– Lúc em ba tuổi thì mẹ và ba em ly hôn với nhau. Sau đó mẹ em đi ra nước ngoài, từ đó về sau không quay về nhà nữa. Mà sau đó ba em tái hôn, luôn làm quan ở phía Nam và Tây Bắc, quay về Bắc Kinh rất ít. Bởi vì nguyên nhân là có bà vợ sau nên ông ta luôn lấy lý do là công tác rất bận rộn, không mang em theo bên người. Em một mình ở Bắc Kinh, lớn lên trong nhóm các anh em con chú con bác. Mỗi lần nhìn thấy người khác có ba mẹ để quây quần thì trong lòng em lại như muốn khóc lên.
– Sau khi lớn lên, đối với ba em thì càng ngày em càng hận, có lẽ trong sự hận thù của em còn có sự trộn lẫn của sự bất mãn vì không được yêu mến, tóm lại là yêu hận đan xen. Em thề trong lòng, em chỉ là người thuộc về em, không thuộc về bất cứ người nào, không thuộc về ba hay mẹ, lại càng không phụ thuộc vào gia tộc. Vì thế, khi học ở trung học thì em đã bắt đầu công việc buôn bán, từ từ rồi càng ngày làm càng lớn, đến lúc tốt nghiệp đại học thì đã thành lập nên Tập đoàn Viễn Cảnh. Không ngờ khi vừa tốt nghiệp đại học thì gia tộc lại lấy đám hỏi chính trị ra để sắp xếp cho em. Em là người chẳng có cảm tình gì cả đối với gia tộc, ngay cả ba và mẹ em thì trong đầu của em cũng chỉ là những hình bóng mơ hồ, vậy nên gia tộc đã là cái gì? Vì thế em cự tuyệt sự an bài của bọn họ. Bọn họ rất bất mãn, bảo với ba em gọi điện thoại để gây áp lực cho em. Em chỉ hỏi ba em ba câu: Ba nói cho con biết vì sao ba và mẹ chia tay nhau? Ba nói xem nhiều năm như vậy ba có thương yêu con không? Ba nói cho con biết là con nên vì tình yêu và sự nghiệp của ba, nếu vậy lúc ba bỏ con ở lại Bắc Kinh thì trong lòng ba có chút áy náy nào không? Hỏi xong ba câu này, ông ta không trả lời nổi một câu liền dập điện thoại, từ đó tới nay cũng không dám gọi điện thoại lại cho em nữa.
Không nghĩ tới Liên Nhược Hạm lại có chuyện thương tâm như vậy, Hạ Tưởng ôm cô thật chặt, trong lòng trở nên rất xúc động. Cô là người có hoàn cảnh bất hạnh, trách không được thời điểm mới quen cô ở huyện Bá thì tính tình của cô vừa quật cường lại vừa có vẻ tự do.
Thế lực của gia tộc của Liên Nhược Hạm rất khổng lồ, tuy rằng cô nói rất đơn giản nhưng trong lòng Hạ Tưởng không tự tin chút nào. Với tuổi của Liên Nhược Hạm thì bậc cha chú của cô làm quan tới cấp tỉnh hay Bộ là việc bình thường, chủ yếu là ông nội cô rốt cuộc là thần thánh phương nào? Có lẽ với tầm ảnh hưởng của ông cụ có lẽ giống như tồn tại một tồn tại của cấp bậc khủng bố. Hạ Tưởng không dám đoán bừa.
– Tuy nhiên, bọn họ cũng không buông tha cho em, muốn dùng mọi biện pháp để ép em phải đồng ý. Vì thế, em đem công ty giao cho người khác xử lý, còn em thì chạy đến một nơi thật xa, thứ nhất là để giải sầu, thứ hai là tránh giằng co với bọn họ. Vào đúng thời điểm đó, rất không may là lại gặp anh.
Trong mắt Liên Nhược Hạm có cái gì đó lóng lánh, cô bình tĩnh nhìn Hạ Tưởng, cười có vẻ có chút cổ quái mà lại vui vẻ.
– Bây giờ em mới biết được, so với nỗi bất hạnh trước kia thì việc gặp anh mới là nỗi bất hạnh lớn nhất trong đời em.
Hạ Tưởng lấy tay nhéo cái tai của cô.
– Anh thực sự tốt vậy sao? Anh cũng không biết hóa ra uy lực của anh lại lớn đến như vậy.
– Xì, đã được tiện nghi lại còn khoe mẽ. Nếu không gặp anh, thì làm sao em lại tới nông nỗi như ngày hôm nay?
Liên Nhược Hạm đánh một cái vào trong lồng ngực rắn chắc của Hạ Tưởng, vẫn còn chưa hết căm hận, lại giơ chân đá hắn một cái.
– Anh thì tốt rồi, định trêu em à? Làm hại em bây giờ ở vào thế nửa vời. Anh nói xem, không cưới em thì rốt cuộc em phải làm sao bây giờ?
Hạ Tưởng nghe xong lời nói của Liên Nhược Hạm, bỗng nhiên nghĩ thông suốt vấn đề.
– Nghe em nói như vậy thì dường như lực ảnh hưởng của gia tộc đối với em cũng rất hữu hạn. Vậy trước kia em nói với anh, với áp lực của gia tộc em, nếu anh cưới em thì em không cách nào ở cùng với anh một chỗ được, sẽ bị gia tộc tìm cách hãm hại, rốt cuộc là chuyện đó thật hay giả?
– Anh là người thật khờ hay là đang muốn chọc giận?
Liên Nhược Hạm bất mãn nói:
– Lực ảnh hưởng của gia tộc đối với em thì hữu hạn, những bọn họ có biện pháp để cho anh đi vào khuôn khổ. Cũng có khi đưa ra những biện pháp để cho tiền đồ của anh ảm đạm, chỉ cần bọn họ phát hiện ra được anh tồn tại thì sẽ là như vậy. Đương nhiên, em cũng không ngốc, là một cô gái thì ai chẳng muốn cùng với người mình yêu quang minh chính đại ở cùng một chỗ. Em cũng muốn dùng một số phương pháp giả giả thật thật, làm cho anh phải quyết định cưới em.
Liên Nhược Hạm lớn mật mà nói ra lời từ tận sâu trong cõi lòng. Cô nhìn Hạ Tưởng không chớp mắt, chờ hắn trả lời.
– Chỉ hận là chúng ta biết nhau chậm một chút. Nếu bây giờ anh phụ bạc cô bé Lê để cưới em, em có thể tưởng tượng ra cô bé sẽ thương tâm đến cỡ nào? Có thể làm ra việc ngốc như vậy không?
Hạ Tưởng lại đem Liên Nhược Hạm ôm vào lòng, biết nỗi tâm tư của cô. Có thể nói rằng lúc này lòng dạ của cô hẹp hòi cũng được, mà cố ý ép buộc hắn phải cưới cô cũng được. Theo góc độ cô mà suy xét ra thì cũng không có gì đáng trách:
– Cô bé Lê so với em thì mỏng manh hơn nhiều, không được kiên cường như em. Nếu làm thương tổn cô bé, anh cũng không dám tưởng tượng…
Liên Nhược Hạm nhẹ nhàng nói:
– Em cũng biết, em không có quyền cướp đoạt anh từ trong tay của cô bé. Nếu là một người khác, chắc chắn em sẽ không cam lòng, nhưng đối với cô bé Lê, em cũng không đành lòng để cô ấy bị tổn thương. Cô bé quá thiện lương, rất đáng yêu.
Bỗng nhiên, vẻ mặt của cô lại trở nên thoải mái và mỉm cười, giãy khỏi sự ôm ấp của Hạ Tưởng.
– Bây giờ em đang nghĩ thông rồi.
– Nghĩ thông cái gì?
– Không nói cho anh biết, anh đoán thử xem?
– Anh đoán không ra.
– Nếu đoán không ra thì tự nghẹn trong lòng đi.
– Người vợ chưa cưới trước kia của Khâu Tự Phong là Mai Hiểu Lâm.
– Em đã biết. Ừ, cũng là vừa mới được biết.
– Vậy em có cảm giác như thế nào với Khâu Tự Phong?
Hạ Tưởng làm bộ mặt rất khẩn trương hỏi thăm.
– Em cảm thấy cũng được, người trắng trẻo, đeo cặp kính mắt, nói chuyện khá khách khí, đi đứng nhẹ nhàng, có vẻ là người tốt.
Liên Nhược Hạm liền cố ý chọc giận Hạ Tưởng, còn làm cho vẻ mặt có vẻ là không phục lắm.
– Gả cho y cũng không tính là chịu thiệt, có đúng không?
– Sao không thiệt?
Vẻ mặt của Hạ Tưởng như ăn phải dấm chua nói:
– Vẻ mặt của Khâu Tự Phong trắng nõn, khi còn trẻ thì đây chính là một công tử bột, về già thì đây chính là người đại gian đại ác. Hiện tại thì bên ngoài tỏ vẻ cười nhưng bên trong lại không có chút nào tươi cười cả, em thấy thế nào, có giống như là thái giám ngày xưa không?
– Thái giám?
Liên Nhược Hạm sửng sốt, sau đó cười vui vẻ rồi đánh Hạ Tưởng một cái:
– Anh cũng thật là xấu xa, đây là lần đầu tiên em được nghe anh mắng chửi người khác. Chẳng lẽ đúng là anh để ý tới em?
– Đương nhiên là anh để ý, em là sinh mạng của anh, không để ý sao được.
Hạ Tưởng ngang ngược nói. Để dụ dỗ một cô gái, có đôi khi cũng cần phải nói dối.
Liên Nhược Hạm cảm động, cô nắm chặt lấy cánh tay của Hạ Tưởng.
– Em biết là anh không nói thật, tuy nhiên đối với em thế là đủ rồi. Sự tình với Khâu Tự Phong thì anh không cần phải lo lắng, việc cần diễn ra thế nào rồi nó sẽ diễn ra thế đó, anh không phải xen lấn vào. Em không phải là Mai Hiểu Lâm, đối với gia tộc thì cũng không có lòng trung thành lắm, nếu áp bức quá, cùng lắm là em ra nước ngoài.
Nhắc tới nước ngoài, Hạ Tưởng bỗng nhiên nghĩ ra một việc.
– Có khi việc đó đối với em cũng có điểm lợi.
– Việc này là dễ làm nhất, em sẽ nghĩ ra một biện pháp. Anh nói em có nên nhập quốc tịch Mỹ không?
Liên Nhược Hạm đúng là rất nghe lời Hạ Tưởng, hắn vừa nói ra liền làm cô thấy động tâm.
– Tuy rằng đất nước Mỹ đúng là một quốc gia chủ nghĩa tư bản gian ác, để Liên Nhược Hạm của anh đi tới nơi đó thì anh cũng không yên tâm lắm. Tuy nhiên ngẫm nghĩ lại, với bản lĩnh và tính cách của Nhược Hạm thì sang Mỹ cũng không bị thiệt thòi, xem như trợ giúp nhân dân đất nước Mỹ tiến bộ.
Lời nói của Hạ Tưởng làm Liên Nhược Hạm phải bật cười. Cô cắn môi, cặp mắt trở nên thật quyến rũ, cúi xuống nói bên tai Hạ Tưởng một câu.
Lập tức Hạ Tưởng trở nên có chút sững sờ, sau đó mới phản ứng lại được, nói với vẻ rất khó tin.
– Thật sự?
– Tất nhiên là thật. Tuy nhiên em còn có hai điều kiện khác nữa.
Liên Nhược Hạm tiếp tục biểu lộ một vẻ mặt mị hoặc yêu kiều khiến trong lòng Hạ Tưởng trở nên ngứa ngáy.
– Điều kiện gì?
Hạ Tưởng vội vàng hỏi.
– Tạm thời không nói trước với anh được, đến lúc đó nói sau.
Hạ Tưởng bất đắc dĩ lắc đầu:
– Em càng ngày càng trở nên yêu nghiệt, anh chịu thua em.
– Em cũng không phải là vợ của anh. Cả đời này, anh cũng đừng hy vọng trị được em.
Liên Nhược Hạm nghiến răng nghiến lợi nói, từ đây cũng có thể thấy được đối với việc Hạ Tưởng không thể cưới cô làm cô vẫn luôn canh cánh trong lòng.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường - Quyển 3 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Ngày cập nhật | 28/08/2017 13:36 (GMT+7) |