Quan Trường - Quyển 21

Phần 147

Năm tháng trôi qua, rất nhiều người xa lìa, rất nhiều người lại gần, cuộc đời chính là một buổi yến tiệc ly hợp không ngừng, có bắt đầu ắt phải có kết thúc, dù là hài kịch hay bi kịch nhưng kết thúc thì luôn luôn phải có.

Hạ Tưởng đảm nhiệm Ủy viên thường vụ Bộ chính trị được ba năm thì ông cụ Khâu từ giã cõi đời.

Năm thứ năm, ông cụ Mai trút hơi thở cuối cùng.

Khi nhiệm kì thứ hai Ủy viên thường vụ bộ chính trị của Hạ Tưởng vừa mới bắt đầu, khi tên của hắn từ vị trí cuối cùng đã nhảy lên vị trí thứ 5 thì hắn đã là Ủy viên thường vụ Bộ chính trị trung ương Đảng cộng sản Trung Hoa, trưởng ban thư ký trung ương Đảng cộng sản Trung Hoa, Phó chủ tịch nước cộng hòa nhân dân Trung Hoa, Hiệu trưởng trường trung ương Đảng, Phó chủ tịch hội viên Ủy ban quân sự trung ương Đảng cộng sản Trung Hoa, Phó chủ tịch hội viên Ủy ban quân sự trung ương nước cộng hòa nhân dân Trung Hoa, nghĩa là hoàn toàn nắm chắc vị trí người kế nhiệm, cho dù lúc này Ngô Tài Dương đã từ chức nhưng từ lâu Hạ Tưởng đã từ một cánh rừng rậm trở thành một ngọn núi cao sừng sững, cho dù không có Ngô Tài Dương che chở thì vị trí vững chắc đó của hắn không ai có thể lay chuyển được.

Một điều kiện khác có lợi cho Hạ Tưởng đó là, sau khi Ngô Tài Dương nghỉ hưu Mai Thái Bình sẽ thế chỗ, thú vị còn ở chỗ, Phó Tiên Phong cũng vào bộ, Hạ Tưởng trên có Cổ Thu Thật, ngang hàng có Mai Thái Bình dưới có Phó Tiên Phong, địa vị vững như bàn thạch.

Như thế thì ông cụ Ngô có thể ngậm cười nơi chín suối được rồi.

Ông cụ Ngô đã cố gắng nắm chặt tay Hạ Tưởng trong hơi thở cuối cùng, nét mặt không bi thương mà là mãn nguyện:

– Hạ Tưởng, ông sắp đi rồi, người già mà, sẽ có một ngày thế này, nếu như cứ mãi luyến tiếc không chịu ra đi, cũng là một gánh nặng. Cháu có ngày hôm nay, ông rất mừng, rất mãn nguyện, chỉ tiếc là vẫn không thể thấy được ngày cháu leo lên đến đỉnh…

Lúc ông cụ Khâu lìa trần Hạ Tưởng không khóc, lúc ông cụ Mai mất hắn cũng gắng nén những giọt nước mắt, nhưng ông cụ Ngô rất mực yêu thương xem hắn như người thân sắp xa rời nhân gian, giờ đây dù hắn có là một trong những lãnh đạo cấp quốc gia cũng không thể kìm chế nổi cảm xúc trong lòng, nước mắt cứ thế mà trào ra.

– Ông…

Sống chết ở phía trước thì lời nào cũng chỉ là một khoảng trắng.

– Khóc cái gì? Ta sống thế được rồi, như dân gian nói, giờ có chết cũng là hỉ tang rồi, chỉ tiếc một điều ta đi trước Lão Cổ một bước, ông ta có thể sống hơn ta…

Bỗng nhiên lúc đó tinh thần ông cụ dường như tốt lên rất nhiều thần thái trong ánh mắt lóe lên khác thường nhưng sức lực trong tay hắn dần dần biến mất, Hạ Tưởng lòng đau như cắt, ánh sáng sinh mệnh cuối cùng của ông cụ bùng cháy vượt xa bình thường, là hồi quang phản chiếu

– Cả đời ông có một việc luôn canh cánh trong lòng là năm cháu ở thành phố Yến, trong lúc giận dữ ông đã ra tay với cháu. Bao nhiêu năm qua ông luôn tránh vấn đề này, thực ra là ông đang trốn tránh. Việc này luôn là tâm bệnh của ông, bây giờ ông sắp chết, Hạ Tưởng, cháu đừng ngại, ông phải tự mình nói với cháu một câu xin lỗi, đúng là những việc trước đây ông đã sai, ông không nên xuống tay mạnh như thế với người tuổi còn trẻ như cháu…

– Ông, ông đừng nói thế!

Hạ Tưởng khóc không thành tiếng, hắn luôn khắc cốt ghi tâm sự việc năm đó ông cụ đã đối với hắn, chưa bao giờ quên nhưng vì ông cụ chẳng bao giờ nhắc đến, còn là lòng tự trọng của người già choán hết, hơn nữa tình yêu mến quan tâm bao lâu nay của ông đối với hắn đã sớm bù đắp được nỗi đau năm đó rồi.

Hắn làm sao mà không hiểu nỗi lòng ông? Người kiên cường, tự trọng lại không bao giờ nhận thua như ông ngoài tính cố chấp ra thì ông là người đáng kính, luôn che chở cho hắn nên trước nay hắn chưa bao giờ hận ông.

Tình yêu mà ông dành cho hắn thậm chí còn hơn cả dành cho cháu đích tôn họ Ngô, hắn sao có thể hận người năm xưa vì bảo vệ cháu gái mà nổi giận lôi đình cơ chứ?

– Không nói thì không còn cơ hội để nói nữa rồi.

Ông không để ý đến sự phản đối của Hạ Tưởng mà tiếp tục trăn trối:

– Hạ Tưởng, bao nhiêu năm nay ông yêu mến cháu, cháu không hề làm ông thất vọng nên có nhắm mắt xuôi tay cũng an lòng rồi, cháu là một đứa cháu ngoan, ông luôn luôn coi cháu như máu mủ ruột già.

Hạ Tưởng đau lòng tới mức không thể nói lên lời, gần như đứng không vững nữa, hắn cứ nghĩ mình rất kiên cường, thế mà khi đối mặt với sinh tử của ông cụ Ngô, hắn vẫn yếu đuối đến nỗi chẳng có chút sức lực nào.

– Cháu, có thể gọi ông một tiếng ông không?

– Ông!

Hạ Tưởng khóc rống lên.

Ông cụ Ngô từ từ nhắm mắt tươi cười, vĩnh viễn khép đôi mắt đã từng chinh phục biết bao người!

Sự ra đi của một cụ già đã làm một nửa Bắc Kinh chìm trong bi thương.

Sự ra đi của ông cụ Ngô là đòn chí mạng với Lão Cổ, Lão Cổ đã tuổi già sức yếu, đã nếm trải đủ mùi vị cuộc đời nên đối với cái chết ngay trước mắt rất bình tĩnh. Chỉ là vì sự ra đi lần lượt của vài ông bạn già làm ông cảm thấy cô đơn giống như không còn những người bạn đó mình ông có sống cũng chẳng còn nghĩa lý gì.

Bây giờ người cao tuổi nhất chỉ còn có Lão Cổ nên toàn bộ lòng hiếu thuận của Hạ Tưởng đều dành cho ông, còn đón cả bố mẹ từ Đan Thành đến sống cùng Lão Cổ.

Hạ Tưởng không biết mặt ông nội ngay từ bé mà bà nội cũng mất sớm nên sự hiếu thuận của hắn đối với người già cũng có thể là do thiếu hụt tình yêu của ông bà ngay từ thuở ấu thơ.

Cũng có thể là do đồng cảnh ngộ vì Hạ Thiên Thành sớm mồ côi cha nên chăm sóc Lão Cổ hết sức chu đáo. Nhờ có Hạ Thiên Thành và Trương Lan chăm sóc mà tinh thần của Lão Cổ khá lên rất nhiều, vì tình yêu thương mà ông dành cho Hạ Tưởng mà ông xem Hạ Thiên Thành và Trương Lan như người một nhà.

Chỉ mong có cha mẹ làm bạn có thể bù đắp ít nhiều nỗi đau mất con trai của ông. Hạ Tưởng vừa lo việc nước mà vẫn suy nghĩ vô cùng thấu đáo cho những người già bên cạnh.

Mấy năm sau, Hạ Tưởng là lãnh đạo tối cao!

Năm đầu tiên sau khi Hạ Tưởng nắm quyền, cục diện thế giới hoàn toàn thay đổi, bước vào một thời kỳ hoàn toàn mới.

Như ánh hừng đông nơi chân trời, mang tia nắng ấm áp lan tỏa khắp không gian, một ngày mới đã đến mở ra một thời đại huy hoàng – thời đại Hạ Tưởng.

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137
Phần 138
Phần 139
Phần 140
Phần 141
Phần 142
Phần 143
Phần 144
Phần 145
Phần 146
Phần 147
Phần 148
Phần 149
Phần 150
Phần 151
Phần 152
Phần 153
Phần 154
Phần 155
Thông tin truyện
Tên truyện Quan Trường - Quyển 21
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện nonSEX
Phân loại Truyện chưa được phân loại
Ngày cập nhật 12/02/2018 12:36 (GMT+7)

Một số truyện liên quan

Miêu Nghị – Quyển 27
0 Đối diện với sự tình bất kỳ, người không biết rõ thực hư vĩnh viễn là đại đa số, mà kẻ biết thực hự trong đám người mắt lạnh bàng quan nghe được lời này lại ngấm ngầm lắc đầu, kẻ nào lòng dạ biết rõ đều rõ ràng, đây là người sớm đã rơi vào trong tay Tín Nghĩa các, giờ tặng không cho Ngưu Hữu Đức lập công, nếu không có Tín Nghĩa các gì kia. Đừng nói người Khấu Thiên vương phái tới, cho dù Khấu Thiên Vương tự thân tơi cũng khó mà bắt được. Miêu Nghị kéo tội nhân vừa bắt được ra dạo phố, chuyện uy phong như vậy Từ Đường Nhiên...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Miêu Nghị
[Truyện Tết] Ma thổi đèn – Quyển 2
Phần 35 Mặc dù giáo sư Tôn hiểu biết không nhiều về Mộc Trần châu hay còn gọi là Mật Phượng hoàng, nhưng suy cho cùng ông cũng nắm trong tay khá nhiều thông tin mật thời cổ đại, hơn nữa lại nghiên cứu sâu sắc nhiều hồ sơ lịch sử, giáo sư Tôn cho rằng, hoàn toàn có sự tồn tại của Mộc trần châu kể trên, vật tế lễ này mang một ý nghĩa vô cùng to lớn đối với những vị quân vương thời cổ đại, nó tượng trưng cho quyền lực và sự hưng thịnh, hơn nữa mối quan hệ giữa bối cảnh văn hóa và yếu tố địa lý khác nhau khiến cho sự lý...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Ma thổi đèn
Lăng Tiếu – Quyển 14
0 Cuối cùng hình thành đại thế các thần thú tộc phân chia mặt đất, thời đại kia xưng là thời đại hồng hoang, về sau nhân loại cùng nhiều dị thú xuất hiện, hình thành cục diện hỗn loạn, khi đó được xưng là thời đại viễn cổ. Trải qua thời đại này, Long tộc nhận lấy chư tộc khiêu khích cùng diệt sát, làm chân long nhất tộc kề bên cảnh tượng tuyệt chủng. Tuy họ là chủng tộc cường đại nhất, nhưng ông trời cũng ban nhược điểm lớn nhất, chính là năng lực sinh sản kém hơn những chủng tộc khác vô số lần. Đây cũng là nguyên nhân sau những cuộc đại chiến, bọn...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Lăng Tiếu

Danh sách truyện sex được đọc nhiều nhất

TOP truyện sex ngắn hay nhất!

TOP tác giả tài năng