Nhịn, dù sao Tôn Hữu Tài cũng phải nhịn, ai khiến Du Lệ xinh đẹp như vậy không lấy người khác làm chồng, lại chịu lấy hắn một người hơn cô 8 tuổi. Nhưng đàn ông đều có tâm lý độc chiếm mãnh liệt, hắn cũng không thể chịu đựng được Du Lệ đối với hắn lạnh nhạt, một lúc sau cũng bắt đầu tranh luận với Du Lệ. Du Lệ ban đầu còn cãi nhau với hắn, sau đó lại không nói gì, còn đưa ra cho hắn hai lựa chọn, một là ly hôn, xong hết mọi chuyện. Hai là mỗi tháng cô cho hắn một ít tiền, để hắn tùy ý ăn chơi đàng điếm, điều kiện tiên quyết là không được xen vào chuyện của cô nữa.
Tôn Hữu Tài chấp nhận điều kiện thứ hai, kết quả mỗi tháng Du Lệ đều cho hắn 2000 tệ để hắn tiêu tùy ý. Sau khi sự việc của Lệ Triều Sinh bị bắt, Du Lệ trốn đi trước, lại mới cho Tôn Hữu Tài 3 vạn nhân dân tệ, khiến hắn tiếp tục giả bộ làm ngơ, ai hỏi thì hắn bảo không biết, chỉ cần hắn trông coi hồ nước trong là được. Trong nhà Du Lệ có một hồ nước không lớn không nhỏ, bên trong toàn trồng hoa sen.
– Hồ nước thì có cái gì?
Tần Thác Phu nhạy bén phát hiện ra vấn đề.
– Tôi thật sự không biết.
Tôn Hữu Tài vẻ mặt xám trắng, dễ dàng nhận thấy là đang rất sợ.
– Cái hồ nước kia là tự nhiên hình thành, nước khá đục, ai cũng không dám đi xuống. Tôi nghĩ đến Du Lệ nói tôi trông coi hồ nước, là bởi vì cô đặc biệt thích hồ nước, duyên cớ nhất định là vì trước kia cô thường đem ghế dựa ra đây, ngồi ở bên cạnh ngắm hoa sen.
Tần Lạp Phu đã hiểu rõ vài phần, lập tức bảo người dưới:
– Hãy phái người mang đến một cái máy bơm nước, rút hết nước trong hồ ra!
Thật là vừa đáng thương, vừa đáng giận, Hạ Tưởng gặp Tôn Hữu Tài với dáng vẻ như vậy, trong lòng không nói lên lời. Hắn cũng biết rõ là vợ hắn lấy tiền của nhân tình để cho mình, nhưng là muốn hắn yên tâm thoải mái, một người đàn ông sống trong tình trạng như thế này, cũng không dễ dàng gì.
Đoàn người đi vào trong nhà Du Lệ, bắt đầu bơm nước trong hồ. Trải qua mấy giờ làm việc hăng hái, đến tối, rốt cục cũng đã tháo hết nước hồ, bên trong hồ lộ ra nước bùn. Lại là Trịnh Thiếu Phong xung phong nhận việc nhảy xuống bùn, bắt đầu đào bùn. Đào được một lúc, liền đào thấy một bọc rất nặng, mở ra vừa thấy, bên trong có rất nhiều nhân dân tệ, còn có mấy quyển sổ.
Tần Thác Phu hưng phấn đứng lên, vội vàng mở quyển sổ thứ nhất ra, ở trong đó tất cả đều ghi lại việc Lệ Triều Sinh bán quặng! Hắn còn tỉ mỉ ghi chép lại giao dịch tiền tài qua lại giữa hắn và Từ Đức Tuyền, còn có một số khoản lợi nhuận thu được từ quặng chia phần cho mỗi người. Càng làm cho mọi người quá vui mừng đó là, quặng đã được tiêu thụ qua con đường trung gian, không ngờ trong đó cũng có tên của Vũ Phái Dũng!
Đây là một quyển sổ thật tốt, quả thật nó chính là một đao trí mạng, là gông xiềng xiết chặt cổ của Lệ Triều Sinh và Từ Đức Tuyền!
Tần Thác Phu biết sự việc này rất nghiêm trọng, Từ Đức Tuyền là thường vụ Thành ủy, muốn động tới hắn, nhất định phải xin chỉ thị của Tỉnh ủy. Hắn cất quyển sổ tìm được, cho người đem tiền đi kiểm kê rõ ràng, tổng cộng là mấy vạn tiền mặt, sau đó niêm phong vào kho, giải thích vài câu, liền trở lại Huyện ủy.
Lúc này, theo công an từ các phía truyền đến tin tức, ở vườn cây ăn quả phía sau thẩm mỹ viện, cũng đào được mấy triệu tiền mặt và một số quyển sổ. Tần Thác Phu thấy mừng rỡ, có trong tay đầy đủ các chứng cứ, Lệ Triều Sinh có cắn răng chịu đựng không khai, cũng không thể kháng cự được nữa. Trên cơ bản có thể xác định, Từ Đức Tuyền cũng khó có thể trốn mãi được. Nhưng cuối cùng khi định tội danh, vẫn phải xem ý kiến chỉ đạo của thường vụ Thành ủy, tội danh có thể lớn có thể nhỏ, tất cả có hay không có người đứng ra bảo vệ.
Mặc kệ là như thế nào, trước tiên cứ bắt lại rồi nói sau. Tần Thác Phu sai người đưa Du Lệ, Du Vĩnh và Tôn Hữu Tài cùng với đội ngũ của Uỷ ban Kỷ luật, suốt đêm quay trở về thành phố Yến, chuẩn bị lại thẩm vấn Lệ Triều Sinh.
Kể cả Hạ Tưởng, tất cả mọi người đều không hiểu sao cũng rất hưng phấn. Vụ án Lệ Triều Sinh vốn chưa định án, giờ xem như đã đi tới một dấu chấm hết, đang đi đến thời khắc quyết định. Tuy nhiên những người khác cũng có suy nghĩ khác nhau, chính là không hề có ai từ Lệ Triều Sinh lại liên tưởng đến Cao Thành Tùng. Mà Hạ Tưởng cũng biết rõ, chỉ sợ Tần Thác Phu lần này trở về, không bao lâu, sẽ tạo lên một cơn sóng to gió lớn tại thành phố Yến hay là cả tỉnh Yến.
Về phần có phải sẽ là cây rơm cuối cùng, ảnh hưởng đến vị trí của Cao Thành Tùng, khiến Cao gia sụp đổ hay không, còn phải xem phía sau có người động thủ đúng lúc hay không, tạo ra dư luận và sự kiện đúng lúc hay không.
Tuy nhiên Hạ Tưởng tin tưởng vững chắc rằng, Cao gia chắc hẳn là khó có thể qua được mùa thu năm nay.
Các ủy viên thường vụ Huyện ủy huyện An có liên quan, gần như là cả đêm không ngủ được, đều cùng họp lại một chỗ thảo luận tình hình.
Mỗi người một tâm tư khác nhau, cũng đều mơ hồ đoán được, khả năng vụ án Lệ Triều Sinh một khi định án, rồi được truyền tin, khẳng định sẽ tạo nên một cơn chấn động không nhỏ trên quan trường. Cho nên tất cả mọi người không có lòng dạ nào mà ngủ yên giấc, đều tính đến các mối quan hệ của mình ở khắp nơi, tính toán một chút gió lốc sắp tới sẽ lợi hay hại.
Lý Đinh Sơn không có suy nghĩ sâu xa, tiền đồ của hắn cũng đã ổn định tốt, bước tiếp theo là đến thành phố nhậm chức Chủ tịch quận, Phó giám đốc sở, chắc hẳn cũng không thay đổi gì, cũng sẽ không bị ảnh hưởng. Khâu Tự Phong cũng không suy nghĩ nhiều lắm, hắn và Lệ Triều Sinh tuy rằng có quan hệ với nhau, nhưng cũng không cùng tham gia kinh doanh bất hợp pháp quặng với hắn dù chỉ một chút. Thân là Thái Tử đảng trong một gia đình có gia thế, không thiếu tiền, chỉ thiếu kinh nghiệm từng trải và thành tích, cùng với việc mở rộng các mối quan hệ, cho nên so với các tầng lớp bình thường ở trong quan trường, hắn không bao giờ phạm sai lầm về kinh tế, coi như đó là ưu thế lớn.
Mai Hiều Lâm chỉ là cảm thấy vui mừng, cuối cùng sau mấy tháng, vụ án Lệ Triều Sinh sẽ kết án, coi như là đã sáng tỏ được nỗi lòng, không uổng công cô hao tâm tổn sức một hồi, cũng coi như vì hàng nghìn nông dân xã Đán Bảo bị hại.
Tại huyện An, mặt khác các ủy viên thường vụ và Lệ Triều Sinh không quá gần gũi, cho dù Tần Thác Phu cũng bảo đảm với Nghê Chính Phương, không hề truy cứu trách nhiệm của hắn trước kia, trên cơ bản có thể khẳng định là “Sự việc của Lệ Triều Sinh, sẽ không ảnh hưởng tiêu cực đến một số vấn đề của huyện An.”
Đương nhiên, có một điều mà tất cả mọi người đều không nghĩ được là: sự việc của Lệ Triều Sinh chẳng qua là một sự kiện châm mồi lửa cho một loạt các sự kiện khác mà thôi. Hắn châm, không chỉ có một quả bom bình thường, mà không ngờ vẫn còn một quả bom kinh thiên nữa!
Nửa đêm khuya, Hạ Tưởng gọi một cuộc điện thoại cấp tốc cho Tống Triệu Đô, báo cáo với hắn một chút tiến triển của vụ án Lệ Triều Sinh. Tống Triệu Đô hiếm khi có được hưng phấn như vậy, liên tục nói:
– Tốt, tốt lắm, thật là một chuyện tốt. Vậy cậu tiếp tục làm việc với Cao Kiến Viễn, cần phải đem tiền của hắn ở lại đây, chỉ cần tiền ở lại, hắn không thể trốn đi được. Ngoài chuyện của hắn, mọi việc khác cứ để tôi làm.
Lần trước Hạ Tưởng gặp Tống Triệu Đô, hắn lộ ra một chút ý đồ muốn mình trên danh nghĩa cải tử hoàn sinh cho bất động sản Lĩnh Tiên, khiến Cao Kiến Viễn không thể đem tiền chuyển ra nước ngoài, một lần nữa đem bất động sản Lĩnh Tiên đến trước mặt hắn, Tống Triệu Đô cũng có thái độ ủng hộ. Hiện nay tình hình có biến, càng thấy rõ Hạ Tưởng là người nhìn xa hiểu rộng.
Hạ Tưởng cắt đứt điện thoại, ý chí hưng phấn như lửa thiêu đốt, một chút buồn ngủ cũng không có.
Ngày hôm sau, ở thành phố tất cả mọi thứ đều bình thường, không có tin tức gì truyền đến. Qua hai ngày, Hạ Tưởng đột nhiên nhận được điện thoại của bác Tào, bác Tào nói ngắn gọn nhưng rất đanh thép, chỉ nói một câu liền cắt điện thoại:
– Văn Dương không có yêu cầu gì nữa, đồng ý phối hợp tất các công tác điều tra xem xét, hắn vẫn ngấm ngầm giấu chi tiết tài khoản của Cao Kiến Viễn.
Hạ Tưởng thở phào một cái, nghĩ thầm thời khắc này đã chờ lâu lắm rồi, giờ nó đã tới với trạng thái không gì có thể ngăn cảm nổi.
Ba ngày sau, nghe phong thanh ở thành phố Yến truyền đến, Lệ Triều Sinh đã nhận tội!
Cùng lúc đó, Hạ Tưởng nhận được điện thoại của Nghiêm Tiểu Thì, nói là tiền của Cao Kiến Viễn đã đến, tổng cộng có một trăm triệu. Hạ Tưởng cười thầm, lá gan Cao Kiến Viễn thật không nhỏ, còn muốn đánh cuộc một phen. Tuy rằng hắn cũng biết rõ ràng là toàn bộ tài khoản của Cao Kiến Viễn không chỉ có một trăm triệu, nhưng cũng đủ khiến y xót ruột, liền nói với Nghiêm Tiểu Thì:
– Tôi lập tức sắp xếp người của bất động sản Giang Sơn cùng em gặp mặt. Đúng rồi, nhất định phải khiến Cao Kiến Viễn đứng ra, để anh ta ra sức phán đoán chuẩn xác một chút, có thể từ cuộc nói chuyện với nhau nhìn ra đối phương phía bên kia. Có khi đàm phán bằng thủ đoạn cao siêu một chút, khiến đối phương bỏ ra ít nhất hai trăm triệu cũng không phải việc khó.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường - Quyển 3 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Ngày cập nhật | 28/08/2017 13:36 (GMT+7) |