Ô tô từ Đan Thành đi thẳng về hướng đông, thẳng đến huyện Khổng.
Quan Đắc quay đầu nhìn Cổ Phong ngồi phía sau, hai mắt đang híp lại, cười cười:
– Cổ tổng, huyện Khổng chỉ là một huyện nhỏ bình thường, có nhân vật quan trọng nào đáng để ông đi thăm?
Huyện Khổng cách Đan Thành 80km về phía đông, là một huyện nằm phía đông nhất của Đan Thành. Diện tích nhỏ, dân số cũng ít, lại vì là nơi giao nhau của hai tỉnh, không có cơ sở công nghiệp gì, là một huyện nhỏ gần như bị người ta quên lãnh mất.
– Huyện Khổng là một huyện nhỏ bình thường, nhưng huyện Khổng lại có núi Bình Khâu, trên núi Bình Khâu có một đầm nước, gọi là đầm Bình Khâu…
Cổ Phong mở mắt, nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ. Thật ra bên ngoài ngoài đồng ruộng và cây cối ra, không còn phong cảnh gì đáng nhìn.
Khu vực bình nguyên rộng lớn, thuộc vùng ôn đới, khí hậu thích hợp, sản vật phong phú, lấy nông nghiệp làm nghề chính, không bị ô nhiễm bởi ngành công nghiệp. Tính cách dân chúng ở khu vực bình nguyên cũng khá ôn hòa, an cư lạc nghiệp, nói là vui vẻ đầy đủ là tán thưởng, nói là không có chí tiến thủ chính là hạ thấp. Trong lòng Cổ Phong âm thầm cảm thán, khu vực bình nguyên giống như bà nội đã nói, mấy chục năm rồi, không có gì thay đổi. Cũng không biết huyện Khổng có gì để thu hút được cụ già, khiến cụ già thà rằng mai danh ẩn tích ở đây, cũng không chịu quay về Bắc Kinh hưởng phúc.
Tính toán một chút, cụ già cũng đã trên trăm tuổi rồi, còn khỏe mạnh như vậy, khí sắc còn tốt đến thế? Cổ Phong đột nhiên lại cảm thấy hứng thú hơn đối với cụ già.
– Tôi cũng đã từng nghe nói đến núi Bình Khâu, nhưng một ngọn núi nhỏ không cao lắm, cũng không có gì đặc biệt…
Cổ Phong khoát tay:
– Quan Đắc, có lẽ cậu chưa từng đọc 《Sơn Hải kinh》rồi, những ngọn núi và sông lớn được ghi lại trong 《Sơn Hải kinh》, có rất nhiều nơi đến bây giờ đã không còn đúng nữa. Nhưng núi Bình Khâu chính là một trong những số ít ngọn núi được 《Sơn Hải kinh》ghi lại , vẫn còn tồn tại cho đến bây giờ. Đúng, núi Bình Khâu là một ngọn núi nhỏ, nhưng một ngọn núi nhỏ như vậy lại được 《Sơn Hải kinh》ghi lại, có phải có điểm gì đó đặc biệt hay không? Vì vậy đừng xem thường những huyện nhỏ núi nhỏ nơi nhỏ, thường thường những nơi nhỏ bé như vậy sau nhiều năm im lặng, số mệnh trăm năm sẽ hội tụ trên một người, sẽ xuất hiện một người thật giỏi.
– Rốt cuộc cụ già là người như thế nào?
Quan Đắc cẩn thận hỏi một câu, suốt đường đi, Cổ Phong cứ không muốn nói đến tên tuổi và gốc gác của cụ già, chỉ nói bà nội giải thích mãi, phải tìm được tung tích của cụ già.
– Cụ già đó là người thế nào cũng không quan trọng, quan trọng là, liệu cụ có còn sống hay không. Cho dù vẫn còn sống, liệu có còn ở huyện Khổng hay không còn rất khó nói. Tính tuổi tác, nếu cụ già vẫn còn sống, cũng đã hơn một trăm tuổi rồi.
– Ồ?
Quan Đắc kinh ngạc,
– Lúc ở Huệ Kim, không phải ông nói cụ già mới hơn năm mươi tuổi sao?
– Tôi chính là cố ý nói như vậy, để tránh gây sự chú ý, không muốn những người dưới đến làm phiền sự thanh tĩnh của cụ.
– Là tin tức từ đâu nói cụ già ở huyện Khổng?
– Là một người hiện đang là Thủ trưởng Trung ương đột nhiên nhớ đến cụ, nhớ đến những chuyện của năm đó, khóc không thành tiếng, ăn cũng không ngon, liền kinh động đến bà nội. Bà nội thăm dò khắp nơi, mơ hồ có được tin tức cụ già từng xuất hiện ở huyện Khổng, liền bảo tôi đi, nói là nhất định phải tìm được cụ. Sống phải thấy người, chết phải thấy thi thể.
Cổ Phong lắc đầu thở dài,
– Tình cảm của những người già, không phải là điều chúng ta có thể cảm nhận được. Nhưng mặc dù tôi không hiểu được tình cảm của những người già, nhưng tôi rất tôn trọng với cụ. Lúc còn nhỏ, thường nghe bà nội nhắc đến chuyện của cụ, khiến cho người ta chú ý. Cụ già chính là thần tiên trong truyền thuyết, còn giàu sắc thái truyền kỳ hơn người năm đó được gọi là – Tổng bí thư Hạ.
Quan Đắc kinh ngạc, quan hệ giữa Tổng bí thư Hạ và Cổ Phong, có không ít tin đồn. Cách nói có liên quan đến việc Cổ Phong chính là người kế tục của Tổng bí thư Hạ, y cũng đã từng nghe nói, nhưng không dám tin. Nhưng sự kính trọng của Cổ Phong đối với Tổng bí thư Hạ thì không bao giờ dứt, từ trước đến nay không hề cho người khác có ý khinh miệt Tổng bí thư Hạ. Thật ra ngay cả y cũng rất kính trọng Tổng bí thư Hạ, không chỉ có y, rất nhiều người đều kính trọng Tổng bí thư Hạ.
Lần đầu tiên nghe Cổ Phong khen ngợi một người ngang bằng với Tổng bí thư Hạ, Quan Đắc rất kinh ngạc, lại càng hiếu kỳ đối với cụ già trong truyền thuyết.
Bây giờ Tổng bí thư Hạ đã về hưu, nghỉ ngơi tuổi già, sớm đã không màng đến thế sự nữa, ai muốn gặp mặt hắn, còn khó hơn lên trời. Sau khi về hưu, Tổng bí thư Hạ liền trốn trong nhà, rất ít khi xuất hiện, ngay cả những người đã được hắn đề bạt khi còn đương nhiệm giờ muốn gặp mặt cảm ơn một câu, cũng không được.
Không ai biết rốt cuộc Tổng bí thư Hạ đang làm gì? Truyền thuyết bên ngoài rất nhiều, có người nói Tổng bí thư ở nhà viết sách, có người nói Tổng bí thư Hạ một lòng hướng Phật, cũng có người nói Tổng bí thư Hạ đang nghiên cứu lịch sử. Quan Đắc không dám suy đoán lung tung, nhân cơ hội một mình cùng Cổ Phong, lại thấy tâm tình Cổ Phong cũng không tệ, hứng thú nói chuyện rất cao, liền đánh bạo hỏi một câu:
– Tổng bí thư Hạ bây giờ đang nghiên cứu Phật học sao?
– Phật học?
Cổ Phong nhất thời kinh ngạc, ngẩn người một lúc rồi cười,
– Tổng bí thư Hạ từ trước đến nay chưa từng ngừng nghiên cứu Phật học, không chỉ là nghiên cứu, mà còn rất tin. Trong số những cán bộ cấp cao, những người tin Phật cũng không phải số ít, chẳng qua là không tuyên bố ra bên ngoài mà thôi. Biết Tổng bí thư Hạ vì sao vẫn luôn coi trọng thành phố Yến không? Cũng không phải vì ông khởi đầu ở thành phố Yến, mà do ở huyện Thường Sơn nằm phía bắc thành phố Yến có ngôi chùa nổi tiếng, lão hòa thượng trụ trì nơi đó từng là một quy y sư cấp cao của Tổng bí thư Hạ trong mấy nhiệm kỳ trước. Trong chùa có rất nhiều cao tăng đại đức, người xuất gia phần đông là những sinh viên xuất sắc từ Đại học Bắc Kinh, đại học Thanh Hoa. Bởi vì thành phố Yến nằm giữa hai ngôi chùa nổi tiếng, nên rất bình an, dân chúng an cư lạc nghiệp.
– Tổng bí thư Hạ tin Phật nhiều năm, trước đây khi còn đương chức thì không loan truyền, bây giờ về hưu rồi, bên ngoài biết cũng không sao. Nhớ khi tôi còn nhỏ Tổng bí thư Hạ đã từng nói với tôi, cuộc đời con người phải có một chút tín ngưỡng mới được, cuộc đời không có tín ngưỡng chính là cuộc đời đáng thương. Nếu một dân tộc không có tín ngưỡng, chỉ theo đuổi tiền bạc, vật chất và hưởng thụ, nhất định sẽ sụp đổ. Vô số sự kiện lịch sử đã chứng minh điều này, vì vậy nhìn từ điểm này, tôi hy vọng dùng một trăm năm để tu bổ những rạn nứt từ những năm 54 cho đến thời kỳ cải cách văn hóa đã mang lại cho văn hóa truyền thống Trung Quốc. Nhìn chung mấy ngàn năm lịch sử Trung Quốc, phàm là thời kỳ Phật học phát triển mạnh mẽ, chính là thời kỳ hưng thịnh.
– Nói như vậy, hiện nay Tổng bí thư Hạ đã một lòng hướng Phật rồi?
Quan Đắc nghe có vẻ hứng thú, từ việc Tổng bí thư Hạ tin Phật đến nguy cơ tín ngưỡng, lại đến việc Cổ Phong đích thân đi tìm kỳ nhân lưu lạc trong nhân gian, bên trong đó, nhất định có những điều liên quan.
– Thời kỳ đầu dựng nước, có người đã cho lãnh tụ dựng nước mấy con số, lãnh tụ nửa tin nửa ngờ. Nhưng tính cách không kiêng kỵ gì của ông đã khến ông không quan tâm đến tất cả, đợi đến khi lâm chung bỗng nhiên hồi tưởng lại cuộc đời, bỗng nhiên phát hiện, mấy con số đó, rõ ràng trước mắt, mới biết chủ nghĩ phong kiến thối nát mà cả đời ông phê phán, có rất nhiều thứ chính là tinh hoa. Thế gian những người không gặp sai lầm chỉ có thánh nhân, chứ không phải vĩ nhân. Bất cứ vĩ nhân nào cũng có những điều vĩ đại, nhưng cũng có những nhược điểm mà mình không thể khống chế được. Mười năm đại họa, đã bóp chết bao nhiêu anh tài, hủy diệt bao nhiêu tài sản văn hóa dân tộc, cũng đã thay đổi vận mệnh của bao nhiêu người tài giỏi.
Trong lòng Quan Đắc cảm thấy căng thẳng, ý nghĩ trong lòng lại càng rõ ràng, Cổ Phong đến huyện Khổng tìm cụ già, phần lớn là người tài giỏi!
– Trước khi dựng nước, trong vấn đề định đô, lãnh tụ dựng nước đã hỏi ý kiến rất nhiều chuyên gia. Trong số các chuyên gia, có chuyên gia lịch sử, cũng có chuyên gia xây dựng. Chuyên gia xây dựng ở đây, thật ra chính là chuyên gia nửa phong thủy. Thời cổ đại, xây dựng và phong thủy không tách biệt. Cuối cùng quyết định định đô ở Bắc Kinh, phần lớn là do nghe một ông cụ nói vương khí ở Bắc Kinh rất thịnh, đồng thời cũng hấp thụ giáo huấn kinh nghiệm của vương triều Tưởng. Cổ nhân nói, Kim Lăng vương khí ảm đạm, Tưởng gia lại hoàn toàn không tin, cứ muốn địh đô ở Nam Kinh, cuối cùng thảm bại.
Quan Đắc liên tục gật đầu, tuy bây giờ nói chuyện thất bại của nhà họ Tưởng có liên quan đến việc không thú vị của Gia Cát sau này, nhưng lịch sử đã để lại những kinh nghiệm giáo huấn để người sau phải đọc rồi hấp thu, nếu không, lịch sử ghi chép lại để làm gì?
– Thật ra khi mới dựng nước, về cơ bản đứng sau mỗi vị thủ trưởng đều có một vị tham mưu cấp cao, một vị tham mưu chưa từng được tài liệu chính phủ ghi lại nhưng lại tồn tại có thật. Trong đó có một vị tham mưu họ Dung ở thời kỳ dựng nước, trong một lần họp bàn đã nhắc tới vận làm quan, nói rằng người có thời vận, trời có thiên vận, quan có quan vận, được mọi người nhất trí đồng tình. Vận khí mà nói, tuy nhìn dường như rất mơ hồ, hoặc bị quy kết là mê tín phong kiến, nhưng lại tồn tại thật, đồng thời ảnh hưởng đến tiền đồ của mỗi cá nhân. Vận khí mà đến, bất cứ chuyện gì cũng sẽ thuận lợi. Ngược lại, không có vận khí thì không thuận lợi. Chỉ cần là những người đã thực sự đọc lịch sử thì đều biết, trong mỗi chiến dịch quan trọng, đều có những chuyển biến nằm ngoài dự đoán của mọi người, bên thắng lợi dường như có thần trợ giúp vậy, đó chính là thời vận. Khi Chu Lệ cướp thiên hạ của triều Minh, có mấy lần thoát chết không thể tin nổi. Khi triều Minh bị diệt, hơn một trăm ngàn binh sĩ trong Kinh thành trong một đêm bị bệnh truyền nhiễm, mất đi sức chiến đấu…
Cổ Phong vừa nhắc đến lịch sử là nói mãi không ngừng, y tên là Cổ Phong, lời nói cử chỉ quả thật có phong cách của cổ nhân, cũng chính là một trong những nguyên nhân khiến Quan Đắc ngưỡng mộ.
– Tham mưu Dung đã nhắc tới quan vận, các vị có mặt liền nhắc đến quan vận của thủ trưởng mình. Cuối cùng tham mưu Dung uống say, nói ra một câu khiến tất cả những người ngồi đó cùng kinh ngạc … Các vị, nhanh chóng thu dọn về quê làm ruộng đi, đi sớm, thì còn mạng sống, đi muộn, chết cũng không biết vì sao mình chết. Quan vận của các thủ trưởng của các vị đang ngồi đây, đều chấm dứt rồi.
– Kết quả đương nhiên không ai tim, cho rằng lời ông ta nói là lời nói lúc say, thủ trưởng của họ, đều đang như mặt trời giữa ban ngày, hơn nữa còn là những người có công lớn trong thời kỳ dựng nước, quan vận sao có thể chấm dứt được? Hoàn toàn là chuyện không thể được! Kết quả không lâu sau, tham mưu Dung không từ mà biệt, rời khỏi Bắc Kinh, từ đó không rõ tung tích. Người khác còn đang cười nhạo tham mưu Dung thần hồn nát thần tính, tự mình dọa mình. Ai ngờ tham mưu Dung đi chưa lâu, một đại họa quét qua toàn bộ Thần Châu đã bắt đầu… Người đời chỉ nhìn thấy những vết nứt trên bề mặt mà mười năm đại họa gây ra, mà không biết phía sau nó, có bao nhiêu cán bộ tham mưu sau lưng thủ trưởng chết oan uổng, từ đó, vạn mã hý vang, nhân tài điêu linh.
Tham mưu Dung? Quan Đắc hiểu rồi, Cổ Phong lần này đến huyện Khổng, là vì tham mưu Dung…
– Ồ, đến huyện Khổng rồi.
Ánh mắt Cổ Phong xuyên qua khe cửa kính, bên ngoài là một thị trấn bình thường không có gì đặc sắc, nếu không phải bên đường có tấm biển ‘huyện Khổng chào đón bạn’, thì nói là huyện gì đó khác cũng được.
Trên mặt Cổ Phong lộ ra nụ cười đầy thâm ý:
– Tôi dự cảm hành trình ở huyện Khổng của chúng ta không thuận lợi, hơn nữa, nói không chừng có có rất nhiều chuyện cũ xảy ra.
Cổ Phong nói đúng, hành trình đi huyện Khổng quả thật có rất nhiều chuyện cũ xảy ra, hơn nữa, còn là một chuyện cũ ly kỳ và dài dòng…
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường - Quyển 21 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Ngày cập nhật | 12/02/2018 12:36 (GMT+7) |