– Phó chủ tịch huyện Hạ, lát nữa đến văn phòng của tôi một chuyến, tôi có việc tìm anh.
Hạ Tưởng gật gật đầu, nghĩ thầm rằng Mai Hiểu Lâm thật đúng là không ý tứ, chuyện như vậy, một lát xuống lầu nói sau cũng được sao phải nói ra ngay trước mặt Khâu Tự Phong chứ?
Tuy nhiên sắc mặt Khâu Tự Phong không có một chút biến đổi, giống như không nghe thấy.
Lý Đinh Sơn đem chuyện bàn bạc vừa rồi của ba người ra nói, Mai Hiểu Lâm lơ đãng nhìn Hạ Tưởng, thấy hắn không tỏ vẻ gì cả, liền nói:
– Mỏ quặng thì giao cho Chủ tịch huyện Khâu cũng tốt, tin rằng anh ta có thể làm chuyện này tốt hơn tôi.
Khâu Tự Phong cười cười:
– Bắc Kinh sắp sửa triệu tập họp đại hội, đến lúc đó công tác Đảng cùng nhiệm vụ sẽ nhiều lên, đi sâu học tập lĩnh hội văn kiện, quán triệt thực hiện đầy đủ chu đáo nhiệm vụ, cũng đủ làm Phó bí thư Mai bận bịu rồi.
Mai Hiểu Lâm gật gật đầu, không nói chuyện.
Khâu Tự Phong thấy thời cơ chín muồi, liền đưa ra thành ý lớn nhất mà của hắn ta khi tới đây, cũng là hắn ta thể hiện thiện ý với Hạ Tưởng để đạt được sự ủng hộ lớn nhất của Lý Đinh Sơn và Mai Hiểu Lâm:
– Lệ Triều Sinh ngã ngựa, thiếu đi một ủy viên thường vụ. Tôi cảm thấy Phó chủ tịch huyện Hạ tuy rằng tuổi trẻ, nhưng cậu ta có năng lực lại có mạng lưới quan hệ rộng, có thể đảm nhận trọng trách, cho nên tôi đề nghị chúng ta liên hợp đề nghị với Thành ủy, để phó chủ tịch huyện Hạ vào vị trí ủy viên thường vụ.
Khâu Tự Phong vừa nói ra, Lý Đinh Sơn hơi hơi biến đổi sắc mặt, ánh mắt phức tạp liếc nhìn Khâu Tự Phong một cái, nghĩ thầm rằng: Khâu Tự Phong như vậy mà không ngờ lại chủ động đưa ra ý kiến đề bạt Hạ Tưởng vào vị trí ủy viên thường vụ, xem như anh ta có một sự nhượng bộ thật lớn..
Mai Hiểu Lâm không nghĩ nhiều vì sao Khâu Tự Phong có thái độ như vậy, cô vội vàng gật đầu nói:
– Tôi cũng có ý tưởng này, tôi đề nghị Chủ tịch xã Đán Bảo – Phòng Ngọc Huy tiếp nhận chức vụ Bí thư Đảng ủy, nhưng không hề thích hợp với vị trí ủy viên thường vụ, dù sao xã Đán Bảo có đại sự xảy ra, cần có một thời gian để ổn định.
Đối với việc đề cử Hạ Tưởng vào vị trí uỷ viên thường vụ, đương nhiên Lý Đinh Sơn sẽ không phản đối, tuy nhiên ông ta đã có một tia lo lắng:
– Ở thành phố chưa chắc đồng ý việc đề bạt ủy viên thường vụ do cơ sở đề nghị lên. Có thể sẽ điều người nơi khác đến. Cho dù không điều người từ nơi khác đến thì đối với việc đề cử Hạ Tưởng nhận vị trí ủy viên thường vụ sợ cũng có ý kiến phản đối. Bởi vì bên trong bộ máy chính phủ đã có hai Phó chủ tịch huyện làm vị trí ủy viên thường vụ. Thêm cả Hạ Tưởng sẽ là ba Phó chủ tịch huyện đều là ủy viên thường vụ là không phù hợp quy định.
– Việc gì cũng đều có trường hợp đặc biệt.
Khâu Tự Phong dường như tràn đầy tin tưởng vào Hạ Tưởng:
– Huyện An bản thân là một huyện đặc thù, có ba cán bộ cấp Cục phó đều trẻ tuổi, nếu đã có tiền lệ như vậy, có ba Phó chủ tịch huyện làm ủy viên thường vụ thì có gì quá đặc biệt đâu.
Lý Đinh Sơn còn không lạc quan:
– Chính sách liên quan đối với Đảng uỷ lãnh đạo ở hội nghị thường vụ đã quy định rõ tỉ lệ. Tôi cho rằng, đề nghị này thành phố sẽ không thông qua. Thành phố sẽ không cho phép huyện An xuất hiện ba Phó chủ tịch huyện đảm nhiệm vị trí ủy viên thường vụ. Làm như vậy, khiến cho tranh luận quá lớn, dễ dàng tạo sự phiêu lưu mạo hiểm. Không ai dám lấy tiền đồ chính trị ra nói chơi đâu.
Hạ Tưởng suy nghĩ một chút, có lẽ cảm thấy Lý Đinh Sơn suy xét được, có điều so sánh toàn diện mà nói:
– Bộ máy chính phủ lại thêm với một ủy viên thường vụ, tôi cũng cho rằng thành phố sẽ không đồng ý. Có lẽ cũng không phải đề cử lên trên đâu.
Khâu Tự Phong cúi đầu lo nghĩ:
– Tôi còn muốn nghĩ biện pháp nào có thể giải quyết vấn đề này. Phó chủ tịch huyện Hạ vào ủy viên thường vụ, có khả năng công tác rất tốt, cũng có lợi cho việc xây dựng phát triển nền kinh tế của huyện An.
Hiếm có khi nào Khâu Tự Phong ra sức đến như thế, không chỉ Lý Đinh Sơn, mà ngay cả Mai Hiểu Lâm đều nghi vấn nhìn về phía Hạ Tưởng. Hạ Tưởng lặng lẽ lắc đầu, ý nói: hắn cũng không rõ ràng lắm đã xảy ra chuyện gì.
Mai Hiểu Lâm nghĩ đến cái gì đó, bỗng nhiên nói:
– Tôi có ý kiến ngược thế này, xem Chủ tịch huyện Khâu có đồng ý hay không?
Hiện giờ, Khâu Tự Phong cũng là được ăn cả ngã về không, nếu không cũng sẽ không tốn sức đẩy Hạ Tưởng lên vị trí cao hơn, vừa nghe Mai Hiểu Lâm nói, lập tức có hứng thú:
– Phó bí thư Mai xin cứ nói. Nếu có thể được, tôi liền dốc sức thúc đẩy.
– Điều Cường Giang Hải đến bộ phận khác, bộ máy chính phủ sẽ ít đi một ủy viên thường vụ. Hạ Tưởng có thể lấy thân phận Phó chủ tịch huyện để ứng cử chức ủy viên thường vụ, điều này hoàn toàn hợp lý hợp tình.
Lý Đinh Sơn nghe xong, cùng Khâu Tự Phong nhìn nhau, cười lắc lắc đầu:
– Phó Chủ tịch huyện Cường là ủy viên thường vụ, làm sao có thể tùy ý điều đến bộ phận khác được chứ? Phó bí thư Mai đề nghị không được khả thi rồi.
Hạ Tưởng cười cười:
– Cảm ơn các vị lãnh đạo đã vì chuyện của tôi mà phải quan tâm. Về chuyện ủy viên thường vụ, tạm thời cứ để thư thả, có lẽ ở thành phố còn có sự sắp xếp khác. Chúng ta bàn bạc nửa ngày, đến lúc đó nói không chừng thành phố lại gạt bỏ đầu tiên. Hay là chúng ta bàn bạc về các nhiệm vụ trọng điểm tiếp theo đi.
Cuối cùng mọi người đều nhất trí với ý kiến đó, Lý Đinh Sơn chủ trì vấn đề nông nghiệp, khai khẩn núi hoang, đồng thời còn phụ trách việc truyền đạt trồng cây ăn quả ở xã Đán Bảo. Khâu Tự Phong phụ trách cải tạo và tiêu thụ mỏ quặng, tiếp tục ý tưởng khai thác mỏ của huyện. Mai Hiểu Lâm triển khai công tác giáo dục trong đảng, đồng thời hỗ trợ Lý Đinh Sơn những nhiệm vụ liên quan. Hạ Tưởng chủ yếu thúc đẩy xây dựng thêm khu du lịch Tam Thạch cùng với khai thác làng du lịch.
Phân công xong, Khâu Tự Phong đứng dậy phải đi, Hạ Tưởng bỗng nhiên nói:
– Chủ tịch huyện Khâu xin chờ một chút, có chuyện này tôi muốn bàn bạc với anh.
Hạ Tưởng là muốn có đi có lại mới toại lòng nhau.
– Là như vậy, Tập đoàn Tề Thị của thành phố Yến muốn đến huyện An khảo sát. Tập đoàn bọn họ chủ yếu kinh doanh khách sạn. Nhà khách huyện ủy của chúng ta có chút lỗi thời, có thể cân nhắc nhận thầu để đối ngoại: vừa có thể thu về lợi ích tài chính, lại có thể cho huyện An có một nhà khách ra dáng khách sạn. Dù sao huyện An là một huyện du lịch, nhà khách mà không có ra dáng khách sạn thì cũng khó nói nổi.
Hạ Tưởng nói xong, lẳng lặng mà chờ phản ứng của Khâu Tự Phong.
Khâu Tự Phong suy nghĩ một chút, thấy Hạ Tưởng cuối cùng cũng đem thiện ý thể hiện ra ngoài mặt, anh ta cảm thấy vui mừng. Anh ta mỉm cười:
– Chuyện tốt, quả nhiên phó chủ tịch huyện Hạ có mạng lưới quan hệ rộng, lại thật tinh mắt, việc này tôi nhiệt liệt ủng hộ.
– Tốt lắm, chuyện này tiến triển, tôi sẽ báo cáo tình hình cho Bí thư Lý và anh kịp thời.
– Trên phương diện kinh doanh cụ thể, có lẽ Chủ tịch huyện Khâu phụ trách chính, việc này tôi sẽ không vội tham gia, tuy nhiên đến thời điểm cần tôi ra mặt, chỉ cần nói một tiếng thì tôi sẽ đến.
Lý Đinh Sơn cười ha hả nói. Ông ta cũng hiểu được Hạ Tưởng là có ý nể mặt Khâu Tự Phong, mặt khác bây giờ ông ta muốn thực hiện khai sơn ích điền (san núi làm ruộng) nhất nên cũng ngại quan tâm vấn đề đó.
Sau cuộc hội ý, các cán bộ quay về văn phòng. Hạ Tưởng liền cùng Mai Hiểu Lâm đi thẳng tới văn phòng của cô.
– Tìm tôi có việc gì phải làm sao, Phó bí thư Mai?
Hạ Tưởng trêu chọc hỏi.
– Không có việc gì thì sẽ không thể tìm anh tâm sự được chăng? Chẳng lẽ ngoại trừ công việc, lúc này chúng ta không thể nói đến việc khác được sao?
Mai Hiểu Lâm nói vậy chính là muốn thăm dò Hạ Tưởng.
Hạ Tưởng liền cười:
– Tốt lắm, cô nói tôi nghe
– Anh có biết vì sao đột nhiên thái độ của Khâu Tự Phong lại thay đổi lớn đến như vậy không? Thái độ của anh ta lại hạ thấp được như vậy sao?
Mai Hiểu Lâm ra vẻ bí mật hỏi.
– Đương nhiên không biết.
Hạ Tưởng vừa thấy dáng vẻ của Mai Hiểu Lâm liền hiểu cô biết một ít điều gì đó, tức thì hỏi rõ thêm:
– Chẳng lẽ nói như vậy cô có biết tin tức gì sao?
Mai Hiểu Lâm hài lòng đứng lên nói:
– Đương nhiên, tuy nhiên, tuy rằng tôi không thể nói rõ là tin tức gì, nhưng coi như là tin tức bên trong hiếm có đó. Tôi nói cho anh biết, Ngô gia đã lợi dụng Khâu gia!
Hạ Tưởng giật mình kinh hãi, giữa các đại gia tộc cũng chơi trò lừa bịp à. Không có khả năng vậy chứ?
Mai Hiểu Lâm nhìn vẻ mặt giật mình của Hạ Tưởng thì cảm thấy đặc biệt hài lòng, cô cười khẽ nói:
– Chuyện lọt tai tôi thì tôi liền nói cho anh chân tướng sự việc rồi.
– Việc này còn phải có căn cứ chứ.
Hạ Tưởng cười ha hả:
– Kỳ thật tôi cũng không cần phải biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, núi cao đường xa, tôi kém Bắc Kinh quá xa, biết trước cũng vô dụng. Tôi còn có việc, đi trước nhé.
Chỉ là chiêu lạt mềm buộc chặt – đặc biệt đơn giản nhất mà khiến Mai Hiểu Lâm liền bị lừa, lập tức nói:
– Đứng lại, giờ tôi mới làm anh kinh ngạc đây: có khả năng Ngô Tài Giang muốn tới làm Trưởng ban tổ chức cán bộ tại tỉnh Yến đấy!
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường - Quyển 3 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Ngày cập nhật | 28/08/2017 13:36 (GMT+7) |