– Tiểu Hạ, nghe tôi một câu đi. Vì sao lại không đi, các hạng mục của cậu thiết kế bây giờ đều là các biểu tượng kiến trúc của thành phố Yến, mặc kệ như thế nào, thành tích của cậu cũng đủ làm cho bọn họ ngưỡng mộ rồi.
– Nếu Phó Bí thư Vương nói tôi phải làm thì tôi phải làm theo rồi.
Hạ Tưởng thấy chuyển biến như vậy, cũng phải để mặt mũi cho Vương Bằng Phi, đành phải nhận lời.
– Tuy nhiên tôi nói trước, không giảng bài, không phải giao lưu học thuật gì cả, chỉ là tọa đàm nói chuyện bình thường.
– Tốt, quyết như vậy.
Quản Bình Triều vội vàng cười ha hả đồng ý ngay.
Cuối cùng, định với nhau vào ngày thứ Bảy.
Hạ Tưởng muốn đưa Vương Bằng Phi trở về, Quản Bình Triều xung phong nhận đảm trách việc đó, Vương Bằng Phi cũng nói không cần Hạ Tưởng, y ngồi xe Quản Bình Triều tiện đường trở về là được. Hạ Tưởng cũng không níu kéo thêm.
Lúc quay trở về nhà Tào gia, lúc này đã hơn chín giờ tối, phòng đọc sách vẫn còn đèn sáng, hiển nhiên là Tào Vĩnh Quốc chưa ngủ. Hạ Tưởng cũng không quấy rầy ông ta, nhẹ nhàng bước chân đi lên, phát hiện ra phòng vẽ tầng hai đèn vẫn sáng. Căn phòng này được hình thành sau khi lần đầu tiên cùng hợp tác thiết kế với Tào Thù Lê, sau đó đặc biệt thiết kế riêng ra một căn phòng thành phòng vẽ. Hắn nhẹ nhàng tiến lại, thấy cô bé đang tập trung tinh thần, cắn nhẹ đầu bút, mắt nhìn bản vẽ không chớp.
Cô đang rất chăm chú.
Hạ Tưởng biết cô không kiên nhẫn đến vậy, đã trễ như thế này mà còn chăm chú vào bản vẽ thì chắc có điểm nào rất khó khăn đây. Hắn đẩy cửa đi vào, ôm cô vào trong lòng ngực, nhẹ giọng nói:
– Quyển truyện của anh cũng biết thức đêm à? Giỏi nhỉ. Tuy nhiên, thức đêm thì không tốt lắm, hay là em nên nghỉ ngơi sớm một chút đi nhé.
Tào Thù Lê nhẹ nhàng áp vào Hạ Tưởng, xong rồi cô lại lấy tay đẩy ra:
– Đồ láu cá, đừng quấy rối, em đang còn suy nghĩ một chi tiết.
Cô không một chút để ý đến Hạ Tưởng, nở nụ cười, trong vẻ tươi cười có vẻ mỏi mệt, có sự dịu dàng, lại còn có tia yêu thương nhu mì:
– Nếu không thì anh giúp em suy nghĩ một chút?
Hạ Tưởng liền càng ôm mạnh cô vào trong ngực:
– Mọi người đều nói đàn ông khi chăm chú làm việc thì rất hấp dẫn, thật ra phụ nữ khi chăm chú cũng rất mê người. Cô bé Lê, bộ dáng em vừa rồi đúng thật là rất đẹp.
Đôi mắt Tào Thù Lê liền trở nên mơ màng, cô đứng lên, mặc kệ Hạ Tưởng đang đứng ở phía sau lưng ôm lấy cô, làm cho đôi bàn tay của hắn được phen làm càn làm quấy trên người cô. Cô nói:
– Theo như anh nói, bình thường chắc em là xấu?
– Đẹp, cô bé Lê của anh lúc nào cũng đều đẹp, kể cả khi ngủ cũng đáng yêu như chú mèo con vậy.
Hạ Tưởng đứng ở phía sau, vươn mặt về phía trước hôn cô một cái thật kêu.
– Ngủ sớm một chút đi, ngày mai có thời gian anh sẽ nhìn giúp em, được không? Thức đêm như vậy thì làn da sẽ không tốt. Mà làn da của em không tốt, sẽ làm cảm xúc của anh giảm đi rất nhiều.
– Bại hoại.
Tào Thù Lê nghe ra mùi vị trong lời nói, cười khanh khách, trốn khỏi bàn tay ma quái của Hạ Tưởng, chạy sang chỗ khác rồi nói:
– Em đi ngủ trước đây. Ngày mai nếu không có chuyện gì khác, ba em nói, phải thương lượng một chút về việc đính hôn.
– Đừng chạy, để anh hôn lại một cái, vừa rồi không tính.
Tào Thù Lê đã chạy nhanh xuống dưới lầu, chỉ để lại cho Hạ Tưởng một bóng dáng miên man bất định.
Ngày hôm sau cả nhà nhàn nhã, sau khi ăn điểm tâm xong, Tào Vĩnh Quốc liền bày ra một tư thái quan trọng để nói chuyện, ngoài trừ Tào Thù Quân ra, toàn bộ người nhà đều có mặt, ông ta trịnh trọng đề xuất việc đính hôn giữa Hạ Tưởng và Tào Thù Lê.
Hạ Tưởng không có lý do nào để phản đối, hắn cao hứng đáp ứng ngay:
– Cháu đã trao đổi với bố mẹ cháu thì mọi người cũng rất mừng rỡ, chờ Tào bá bá định ngày tốt, đến lúc đó hai người sẽ tới đây.
Tào Vĩnh Quốc thấy Hạ Tưởng đáp ứng một cách vui sướng thì cũng khá mừng vui, liếc mắt nhìn Tào Thù Lê một cái. Tào Thù Lê ở một bên, hơi thẹn thùng, có chút khẩn trương. Là bạn gái của Hạ Tưởng nên cô cũng cực kỳ hiểu biết, cô và Hạ Tưởng quen biết nhau cũng đã hai năm, thực ra tới thời điểm nói về việc hôn nhân thì cô cũng có sự chờ mong đi kèm với sự bất an.
– Tốt lắm, thời tiết bây giờ cũng đang còn nóng, cũng đừng gây sức ép cho ba mẹ cháu quá. Thêm một đoạn thời gian nữa, đến lúc thời tiết mát mẻ một chút, đến lúc đó sẽ chọn lấy một ngày lành.
Thật ra Tào Vĩnh Quốc là đang muốn chờ đến lúc ông ta xác định thời điểm tới thành phố Bảo đảm nhiệm chức vụ Bí thư Thành ủy, trước khoảng thời gian này cũng không có nhiều thời gian. Đương nhiên, ông ta cũng có sự suy xét rất sâu sắc, ông ta vừa đi khỏi, Hạ Tưởng và con gái ông lại ở cùng một chỗ, lại là người trẻ tuổi, khó tránh được sẽ làm ra các sự tình khác người, nếu đã khó lòng phòng bị như vậy không bằng tạo cơ hội cho hai người đính hôn, ít nhất hai người lúc này cũng đã có thân phận.
Buổi sáng lại đảm nhiệm đưa cô bé đi xem phim, giữa trưa hai người cùng ăn cơm ở bên ngoài. Nhìn bộ dáng sôi nổi của cô bé, tuy rằng dáng người rất đẹp, vóc dáng không thấp nhưng Hạ Tưởng lại cảm thấy cô giống như một em nhỏ, liền đùa cô:
– Anh càng nhìn em lại càng suy nghĩ, về sau em sẽ trở thành người vợ bé con của anh, ngẫm lại thấy cảm giác không thể tin nổi. Em nói xem thử, em có thể làm tốt vai trò vợ anh không?
Tào Thù Lê cười hì hì nói:
– Em cũng có cảm giác không thể tin nổi, như thế nào lại gả cho anh? Anh có thể làm một người chồng tốt của em không?
Cô bé hôm nay mặc một cái váy màu trắng, thời điểm đi lại tà váy cứ nhún nhảy, lộ ra bắp chân thanh xuân trắng nõn lóng lánh làm cô giống như một nàng tiên nhỏ dưới ánh mặt trời. Đi đến chỗ râm mát, mắt cô hơi nheo nheo lại, nói:
– Nghĩ tới việc anh hơi hư hỏng, lại hơi đen, còn có điểm làm cho người khác phải lo lắng, đúng là em cũng không muốn gả cho anh.
Hạ Tưởng vội tiến lại gần, nắm lấy tay cô, nói với vẻ rất nghiêm túc:
– Gả cho anh thì đó là quyền của em, được không? Anh không dám cả đời lúc nào cũng đối đãi tốt với em, nhưng cam đoan vào những lúc anh với em ở cùng một chỗ với nhau, nhất định sẽ trọn vẹn trăm phần trăm với em.
– Nghe hay đấy, vậy thời điểm em với anh không ở cùng với nhau, ai sẽ ở cùng một chỗ với anh?
Tào Thù Lê bĩu cái miệng nhỏ nhắn, vẻ mặt không vui.
– Bại hoại.
Hạ Tưởng vội cười giải thích:
– Em nghĩ sai lệch rồi, cô bé Lê, anh nói thời điểm không ở cùng với em như lúc đi họp, đi nhà vệ sinh, đi công tác…
– Đồ lừa đảo!
Tào Thù Lê bị Hạ Tưởng chọc cười, hai người cầm tay nhau đi về nhà.
Vào ngày thứ Hai đi làm, Hạ Tưởng mới biết được Mai Hiểu Lâm không đi làm, theo thông báo thì là bị bệnh.
Hạ Tưởng ngẫm lại, có lẽ mình cũng nên gọi cuộc điện thoại tới an ủi một chút, dù sao mình cũng đưa cô ấy ra đến nhà ga, không nghĩ tới khi gọi tới thì điện thoại cô ta cũng tắt máy.
Mai Hiểu Lâm bị bệnh đến tận buổi chiều thứ Sáu mới thấy cô xuất hiện ở trụ sở của Huyện, hơn nữa sắc mặt còn rất không tốt. Hạ Tưởng xuất phát từ sự quan tâm, chủ động đến văn phòng của cô an ủi một chút, vừa thấy mặt Mai Hiểu Lâm thì Hạ Tưởng đã nói:
– Phó bí thư Mai cuối cùng đã trở lại. Không có cô, trụ sở huyện ủy đúng là kém đi không ít.
– Ba hoa ít thôi.
Tinh thần của Mai Hiểu Lâm không tốt, có vẻ yếu ớt nói:
– Tôi miễn cưỡng chống đỡ để trở về đi làm, thân thể còn rất yếu. Tuy nhiên cũng không có cách nào, bị cảm mạo, đến thời điểm giao mùa này ăn mặc không cẩn thận, bị cảm mạo phát sốt, sau đó cả người mệt mỏi.
Tuy rằng là tháng chín rồi, nhưng để mùa thu đi qua thì cũng còn một khoảng thời gian nữa, Hạ Tưởng cũng không tiện hỏi nhiều, liền nói giỡn:
– Bệnh của cô và việc tôi đưa ngài đến nhà ga có quan hệ gì với nhau không?
– Không có, anh yên tâm đi, tôi sẽ không quy tội vào anh.
Cô ho khan hai tiếng rồi lại hỏi:
– Sự tình có tiến triển gì hay không? Tôi quay về mà không đạt được thu hoạch nào cả, trong nhà không có ai có quan hệ với người của Ủy ban Kỷ luật thành phố Yến, tuy nhiên tôi phái người đi âm thầm điều tra Du Lệ thì phát hiện ra một manh mối rất quan trọng đó là Du Lệ có một bà con thân thích xa là cổ đông trong công ty An Lợi.
Hạ Tưởng vui vẻ, xem ra gừng càng già càng cay, Tần Thác Phu đoán rất là chính xác, quả nhiên Lệ Triều Sinh và Du Lệ quan hệ rất phức tạp. Hạ Tưởng liền nói ra việc hắn và Tần Thác Phu tiếp xúc với nhau.
– Trên cơ bản có thể kết luận Lệ Triều Sinh đúng là có chuyện trong việc cây giống, có hành vi gây rối kỷ cương pháp luật. Du Lệ là đúng là nút mở, là nhân vật mấu chốt, cô ta mà không nói ra thì chúng ta cũng không có biện pháp nào khác, chỉ có thể chờ Chủ nhiệm Tần âm thầm điều tra, xem có kết quả gì không.
– Còn việc lấy quặng thì điều tra như thế nào rồi?
– Tạm thời không có tin tức.
Hạ Tưởng suy nghĩ rồi nói.
– Để tôi gọi điện thoại hỏi một chút.
Không ngờ khi gọi thì điện thoại di động của Tiêu Ngũ tắt máy, có lẽ là ở trong thâm sơn cùng cốc không có tín hiệu, hoặc là như thế nào đó mà tắt máy. Dù sao với hiểu biết của Hạ Tưởng với y thì biết rằng chỉ cần y nhận nhiệm vụ, chắc chắn sẽ giao ra được một phần đáp án.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường - Quyển 3 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Ngày cập nhật | 28/08/2017 13:36 (GMT+7) |