– Mọi người giúp tôi phân xử, tôi không có quyền có thế. Tham gia quân ngũ rồi xuất ngũ lại không tìm được việc, vì cuộc sống tôi phải tự lực cánh sinh, dựa vào cái quán nhỏ này, bày bán mấy chai lọ kiếm chút tiền nuôi gia đình. Tôi không cầu xin gì cả, không cầu đất nước sắp xếp công việc cho tôi, không muốn làm tăng gánh nặng của xã hội, của tổ quốc, tôi yêu tổ quốc, nên tôi chỉ cần một quán nhỏ để sống tạm qua ngày, nuôi gia đình, thiên hạ rộng lớn, nhưng chỉ có quán nhỏ này là chốn dung thân của tôi mà cũng không được sao? Đồng chí này tự xưng là nhân viên an ninh quốc gia, đá cái chai của tôi vỡ, còn luôn miệng nói đưa tôi đến cục cảnh sát để tra khảo, muốn đánh tôi nửa sống nửa chết. Đất nước của tôi, tôi chỉ dựng một quán nhỏ, chỉ vì muốn có miếng cơm ăn, tôi đã làm sai cái gì nào?
Tiêu Ngũ tuy rằng bình thường ở trước mặt Hạ Tưởng hơi thận trọng, nhưng anh ta trước kia lăn lộn ở xã hội, đã từng qua lại với vô số tên côn đồ đánh nhau, nên cũng được trời phú biết diễn kịch một chút. Miệng vừa thanh minh rồi trình bày, lập tức khiến mọi người xung quanh thông cảm và căm phẫn. Mọi người đều chỉ trích Tôn hầu tử ỷ thế hiếp người, không phải con người, không phải là người tốt, thậm chí có người còn xúi giục đánh cho gã một trận.
– Những người làm quan chức không có ai là tốt cả, bọn họ là chó săn, đúng là không ra gì cả!
– Đúng thế, đúng thế đá hỏng đồ của người ta lại còn ngang ngược, lấy đặc quyền của mình ra, chính là không coi những người dân chúng ta là người!
– Đừng để cho anh ta đi, bắt anh ta phải bồi thường tiền!
– Bồi thường tiền đi! Bồi thường tiền đi!
Tinh thần quần chúng bị kích động, tạo thành một loạt các tiếng động lớn.
Tôn hầu tử thầm kêu xui xẻo, không nghĩ tới đối phương bản lĩnh không tồi, còn có ý nghĩ, tình huống hiện tại đã như vậy, hắn có đưa ra giấy thẻ gì cũng không làm được gì, chỉ có cúi đầu bồi thường tiền, mới không phát sinh ra chuyện gì cực đoan nữa. Nếu không lại chọc giận mọi người, bị mọi người đánh cho một trận, làm mất mặt chính mình rồi làm hỏng cả việc quan trọng.
Mắt gã thấy bóng dáng Hạ Tưởng chạy tới cuối con đường, rồi rẽ quẹo vào, lát nữa mà muốn đuổi kịp hắn chắc chắn sẽ không dễ dàng, rồi lại nhìn thấy đồng nghiệp của mình không ngờ đã ở cửa một cửa hàng bán quần áo lót, bị vài người vây quanh, không thể thoát ra được, gã đột nhiên hiểu được, không xong rồi, bị lừa rồi, đối phương đã phát hiện ra bọn họ, một tay dùng kế điệu hổ ly sơn!
Tôn hầu tử khẩn trương, vội vàng lấy ví tiền ra, lấy ra toàn bộ tiền bên trong, đưa toàn bộ cho Tiêu Ngũ, nói:
– Rất xin lỗi, là do tôi đá vỡ cái chai của anh, là tôi không đúng. Hiện tại tôi đã bồi thường tiền cho anh rồi, như vậy đã đủ chưa? Nếu không đủ anh đưa số điện thoại của anh cho tôi, tôi lại đi lấy tiền bồi thường cho anh, tôi hiện tại đang có việc gấp, nên tôi đi trước được không?
Tiêu Ngũ thấy đối phương thái độ mềm dần, nghĩ thầm rằng thật không đơn giản, đối phương có thể chỉ là đang diễn trò như mình. Anh ta thấy đối phương đưa cho tiền, ước chừng cũng phải gần hai ngàn nhân dân tệ, lại thấy đám người xung quanh đã hết phẫn nộ, biết rằng hiện tại cần phải chuyển sang chuyện tốt, chủ yếu là Hạ Tưởng có đủ thời gian để có thể ung dung mà thoát thân, liền nhận tiền rồi nói:
– Anh biết thức thời đấy, tuy rằng còn kém nhiều điều, tuy nhiên thái độ của anh cũng không tệ lắm, anh để tiền lại rồi đi đi.
Tôn hầu tử nghe thấy vậy, trong lòng cũng tức giận, cũng không nói lên lời, đẩy đám người ra, theo hướng Hạ Tưởng đi mà đuổi theo.
Tôn hầu tử thì chịu cúi đầu còn đồng nghiệp của hắn lại không như thế. Đồng nghiệp của gã, Ôn Đỗ lại không được may mắn như vậy. Gã này lại rất ngạo mạn, bị Lam Miệt lôi ra làm trò đùa rồi ngăn gã lại, kêu là lưu manh. Gã chẳng những không chịu nhận lỗi, còn nói năng lỗ mãng, nói rằng phải bắt người, giam Lam Miệt lại vì đã gây trở ngại khi đang phá án. Lam Miệt lúc này bị dọa cũng không sợ, lại càng giận dữ, phát huy miệng lưỡi của mình. Thuyết phục nhân viên cửa hàng đồ lót cùng nhau làm chứng, chứng minh Ôn Đỗ sau khi đụng phải cô, còn có ý động tay động chân bất lịch sự.
Bản tính phú nữ thích xem náo nhiệt, so với đàn ông cũng không kém chút nào. Lam Miệt lại là người biết ăn nói, lại có vẻ mặt ấm ức, khiến người khác phải thương xót, hơn nữa Ôn Đỗ tính cách lại kiêu ngạo, khiến phụ nữ xung quanh đều không thích, cùng nhau vây chặt xung quanh, khiến hắn phải chịu nhận lỗi, nếu không sẽ không thả hắn ra. Hắn thở hổn hển, thiếu chút nữa đã rút súng lục ra đe dọa mọi người, may mắn lý trí của hắn vẫn còn. Hắn vốn là nhân viên an ninh quốc gia, luôn luôn tự cao về thân phận của mình, mặc kệ mọi chuyện ra sao, chỉ cần có xuất thân như vậy, dứt khoát có khả năng dọa mọi người. Không ngờ hôm nay bị lật thuyền trong mương, bị một đám phụ nữ vây quanh, còn cười nhạt đối với một nhân viên an ninh quốc gia như hắn, khiến hắn tức giận ngút trời, đồng thời lại vô cùng buồn bực.
Nếu là một bọn đàn ông, với tính tình của hắn trước đây, đã sớm ra quyền cước đấm đá. Nhưng hiện tại lại là một đám đàn bà con gái, hơn nữa quả thật hắn lại bị vây ở ngay cửa của cửa hàng nội y phụ nữ, có lý cũng không thể nói rõ, thật là mắng không nỡ mà đánh cũng không được, lại nói thêm nữa, thiếu chút nữa hắn đã tức giận quá mức! Đến tận đây, Ôn Đỗ xem như đã nhận thức rõ ràng vì sao phụ nữ không thể phân rõ phải trái trắng đen, bởi vì phụ nữ không hề nghe lý lẽ phải trái gì cả! Hắn không dám động thủ, bởi vì đám phụ nữ xung quanh đều chỉ mặc áo ngực, chạm đến người nào, không chừng lại bị ăn một bạt tai, chửi to hắn là lưu manh. Hắn không dám chửi lại, bởi vì vừa rồi hắn đã bị Lam Miệt mỗi lời chửi ra đều thô tục tới tấp, hắn biết rõ ngay cả một người như Lam Miệt cũng không đối phó được, nếu chẳng may tất cả mọi người đều tức giận, đồng thanh mà chửi hắn, không phải đem hắn ra mà chửi cho đến chết chứ, không chết không được.
Tuy nhiên bởi vì tính cách hắn là như vậy, muốn cho hắn cúi đầu cũng không phải dễ. Đường đường là nhân viên an ninh quốc gia, với đặc thù là công tác của mình để bắt cúi đầu nhận sai trước một đám phụ nữ, hắn không làm được. Huống chi rõ ràng trong lòng hắn, Lam Miệt rõ ràng là không có việc gì làm nên gây chuyện, có ý ném một chiếc Bra đến đỉnh đầu hắn, còn vu tội cho hắn, nói hắn là lưu manh, là đồ háo sắc, là kẻ háo sắc điên cuồng, khiến hắn khó lòng giải thích.
Ôn Đỗ không thể tránh khỏi, nhưng cũng không phục, xem ra hắn mà nhận sai thì chẳng khác gì vứt bỏ nhân cách và tôn nghiêm, không được, tuyệt đối không được! Mọi người giằng co một lát, bộ đàm bỗng nhiên vang lên, bên trong truyền đến thanh âm của cậu Tôn:
– Số 2 đâu, số 2 đâu, chúng ta bị lừa rồi!
Hắn đột nhiên bừng tỉnh, ngay từ đầu hắn cũng không nhận ra khi bị ngăn lại là có chuyện gì xảy ra, chỉ nghĩ là Lam Miệt cố ý gây chuyện. Nghe được Tôn hầu tử cũng đã mất dấu Hạ Tưởng, hắn mới bừng tỉnh ngộ, gay go rồi, hóa ra đứa con gái điêu ngoa trước mắt chính là do Hạ Tưởng đặt bẫy, bởi vì muốn lừa hắn mắc mưu, chính là muốn cho Hạ Tưởng tranh thủ thời gian! Nhận rõ sự thật ngay trước mặt, sau đó hắn thấy chung quanh đám phụ nữ ấy, một đám đối với hắn như hổ rình mồi, hắn nghĩ thầm thôi quên đi! Muốn nói lý lẽ với phụ nữ, có nói vĩnh viễn cũng không thông, chỉ có cách cúi đầu mà nhận sai, nếu không, đừng nghĩ rời khỏi nơi này! Đầu tiên hắn trịnh trọng quay về phía Lam Miệt xin lỗi, sau đó lại quay đến đám phụ nữ xung quanh cười và liên tiếp nói
– Rất xin lỗi!
Chủ yếu cũng là bởi vì bộ dạng của hắn bình thường cũng không quá đẹp trai, nếu không các cô nương cũng ít nhiều cho hắn chút thể diện. Không nghĩ tới, một gã đàn ông không đẹp trai lại lưu manh, đùa giỡn, đương nhiên các cô phải đồng lòng bảo vệ quyền lợi của mình không bị xâm phạm. Hiện tại hắn đã xin lỗi, thái độ mặc dù hơi miễn cưỡng, nhưng do đã giằng co đến nửa ngày, khiến mọi người thấy có chút phiền phức, liền cho hắn một con đường, thả cho hắn đi.
Hắn chật vật mà chạy ra khỏi đám người, quay đầu nhìn lại Lam Miệt vài lần, rồi nói:
– Cô hãy chờ xem, tôi sẽ nhớ kỹ cô.
Lam Miệt hừ một tiếng:
– Ai sợ ai chứ? Có bản lĩnh thì cứ đến tìm tôi, cả thiên hạ này phụ nữ ở đâu cũng cùng một nhà, tôi đi đến chỗ nào, đều có các chị em bảo vệ tôi.
Đám phụ nữ tất cả đồng thanh:
– Đồ háo sắc, có dũng khí thì đừng có đi!
Với bản lĩnh cộng thêm với việc đường đường là nhân viên an ninh quốc gia, hắn vẫn đành phải chạy khỏi chỗ chết! Sau khi Hạ Tưởng thoát khỏi hai người theo dõi, trong lòng nghĩ Tiêu Ngũ và Lam Miệt thật có bản lĩnh, hắn khen ngợi không ngừng. Nhất là Lam Miệt, không bao giờ nghĩ cô rất cẩn thận, thận trọng, hơn nữa rất tinh nhanh, không ngờ có thể cuốn lấy nhân viên an ninh quốc gia, không cho đối phương thoát thân, quả thật là có một không hai.
Hắn đánh một chiếc xe, vừa lom khom đi một đoạn, cho đến khi xác định phía sau không còn có người theo dõi, mới đi đến gặp Tống Triêu Độ ở gần đây. Hắn không dám lên thẳng trên nhà, bởi vì hắn không dám khẳng định Tống Triêu Độ có bị theo dõi ở đây hay không. Đang lo nghĩ, bỗng nhiên hắn nghĩ tới Tống Nhất Phàm.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường - Quyển 3 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Ngày cập nhật | 28/08/2017 13:36 (GMT+7) |