy.

– Chủ tịch tỉnh Hạ, ngài thật vất vả mới về nhà được một chuyến, là quan ở Đan Thành, nếu như tôi và Ái Chu không ra mặt đón tiếp, thật sự là sẽ cảm thấy áy náy trong lòng. Ngài là niềm kiêu hãnh của Đan Thành, xin cho phép tôi và Ái Chu đại diện cho 100 triệu hương thân phụ lão ở Đan Thành, hoan nghênh Chủ tịch tỉnh Hạ về quê thăm người thân!

Đội ngũ nghênh đón cũng không khổng lồ, chỉ có năm, sáu chiếc xe, nhưng bởi vì đang trong giờ cao điểm, cho nên khiến cho một số xe qua đường cũng dừng lại xem. Trong lòng Hạ Tưởng lại càng cảm thấy khó chịu, hắn ghét nhất là công tư lẫn lộn, nhưng hắn lại không muốn tỏ ra lạnh nhạt trước mặt Vương Đoan Kiệt và Vũ Ái Chu, do vậy liền lạnh lùng nói:

– Cảm ơn ý tốt của hai đồng chí Đoan Kiệt và Ái Chu, nếu hai anh đã gặp được tôi rồi, thì mời hai anh hãy quay trở về, tôi sẽ không làm phiền mấy anh nữa.

Nói xong, Hạ Tưởng lên xe đi.

Vương Đoan Kiệt và Vũ Ái Chu ngơ ngác nhìn nhau, biết là đã giẫm phải móng ngựa rồi, không khỏi vừa sợ vừa hối hận. Cả hai cùng nhau bàn bạc nửa ngày, cuối cùng cũng không nghĩ ra cách nào, đành nhất trí quyết định bất kể là Chủ tịch tỉnh Hạ có phải là không đồng ý hay không, dù sao chuyện cũng đã thành ra thế này rồi, thì đành đâm lao phải theo lao, liền vung tay lên xe, dẫn đoàn xe đi thẳng đến khu đô thị Hạ Thiên Thành.

Ở trên xe, Tào Thù Lê còn oán giận Hạ Tưởng:

– Cùng là đồng hương, cũng đừng quá khó khăn với Vương Đoan Kiệt và Vũ Ái Chu, dù sao cũng là lòng tốt của người ta.

– Có lòng tốt chưa chắc sẽ làm chuyện tốt.

Hạ Tưởng hừ một tiếng.

– Trong quan trường, nghênh đón, đưa tiễn nhiều lắm, mỗi một lễ tiết đều khiến cho người ta không được thanh tĩnh, về quê thăm người thân mà cũng phải qua đón, diễn thuyết một bài? Em còn trách anh sao cảm thấy phiền?

– Anh xem anh, ăn phải thuốc nổ à? Nói anh có một câu mà anh nói lại đến ba câu. Được rồi, anh nói cái gì thì là cái đó, em quản không được anh.

Tào Thù Lê lại oán trách.

– Vừa rồi cha thật là uy phong, mắt nhíu lại, khiến hai chú sợ tới mức phải lập tức cúi đầu.

Hạ Đông quan sát kỹ càng.

– Sau này lớn lên con cũng muốn làm quan để khiến cho mọi người đều phải sợ con.

Hạ Tưởng mỉm cười:

– Tất cả đều sợ con thì có cái gì tốt đâu? Hoàng đế thời cổ đại đều xưng là thiên tử, nói rằng ông ta là lớn nhất trong thiên hạ, nhưng kết quả thì sao, kết quả ông ta lại là người cô độc nhất trong thiên hạ, không có lấy một người bạn. Một người sống trên đời, không phải là phải khiến cho tất cả mọi người đều sợ con, mà là phải khiến cho bản thân trở nên có ích trong mắt người khác, khiến cho tất cả mọi người đều phải cần đến con, thì con mới có thể trở thành người hạnh phúc nhất trên thế giới.

– Con hiểu rồi.

Cũng không biết là Hạ Đông có hiểu được thật không, nhưng cũng gật đầu, tỏ vẻ đăm chiêu nói:

– Sau này lớn lên con không muốn làm quan nữa, con muốn trở thành một người có ích, muốn cho tất cả mọi người đều hiểu được đạo lý của con, đều phải nghe con nói.

Tào Thù Lê tò mò hỏi:

– Vậy con muốn làm cái gì?

– Con cũng chưa biết được, dù sao cũng chính là một người có thể ảnh hưởng tới tư tưởng và cách nghĩ của những người khác.

Hạ Đông đã hoàn thành giấc mộng văn chương trước đây của Hạ Tưởng, anh ta cũng hoàn thành giấc mộng của rất nhiều văn nhân Trung Quốc. Nhiều năm sau đó, Hạ Đông bay đi Thụy Điển, tiếp nhận giải văn học bậc nhất ở Stockholm, và phát biểu rằng sẽ tiếp tục giảng thuyết về lịch sử và văn học Trung Quốc.

Lúc này Hạ Tưởng cũng không nghĩ nhiều đến giấc mộng của một đứa trẻ con như Hạ Đông. Hắn đưa tầm mắt ra phía ngoài xe, đã nhìn thấy cha mẹ đứng chờ ở cổng khu đô thị.

Cha đã già rồi, tóc đã hoa râm, nhưng vẫn đứng thẳng như trước. Mẹ cũng đã già, trên mặt đã có nếp nhăn, ăn mặc gọn gàng, sạch sẽ, tuy có hơi mộc mạc nhưng vẫn rất phù hợp.

Đã bao năm trôi qua, từ khi Hạ Tưởng ở tỉnh lị danh tiếng không đáng một xu, bắt đầu sự nghiệp, đến khi Hạ Tưởng đảm nhiệm Chủ tịch quận, rồi Thị trưởng, thậm chí là Chủ tịch tỉnh, vợ chồng Hạ Thiên Thành vẫn nhất định ở tại khu đô thị mới thiết lập, không có chuyển đến chỗ xa hoa hơn, cũng không có ô tô, chỉ có một chiếc xe điện. Hơn nữa đồ đạc và trang thiết bị trong nhà thì cũng vẫn giống như mười mấy năm trước, vẫn giản dị giống như năm đó, chưa bao giờ vì cậy có đứa con ngồi ở vị trí cao mà quên hết tất cả.

Quần áo mặc trên người Hạ Thiên Thành, đều là quần áo cũ của Hạ Tưởng và Hạ An. Ông chưa bao giờ mặc quần áo mới, cho dù là Hạ Tưởng có mua về biếu ông, ông cũng không mặc, nói là mặc quần áo mới cảm thấy không được tự nhiên. Trang phục của Trương Lan, đều là đồ do Tào Thù Lê mua về, cô mua cho bà cái gì, thì bà mặc cái đó.

Hai cụ dành cả đời nuôi dạy hai đứa con trai, đứa thứ nhất bây giờ đã làm đến Chủ tịch tỉnh, đứa thứ hai hiện tại cũng đang giữ chức Thị trưởng, nhưng nếu không nói ra, thì sẽ không có ai tin hai người ăn mặc giản dị, bình dân Hạ Thiên Thành và Trương Lan lại chính là cha mẹ của người hiện tại trong nước chạm tay có thể bỏng Hạ Tưởng, Chủ tịch tỉnh Hạ!

Cũng bởi vì Hạ Thiên Thành giản dị không đổi mới có thể khiến cho Hạ Tưởng trong khi từng bước bước lên cao, vẫn có thể thủy chung duy trì sự thanh tĩnh, cũng không bị đủ loại họ hàng xa gần làm phiền với vô số loại yêu cầu vô lý, giữ nguyên vẹn được một trái tim công chính liêm minh, bước đi trên con đường làm quan.

Cha mẹ từ trước đến giờ vẫn luôn giữ cho bản thân giản dị, khiêm tốn khiến cho Hạ Tưởng cảm thấy vô cùng kính phục.

Vừa xuống xe, Hạ Đông đã nhào vào lòng Trương Lan, ngọt ngào gọi một tiếng “bà nội”, khiến cho Trương Lan nghe xong như mở cờ trong bụng, tươi cười hết mức.

Hạ Tưởng xuống xe, cùng Tào Thù Lê đi đến trước mặt Hạ Thiên Thành, nhẹ nhàng nói một câu:

– Cha, con đã trở về.

– Lão đại đã trở về…

Tiếng của Hạ Thiên Thành cũng rất nhẹ, ông vươn tay vỗ vai Hạ Tưởng.

– Trở về là tốt rồi. Đừng vội. Về nhà rồi tính sau.

Bất kể Hạ Tưởng có là Thị trưởng hay là Chủ tịch tỉnh, bất kể là hắn mới chỉ là một cậu thanh niên 20 tuổi hay là một người đàn ông trung niên 36 tuổi, ở trong mắt Hạ Thiên Thành, hắn mãi mãi chỉ là đứa con trai lớn của nhà họ Hạ, là Lão đại trong mắt cha mẹ.

Một câu Lão đại đã khiến cho tâm tình của Hạ Tưởng bình thản hơn rất nhiều. Cảm nhận được tình yêu thương sâu đậm của cha, trong lòng im lặng, tình cha như núi quả nhiên không phải là giả, tình thương của cha không giống như của mẹ, không càm ràm mà trầm ổn như núi lớn, khiến cho người ta cảm thấy mạnh mẽ và tin tưởng.

Hạ Thiên Thành là người từng trải nhiều năm, mặc dù không phải là người trong quan trường, nhưng lại hơn hẳn người trong quan trường, liếc mắt một cái đã nhìn thấy mấy chiếc xe chuyên dụng số 1, số 2 của Thành ủy đi theo xa xa ở phía sau, như đã đoán ra được điều gì, thản nhiên nói:

– Chuyện trong quan trường, vốn chính là có qua có lại, ý tốt của người khác, mặc kệ có phải là thật lòng hay không, thì con cũng không thể cự tuyệt bỏ mặc người khác ở ngoài ngàn dặm.

Một câu đã thức tỉnh Hạ Tưởng, Hạ Tưởng vui mừng mỉm cười, hướng phía xa vẫy tay…

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137
Phần 138
Phần 139
Phần 140
Phần 141
Phần 142
Phần 143
Phần 144
Phần 145
Phần 146
Phần 147
Phần 148
Phần 149
Phần 150
Phần 151
Phần 152
Phần 153
Phần 154
Phần 155
Thông tin truyện
Tên truyện Quan Trường - Quyển 21
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện nonSEX
Phân loại Truyện chưa được phân loại
Ngày cập nhật 12/02/2018 12:36 (GMT+7)

Một số truyện liên quan

Giang Nam – Quyển 16
0 Hắn đi thật lâu, thấy tình hình đều là như vậy, tựa hồ gặp được vô số mình, nhìn thấy vô số người bình thường cùng sinh mệnh như hắn ở trong hạo kiếp giãy dụa cầu sinh, loại tình hình này, cùng mình khi còn nhỏ chạy trốn ra Trung Thổ phế tích có gì khác nhau? Gặp chúng sinh, trước thấy chính mình. Tỷ tỷ cũng từng nói qua mở ra thần nhãn gặp chúng sinh, nhìn thấy chính mình là một thành viên bên trong chúng sinh, khi đó ta sẽ lĩnh hội Thiên Nhân Hợp Nhất, tâm tình vĩnh viễn không lùi, khám phá mê chướng trong lòng, phủi nhẹ sương mù...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Giang Nam
Dương Thần – Quyển 2
0 Cái lầu nhỏ của nhà Mạc Thiện Ny được làm từ gỗ, chia làm 2 tầng, trên tường chi chít cây thường xuân, xanh mượt một mảng. Bên ngoài là 1 cái vườn nhỏ, bày lồng gà, quây một góc để trồng hành tây. Vừa bước vào đến cửa, bỏ hành lý xuống đất, Mã Quế Phương liền chào đón Dương Thần: Con rể Dương, toàn thân con đều ướt rồi, nên lau khô trước, rồi thay quần áo sạch sẽ đi. Tối nay, 2 con ngủ trên lầu 2, căn phòng phía đông kia! Mẹ! Mạc Thiện Ny vội kêu: Con ngủ với mẹ cơ. Dù sao thì giữa 2 người vẫn chưa nảy...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Dương Thần
Quan Trường – Quyển 12
7 Hạ Tưởng dưỡng thương thật hay là có mục đích riêng thì Chương Quốc Vĩ cũng không còn lòng dạ nào mà tính toán. Trong khi hắn rời khỏi, Tần Đường có chuyện gì phát sinh, trong lòng hắn đều biết rõ. Hạ Tưởng đại nạn chẳng những không chết, còn đá một cước đá chết tên ương ngạnh Hải Quân, còn Ngưu Lâm Quảng cuối cùng bị đánh cho thất bại thảm hại, hơn nữa nghe nói là bị chết cháy thành ngọn đuốc sống, coi như là là hoả thiêu sống, cách nói ác hơn chính là tan thành tro bụi. Sau một cơn mưa to tuy rằng khắp cả Tần Đường bừa bãi, nhưng không...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Quan Trường

Danh sách truyện sex được đọc nhiều nhất

TOP truyện sex ngắn hay nhất!

TOP tác giả tài năng