Quan Trường - Quyển 3

Phần 107

Phương Cách lập tức mặt mày hớn hở, liếc Tôn An một cái, ý muốn nói là người với người không thể đem ra so sánh với nhau, hắn lập tức nở nụ cười tươi rói, nói:

– Anh là Phương Cách, Phương của ngay ngắn, Cách trong ngôn cách, là đồng nghiệp của Phó Chủ tịch huyện Hạ.

Lam Miệt cười càng tươi hơn:

– Một là bạn học, một là đồng nghiệp, quen nhau tại buổi lễ đính hôn, đây có phải là duyện phận không ạ?

Phương Cách vui không kìm chế được:

– Đúng đó, đúng đó. Là duyên phận, đều là duyên phận.

Phương Cách đảo mắt một cái, liền nảy ra kế hay:

– Bạn Lam Miệt, anh có chút việc gấp, quên không mang theo di động rồi, có thể cho anh mượn một lát được không?

Lam Miệt đưa hai tay ra:

– Em không mang đi, trên người không có túi không tiện cầm theo.

Phương Cách biết mưu kế không thành lại nảy ra ý khác:

– Vậy cho anh mượn số của em thôi, cũng được?

Tôn An giận đến không chịu được, khó mà tìm được mồi săn lại bị Phương Cách cướp trước, hắn liền cầm điện thoại đưa ra, nói:

– Tôi mang di động đây, cho anh mượn gọi tuỳ thích, đừng làm phiền con gái nhà người ta, được chưa?

Phương Cách trừng mắt nhìn Tôn An:

– Di động của anh hỏng rồi, không dùng được.

Tôn An càng tức hơn, định nói thêm nữa thì Lam Miệt cười ngặt nghẽo, nói:

– Có phải các anh đều cảm thấy tại buổi lễ đính hôn hay lễ cưới của người khác, dễ dàng xảy ra mấy chuyện gì đó với phù dâu phải không?

Phương Cách và Tôn An cùng gật đầu.

Lam Miệt đột ngột thay đổi sắc mặt, trừng mắt nhìn hai người:

– Đừng nằm mơ mộng đẹp nữa, nên làm gì thì đi làm cái đó đi, đừng có ảnh hưởng đến ngày vui của Hạ Tưởng và Tào Thù Lê.

Phương Cách và Tôn An nhìn nhau, hai người cười khổ, thôi rồi, bị Lam Miệt lôi ra đùa giỡn rồi.

Hạ Tưởng và Tào Thù Lê nhìn nhau cười. Lam Miệt cũng không phải vừa, không ra tay thì thôi, một khi ra tay rồi thì khiến người khác phải trợn cả hai mắt, xấu hổ muốn độn thổ cho xong.

Hạ Tưởng vừa ngẩng đầu, chỉ nhìn thấy một chiếc Audi lái vào bãi đỗ, người bước xuống chính là Nghiêm Tiểu Thì.

Nghiêm Tiểu Thì mặc bộ váy dài bó sát người, dáng vóc uyển chuyển, nhìn qua đã thấy rõ. Cô bước tới, nụ cười duyên dáng như hoa, nói:

– Đúng là một đôi người ngọc, nam như rồng, nữ như ngọc, đứng đây không khiến cho bao người ngưỡng mộ chết đi được, đến cả tôi cũng phải đố kỵ đây.

Phương Cách và Tôn An lập tức nhìn lạc cả mắt, cùng lúc bỏ lại Lam Miệt, bước tới trước đồng thanh hỏi:

– Xin hỏi quý danh của quý cô đây?

Một đôi thằng hề!

Tào Thù Lê lấy chân đá Tôn An đi ra chỗ khác, Hạ Tưởng đẩy Phương Cách ra một bên.

Hạ Tưởng cười nói:

– Mỗi lần Tổng giám đốc Nghiêm xuất hiện là y như rằng làm cho người khác phải sáng mắt. Trang điểm tự nhiên, không kinh doanh mỹ phẩm quả là đáng tiếc.

Nghiêm Tiểu Thì không ngờ Hạ Tưởng vừa mở miệng là bản kinh tụng về kinh doanh, nhất thời ngây người, ánh mắt đảo qua đảo lại rồi mới cười nói:

– Ý kiến của Phó Chủ tịch huyện Hạ quả không tệ, đáng để suy ngẫm lắm. Về nhà tôi nhất định sẽ nghiên cứu kỹ, có điều hôm nay là ngày vui của anh, tôi vẫn là nên chúc mừng anh và em Lê gắn kết một đời, bạc đầu vẫn không rời xa.

Khi vừa nói đến câu cuối cùng, ánh mắt Nghiêm Tiểu Thì lâng lâng ánh lệ nhìn thẳng vào đôi mắt Hạ Tưởng, như đang cất tiếng. Bạc đầu vẫn không rời xa, lời chúc phúc xa xôi nhưng tốt đẹp đó, chỉ tiếc là người bạc đầu cùng anh lại không phải cô ta.

Ai cũng bảo con gái phía nam dịu dàng, mềm mại như nước, không ngờ Nghiêm Tiểu Thì cũng nồng nhiệt như lửa cháy, Hạ Tưởng chịu không nổi hàm ý phức tạp trong cái nhìn chăm chăm của cô, vội ho một tiếng, đưa tay kéo Tào Thu Lê, nói:

– Nào, bé Lê, để anh giới thiệu với em, đây là Tổng giám đốc bất động sản Lĩnh Tiên, Nghiêm Tiểu Thì. Tổng giám đốc Nghiêm, đây là vị hôn thê của tôi, Tào Thù Lê.

Tào Thù Lê sao lại không nhận ra tình ý mà Nghiêm Tiểu Thì dành cho Hạ Tưởng, liền trừng mắt liếc Hạ Tưởng đầy tức tối, nhưng vẫn nở nụ cười duyên dáng nhìn vào mắt Nghiêm Tiểu Thì:

– Em chào Tổng giám đốc Nghiêm, cám ơn chị đã ghé dự. Trước kia em cũng hay nghe Hạ Tưởng nhắc đến chị, nói chị xinh đẹp, khen chị thông minh, kể chuyện một mình chị tung hoành ngang dọc khắp miền bắc không dễ dàng gì, em luôn không tin một người con gái có thể có nghị lực và quyết tâm như vậy. Hôm nay được gặp mới biết rằng thì ra Tổng giám đốc Nghiêm đây cũng là người có lòng.

“Người có lòng” ba tiếng ấy, Tào Thù Lê cố ý gằn giọng nhấn mạnh, sau đó cũng tỏ ra không chút yếu kém nhìn lại Nghiêm Tiểu Thì.

Hạ Tưởng biết cô bé này đang cảm nhận rất rõ sự nguy hiểm từ Nghiêm Tiểu Thì, nên đã biểu lộ ra ngoài thái độ nghênh địch mà từ trước đến giờ chưa từng biểu lộ.

Tính cách Tào Thù Lê dịu dàng không giả tạo, nhưng cũng kiên quyết lắm, chuyện mà cô đã xác định, cho dù không đặt trước mặt để tranh giành thì cũng tìm đủ mọi cách để giành lại. Ngay cả đối với Liên Nhược Hạm, hay Mai Hiểu Lâm, Thu Ái, Hạ Tưởng đều chưa phát hiện ra sự cảnh giác ở cô, nhưng khi đối mặt trước Nghiêm Tiểu Thì, cô biểu lộ ngay ý thức cảnh giác mà trước đây chưa từng thể hiện.

Hạ Tưởng nhìn Nghiêm Tiểu Thì, thấy bộ dạng nhẹ nhàng, lặng im của cô, trong lòng thầm nghĩ không biết cô ta nghĩ cái gì mà cố ý đến chọc tức Tào Thù Lê. Lẽ nào là thấy bé Lê dễ đối phó, bắt nạt? Hay là cô ta còn có dụng ý khác?

Nghiêm Tiểu Thì và Tào Thù Lê nhìn nhau một hồi, thua rút lui, cười nhạt:

– Em Tào, em xinh đẹp lắm, rất thông minh nữa, rất xứng đôi với Hạ Tưởng. Tôi thật lòng chúc cho hai người hạnh phúc.

Nghiêm Tiểu Thì vừa đi, mấy người đứng đó gần như toàn bộ cùng thở phào nhẹ nhõm. Hạ Tưởng là sợ cô ta lại cố ý gây chuyện, Tào Thù Lê là không muốn nói chuyện nữa với cô ta, Phương Cách và Tôn An lại bị vẻ đẹp tinh tế của cô ta bức ép đến nỗi không dám lớn tiếng hít thở, Lam Miệt thì không quen với cách trang điểm kỹ càng từng nét của Nghiêm Tiểu Thì. Nói chung lại, sự xuất hiện của cô ta mang lại cho mọi người áp lực nhẹ, nặng không giống nhau với từng người.

Tào Thù Lê không vui, liền ôm lấy cánh tay Hạ Tưởng, lặng lẽ véo lên tay hắn một cái, sau đó nói nhỏ:

– Được đó, anh càng ngày càng có thành tích rồi đó phải không? Nghiêm Tiểu Thì, người thì đẹp, tên nghe cũng hay phải không? Ánh mắt cô ta nhìn anh không phải bình thường, anh nói xem, giữa anh và cô ta rốt cuộc là như thế nào?

Từ lúc quen Tào Thù Lê đến nay, đây là lần đầu tiên cô bé trịnh trọng thẩm vấn Hạ Tưởng.

Hạ Tưởng ngại ngùng cười trừ:

– Em nói em là người rất thông minh mà, thế mà cũng có lúc hồ đồ. Em không thấy là cô ta đang ganh tị với chúng ta hay sao? Cô ta là cố ý chọc tức em thôi.

– Em biết, nhưng em không thích cô ta, không thích ánh mắt cô ta nhìn anh, như là anh là của cô ta vậy.

Lần đầu tiên Tào Thù Lê đưa ra yêu cầu với Hạ Tưởng:

– Về sau không cho phép anh qua lại với cô ta.

Không qua lại không được, trước khi chuyện của Cao Kiến Viễn chưa giải quyết dứt điểm, Nghiêm Tiểu Thì chính là cầu nối quan trọng nhất, cũng chỉ còn cách thông qua cô ta mới có thể truyền lời tới Cao Kiến Viễn, mới có thể tung mồi nhử ra, tóm chặt lấy Cao Kiến Viễn.

Yêu cầu của Tào Thù Lê lại không thể không chấp hành, Hạ Tưởng cười:

– Được, về sau anh sẽ cố gắng không qua lại với cô ta. Đợi anh từ từ cắt đứt quan hệ với bất động sản Tiên Lĩnh xong đã, thì sẽ không có sự tiếp xúc nào nữa với cô ta cả.

Tào Thù Lê cũng nhận ra trong câu trả lời của Hạ Tưởng không có sự dứt khoát, nhưng cô là cô gái thông minh, hiểu rằng đàn ông tuy nhường mình nhưng cũng không nên được đằng chân lên đằng đầu, thấy tạm được nên thu gọn câu chuyện:

– Em tin anh rồi đấy, anh đừng nghĩ rằng em dễ tính với mình, với chị Liên nhiều lúc em đã thoáng tính lắm rồi, nhưng có những phụ nữ thì phải đề phòng một chút.

Tào Thù Lê nhắc tới Liên Nhược Hạm, trong lòng Hạ Tưởng liền dịu lại, ôm cô trong lòng, nói:

– Sẽ không có chuyện đâu, cứ yên tâm em nhé.

Lúc này Giang Thiên và Chu Hổ cùng lúc kịp đến.

Giang Thiên cũng không nói nhiều câu, chào hỏi Cao Hải và Phương Cách xong rồi cùng Chu Hổ đi lên tầng.

Chu Hổ không nói một tiếng nào, trước khi đi đột nhiên nói một câu:

– Phó Chủ tịch huyện Hạ, chúc anh và chị nhà vợ chồng luôn kính trọng nhau, năm nào, tuổi nào cũng đẹp như ngày hôm nay.

Mọi người vốn tò mò cách ăn mặc hơi cổ quái của Chu Hổ, nhưng vừa nghe câu chúc mừng nho nhã, đầy chất văn đều không hẹn mà cùng cười đáp lại.

Hạ Tưởng suýt nữa tức chết đi, năm nào cũng đẹp như ngày hôm nay? Thế mà hắn cũng nghĩ ra và nói được ra khỏi miệng, tiệc đính hôn lẽ nào lại mỗi năm một lần? Có điều thấy Chu Hổ đã đi xa nên nén cục tức xuống, không thì đã định chạy theo đá cho hắn một cái.

Tiếp theo sau là Khúc Nhã Hân, Ngô Cảng Đắc, Chung Nghĩa Bình vân vân… lục tục đến, sau khi chúc mừng Hạ Tưởng xong, vì có Cao Hải đứng một bên, mấy người đó khó mở miệng, liền vội vã đi lên tầng. Chung Nghĩa Bình còn có chút lưu luyến, như định muốn nói gì đó với Hạ Tưởng, miệng mở ra rồi nhưng vẫn không nói ra được.

Hạ Tưởng xem thời gian, sắp mười hai giờ rồi liền nói với Cao Hải:

– Chú Cao này, cũng ổn ổn rồi đấy, người cần đến thì cũng đã đến rồi, chúng ta lên tầng thôi. Tạm thời để Phương Cách ở lại tiếp ứng một chốc cũng được.

Cao Hải cũng nghĩ như vậy, chỉ là một buổi tiệc đính hôn, không phải kết hôn. Ông ta nhẩm tính, Trưởng ban Tổ chức cán bộ Thành ủy Phương đến, mấy Ủy viên thường vụ của huyện An cũng đến, còn có một số bạn bè giới kinh doanh cùng mấy vị đứng đầu các ban, ngành Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố khác nhau cũng tới. Ban đầu Phó Thị trưởng Tào cũng không cố ý làm khuếch trương lên, dự tính làm sơ sơ thôi. Số người đến dự cũng khoảng trên dưới một trăm rồi, cơ bản đã đạt đến hiệu quả mong muốn liền nói:

– Cũng tốt, chúng ta lên thôi.

Cao Hải nói xong, quay người đi lên tầng, ánh mắt còn sót lại lướt qua một lượt bãi đỗ xe, phát hiện lại có thêm một xe mang biển số Ủy ban nhân dân thành phố lái vào. Ông ta mới đầu không để tâm lắm, chỉ nghĩ rằng có nên ở lại một lát hay không? Bỗng nhiên giật mình, không đúng, biển số này sao mà quen vậy, lẽ nào là….

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137
Phần 138
Phần 139
Phần 140
Phần 141
Phần 142
Phần 143
Phần 144
Phần 145
Phần 146
Phần 147
Phần 148
Phần 149
Phần 150
Phần 151
Phần 152
Phần 153
Phần 154
Phần 155
Phần 156
Phần 157
Phần 158
Phần 159
Phần 160
Phần 161
Phần 162
Phần 163
Phần 164
Phần 165
Phần 166
Phần 167
Phần 168
Phần 169
Phần 170
Phần 171
Phần 172
Phần 173
Phần 174
Phần 175
Phần 176
Phần 177
Phần 178
Phần 179
Phần 180
Phần 181
Phần 182
Phần 183
Phần 184
Phần 185
Phần 186
Phần 187
Phần 188
Phần 189
Phần 190
Phần 191
Thông tin truyện
Tên truyện Quan Trường - Quyển 3
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện nonSEX
Phân loại Truyện chưa được phân loại
Ngày cập nhật 28/08/2017 13:36 (GMT+7)

Một số truyện liên quan

Đường Môn – Quyển 5
7 Năng lượng nhu hòa nâng Tuyết Băng đứng dậy, Đường Tam mỉm cười nói: Bệ hạ không cần phải như thế, ta như thế nào có thể nhận đại lễ của ngài được. Tuyết Băng kiên quyết nói: Sư phụ, nếu ngài không nhận nổi, thì cũng không có ai có thể đảm nhận nổi. Tuyết Băng này cúi đầu cũng không phải vì bản thân mình, mà cũng vì trăm vạn đại quân của Thiên Đấu Đế Quốc, hơn nữa còn có vì thiên thiên vạn vạn nhân dân của Thiên Đấu Đế Quốc nữa. Những lời hắn nói ra đều tràn ngập sự chân thành, Đường Tam cảm nhận được, những lời này của...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Đường Môn
Giang Nam – Quyển 7
0 Người này gian ngoan mất linh, không nghe vi sư giáo hóa, Thanh Y, này là Đả Thần Tiên mà vi sư mới luyện, ngươi dùng tiên này mỗi ngày rút hắn ba trăm roi, đợi đến hắn thuần phục mới thôi. Thanh Y lĩnh mệnh, cầm lấy Đả Thần Tiên tiến lên. Giao Long Vương cười lạnh nói: Nhục thể của ta vô cùng mạnh mẻ, ngươi để cho tiểu nữ nhân này dùng roi quất ta, rút cả đời cũng không thể khiến ta hàng phục! Ba... Thanh Y quất vào trên người hắn, ánh lửa văng khắp nơi, quả nhiên như Giao Long Vương nói, nhục thể của hắn mạnh mẻ đến không...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Giang Nam
Hàn Lập – Quyển 15
0 Mỹ phụ đầu bạc một mặt khó khăn ngăn cản đợt công kích của hai đạo ngân hồng, một bên vẫn phải vận chuyển pháp lực chống đỡ cấm chế trên đỉnh đầu. Tốc độ hạ xuống của hắc sắc quang trận quả thực quá nhanh nên không thể phi thân đuổi theo Hàn Lập. Bà ta giận dữ cắn chặt răng, bỗng nhiên giương tay vỗ một chưởng về phía đạo thanh hồng phía xa đang bay đi. Một chút phân tâm này đã khiến hắc sắc quang trận ở phía trên áp xuống hơn một trượng. Trong lòng mỹ phụ cả kinh, bất chấp kết quả công kích vôi vàng thôi động quái chùy trên không...
Phân loại: Truyện nonSEX Hàn Lập

Danh sách truyện sex được đọc nhiều nhất

TOP truyện sex ngắn hay nhất!

TOP tác giả tài năng