Hạ Tưởng biểu hiện ra vẻ khiếp sợ thích hợp.
– Có cái gì mà kinh hoảng vậy, đúng là …
Mai Hiểu Lâm không cho là đúng liền nói.
– Hai gia tộc lớn vì mục đích là ích lợi cho bản thân thì chuyện đám hỏi chính trị cũng là chuyện bình thường. Chúng tôi là người trong gia tộc, được hưởng hết thảy các ưu đãi trong gia tộc thì đồng nghĩa cũng phải có trách nhiệm trả giá.
Hạ Tưởng tiếp tục kinh hoảng.
– Tôi thấy cô cực kỳ ngay thẳng, tâm tình cũng cởi mở, không nghĩ tới lại có chuyện như vậy phát sinh trên người cô.
– Cùng với người mà mình không yêu mến chút nào sống với nhau trọn đời, cô có chịu được không?
– Chịu không nổi cũng phải chịu, dù sao ai cũng phải lập gia đình, ai cũng phải có chồng. Hơn nữa, trước kia tôi cũng từng rất yêu mến một người đàn ông, cuối cùng là bị hắn lừa. Vì thế nên đàn ông cũng không có người nào tốt, nếu đều là người xấu thì tùy tiện lấy một người cũng được, lại còn có thể cống hiến vì gia tộc.
Mai Hiểu Lâm không thèm để ý đến Hạ Tưởng mà ngay trước mặt hắn công kích đàn ông.
– Làm người không thể ích kỷ, muốn cái gì được cái đấy. Tôi cũng đã có lần chống đối, tuy nhiên không gặp được người yêu tôi thật lòng, vì thế cũng đã hết hy vọng.
Thật lâu sau Hạ Tưởng không nói gì.
So với Mai Hiểu Lâm thì tính chống đối của Liên Nhược Hạm mãnh liệt hơn rất nhiều, gần như không bận tâm chút nào về áp lực của gia tộc. Không nói tới việc trước kia một mình một xe chạy loạn ở khắp nơi, bây giờ một mình ở tại thành phố Yến, đến ngay cả ngày Tết cũng không trở vể, qua đó có thể thấy được tính cách và quyết tâm của cô. Mặc dù cô kiên cường, mạnh mẽ hơn nhiều so với Mai Hiểu Lâm, tuy nhiên cũng cô cũng có nỗi bất hạnh rất lớn, chính là hy vọng về một người mà không thuộc về mình.
Bởi vì người mà cô yêu mến là hắn.
Mà hắn thì lại không thể có sự hứa hẹn hôn nhân cùng với cô.
Cô có lẽ là lớn mật hơn nhiều so với Mai Hiểu Lâm, cũng không có sự đồng cảm với cảm giác bị bạn trai vứt bỏ của Mai Hiểu Lâm. Tuy rằng Liên Nhược Hạm và hắn là tâm đầu ý hợp, nhưng hắn cũng không thể cùng cô sống với nhau đến đầu bạc răng long. Về lâu dài mà nói, Liên Nhược Hạm so với Mai Hiểu Lâm thì sự mệt mỏi trong tâm tư càng lúc càng nhiều, Mai Hiểu Lâm rõ ràng là buông tha cho hy vọng, mà cô thì lại luôn khư khư giữ lấy một kết quả không có hy vọng gì.
Tâm tình Hạ Tưởng liền trở nên trầm trọng, Liên Nhược Hạm là một cô gái thật tốt, đối xử với hắn thật tốt, hoàn toàn là một mối chân tình, không có chút gì giả dối. Mà hắn, về phần công khai không thể cấp cô một điều kiện hứa hẹn, lúc ở cùng một chỗ với cô thì luôn sở hữu trong lòng một chút sự ích kỷ, lòng tham sao? Về sau, dòng đời theo năm tháng, làm sao hắn có thể an ủi sự cô tịch trong lòng cô đây?
Hạ Tưởng lâm vào sự xót xa ân hận, hắn cũng biết, hiện tại hắn không rời khỏi Liên Nhược Hạm thì Liên Nhược Hạm lại càng không rời khỏi hắn. Mà hắn lại chỉ có thể lấy Tào Thù Lê, chỉ có thể để Liên Nhược Hạm là người phụ nữ đứng trong bóng tối của hắn. Dù cho cô cam tâm đi theo hắn cả đời thì trong lòng hắn cũng có sự hổ thẹn đối với cô.
Trước kia không biết Liên Nhược Hạm quý báu, không nghĩ tới hôm nay bởi vì quan hệ với Mai Hiểu Lâm, đột nhiên Hạ Tưởng lại có cảm giác mãnh liệt rằng cô thật là tốt, cô thật là thùy mị và dịu dàng.
Mai Hiểu Lâm không chú ý tới sự thất thố của Hạ Tưởng, cô còn đắm chìm vào trong nỗi thương tâm của chính mình.
– Dù sao quá khứ cũng sẽ trôi qua, cũng không cần nghĩ tới. Hơn nữa, tôi cũng không có khả năng sinh đẻ, đời này sống một mình cũng là điều tốt. May mắn là tôi được biết cậu, vào những lúc phiền lòng còn có thể tìm đến cậu để trò chuyện, đúng không?
Hạ Tưởng từ trong giấc mộng tỉnh lại:
– Đúng, đúng vậy, đừng suy nghĩ nhiều quá, về sau chắc chắn sẽ gặp được người thích hợp. Hơn nữa, bác sỹ nói rằng có khả năng không sinh được, cũng không nói rằng chắc chắn như vậy, từ từ điều dưỡng lại cơ thể, có lẽ sau này sẽ tốt thôi.
Mai Hiểu Lâm mỉm cười:
– Không nghĩ tới cậu cũng lại an ủi như vậy? Tốt lắm, nói được những lời trong lòng ra thì tôi cảm thấy thư thái rất nhiều, tôi đi trước đây.
Cô đi tới cửa, bỗng nhiên lại dừng lại.
– Ngô gia cũng có một cô con gái, nghe nói cũng đang ở tại tỉnh Yến. Tuy nhiên cô bé này cực kỳ ương bướng, không mang họ Ngô, cô ta mang họ mẹ, chỉ có điều không rõ lắm là họ gì. Nghe nói, cô ta có thể sẽ có đám hỏi với Khâu Tự Phong.
Lời nói của Mai Hiểu Lâm là vô tâm nhưng Hạ Tưởng nghe xong thì trong lòng lại trầm hẳn xuống, dường như có cái gì đó trong lòng thật quý giá bị người khác cướp đi, đau buốt như kim châm.
Sao lại vậy? Hắn trở nên ngơ ngẩn cả nửa ngày, không có chút phản ứng nào.
Buổi tối liền nhận được điện thoại của Liên Nhược Hạm, cô nói có thể ngày kia cô tới. Nghe giọng quen thuộc của Liên Nhược Hạm, trong lòng Hạ Tưởng đột nhiên thấy đau đớn.
– Nhược Hạm, anh nhớ em nhiều lắm.
Liên Nhược Hạm giật mình kinh hãi, sau đó lập tức mỉm cười:
– Lần đầu tiên em nghe anh nói vậy. Anh nói xem, có phải có tâm tình gì không? Hoặc là thổ lộ yêu đương với cô gái nào đó bị từ chối rồi mới nhớ tới em?
Hạ Tưởng không cười, trong lòng tồn tại một nỗi đa cảm không rõ ràng được.
– Không phải, anh đột nhiên nghĩ tới có ngày đột nhiên em rời bỏ anh, lúc đó anh sẽ đau thương đến thế nào.
Liên Nhược Hạm cũng không mỉm cười, bị sự sầu đau của Hạ Tưởng lây nhiễm, cũng hơi có vẻ buồn bã nói:
– Có phải anh nghe thấy phong thanh gì phải không? Em sẽ không rời xa anh, cũng không tách khỏi anh, nếu có thì cũng chỉ tạm thời.
Chấm dứt cuộc điện thoại với Liên Nhược Hạm, trong lòng Hạ Tưởng vô cùng bị đè nén, cảm thấy dường như có việc gì đó phát sinh nhưng không nghĩ ra được. Trong lòng hắn có chút bực bội, đi tới đi lui trong văn phòng. Bỗng nhiên nghe được có tiếng người gõ cửa, liền không kiên nhẫn nói:
– Ai vậy, cửa không khóa, vào đi.
Người bước vào chính là Chánh văn phòng Ủy ban nhân dân Hứa Lương.
Hứa Lương lần đầu tiên nhìn thấy bộ dạng tức giận của Hạ Tưởng thì trong lòng kinh sợ, nghĩ đến việc Hạ Tưởng rất bất mãn đối với công tác của y. Mà đúng là vậy, sau khi Hạ Tưởng đến đây, y mặc kệ Hạ Tưởng, không điều hành xe, cũng không sắm sửa thêm đồ đạc trong văn phòng Hạ Tưởng. Trong các Phó Chủ tịch huyện thì Hạ Tưởng là sự suy xét cuối cùng của y, mà hiện tại thì thế lực của Phó Chủ tịch huyện Hạ đang rất mạnh, trong tâm tư của Hạ Tưởng đối với hắn có sự bất mãn cũng là bình thường.
Hứa Lương cẩn thận nói:
– Phó Chủ tịch huyện Hạ, tôi muốn báo cáo một việc với ngài, hiện tại có một chiếc xe công mới, tôi thấy công tác của ngài bận rộn, trước kia vẫn đi nhờ xe của các Phó Chủ tịch huyện khác, chưa có xe của chính mình. Vì vậy, tôi quyết định điều cái xe này để phục vụ ngài.
Hạ Tưởng lần đầu tiên không có thái độ hòa nhã nói chuyện với Hứa Lương, không kiên nhẫn phất tay nói:
– Xem thử có Phó Chủ tịch huyện nào cần thì Chánh văn phòng Hứa điều cho người đó, tôi có xe của mình rồi, không cần.
Hứa Lương sửng sốt, hôm nay chụp vào mông ngựa thế nào lại thành chụp vào đùi ngựa vậy? Phó Chủ tịch huyện Hạ hôm nay sao vậy, không phải bình thường luôn rất tốt sao, sắc mặt cũng không được tốt. Hắn vội vàng thể hiện nụ cười trên mặt nói:
– Chỉ là một cái xe, nếu Phó Chủ tịch huyện Hạ có tấm lòng đức độ như vậy, chỉ có điều chiếc xe công sắp tới không biết khi nào thì mới có.
– Còn có việc sao?
Hạ Tưởng không muốn tiếp tục nói chuyện với y nữa, trực tiếp cắt ngang lời nói của y:
– Nếu không có việc gì thì anh về văn phòng mình đi.
Trong lòng Hứa Lương nhảy lên mấy cái, hỏng rồi, Phó Chủ tịch huyện Hạ ghi hận thù mình rồi. Chẳng lẽ là cái lần Phó bí thư Mai đến văn phòng của hắn bị mình đem việc này đâm thọc với Chủ tịch huyện Khâu đã bị hắn biết? Không xong, bị Phó Chủ tịch huyện Hạ biết thì cũng là bị Phó Bí thư Mai biết, Phó Bí thư Mai là thường ủy, cô ta tìm mình mà gây phiền toái thì đúng là rất dễ dàng.
Hứa Lương lau vội mồ hôi trên mặt, cúi đầu khom lưng rời khỏi văn phòng Hạ Tưởng, lo nghĩ nửa ngày cảm thấy hay là đi sang bên Huyện ủy tìm hiểu tin tức cho thỏa đáng, nếu chẳng may đắc tội Phó Bí thư Mai thì cũng không phải là chuyện tốt. Ai chẳng biết Phó Bí thư Mai cái gì cũng đều dám nói, khiến nhiều người rất e sợ.
Hạ Tưởng không biết trong lúc vô ý, không kiên nhẫn lại làm cho Hứa Lương lo lắng, cuộc sống của y trở nên không yên ổn.
Hạ Tưởng lại càng không biết chính là việc đang ở lúc hắn bực bội bất an thì đồng thời Khâu Tự Phong cũng rất nổi giận.
Khâu Tự Phong nổi giận với Trưởng phòng Công thương Tra Phương, nhưng nguyên nhân bốc lửa cũng không phải bởi vì Tra Phương, mà chính là Hạ Tưởng.
Tra Phương chẳng qua là vận khí không tốt, đến để báo cáo công tác, không may mắn thế nào vừa lúc đụng vào lúc Khâu Tự Phong đang nổi giận.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường - Quyển 3 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Ngày cập nhật | 28/08/2017 13:36 (GMT+7) |