– Tôi sẽ nhớ kỹ lời của ngài, nhưng người thân của tôi bị Uỷ ban Kỷ luật tỉnh bắt đi, tôi không thể không tỏ vẻ một chút gì được, nếu truyền ra ngoài, hóa tôi lại là kẻ không có năng lực, cũng đâu còn thể diện của ngài nữa, có phải hay không?
Cao Thành Tùng vốn rất sĩ diện, Vũ Phái Dũng cũng rất hiểu rõ hắn, lời vừa ra miệng, sắc mặt Cao Thành Tùng liền hơi thay đổi, hắn lo nghĩ còn nói:
– Như vậy đi, tôi đi tìm Cổ Nhân Kiệt nghe ngóng tình hình một chút, tìm hiểu vụ án, hỏi một chút, xem Vương Đức Truyện rốt cuộc là phạm vào chuyện gì, có nghiêm trọng hay không…
Nói đến mức này, Vũ Phái Dũng cũng không dám nói:
– Vậy cảm ơn ngài.
Vũ Phái Dũng đi rồi, Cao Thành Tùng ngồi ngây ra nửa ngày, như thể suy nghĩ và ghi lại cái gì đó, sau đó mới cầm điện thoại, gọi cho Cổ Nhân Kiệt.
– Nhân Kiệt, Vương Đức Truyện sao lại bị bắt? Nói cụ thể cho tôi nghe một chút đi.
Dừng một chút, Cao Thành Tùng lại nói
– Vương Đức Truyện là họ hàng của Phái Dũng.
Cổ Nhân Kiệt ở tỉnh Yến là một trong bốn Phó chủ nhiệm của Uỷ ban Kỷ luật kiểm tra, là Phó chủ nhiệm đứng đầu, gần đây luôn không hòa thuận với Chủ nhiệm Uỷ ban Kỷ luật Hình Đoan Đài, đồng thời là người một nhà và trợ thủ đắc lực nhất của Cao Thành Tùng ở Ủy ban Kỷ luật. Khi nhận được điện thoại của Cao Thành Tùng, thì hắn đang ở văn phòng nghe cấp dưới báo cáo sự việc của Vương Đức Truyện, vừa thấy Bí thư Cao gọi điện, liền phất tay bảo cấp dưới ra ngoài, sau đó mới tiếp tục nghe điện thoại.
Nghe được Cao Thành Tùng hỏi đến sự việc của Vương Đức Truyện, Cổ Nhân Kiệt liền cảm thấy căng thẳng, trong lòng mơ hồ có một cảm giác không thoải mái. Bí thư Cao ơi Bí thư Cao, Vương Đức Truyện chỉ là một cán bộ cấp Cục phó của Sở Xây dựng, bởi vì có quan hệ họ hàng với Vũ Phái Dũng, mà ngài phải tự mình hỏi tới sao, như vậy chẳng những làm mất đi thân phận của một Bí thư Tỉnh ủy, còn khiến người ngoài cảm thấy cực kỳ không hay.
Bởi vì Vương Đức Truyện làm việc quá mức lộ liễu, thủ đoạn rất xấu xa, khiến Cổ Nhân Kiệt nhìn còn thấy tức giận.
Vương Đức Truyện chẳng những có lòng tham không đáy, còn hoàn toàn không để ý đến hình ảnh của một cán bộ lãnh đạo. Chỉ cần có người có việc tìm hắn, hắn nhất định phải ăn những gì hắn muốn, căn cứ vào việc lớn nhỏ, và nặng nhẹ, còn có một danh sách thu phí rất nhiều, nói là lòng tham không đáy cũng tuyệt đối không quá đáng, tài liệu tố cáo hắn được xếp thành từng đống ở Ủy ban Kỷ luật tỉnh.
Người như vậy nếu Bí thư Cao đưa ra ý muốn phải bảo vệ hắn, quả thực là tự hạ thấp thân phận của mình.
Cổ Nhân Kiệt đối với Cao Thành Tùng quá thất vọng, đối với Vũ Phái Dũng cũng có sự bất mãn. Vũ Phái Dũng đối nhân xử thế quá mức kiêu ngạo, danh tiếng cực kém, người như vậy nếu nói trước đây là thư ký của Bí thư Cao, không phải là tổn hại đến hình ảnh lãnh đạo của Bí thư Cao hay sao? Vương Đức Truyện là họ hàng của Vũ Phái Dũng, thật đúng là hành xử thấp kém, mới là cấp Cục phó đã kiêu ngạo, ngông cuồng, so với Vũ Phái Dũng chỉ có hơn chứ không kém.
Nhưng Bí thư Cao cũng là lãnh đạo cấp trên, Cổ Nhân Kiệt có một số điều muốn nói cũng chỉ có thể nói ở trong lòng. Nghe Bí thư Cao hỏi sự việc của Vương Đức Truyện, hắn vừa nghĩ cũng không có gì cần giấu diếm, liền nói ra vấn đề nghiêm trọng của Vương Đức Truyện, lại nhấn mạnh rằng
– Chủ nhiệm Hình đã ra kết luận, Vương Đức Truyện hành vi hết sức tồi tệ, trường hợp này đặc biệt nghiêm trọng, phải nghiêm trị, nếu không nghiêm trị thì không thể khiến người dân bớt căm phẫn .
Nếu như trước kia, Cao Thành Tùng sẽ lấy một giọng điệu hời hợt nói:
– Đồng chí Vương Đức Truyện có rất nhiều ưu điểm, cần cù và thật thà thành khẩn, mặc dù có chút lắm bệnh nhưng cũng là một đồng chí có ý thức cơ bản, ai mà chẳng có một chút vấn đề lớn vấn đề nhỏ? Tôi cho rằng nhìn một người, hẳn là nên nhìn vào ưu điểm, nhìn thêm về thành tích, có phạm một chút sai lầm, có một chút khuyết điểm, có thể tha thứ thì nên tha thứ…
Ngay cả trước kia có một tham quan ở Ủy ban Xây dựng, bởi vì vi phạm vào một số chuyện bị Ủy ban Kỷ luật tỉnh nắm được sở hở, Cao Thành Tùng liền tự mình gọi điện thoại cho Ủy ban Kỷ luật, khiến Ủy ban Kỷ luật lập tức thả người. Y ra sức gây áp lực đè xuống, Ủy ban Kỷ luật đành phải thả người. Sau đó có người ở Ủy ban Kỷ luật tỉnh không phục, đem tài liệu đưa tới Bắc Kinh, Bắc Kinh liền đích thân can thiệp vào việc này, Cao Thành Tùng vẫn cứ giữ sự cứng rắn, mạnh mẽ, sau đó lại công khai tuyên bố trường hợp này là một cán bộ có tính thật thà là tốt, đáng khen ngợi, và tự mình viết và ra chỉ thị, nói hắn quả thật là một cán bộ tốt, đủ tư cách, vấn đề của hắn về sau không được nhắc lại! Năm đó Cao Thành Tùng dám nói, dám làm, cho tới bây giờ cũng không nói hai lời, nhưng hôm nay lại chần chừ một lát, giọng trầm thấp nói:
– Nếu chứng cớ vô cùng xác thực, sự thật rõ ràng, cứ giải quyết theo quy định của pháp luật là được…
Điện thoại cắt đứt được nửa ngày, Cổ Nhân Kiệt còn không thể tin được lời nói vừa rồi được nói ra từ miệng Cao Thành Tùng. Quan lớn nhất tỉnh, Bí thư Cao Thành Tùng, từ khi nào lại nói chuyện do dự như vậy? Chẳng qua là hỏi đến việc của một cán bộ cấp cục Phó, cũng khiến suy nghĩ mới nảy sinh của hắn lùi lại, đây không giống một Bí thư Cao có một phong cách trước sau như một?
Cổ Nhân Kiệt lắc đầu, đoán không được rốt cục Cao Thành Tùng là có ý gì. Nếu Bí thư Cao không nói gì, Chủ nhiệm Hình lại muốn một lòng nghiêm trị Vương Đức Truyện, hắn càng mừng rỡ khoanh tay đứng nhìn, dù sao hắn cũng không có thiện cảm với Vũ Phái Dũng.
Vũ Phái Dũng đợi hai ngày, nghĩ rằng Vương Đức Truyện cho dù không được thả ra, cũng sẽ nghe được chút tin tức, không ngờ lại không cho chút động tĩnh nào, ngược lại mơ hồ nghe được tin đồn, nói là vấn đề của Vương Đức Truyện rất nghiêm trọng, sợ là sẽ phải ngồi tù. Hắn vừa nghe liền nóng nảy, vội vàng hừng hực đi tìm Cao Thành Tùng, không ngờ Cao Thành Tùng chỉ trở về nói với hắn một câu:
– Gieo gió gặt bão, tôi không tiện nhúng tay.
Vũ Phái Dũng hiểu rất rõ Cao Thành Tùng, theo như cách nói chuyện và vẻ mặt của y, có thể đoán sự việc đã không còn đường để có thể cứu vãn nữa rồi.
Vũ Phái Dũng giận tím mặt, càng nghĩ càng khẳng định rằng Thôi Hướng ở sau lưng chơi mình, hắn ngồi lên xe trực tiếp tới trụ sở Thành phố Yến, nổi giận đùng đùng trực tiếp đi tới văn phòng của Thôi Hướng hỏi tội.
Thôi Hướng đang cùng Trần Phong thảo luận công việc. Nghe thư ký báo cáo là có Giám đốc Sở Xây dựng Vũ Phái Dũng tới, vẻ mặt gã khó hiểu, buồn bực không hiểu vì sao Vũ Phái Dũng không mời tự dưng đến? Tuy nhiên lại nghĩ bình thường Vũ Phái Dũng có tác phong khác người, cũng không so đo tính toán với hắn, liền bảo thư ký mời hắn vào.
Trần Phong muốn tránh đi một lát, Thôi Hướng cười nói:
– Thị trưởng Trần không ngại ở lại xem trò cười, Giám đốc sở Vũ mà đến, xem chừng là không có chuyện gì tốt đâu.
Quả nhiên, Vũ Phái Dũng bước vào với vẻ mặt âm u, giọng nói không tốt hỏi Thôi Hướng:
– Bí thư Thôi, tôi gần đây không làm chuyện gì có lỗi với ngài, sao ngài lại gây khó dễ cho tôi?
Trần Phong nghĩ thầm rằng có người hậu thuẫn phía sau có khác, tốt xấu gì Thôi Hướng cũng là ủy viên thường vụ Tỉnh ủy, y chỉ là một cán bộ cấp sở lấy tư cách gì mà lại có giọng điệu chất vấn khi nói chuyện với một cán bộ cấp phó tỉnh, thật đúng là không biết cao biết thấp. Tuy nhiên nhớ tới trước kia, Vũ Phái Dũng thân là thư ký Vũ, đối với Phó chủ tịch tỉnh mới đến mà đã quát và nói một cách kiêu ngạo, cũng liền cười cho qua.
Thôi Hướng trong lòng không vui, Vũ Phái Dũng không những trách móc rất vô lý, hơn nữa giọng điệu làm cho người ta cảm thấy cực kỳ không thoải mái, hắn liền nhíu nhíu mày:
– Giám đốc sở Vũ nói vậy là có ý gì, tôi nghe không rõ. Tôi làm ra chuyện gì gây trở ngại đến còn đường của anh?
Thôi Hướng nói cũng khiêm nhường, dù sao hắn cũng là người có thân phận, không thể chấp nhặt Vũ Phái Dũng.
Vũ Phái Dũng thấy Thôi Hướng nói tuy khách khí, nhưng dễ nhận thấy là có thái độ không cho điều đó là đúng, trong lòng phát hỏa, liền lạnh lùng nói:
– Bí thư Thôi quả nhiên là người hay quên, sự việc người họ hàng của tôi là Vương Đức Truyện muốn chuyển công tác đi huyện Cảnh làm Phó chủ tịch huyện, kết quả là bị ngài tuyệt bút vung lên, ngăn cản xuống dưới. Ngài là Bí thư Thành ủy thành phố Yến, là nhân vật số một, cho dù tôi cấp bậc lễ nghĩa không chu toàn, không có biếu quà cho ngài, thôi, việc trước đây cho qua. Ngài chế giễu, cắt đứt tiền đồ của người khác không tính, giờ còn muốn hủy hại cả đời người khác, muốn đưa Vương Đức Truyện tới Ủy ban Kỷ luật tỉnh. Tôi nói việc này cho Bí thư Thôi nhớ lại, việc này có quá đáng quá không? Tất cả mọi người lăn lộn trên quan trường, làm gì cũng nên chừa chút đường lui chứ, có phải hay không? Đừng có một chút đường sống của người khác cũng không cho người ta lưu lại!
Thôi Hướng nghe xong đầu mờ mịt, chỗ này thế nọ, chỗ này thế kia? Sự việc của Vương Đức Truyện là như thế nào mà khiến hắn đến đấu khẩu với cấp trên như vậy?
Nghĩ lại mới nhớ, chuyện lần trước điều Cường Giang Hải đến huyện Cảnh, theo bản năng hắn liếc mắt một cái nhìn Trần Phong, chẳng lẽ lúc ấy Trần Phong dùng chiêu “Ám độ Trần Thương” (Đi con đường mà không ai nghĩ đến – kế thứ 15 trong 36 kế sách của Tôn Tử)
Kế “Ám độ Trần thương” là bí mật đưa quân qua con đường mà không ai nghĩ rằng ta sẽ đi qua. Kế này áp dụng giữa lúc hai bên đang đấu tranh, chiến đấu với nhau. Mỗi bên đều ra sức giấu mục tiêu thật của mình rồi đưa ra mục tiêu giả mà lừa đối phương. Đây là công việc rất phức tạp, có một quá trình khúc triết. Như “Tôn Tử Binh Pháp” viết: “Việc binh là trá ngụy, có thể mà làm ra vẻ không có thể, dùng đấy mà tỏ ra không dùng, gần giả làm như xa, xa giả làm như gần. Lấy lợi mà dụ, gây rối mà đuổi, thấy khỏe thì tránh. Đầu tiên là làm mọi cách giảm nhược lực đối phương, sau rồi mới tiến hành dự định. Muốn dụng kế này phải là người có tầm nhìn xa hiểu rộng và một khối óc tuyệt vời.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường - Quyển 3 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Ngày cập nhật | 28/08/2017 13:36 (GMT+7) |