Quan Trường - Quyển 3

Phần 134

Cường Giang Hải cứ nghĩ là chuyện gì tốt, hớn hở đi vào. Sau khi nói chuyện, vẻ mặt bực tức đi vào phòng làm việc của Khâu Tự Phong, vừa gặp mặt liền nói:

– Chủ tịch huyện Khâu, anh thật xấu bụng, tôi đâu có nói những vụ bê bối của anh ra. Anh hay thật, nghĩ kế để loại tôi ra, qua cầu rút ván chưa đủ sao mà còn muốn tôi thế nào nữa?

Nếu trước đây Cường Giang Hải dùng thái độ này nói chuyện với y thì Khâu Tự Phong nhất định sẽ nổi giận. Hôm nay thì lại khác, y kìm nén sự tức giận, kiên nhẫn giải thích:

– Việc này không liên quan đến tôi, tôi cũng vừa mới nghe tin thôi, có lẽ là xem xét việc cân bằng trong thành phố, Giang Hải tôi và anh hợp tác đã nhiều năm cũng xem là rất ăn ý, cho dù có mâu thuẫn cũng không phải cái gì to tát. Vả lại anh cũng được xem là trợ thủ đắc lực của tôi ở hội nghị thường vụ, sao tôi lại điều anh đi? Anh cứ bình tĩnh mà suy nghĩ lại.

Thấy Cường Giang Hải bị nói đến có chút nguôi ngoai, y lại an ủi gã nói:

– Đổi góc độ khác mà nghĩ xem, đi huyện Cảnh cũng tốt, ở huyện An có tên Hạ Tưởng, hắn quen biết nhiều người, ngay cả tôi cũng không bằng, phó chủ tịch huyện các anh ai chẳng bị danh tiếng của hắn ép đến không thể ngẩng cao đầu? Ngược lại đến huyện Cảnh thì có cơ hội tốt để thể hiện bản thân.

Cường Giang Hải cũng không ngốc, hắn chất vấn Khâu Tự Phong cũng chỉ để dò xét chứ không cho rằng Khâu Tự Phong giở trò ở phía sau. Nghe lời nói của Khâu Tự Phong hợp tình hợp lý, hắn cũng tiện thể nói luôn:

– Tôi cũng là nóng vội nhất thời, Chủ tịch huyện Khâu đừng trách tôi, đột nhiên nói điều tôi đến huyện Cảnh nên cũng có chút khó chấp nhận được. Anh nói đúng, ở huyện An này, Hạ Tưởng có thế mạnh không ai sánh bằng, tôi đến huyện Cảnh có lẽ là một cơ hội hiếm có.

Cho dù có phải là tự an ủi hay không, dù gì cũng đã là sự thật không thể thay đổi. Cường Giang Hải có đồng ý hay không cũng phải chấp nhận sư thật mình bị điều khỏi huyện An.

Người của ban tổ chức cán bộ sau khi nói chuyện với Cường Giang Hải lại cùng Hạ Tưởng nói chuyện.

Tuy là đã đoán được trước, nhưng Hạ Tưởng sau khi nghe chính miệng ban tổ chức cán bộ chứng thực thì cũng có hơi kích động. Dù sao làm ủy viên thường vụ thì cũng tương đương như bước vào trung tâm quyền lực của huyện An. Đều rất có ích cho việc sau này hắn mở rộng các hạn mục công việc. Hơn nữa quyền tự chủ sẽ càng lớn, rất nhiều việc tự mình có thể quyết định.

Có lẽ là vì biết được mối quan hệ của Phương Tiến Giang và Hạ Tưởng, cũng có thể là vì biết Phương Cách ở huyện An, người của ban tổ chức cán bộ rất khách sáo đối với Hạ Tưởng, nói chuyện không chút phách lối mà có một thái độ gần gũi hiếm có. Hạ Tưởng cũng biết chắc chắn hắn đã đến gặp Lý Đinh Sơn trước và cũng đã gặp Phương Cách, nên đã nói những lời khách sáo thường gặp trong quan trường, tỏ thái độ quyết tâm, và cám ơn lãnh đạo cấp trên, vân vân…

Tiếp sau đó Lý Đinh Sơn mở hội nghị ủy viên thường vụ, người của ban tổ chức cán bộ chính thức tuyên bố:

– Thành Ủy của thành phố Yến đã phê chuẩn, đồng chí Hạ Tưởng, Phó chủ tịch huyện An, sẽ nhậm chức ủy viên thường vụ huyện ủy huyện An, còn đồng chí Cường Giang Hải sẽ không còn đảm nhiệm chức ủy viên thường vụ huyện ủy huyện An nữa.

Sau đó ban tổ chức cán bộ Thành ủy lại tuyên bố, Bí thư Đảng ủy xã Đán Bảo Phòng Ngọc Huy sẽ nhậm chức ủy viên thường vụ huyện ủy huyện An. Cho đến bây giờ, một loạt bổ nhiệm tuyên bố xong, kết cấu quyền lực của huyện An một lần nữa được sắp xếp lại từ đầu và bước vào thời kỳ ổn định ngắn ngủi.

Sau khi quyết định được công bố khiến cả huyện An đều kinh ngạc!

Trong hội nghị thường vụ chính quyền, vài vị phó chủ tịch huyện tỏ ra kỳ lạ nhìn chằm chằm vào Hạ Tưởng, người chỉ vừa mới nhậm chức phó chủ tịch huyện chưa được nửa năm, với tốc độ nào mà từ một phó chủ tịch huyện được phân công quản lý văn hóa giáo dục, vệ sinh, xếp hạng cũng gần cuối mà nhanh chóng lên chức phân công quản lý xây dựng đô thị và du lịch, cho đến bây giờ làm ủy viên thường vụ. Nói cách khác, hiện Hạ Tưởng tuy là phó chủ tịch huyện, nhưng vì đã là ủy viên thường ủy nên cũng có cái danh là lãnh đạo huyện ủy.

Mấy người ngơ ngác nhìn nhau và cùng nghĩ rằng Hạ Tưởng thật tài giỏi, không nói đến việc lật đổ Phó Chủ nhiệm ủy ban kỷ luật thành phố lúc trước, vì để lên chức ủy viên thường vụ, đã cứng rắn đẩy Cường Giang Hải đi, sau này làm việc mọi người phải phối hợp tốt một chút, để khỏi bị hắn xử ép.

Nếu Hạ Tưởng biết nhưng lời bình luận của mấy vị phó chủ tịch nói về mình thì e là chỉ biết cười đau khổ thôi, thật ra hắn cũng vô tội, không có ý đẩy Cường Giang Hải đi. Y bị điều đi cũng khiến hắn hơi ngạc nhiên.

Sau khi tiễn người của ban tổ chức cán bộ, Hạ Tưởng giao Tề Á Nam cho Thịnh Đại, để Thịnh Đại phụ trách cùng y ký kết hợp đồng nhận thầu, hắn tự mình cùng Sở Tử Cao đi chọn địa điểm cho công viên. Thị trấn huyện An không lớn, nhưng để chọn một nơi thích hợp thì không dễ. Hạ Tưởng lái xe chở Sở Tử Cao đi hết nửa ngày, cảm thấy nơi nào cũng hợp, và cảm thấy chỗ nào cũng có một vài khuyết điểm.

Không thể tồn tại một nơi hoàn hảo, nhưng ai cũng có tâm lý hướng đến sự hoàn hảo, Sở Tử Cao như nghĩ được gì đó, nói:

– Tôi nghĩ là chọn ở trung tâm thị trấn, ở bên cạnh chợ nông sản có một khu đất bỏ hoang, diện tích rất thích hợp.

Hạ Tưởng lắc đầu cười:

– Quá cảm tính rồi, tôi có một cách. Nào, đi hỏi liên tiếp ba người thì sẽ có địa điểm chính xác.

Sở Tử Cao bán tín bán nghi, theo Hạ Tưởng xuống xe, thấy Hạ Tưởng đến bên một bà lão đang mua rau, hỏi:

– Bà lão, bình thường bà thích đến đâu tản bộ?

Bà lão thấy vẻ mặt tươi cười của Hạ Tưởng liền ân cần đáp:

– Đa số là đến thành nam đi dạo.

– Vậy bà cũng ở thành nam sao?

– Đương nhiên là không, tôi ở thành bắc.

– Cũng khá xa, vậy sao lại phải đến thành nam để đi dạo?

Hạ Tưởng thấy lạ hỏi.

– Chàng trai, vậy là cậu không biết rồi, thành nam có một khu rừng nhỏ, mùa hè thổi gió nam mát mẻ, mùa đông gió bắc lại thổi không đến, vả lại khu rừng có địa thế tốt, không khí tốt. Gần như tất cả ông lão, bà lão của thị trấn đều đến đó để rèn luyện thân thể.

Bà lão khá khéo nói, nói rõ ràng đâu ra đấy.

Hạ Tưởng nghe xong gật đầu liên tục, sau khi cám ơn bà lão lại đi thêm một đoạn, đến gần một ông lão và hỏi:

– Ông lão, xin cho hỏi, thường thì ông thích đến nơi nào để rèn luyện thân thể?

Ông lão rất cảnh giác, nhìn Hạ Tưởng vài lần, hỏi:

– Chàng trai, trông cậu không giống người xấu, nói xem, hỏi thăm chuyện riêng tư của người khác để làm gì?

Hạ Tưởng suýt chút cười ra tiếng, nhưng vội nhịn cười:

– Xin ông đừng đa nghi, cháu không giống người xấu và cũng không phải người xấu, cháu chỉ muốn thăm dò một chút xem mọi người đều thích đến đâu tản bộ, rèn luyện thân thể, vì trong huyện sắp xây một khu công viên.

– Xây công viên?

Ông lão lớn tiếng nói với vẻ vui mừng:

– Tốt, xây công viên là một việc tốt, tôi hoan nghênh bằng cả hai tay, mấy năm nay huyện An không phát triển gì cả, đúng là thiếu một khu công viên. Ôi, mọi người không có lựa chọn nên mới tới khu rừng nhỏ ở thành nam để tản bộ, rèn luyện thân thể. Nếu thật sự là xây công viên thì tôi nghĩ nên xây ở khu rừng nhỏ ở thành Nam vì ở đó hoàn cảnh tốt, không khí tốt và địa thế cũng tốt.

Sau khi chào tạm biệt ông lão, Hạ Tưởng lại chặn một người trung niên lại hỏi câu hỏi tương tự. Ông ta cũng trả lời giống ông lão và bà lão. Hạ Tưởng đã biết phải làm gì, cùng Sở Tử Cao trở vào xe và chạy thẳng đến thành nam.

Sở Tử Cao phục Hạ Tưởng sát đất:

– Chủ tịch huyện Hạ, ý nghĩ của anh thật khác thường, đúng là trong cuộc sống ở đâu cũng có thứ để học, sao anh lại nghĩ đến việc này?

Hạ Tưởng xúc động nói:

– Thật ra cũng đơn giản, khi làm một việc gì đó thì đặt dân chúng lên vị trí hàng đầu, nghĩ những gì dân chúng nghĩ, công viên được xây cho dân chúng nên phải nghe những suy nghĩ của họ. Để không phải vội vàng quyết định, chúng ta sẽ đỡ phải đi đường vòng.

Hạ Tưởng cảm thấy sao nói vậy, cho dù sau này sông Dân Tâm của thành phố Yến hay rất nhiều những công trình hình tượng khác, đều là sản phẩm của những bộ óc thiếu suy nghĩ. Ví dụ như toàn thành phố Yến cùng lúc tu sửa đường sá, những con đường lớn cùng lúc khởi công, kết quả làm cho cả thành phố Yến đâu đâu cũng kẹt xe, việc đi lại của người dân rất khó khăn. Cũng như chính sách quy hoạch tổng thể cứ thay đổi xoành xoạch, trước tiên nói là phát triển theo hướng Đông Nam, sau đổi thành hướng Tây Bắc, sau đó lại muốn phát triển hệ thống nước trong toàn thành phố, muốn biến một thành phố khô hạn ít mưa ở phương bắc thành một thành phố nước, đúng là để thiên hạ chê cười.

Hạ Tưởng chưa bao giờ đặt mình vào vị trí thanh cao. Trong quan trường có hai loại người không thể dùng được, một là suốt ngày chỉ biết hô hào tỏ ra trung thành để chứng tỏ sự quyết tâm của mình. Một là ù lì, chỉ biết cắm đầu vào công việc, không biết xử lý tốt các mối quan hệ. Cả hai loại người, người thứ nhất là ngụy quân tử, người thứ hai là ương bướng. Dù là loại người nào cuối cùng cũng khó làm được việc lớn.

Trước tiên làm người phải biết xử lý tốt các mối quan hệ, có quan hệ thì làm việc gì cũng dễ dàng. Vì việc gì cũng do con người làm, chỉ có quan hệ rộng rãi thì khi làm việc sẽ không gặp phải khó khăn, mới có thể thuận buồm xuôi gió.

Đến thành nam, Hạ Tưởng không khỏi lên tiếng khen:

– Đúng là một mảnh đất tốt, con mắt của quần chúng thật sáng suốt, trí tuệ từ dân gian mà ra. Làm quan lâu rồi, có thói quen nhìn sự việc từ trên xuống dưới, thật ra cách giải quyết vấn đề có lúc đến từ dân gian.

Hạ Tưởng có rất nhiều ý nghĩ thiết kế độc đáo, cho nên trong lúc hắn quyết định biện pháp thì cần phải nghĩ đến cảm nhận của người sử dụng. Khu rừng nhỏ ở thành nam có diện tích không lớn, nhưng xung quanh có nhiều đất trống, có thể nói rất hợp với điều kiện xây tạo công viên, hoàn cảnh yên tĩnh, giá đất rẻ, duy chỉ mất điểm ở một chỗ là cách trung tâm thị trấn hơi xa một chút.

Nhưng may là thị trấn của huyện An không lớn, cho dù đi từ thành nam đến thành bắc cũng không phải mất nhiều thời gian. Hạ Tưởng lập tức quyết định theo ý của dân chúng, xây công viên Tử Cao ở khu rừng thành nam.

Sau khi Hạ Tưởng và Sở Tử Cao về huyện ủy thì lập tức đem quyết định báo cáo cho Khâu Tự Phong. Khâu Tự Phong không có ý kiến gì, tỏ ra ủng hộ và lập tức mở hội nghị chính phủ thường vụ thông báo việc chọn được địa điểm cho công viên Tử Cao, trưng cầu ý kiến của mọi người. Đương nhiên mọi người cũng không có ý kiến gì và đều tỏ vẻ đồng ý, cuối cùng đạt được tiếng nói chung và chính thức được duyệt qua.

Quả nhiên là hợp tác sẽ có lợi cho cả hai, Hạ Tưởng cũng lần đầu thấy Khâu Tự Phong cũng có lúc làm việc nhanh gọn, dứt khoát. Sự việc đặc biệt xử lý đặc biệt, trong một ngày quyết định xong một dự án cũng xem như là kỳ tích. Sở Tử Cao rất vui mừng, đã thấy được sức ảnh hưởng của Hạ Tưởng, cũng đã thấy dự án được phê chuẩn, liền hớn hở đi về sắp xếp tài chính, chuẩn bị mau chóng khởi công.

Hạ Tưởng tiễn Sở Tử Cao về, lại đến gặp mặt Tề Á Nam. Tề Á Nam và Thịnh Đại đã bàn bạc ổn thỏa, Khâu Tự Phong cũng hết sức ủng hộ. Có thể nói sự phối hợp của Khâu Tự Phong bây giờ không chê vào đâu được, không đề cập tới điều kiện cũng không có yêu cầu, chỉ để ý làm tốt công việc của hắn, ít nhất nhìn từ mặt ngoài thì quả thật một lòng vì việc công.

Thịnh Đại và Hạ Tưởng cũng không phải người không biết phép tắc, biết chọn lúc để khen hai vị lãnh đạo huyện ủy và ủy ban nhân dân huyện sáng suốt. Phép tắc là phép tắc, cho dù đi đến đâu thì cũng phải làm nổi bật sự ủng hộ của Bí thư và Chủ tịch huyện, đặt lợi ích tập thể lên hàng đầu, cũng không để cá nhân mình quá nổi bật, nếu không sẽ khiến người khác có ấn tượng mình là người thích chơi trội.

Sau khi xử lý xong mọi việc, Hạ Tưởng cảm thấy có thể nghỉ ngơi một chút, trong thời gian lễ quốc khánh cứ bận suốt, sau lễ lại bận thành lập bất động sản Giang Sơn, và bận triển khai công tác các dự án ở huyện An, có thể nói là bận tối mắt tối mũi, không có chút thời gian rảnh rỗi.

Không ngờ hắn chỉ nghỉ được một ngày, thứ Sáu lại nhận được điện thoại của Tống Triều Độ.

– Tiểu Hạ, có thời gian không? Nếu tiện thì qua đây, chúng ta gặp mặt.

Giọng của Tống Triều Độ nghe không có gì đặc biệt, nhưng Hạ Tưởng lại nghe như gió vi vu bên tai, hắn quá khát khao được trao đổi với Tống Triều Độ để hiểu rõ tình hình của thủ đô và tình thế của tỉnh Yến trong tương lai.

Hắn tin rằng, cả tỉnh Yến không ai có thể hiểu rõ xu thế tương lai của tỉnh Yến hơn Tống Triều Độ.

Hạ Tưởng liền đồng ý:

– Không thành vấn đề, tôi có thời gian, tôi sẽ đến ngay.

Tống Triều Độ hẹn gặp Hạ Tưởng ở một nơi rất hẻo lánh, trên một con đường núi giữa thành phố Yến và huyện Cảnh. Ở phía bên đường núi có một ao nước, khi Hạ Tưởng đến nơi thì Tống Triều Độ đang nhàn nhã ngồi bên ao nước, tay cầm cần câu ung dung câu cá.

Hạ Tưởng đành lắc đầu, mình đã lo lắng suốt nhiều ngày, và cũng đã suy nghĩ rất lâu, nghĩ là Tống Triều Độ lộ diện thì mọi việc sẽ rõ ràng, nhưng nhìn dáng vẻ nhàn nhã của ông ta như không có việc gì xảy ra, khiến người ta cảm thán, đúng là tâm trạng không như nhau thì cảnh giới hơn kém nhau rất nhiều.

Hạ Tưởng đến gần Tống Triều Độ, kính cẩn gọi một tiếng:

– Trưởng ban Tống.

Tống Triều Độ quay đầu lại, gật đầu cười:

– Ngồi đi, cùng tôi câu cá.

Hạ Tưởng làm theo, cầm cần câu lên, gắn mồi vào và quăng câu như một tay câu có nghề, bắt đầu câu cá.

Sau đó thì im lặng cả mười phút.

Trong lúc đó Tống Triều Độ câu được con cá chép nặng một cân, Hạ Tưởng thì không câu được gì, cần câu cũng không nhúc nhích, nhấc cần câu lên, mồi đã rơi mất, chả trách cá không cắn câu, thì ra là không đủ sức cám dỗ.

Tống Triều Độ cười nói:

– Cá không thấy mồi cũng như con người không thấy cái lợi thì sao mà cắn câu? Nếu muốn để người khác cắn câu thì cậu phải thể hiện lòng thành của mình mới được.

Hạ Tưởng cũng cười nói:

– Trưởng ban Tống, đã lâu không gặp, không ngờ ngài lại đi nghiên cứu câu cá. Gần đây thế cục của tỉnh Yến như một hồ nước lặng, chẳng chút gợn sóng, có phải là có dòng chảy ngầm nào ở dưới mặt nước hay không?

Tống Triều Độ nhìn Hạ Tưởng với ánh mắt phức tạp:

– Cậu nghe được gì và biết được những gì?

Hạ Tưởng liền lắc đầu:

– Cũng không có, chỉ là cảm thấy vụ án của Lệ Triều Sinh bây giờ vẫn chưa có câu trả lời, rõ ràng là có người ở phía trên gây áp lực. Lệ Triều Sinh rõ ràng là có vấn đề rất lớn về kinh tế nhưng đến bây giờ vẫn chưa có kết quả, còn Phó chủ tịch tỉnh Thẩm, cấp trên cũng không có nếu ý kiến xử lý.

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137
Phần 138
Phần 139
Phần 140
Phần 141
Phần 142
Phần 143
Phần 144
Phần 145
Phần 146
Phần 147
Phần 148
Phần 149
Phần 150
Phần 151
Phần 152
Phần 153
Phần 154
Phần 155
Phần 156
Phần 157
Phần 158
Phần 159
Phần 160
Phần 161
Phần 162
Phần 163
Phần 164
Phần 165
Phần 166
Phần 167
Phần 168
Phần 169
Phần 170
Phần 171
Phần 172
Phần 173
Phần 174
Phần 175
Phần 176
Phần 177
Phần 178
Phần 179
Phần 180
Phần 181
Phần 182
Phần 183
Phần 184
Phần 185
Phần 186
Phần 187
Phần 188
Phần 189
Phần 190
Phần 191
Thông tin truyện
Tên truyện Quan Trường - Quyển 3
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện nonSEX
Phân loại Truyện chưa được phân loại
Ngày cập nhật 28/08/2017 13:36 (GMT+7)

Một số truyện liên quan

Chịch đi, đừng sợ! - Tác giả The Kid
Lấy cảm hứng từ bộ phim “Yêu đi, đừng sợ!” Tùng và Phương đang yêu nhau. Tùng là ảo thuật gia nổi tiếng, còn Phương làm trợ diễn cho Tùng. Cả hai yêu nhau sau thời gian dài đi lưu diễn cùng nhau. Nhưng chuyện tình của họ không được suôn sẻ lắm do bị hồn ma Vân quấy phá. Vân là một người bạn thân của Phương, nhưng bị tai nạn chết sớm. Sau khi Vân chết, hồn ma cô cứ luôn bám theo Phương và tìm cách ngăn không cho Phương có bạn. Phương còn có hai người bạn khác là Trang Ú và chị Diễm, hai người này cũng bị hồn ma Vân tấn công. Trang trong...
Phân loại: Truyện nonSEX
Quan Trường – Quyển 1
4 Đường núi gập ghềnh, như một con rồng lớn nằm giữa non xanh nước biếc. Chỉ có điều lúc này con rồng còn chưa thành hình, chẳng những nhỏ hẹp mà còn gập ghềnh, lồi lõm, tuy nhiên đã có hình hài cơ sở của quốc lộ, chỉ cần đầu tư thêm một ít tài chính là có thể sử dụng. Đầu tư không cần quá nhiều, thời gian cũng không quá lâu, đại bộ phận dùng đất đá tại chỗ, vật liệu tại chỗ, khai thác đất đá ở ngay những hòn núi bên cạnh là được. Sau đó là rải nhựa đường, lu lèn, vân vân, một loạt các công đoạn. Nếu làm nhanh, mùa xuân...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Quan Trường
Tiệm bánh Hoàng tử bé - Tác giả The Kid
Lấy cảm hứng từ bộ phim “Tiệm bánh Hoàng tử bé 2” ... Tại một khu chung cư ở quận 4, thành phố Hồ Chí Minh, có một tiệm bánh tên là Tiệm bánh Hoàng tử bé. Tiệm bánh này có 4 cô nhân viên: San San, Pink, Lam và Sao. Thời gian này Lam và Sao có việc phải đi vắng, để San San và Pink ở nhà coi tiệm. San San mang phong cách cute, xì tin, nhí nhảnh, dễ thương. Pink mang phong cách sexy, gợi cảm, quyến rũ, bốc lửa. ... Bạn đang đọc truyện sex tại web: truyensex.moe Hôm nay Pink nhức đầu, thấy mệt trong người lắm nên không xuống tiệm làm việc được...
Phân loại: Truyện nonSEX

Danh sách truyện sex được đọc nhiều nhất

TOP truyện sex ngắn hay nhất!

TOP tác giả tài năng