Xe dừng ở đầu huyện Khổng. Cổ Phong và Quan Đắc xuống xe, đứng ở đầu lối vào huyện Khổng. Toàn bộ cảnh vật của huyện Khổng đều hiện ra trước mắt họ.
Đang là mùa thu, người đi lại trên đường phố huyện Khổng đều vội vàng. Họ đều có việc của mình, không ai chú ý tới những người khách từ xa tới như Cổ Phong và Quan Đắc. Mà có lẽ vì Cổ Phong và Quan Đắc ăn mặc rất bình thường, cũng có thể do ô tô của bọn họ cũng không nổi bật, cho nên hai người đứng ở ven đường, cũng không có ai liếc mắt nhìn họ thêm một lần.
Đúng với ý định chuyến đi âm thầm của Cổ Phong
Lá cây ngô đồng cao lớn bên đường đã ngả vàng. Gió thổi qua, mấy chiếc lá lay động rơi xuống dưới chân Cổ Phong. Cổ Phong giơ tay nhặt lên một chiếc lá rụng, nhìn ánh mặt trời xuyên qua chiếc lá cây, cảm thán nói:
– Sống trong trời đất, chợt giống như khách đi xa… cả đời oai phong một cõi, hãy cả đời lưu lạc trong dân gian cũng không có tiếng tăm gì, đều do bản thân lựa chọn. Chỉ có điều, trước sau tôi vẫn nghĩ không ra, ông cụ vì tránh đi họa lớn mười năm mà lưu lạc trong dân gian, nhưng sau khi chính trị đã trong sáng như vậy, vì sao không rời núi mà trở lại? Người khác có lẽ còn khó mà nói được, nhưng khi Tổng bí thư Hạ còn đang giữ chức, hẳn ông cụ cũng có thể nhìn ra sự bao dung và rộng lượng của Tổng bí thư…
– Hơn nữa, vì sao ông ấy không trở về Bắc Kinh thăm hỏi một vài người bạn cũ của ông ấy? Có thể tránh được họa lớn mười năm mà sống đến bây giờ, cũng không dễ dàng gì. Với tầm nhìn và phán đoán trước thế cục của ông cụ, ông ấy không rời núi, chẳng lẽ còn đang trốn tránh điều gì? Qua kiếp nạn vẫn có thể là anh em, gặp lại cười, ân oán cũng tiêu tan. Cảnh tượng đó mới cảm động làm sao? Đáng tiếc…
Quan Đắc chỉ trầm mặc, không nói gì. Anh ta không hiểu được tình cảm của thế hệ đi trước, cũng không thể truyền đạt tình cảm vì nước vì dân tới Cổ Phong. Anh ta suy nghĩ một lát, bỗng nhiên nói ra một sự thật mà có lẽ Cổ Phong không muốn đối mặt nhưng lại không thể không thừa nhận:
– Có phải ông cụ đã không còn trên nhân thế hay không?
– Ngay từ đầu, tôi cũng không muốn đối mặt với sự thật này. Nhưng một là, nếu hiện giờ ông cụ còn ở trên đời, cũng đã trăm tuổi. Hai là từ những năm tám mươi đến nay cũng đã ba mươi năm rồi, ông cụ cũng có nhiều cơ hội để trở về Bắc Kinh, nhưng ông ấy lại không làm vậy. Thật giống như trâu đất xuống biển, hoàn toàn không có tin tức gì. Nếu không phải vì không muốn đi trái lại với ý nguyện và hiểu rõ tâm nguyện của mấy vị đức cao vọng trọng đối với ông cụ, tôi cũng không có bất kỳ hi vọng nào đối với chuyến đi tới huyện Khổng.
– Tôi thật sự không hiểu, xét tuổi của Chủ tịch Cổ, lão Cổ mà suy tính, hẳn là không cùng thế hệ với ông cụ. Vì sao bà lại có cảm tình đối với ông cụ như vậy?
– Tôi cũng không rõ lắm. Quả thật, bà nội và ông cụ không cùng thế hệ. Hơn nữa, căn bản bà nội cũng chưa từng gặp ông cụ. Nhưng bà không chịu nói ra nguyên nhân, chỉ liên tục yêu cầu tôi tìm ông cụ. Bà biết chính xác về tung tích của ông cụ. Bà muốn cho dù ông cụ không ở trên nhân thế, cũng phải đem tro cốt mang trở lại Bắc Kinh, Nếu không, bà chết không nhắm mắt!
Sau lưng khẳng định cất dấu một chuyện yêu hận tình thù từ xa xưa. Quan Đắc không dám hỏi tiếp, có một số việc không biết còn tốt hơn là biết.
– Đi, ta đi tới ban Dân chính xem. Ông cụ đã sống trăm tuổi rồi. Cho dù huyện Khổng có hơn 20 vạn người đi nữa, khẳng định cũng không có mấy người như vậy. Ban Dân chính khẳng định có sổ đăng ký.
Tuy nhiên điều khiến Cổ Phong thất vọng chính là trong sổ đăng ký tại Ban Dân chính chỉ có vài người trăm tuổi, ngoại trừ bốn năm bà lão ra, chỉ có một ông cụ. Ông ấy tên là Địch Bảo Gia, là người sinh ra ở huyện Khổng, từ nhỏ đến khi trăm tuổi, chưa bao giờ đi quá huyện Khổng một bước. Rõ ràng Địch Bảo Gia không phải là người Cổ Phong muốn tìm. Càng rõ ràng hơn là nếu muốn dựa theo Ban Dân chính mà tìm tung tích của ông cụ… Không phải là một cách làm khả thi.
Trước tiên, Cổ Phong và Quan Đắc xuống dưới huyện Khổng, ở lại nhà khách Chính phủ – Nhà khách Phi Mã Tân. Xem ra, nhà khách Phi Mã Tân cũng không tồi. Tuy rằng không sang trọng như ở Đan Thành, nhưng cũng tương đối sạch sẽ.
Bàn bạc một hồi lâu, Quan Đắc xung phong nhận việc, muốn đi ra ngoài thi triển diệu kế của anh ta. Cổ Phong nghe xong, cười cười không phản đối, tức là ngầm đồng ý. Quan Đắc thu dọn một chút, rồi một mình đi ra ngoài.
Quan Đắc vừa đi, Cổ Phong liền gọi điện thoại về Bắc Kinh.
– Bà nội, cháu đang ở huyện Khổng, nhưng, không tìm được ông cụ…
– Cháu đã tới Ban Dân chính kiểm tra một chút chưa vậy?
Giọng nói từ Bắc Kinh truyền qua mấy trăm km, nghe vẫn thân thiết như ở ngay bên cạnh. Tuy rằng năm tháng đã khiến giọng nói của bà trở nên già nua, nhưng vẫn có thể nghe được sự êm ái du dương động lòng người của bà khi còn trẻ. Thật giống như tiếng đinh đang của ngọc bội va khẽ vào nhau.
Dường như những năm tháng đó vẫn còn thoáng qua trước mắt. Bên bờ sông Hạ Mã, từng chiếc xe Bắc Kinh, từng mối tình thắm thiết trời nam đất bắc, từng cái từng cái đều hiện lên trong đầu. Hồi ức về những năm tháng xa xưa, bao nhiêu chuyện cũ, bao nhiêu mây khói, bao nhiêu người và những câu chuyện về họ, tuy rằng đã đi xa, những vĩnh viễn không hề xóa nhòa khỏi dòng sông lịch sử.
– Phía nam Thị trấn có một núi Bình Khâu. Cháu lên núi nhìn xem. Phải nhìn cẩn thận, từng cái cây ngọn cỏ, từng ngôi nhà, từng sơn động, đều phải đích thân nhìn. Chỉ cần nhìn thấy hài cốt vứt bên ngoài, thì hãy thu lại chôn. Sau đó… Cháu có thể trở về Bắc Kinh.
Giọng nói lộ ra sự tang thương và mỏi mệt. Cả đời Cổ Phong luôn kính trọng bà nội nhất. Anh không khỏi lo lắng:
– Bà nội, bà… làm sao vậy?
– Bà không sao, chỉ là nhớ tới chuyện trước kia, trong lòng cảm thấy quá xúc động thôi. Phong nhi, chắc trong lòng cháu cũng cảm thấy thắc mắc, bà nội và ông cụ không quen biết, vì sao lại muốn cháu chạy một chuyến tới nơi xa như vậy? Nói thật cho cháu biết, bà nội cũng là ôm lấy một phần trăm hy vọng, nếu chẳng may ông cụ còn ở trên đời, ông ấy sẽ chỉ điểm cho cháu một hai câu. Cháu sẽ được lợi không ít, cũng có trợ giúp lớn lao đối với con đường cháu phải đi sau này.
– Nhưng bà nội…
Từ nhỏ, Cổ Phong đã được nuôi dạy với tính cách ôn hòa, nhưng đối với việc này, anh vẫn không thể tin được.
– Cho dù ông cụ còn ở trên đời, cũng đã trăm tuổi. Với tuổi tác và tầm nhìn của ông ấy, sao còn có thể có phán đoán chuẩn xác với thế cục trong nước hiện tại được?
– Phong nhi, từ Tần Thủy Hoàng đến Hán Vũ Đế, lại từ Đường Thái Tông đến Tống Thái Tổ, đều được xưng là nhất đế thiên cổ, thậm chí tới thời kì Mãn Thanh, Khang Hi cũng được người ta coi là nhất đế thiên cổ. Đều là nhất đế thiên cổ thì vốn không có nhất đế thiên cổ nữa. Cháu cũng đừng tưởng rằng người xưa thì nhất định không bằng người thời nay. Trí tuệ của người xưa có rất nhiều điều siêu việt mà chúng ta không biết cũng không hiểu được. Từ năm 54 đến cách mạng văn hóa khiến dân tộc chúng ta mất đi nhiều di sản lịch sử quý giá… Một người có thể nhìn trước họa lớn mười năm, sẽ không nhìn ra hướng đi của trăm năm sau hay sao?
Cổ Phong trầm mặc. Anh ta rất tôn sùng văn hóa truyền thống. Trí tuệ của người xưa cũng không hề thua kém với người thế hệ ngày nay. Chẳng qua ở thời kỳ đầu xây dựng đất nước, nhiều người bị phong trào Thiên Chúa tẩy não. Hơn nữa, quên nguồn quên gốc ngay cả những thứ được thánh nhân truyền lại từ mấy ngàn năm đều bị xô đổ. Họa lớn mười năm là đốt sách chôn người tài còn không hết độc hại, kết quả lại khiến người trong nước bị lạc phương hướng. Sau đó, lại giơ cao ngọn cờ lớn phát triển kinh tế. Toàn bộ những lý luận về kinh tế đều hóa thành lý luận về tiền vàng. Kết quả, kinh tế phát triển, người dân lại mất đi niềm tin đối với đất nước. Hễ là người có tiền có quyền đều lựa chọn di dân ra nước ngoài. Đây chính là lá phiếu không tín nhiệm đối với đất nước mình.
– Cháu sẽ cố hết sức để tìm ông cụ. Sống phải thấy người, chết… phải thấy xác.
Cổ Phong trịnh trọng trả lời. Anh cảm thấy hiếu kỳ và kính sợ đối với ông cụ. Trong lòng cảm thấy vô cùng bi thương. Nếu ông cụ sinh vào thời thịnh vượng, gặp được một người có thể bồi dưỡng, dưới sự chỉ điểm của ông cụ, cho dù một người thường dân không có bối cảnh nhất, nói không chừng cũng có thể một bước lên mây, huống gì như một con cháu thế gia như anh ta, từ nhỏ đã có thể điều động tài nguyên xã hội khổng lồ.
Chỉ tiếc, anh ta vô phúc không thể được ông cụ chỉ điểm. Anh ta chỉ hy vọng ông cụ có thể sống lâu trăm tuổi, vẫn còn trên nhân thế. Chỉ cần nghe ông cụ nói mấy câu, cũng coi như chuyến đi này không tệ. Nếu có thể khiến ông cụ bình luận vài câu về tình thế hiện tại, thì không gì có thể mừng hơn thế.
– Phong nhi, có thể gặp ông cụ hay không, cũng phải xem cơ duyên của cháu. Cháu không biết chứ, ở Bắc Kinh có rất nhiều cán bộ tham mưu cao cấp nhìn thấy ông ấy, theo vai vế mà nói, đều phải gọi ông cụ một câu tiền bối. Ngay cả ông nội cháu… cũng vô cùng kính ngưỡng ông cụ. Chỉ có điều ông ấy vẫn không có cơ hội được một lần gặp mặt ông cụ. Điều đó đã khiến cả đời ông ấy đều cảm thấy hối tiếc. Có thể nhìn thấy ông cụ là phúc phận, không thấy được ông cụ cũng không có cách nào, chỉ xem như cháu và ông cụ không có duyên phận.
Ngay cả ông nội vì không thể một lần gặp ông cụ mà cảm thấy hối tiếc sao? Trong lòng Cổ Phong cảm thấy rất kinh ngạc. Anh ta nghĩ ông nội cả đời oai phong một cõi, từ tầng lớp bình dân đi tới vị trí cao nhất, đã trải qua bao nhiêu chìm nổi và tang thương, hẳn cả đời ông sẽ không tiếc nuối. Không ngờ, cả đời ông nội trải qua triều dâng sóng dậy, có người nào chưa từng gặp, có chuyện nào chưa từng trải qua, vậy mà chỉ vì không thể gặp ông cụ một lần mà tiếc nuối. Nói như vậy, trọng lượng của ông cụ so với trong tưởng tượng của anh ta còn khiến người khác phải kinh ngạc hơn nữa.
Không bao lâu, Quan Đắc đã trở lại, vẻ mặt thất vọng, lắc đầu.
Quan Đắc đến đầu đường huyện Khổng, tìm vài người qua đường, phát cho mỗi người một trăm tệ, yêu cầu bọn họ ở khắp hang cùng ngõ hẻm hỏi thăm về một ông cụ từ bên ngoài tới sống ở huyện Khổng. Huyện Khổng là một huyệt nhỏ ở trung tâm vùng đồng bằng, người bên ngoài tới cũng không nhiều lắm, hẳn là sẽ dễ hỏi thăm.
Kết quả Quan Đắc tung ra một ngàn tệ, tìm mười mấy người đi khắp thị trấn hỏi thăm không dưới mấy trăm người, từ 30 tuổi đến 80 tuổi đều hỏi qua một lần, cuối cùng cũng… không thu hoạch được gì, cũng không có ai biết có một người như vậy. Điều này chứng minh … cách này cũng không khả thi.
Chẳng lẽ nói, ông cụ chưa từng xuất hiện ở huyện Khổng? Chẳng lẽ nói, thông tin bên phía Bắc Kinh đã sai sao?
Quan Đắc nghi ngờ hỏi, Cổ Phong cũng không trả lời. Sau khi anh ta nhận được điện thoại của bà nội Cổ Ngọc, kỳ thật trong lòng đã có đáp án. Anh ta nhìn Quan Đắc nói:
– Đi, chúng ta đi một chuyến cuối cùng tới núi Bình Khâu ở cuối huyện Khổng.
Núi Bình Khâu chỉ cách Thị trấn khoảng một hai km, lái xe chừng năm phút đồng hồ là tới. Xe dừng ở chân núi Bình Khâu, ngẩng đầu nhìn lên đã thấy trên cửa chính phía nam huyện Khổng có biển báo, trên mặt có ghi mấy chữ to đậm nét: “Thiên hạ kỳ sơn … Núi Bình Khâu.”
Quan Đắc cười nói:
– Tuy rằng tôi từng nghe nói về núi Bình Khâu, nhưng không đến mức được xưng là thiên hạ kỳ sơn. Nếu ngọn núi nhỏ cách mặt biển chừng mấy trăm mét này cũng có thể xưng là thiên hạ kỳ sơn, vậy thì Hoàng Sơn và Thái Sơn phải gọi là gì?
– Núi có danh tiếng không lớn, chưa chắc đã không phải là thiên hạ kỳ sơn. Quan Đắc, anh đã quên người xưa từng nói, núi không cao, có tiên thì có tiếng. Nước không sâu, có rồng thì linh.
Quan Đắc cũng cười:
– Chẳng lẽ nói, trên núi còn có một phòng ốc sơ sài, bên trong thực sự có một lão thần tiên đang ở? Tuy nhiên cũng đừng nói, tôi nhớ vài năm trước, núi Bình Khâu có danh tiếng rất lớn, là khu thắng cảnh du lịch cấp quốc gia. Trong khoảng thời gian ngắn, nó đã trở thành thắng địa được không ít người tới thăm. Cũng có không ít lãnh đạo quốc gia cũng đã tới đây. Tuy nhiên hiện tại dường như đã lắng xuống…
– Tóm lại, mọi việc đều biến hóa theo sự thịnh suy bên trong. Núi Bình Khâu phát triển bởi vì một người, suy bại cũng là bởi vì một người…
– Ai? Chẳng lẽ là ông cụ?
– Đúng vậy. Tuy nhiên đó hẳn là một chuyện khác. Tôi tin rằng đó hẳn là một chuyện rất dài rất xa xưa cũng rất hấp dẫn. Đi nào, đi qua theo lối bên cạnh sườn núi kìa.
Con đường lên núi này lại dẫn tới một câu chuyện hoàn toàn mới…
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường - Quyển 21 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Ngày cập nhật | 12/02/2018 12:36 (GMT+7) |