Quả nhiên Khâu Tự Phong còn nói:
– Nhà máy Xi măng tuy rằng có vẻ ô nhiễm môi trường, về góc độ lâu dài đối với nước ngầm, môi trường xung quanh cũng sẽ tạo thành một ảnh hưởng nhất định, nhưng cũng không thể phủ nhận chính là trong một khoảng thời gian ngắn, Nhà máy xi măng sẽ mang đến cho huyện An một hiệu quả và lợi ích kinh tế khả quan. Đứng trước lợi ích kinh tế lớn như vậy, ai có thể suy xét đến năm năm sau, thậm chí mười năm sau chứ? Phó Bí thư Mai không có kinh nghiệm công tác cơ sở, có chủ nghĩa lý tưởng thì cũng có thể lý giải. Nhưng cậu và Bí thư Lý, cũng đã từng công tác tại huyện Bá, biết tầng lớp dân chúng thấp nhất có nhu cầu là gì không?
Không thể không thừa nhận lời nói của Khâu Tự Phong cũng có một số đạo lý nhất định. Nếu Hạ Tưởng mở một con mắt, nhắm một con mát thì Nhà máy Xi măng cũng có thể triển khai. Nhưng bởi vì hắn là người tái sinh lại, biết Nhà máy Xi măng ở đời sau đúng là làm ô nhiễm toàn bộ môi trường sống, chẳng những làm không khí cực kỳ ô nhiễm, còn có ô nhiễm nước, ô nhiễm tạp âm, hơn nữa với lực lượng và kỹ thuật trước mắt thì không thể theo căn bản giải quyết sức khỏe cho các công nhân, sẽ làm rất nhiều công nhân bị bệnh phổi, chỉ sợ là tiền lao động còn không đủ để trả tiền viện phí.
Quả thật là có thể mang một lợi ích thật lớn trong thời gian ngắn, những xét về lâu dài thì hại nhiều hơn lợi. Cái chính là huyện An là huyện du lịch, sau khi nhà máy xi măng thành lập thì với luồng gió Đông Nam sẽ đem toàn bộ bụi bặm thổi về phía khu du lịch Tam Thạch, khi bị tuyên truyền ra thì dòng người đổ tới khu này nhất định sẽ giảm đi.
Thật ra nếu mà phân tích cẩn thận thì chẳng khác gì việc mổ gà lấy trứng.
Hạ Tưởng vẫn thể hiện vẻ mặt cung kính chăm chú lắng nghe, không tỏ thái độ. Khâu Tự Phong nghĩ rằng Hạ Tưởng đã động tâm, liền tiếp tục sử dụng ba tấc lưỡi nói không mỏi miệng thuyết phục.
– Nếu có thể được Bí thư Lý ủng hộ, đương nhiên là có Chủ tịch huyện là tôi ủng hộ rồi thì Nhà máy Xi măng trên cơ bản có thể tạo phúc cho dân chúng. Tôi nghĩ rằng chỉ cần triển khai không tới một năm rưỡi là có thể nhìn thấy được lợi ích và hiệu quả rồi, vừa lúc ở trong nhiệm kỳ của Bí thư Lý, như vậy sẽ tạo ra hiệu quả lợi ích mà ai cũng phải khen ngợi.
Khâu Tự Phong vì đả thông Hạ Tưởng mà không thể không hạ thấp tư thái, nói chuyện cũng rất cẩn thận. Y nhìn thấy thái độ của Hạ Tưởng cũng khá được, nghĩ thầm rằng thằng nhãi này thật ra cũng khá có ánh mắt, trừ bỏ háo sắc ra, sau khi đến huyện An cũng không tạo thêm sự phiền toái nào cho y. Vì thế y lại tăng mạnh thêm lời hứa hẹn có trọng lượng cao:
– Năng lực của cậu thì tôi cũng đã thấy được, mà trong mắt mọi người cũng đều nhận thức rõ điều này. Chuyện của Phó Chủ tịch huyện Dương cũng là rất bất đắc dĩ phải làm như vậy, dù sao tuổi anh ta cũng lớn, phải chiếu cố người có tuổi, vì thế cậu cũng đừng để tâm vào việc này. Bây giờ cậu đã làm được nhiều việc như vậy, lão Dương cũng chuẩn bị lui ra, nhiều lắm là nửa năm nữa. Cậu chịu khó chờ ông ta một chút, khi điều chỉnh phân công lại nhiệm vụ trong bộ máy Ủy ban, tôi cảm thấy cậu có thể khơi mào luồng gió mới, đảm nhiệm phụ trách lĩnh vực công nghiệp của toàn huyện.
Đây là lời hứa hẹn lợi ích? Hạ Tưởng thấy vẻ mặt Khâu Tự Phong nóng bỏng, nghĩ thầm rằng không hiểu vì sao y lại đột nhiên cải biến chủ ý, muốn hợp tác với mình, đồng thời cũng muốn mượn mình truyền lại cho Lý Đinh Sơn. Y có nắm chắc là thuyết phục được Mai Hiểu Lâm không?
– Phó bí thư Mai dường như thái độ khá kiên quyết, nếu không thuyết phục được cô ta thì sự tình cũng không tốt lắm.
Hạ Tưởng ướm hỏi Khâu Tự Phong, muốn nhìn phản ứng của Khâu Tự Phong một chút.
– Đối với Nhà máy Xi măng thì tôi không có ý kiến gì, chủ yếu là Bí thư Lý có thể có ý tưởng khác.
Khâu Tự Phong thấy Hạ Tưởng không làm theo lời nói của y, đối với việc y đồng ý sau này sẽ phân công cho Hạ Tưởng quản lý về mảng công nghiệp không có tỏ vẻ gì, trong lòng chợt nguội lạnh. Đây là Hạ Tưởng muốn ăn miếng lớn hay là có dụng ý khác? Lại nghe hắn hỏi về Mai Hiểu Lâm thì trong lòng Khâu Tự Phong không khỏi oán thầm, hiện tại thì Mai Hiểu Lâm và mày mắt đưa đi, mày liếc lại, mày lại cứ tỏ vẻ giả bộ. Nhưng Khâu Tự Phong không thể nói chuyện này ra được đành uyển chuyển nói:
– Việc với Phó Bí thư Mai thì tôi sẽ đến thu xếp, nhưng nếu không đả thông được thì cũng không thể miễn cưỡng. Dù sao ý tưởng của mọi người có điểm khác nhau thì cũng là chuyện thường, chủ yếu là muốn xem mức độ ủng hộ mạnh hay yếu của Bí thư Lý. Nhà máy xi măng mà có thể được thông qua thì đối với Bí thư Lý cũng có điểm rất có lợi, tôi nghĩ ông ta cũng rõ ràng điểm này.
– Chuyện này chỉ sợ còn có sự phản đối của Phó Chủ tịch huyện Thịnh, ngài xem thử, thái độ của Phó Chủ tịch huyện Thịnh là như thế nào?
Hạ Tưởng cố ý hỏi Khâu Tự Phong, cũng muốn thử xem thái độ của y đối với Thịnh Đại đến đâu.
– Phó Chủ tịch huyện Thịnh cũng là một người rất trí tuệ. Cậu và ông ta quan hệ rất gần gũi, tôi nghĩ thái độ của ông ta thì cậu hiểu rõ hơn tôi.
Khâu Tự Phong thấy Hạ Tưởng không trả lời vấn đề của y mà cứ đặt các câu hỏi thăm dò thái độ của y thì có chút không vui.
– Bí thư Lý là điểm khởi đầu quan trọng nhất, tôi nghĩ Phó Chủ tịch huyện Thịnh cũng sẽ bày tỏ sự ủng hộ. Đều là vì sự phát triển kinh tế của huyện An, hạng mục làng du lịch của ông ta tôi đã giơ hai tay ủng hộ, luôn luôn bật đèn xanh cho ông ta. Hơn nữa hạng mục làng du lịch mà có được thành công thì công lao của Phó Chủ tịch huyện Thịnh cũng đủ để ông ta tiến thêm một bước nữa.
Khâu Tự Phong cũng ám chỉ việc nếu Thịnh Đại ủng hộ y thì về sau y có được thành tích, trong quá trình bộ máy điều chỉnh thì y cũng sẽ ủng hộ Thịnh Đại lên thành Chủ tịch huyện.
Trong lòng Hạ Tưởng cười thầm, nói hơn nửa này không thấy nhắc nhở gì đến sự tình gì liên quan đến Cường Giang Hải, nếu Cường Giang Hải biết thái độ này của Khâu Tự Phong thì không hiểu có cảm tưởng gì?
Hạ Tưởng cũng biết hắn phải nói cái gì đó, dù sao Khâu Tự Phong cũng đã nói nửa ngày, thái độ cũng đã đủ rồi, hắn mà không tỏ vẻ gì thì cũng không chấp nhận được. Vì thế hắn nói:
– Ý tưởng của Chủ tịch huyện Khâu thì tôi sẽ truyền đạt nguyên vẹn tới Bí thư Lý, cũng sẽ tham khảo cùng ông ta về lợi và hại của Nhà máy Xi măng. Lúc nào có tin tức thì tôi sẽ tới báo cáo ngài ngay lập tức.
Nói thế này thì tương đương như không nói gì, trong lòng Khâu Tự Phong cũng tức giận, chính mình nói hơn nửa ngày mà Hạ Tưởng nước lửa gì cũng không chọn, rất không nể tình, y có vẻ không hài lòng nói:
– Phó Chủ tịch huyện tiểu Hạ, việc nghiên cứu cẩn thận chuyện này cũng là tốt, hơn nữa việc này cũng liên quan đến rất nhiều lợi ích của cậu, nếu không tận dụng thời cơ thì dịp may cũng qua mất.
Lập tức Hạ Tưởng vẻ mặt trở nên nghiêm túc nói:
– Vâng, Chủ tịch huyện Khâu nói rất phải, tôi sẽ nghiên cứu thật kỹ để lĩnh hội ý tưởng của ngài, sau đó sẽ trao đổi lại với Bí thư Lý.
– Đừng quên còn có Phó Chủ tịch huyện Thịnh.
Khâu Tự Phong còn nhắc nhở thêm một câu.
Hạ Tưởng vừa mới đi ra văn phòng Khâu Tự Phong liền nhìn thấy Thịnh Đại đang đứng ở góc hàng hiên, trong chớp mắt bóng người chợt biến mất không thấy nữa. Lại là một người nóng vội, Hạ Tưởng lắc đầu liền đi đến văn phòng của Thịnh Đại.
Trải qua cuộc nói chuyện vừa rồi Hình tượng của Khâu Tự Phong trong mắt của Hạ Tưởng lại bị rơi xuống một cấp. Có thể nói, y chưa có cái nhìn đại cục và ánh mắt nhìn xa trông rộng, lại có vẻ như khi đang tuyệt vọng thì cái gì cũng dám thử qua, vội vàng xao động. Mặc dù y là Thái Tử Đảng, đáng tiếc chính là ánh mắt cũng rất thiển cận.
Tuy rằng Hạ Tưởng không có tư cách tham gia hội nghị thường ủy, nhưng hiện tại hắn cũng biết là giai đoạn không nên nhắc lại sự kiện Nhà máy Xi măng. Lý Đinh Sơn sẽ không đồng ý, Lệ Triều Sinh sẽ kiên quyết phản đối, mà Thịnh Đại lại đang bắt tay vào thực hiện làng du lịch và cũng đã biểu lộ thái độ của ông ta với Nhà máy Xi măng là sẽ không ủng hộ, tinh lực của ông ta chủ yếu đặt trên hạng mục làng du lịch.
Về phần Mai Hiểu Lâm thì căn bản là không có khả năng thuyết phục. Trước mặt nhiều thanh âm hoài nghi và phản đối như vậy mà Khâu Tự Phong còn muốn thực hiện hạng mục Nhà máy Xi măng thì đúng là nhiệm vụ bất khả thi. Hơn nữa, trong hội nghị thường ủy, Mai Hiểu Lâm đã công khai tuyên bố, Cường Giang Hải là người lắt léo, ai dám tin tưởng? Cho dù có một vài thường ủy đang lắc lư thì vào phút cuối cũng chưa chắc chịu phiêu lưu mạo hiểm để ủng hộ Khâu Tự Phong. Bởi vì Phó Bí thư Mai rất mạnh mẽ, cái gì cũng đều dám nói, cái gì cũng đều dám làm.
Lý Đinh Sơn coi trọng nông nghiệp, đối với việc khai thác mỏ thì vốn thể hiện thái độ từ chối cho ý kiến. Lúc này thì Khâu Tự Phong chỉ có một cơ hội duy nhất như vậy, chắc chắn sẽ mừng rỡ bắt lấy, định dùng quy định để áp chế. Hạ Tưởng hiểu rằng, cho dù hắn ra mặt cũng chưa chắc có thể thay đổi chủ ý của Lý Đinh Sơn và Mai Hiểu Lâm, hơn nữa hắn căn bản sẽ không đi làm đồng lõa với Khâu Tự Phong.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường - Quyển 3 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Ngày cập nhật | 28/08/2017 13:36 (GMT+7) |