Quan Trường - Quyển 3

Phần 67

Trần Phong cười ha hả:

– Tôi nghĩ cậu sẽ kể khổ, không ngờ vừa mở miệng lại là chủ nghĩa không tưởng. Trong cuộc sống thực tế, làm gì có ai vừa kiêu ngạo, ngông cuồng, lại vừa tự kiềm chế bản thân không có nhược điểm chứ? Tự hạn chế và kiêu ngạo, ngông cuồng vốn chính là mâu thuẫn và đối lập. Một người sao có thể vừa tự kiềm chế mình, vừa kiêu ngạo ngông cuồng với người khác chứ? Mọi người đều tự thả lỏng mình và nghiêm khắc với người ngoài.

Hai người đều không nói tới tên tuy nhiên trong lòng đều rõ ràng, nói tới chính là Cao Thành Tùng.

Một lát sau, Trần Phong đột nhiên hỏi:

– Có hứng thú tới huyện Cảnh giúp Giang Thiên hay không?

Hạ Tưởng suy nghĩ một chút, lắc đầu:

– Tôi tính toán ở huyện An thêm vài năm. Ở một chỗ không đủ lâu sẽ khiến người ta có ấn tượng xốc nổi. Tôi nghĩ Thị trưởng Trần cũng hy vọng tôi ngày càng điềm đạm, chắc chắn, đúng không?

Trần Phong gật đầu:

– Tôi đoán cậu cũng sẽ không đi huyện Cảnh. Quên đi, không miễn cưỡng cậu. Đúng rồi, Liên Nhược Hạm sắp xuất ngoại, cậu hẳn là đã biết. Đối với việc phát triển sau này của Tập đoàn Viễn Cảnh, cô ấy chắc là có dặn dò lại rồi chứ?

– Sự vụ cụ thể thì sau này có Cao lão tạm thời phụ trách. Tổng giám đốc Liên lo lắng nhất chính là mảnh đất ở nhà máy thép và nhà máy dược. Nếu cuối cùng đất lại rơi vào tay người khác, vậy thì dự án công viên Rừng Rậm liền hoàn toàn trở thành cốc mò cò xơi.

Hạ Tưởng cũng mơ hồ lo lắng việc này.

– Hiệp nghị lúc ấy là do tôi ký, cho dù tôi không làm Thị trưởng nữa cũng sẽ mạnh mẽ thúc đẩy Tập đoàn Viễn Cảnh đến lấy đất. Trần Phong tôi không phải loại người nói không giữ lời.

Trần Phong rất rõ sự lo lắng của Hạ Tưởng, cũng ít nhiều biết một chút Cao Thành Tùng chèn ép Hạ Tưởng là xuất phát từ mục đích gì. Ông cũng có chút ý kiến đối với quan hệ mờ ám giữa Hạ Tưởng và Liên Nhược Hạm, chỉ có điều cảm thấy hắn còn chưa kết hôn, không ảnh hưởng tới toàn cục. Hơn nữa cán bộ cũng vậy mà doanh nhân cũng thế, ai mà không có một, hai tình nhân chứ? Nếu thật sự yêu cầu Hạ Tưởng vừa không tham tài vừa không háo sắc, có năng lực lại một lòng vì dân thì đúng là hắn trở thành một con người quá hoàn mỹ.

Không có ai hoàn mỹ cả. Vốn Trần Phong cũng không hỏi nhiều về vấn đề Liên Nhược Hạm, liền làm bộ không biết.

Hiện tại Hạ Tưởng và Trần Phong càng ngày càng đi lại gần gũi. Vừa mới ra đã gặp ngay Trần Phong nói chuyện nửa ngày, ngay cả Tào Vĩnh Quốc cũng không gặp. Trần Phong nói chuyện một lát nữa mới nhớ ra Hạ Tưởng chắc chắn là có chuyện muốn nói với Tào Vĩnh Quốc, liền nói:

– Được rồi, trước hết thả cậu đi đã, có chuyện gì cứ nói với Vĩnh Quốc đi. Còn nữa, Trưởng ban Phương nhờ cậu chuyển quần áo cho Phương Cách.

Hạ Tưởng cáo biệt Trần Phong, lại nói chuyện với Giang Thiên vài câu, nhưng không đi tới phòng làm việc của Tào Vĩnh Quốc mà trực tiếp đi tìm Phương Tiến Giang. Hắn kiểu gì chẳng phải quay về Tào gia, có gì nói sau, hơn nữa nói chuyện với bác Tào ở nhà vẫn tiện hơn.

Phương Tiến Giang đang xét duyệt danh sách đề bạt một đám cán bộ, nghe được Hạ Tưởng tiến vào, đứng dậy đón chào, khiến thư ký của ông ta giật mình. Trưởng ban Phương là Trưởng ban Tổ chức cán bộ, là phòng ban có thực quyền nhất trong tất cả các phòng ban của Thành ủy, từ trước đến nay gặp quan lớn hơn một bậc, cho dù là Phó thị trưởng thường trực, Trưởng ban Phương chưa chắc đã nể tình đứng lên, huống chi còn đi lên phía trước bàn làm việc để nghênh đón Hạ Tưởng.

Hạ Tưởng lập tức tỏ vẻ được sủng ái mà kinh sợ, vội vàng dùng cả hai tay nắm lấy tay Phương Tiến Giang:

– Trưởng ban Phương, không dám làm phiền đại giá của ngài.

– Đừng khách khí với tôi, ngồi đi.

Phương Tiến Giang đón Hạ Tưởng ngồi xuống, nhìn hắn chăm chú một lát mới cảm thán nói:

– Gặp chuyện không hoảng hốt, lại biết thích ứng trong mọi hoàn cảnh, Tiểu Hạ, cậu đúng là một hạt giống tốt. Tôi để Phương Cách ở bên cạnh cậu, về sau cậu phải dìu dắt nó cho tốt, cho nó học hỏi cậu thật nhiều.

Hạ Tưởng vội vàng khiêm tốn nói:

– Trưởng ban Phương quá khen, kỳ thật Phương Cách rất thông minh, cũng rất có ánh mắt. Từ sau khi tới huyện An, cậu ấy cũng đã tiến bộ không ít, mà tôi cũng không có gì để dạy bảo cậu ấy cả. Với năng lực của cậu ấy, chỉ hai, ba năm nữa là có thể chủ quản một phương.

– Đừng nói lời dễ nghe, cứ nói tới khuyết điểm của nó ấy.

Trên mặt Trưởng ban Phương không thể che giấu được tình thương tràn đầy của người cha. Mỗi người đều có nhược điểm, nhược điểm lớn nhất của Trưởng ban Phương chính là quá yêu thương Phương Cách. Chỉ cần Phương Cách thích, ông nhất định cũng thích. Bởi vì Phương Cách và Hạ Tưởng có quan hệ chặt chẽ nên Trưởng ban Phương cũng đối xử với hắn bằng con mắt khác.

– Muốn nói khuyết điểm thì đúng là có, cũng chính là khuyết điểm mà thanh niên nào cũng có

Hạ Tưởng cười tủm tỉm nói:

– Cậu ấy rất thích ngắm mỹ nữ, gần đây hơi thích Phó bí thư Mai, bị tôi phê bình một chút, nói là Phó bí thư Mai lớn tuổi hơn cậu ấy, không thích hợp với cậu ấy, nói đi tìm người ít hơn vài tuổi.

– Thằng ranh này không nói cho tôi chuyện này. Tiểu Hạ, cậu nên khuyên nhủ nó, ngàn vạn lần đừng tìm bạn gái lớn tuổi hơn. Cậu nói cho nó là tôi nói, phải tìm bạn gái trẻ, nếu không tôi sẽ không đồng ý.

Nói tới đại sự hôn nhân của Phương Cách, Trưởng ban Phương hoàn toàn không hề còn hình tượng vốn có của Trưởng ban Tổ chức cán bộ, giờ không khác gì một người cha bình thường. Ông vội vàng nói:

– Nó nghe lời cậu, Tiểu Hạ, cậu phải khuyên nhủ nó thật kỹ.

Hạ Tưởng thấy vẻ mặt sốt sắng của Phương Tiến Giang, không kìm nổi cười thầm. Tất cả các ông bố đều giống nhau, đều rất quan tâm tới con mình và đều có một quan điểm chung về hôn nhân, hắn gật đầu nói:

– Xin ngài cứ yên tâm, Trưởng ban Phương, trên cơ bản tôi đã khiến cậu ấy mất đi ý nghĩ này. Hơn nữa Phó bí thư Mai và cậu ấy cũng không hợp nhau, ngài không cần lo lắng.

Phương Tiến Giang cười ha hả, còn tán gẫu thêm vài câu, cũng không hề nhắc tới việc Hạ Tưởng bị giam. Cuối cùng ông lấy ra một túi quần áo nhờ Hạ Tưởng mang tới cho Phương Cách.

Kỳ thật lúc ấy Phương Cách chỉ là thuận miệng nói để tạo áp lực với Nhạc Phương và Bao Nguyệt Minh, không ngờ Phương Tiến Giang lại coi là thật, vẫn để trong lòng.

Hạ Tưởng lại đến phòng làm việc của Tần Thác Phu để chào từ biệt. Tần Thác Phu nói một câu ngoài dự đoán của mọi người:

– Đi, tôi và cậu cùng tới huyện An, nâng cao uy thế của cậu, cho được chính danh.

Hạ Tưởng sửng sốt:

– Việc này cũng không cần phiền toái Chủ nhiệm Tần chứ ạ. Huyện An cũng khá xa, ngài cũng đừng đi làm gì, bố trí người khác đi là được.

– Không được!

Tần Thác Phu rất quật cường:

– Việc này là người của Ủy ban Kỷ luật thành phố gây ra, mặc kệ là nguyên nhân gì đều là sai lầm của Ủy ban Kỷ luật thành phố. Bố trí người khác đi thì tôi không yên tâm. Tôi phải đi cùng với cậu để tiêu trừ tối đa ảnh hưởng không tốt đối với cậu.

Hạ Tưởng cực kỳ cảm động.

Lần này tuy bị chút oan ức nhưng Tống Triêu Độ mượn cơ hội diệt trừ Thẩm Phục Minh, lại giúp Tần Thác Phu tóm được Phòng Tự Lập, có thể nói dương đông kích tây, đánh thắng được một trận đấu đầy khó khăn một cách rất hoành tráng. Chịu chút ấm ức nhỏ không tính là gì, ngược lại có thể lập được công lớn trong mắt Tống Triêu Độ, đó mới là thu hoạch lớn nhất.

Tần Thác Phu muốn chủ động đưa mình về huyện An, thứ nhất là ông ta và mình coi như có chút giao tình, thứ hai có lẽ cũng có tính toán khác.

Quả nhiên, Tần Thác Phu bảo lái xe tự lái đi theo, cũng không thông báo với huyện mà ngồi xe của Hạ Tưởng, vừa đi vừa nói chuyện với hắn.

– Tôi muốn đưa cậu tới huyện An chính là muốn tận mắt thấy Lệ Triều Sinh, đối mặt với y xem rốt cục y là nhân vật lợi hại như thế nào. Đương nhiên, nhân vật còn lợi hại hơn cả y mà tôi đều đã từng gặp qua, tuy nhiên đều là những lão già thành tinh. Trẻ như Lệ Triều Sinh mà đã làm việc ma lanh như y thì đây là lần đầu tiên tôi gặp, khiến tôi không kìm nổi tò mò.

Khi tới huyện An, xe của Hạ Tưởng và vào tòa nhà Huyện ủy đã lập tức bị người bao vây chặt như nêm cối.

Trong mắt người bình thường, cán bộ chỉ cần bị người của Ủy ban Kỷ luật mang đi thì không có ai bình an vô sự trở về, nhẹ thì mất mũ quan, nếu không thì vào nhà lao. Chỉ có Hạ Tưởng, trái ngược hẳn với dự đoán của mọi người, chẳng những không hề có chút sự tình, hai nhân viên của Ủy ban Kỷ luật thành phố bắt hắn đi lại bị người của Ủy ban Kỷ luật tỉnh mang đi, nghe nói ít nhất cũng bị phán tù tám năm, mười năm.

Cái này cũng còn chưa tính, ngay cả một Phó chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật cũng bị lật thuyền theo. Mọi người ở huyện An không thể đoán nổi Hạ Tưởng là nhân vật lợi hại tới mức nào. Một cán bộ cấp phó huyện, rốt cục có chỗ dựa cứng rắn, mạnh mẽ như thế nào, không ngờ trực tiếp quật ngã mấy người của Ủy ban Kỷ luật thành phố. Điều này khiến mọi người không thể nào tin nổi.

Rất nhiều người đều là lần đầu tiên được nghe tới việc nhân viên của Ủy ban Kỷ luật không ngờ bị người mà mình điều tra quật cho ngã ngựa, bản thân cũng bị lâm vào vòng lao lý.

Cho nên xe của Hạ Tưởng vừa xuất hiện, chỉ một lát tin tức đã truyền khắp tòa nhà Huyện ủy. Lý Đinh Sơn đang nghe cấp dưới báo cáo công tác, cũng không còn tâm tư nghe nữa, phất tay bảo để sau hãy báo cáo, liền kêu Phương Cách đi xuống lầu đón Hạ Tưởng.

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137
Phần 138
Phần 139
Phần 140
Phần 141
Phần 142
Phần 143
Phần 144
Phần 145
Phần 146
Phần 147
Phần 148
Phần 149
Phần 150
Phần 151
Phần 152
Phần 153
Phần 154
Phần 155
Phần 156
Phần 157
Phần 158
Phần 159
Phần 160
Phần 161
Phần 162
Phần 163
Phần 164
Phần 165
Phần 166
Phần 167
Phần 168
Phần 169
Phần 170
Phần 171
Phần 172
Phần 173
Phần 174
Phần 175
Phần 176
Phần 177
Phần 178
Phần 179
Phần 180
Phần 181
Phần 182
Phần 183
Phần 184
Phần 185
Phần 186
Phần 187
Phần 188
Phần 189
Phần 190
Phần 191
Thông tin truyện
Tên truyện Quan Trường - Quyển 3
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện nonSEX
Phân loại Truyện chưa được phân loại
Ngày cập nhật 28/08/2017 13:36 (GMT+7)

Một số truyện liên quan

Đường Môn – Quyển 3
Phần 67 Thật Sự Là Lam Ngân Thảo Bình Thường Sao? Hỏa Vô Song than nhẹ một tiếng, “Muội muội ngốc, nếu như ngươi thực sự muốn chiến thắng hắn, vậy hãy tu luyện không ngừng vào, hãy chiến thắng bằng chính thực lực của mình, chứ cứ náo loạn một cách vô lý như vậy có tác dụng gì đâu? Cố gắng lên, chúng ta còn có cơ hội ở Tấn cấp chiến đấu, đối mặt với một đối thủ hoàn toàn khắc chế thuộc tính của chúng ta, vậy chúng ta phải tìm một biện pháp khác mới được. Mặc dù hắn có thể miễn dịch Hỏa thuộc tính nhưng không thể miễn dịch được trùng kích năng...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Đường Môn
Cô gái đến từ hôm qua
Phần 20 Tụi con gái trên trái đất này hình như đều được đúc ra từ một khuôn. Có một cái thói, không hiểu là thói tốt hay thói xấu, gần như đứa con gái nào cũng “mắc phải”. Đó là sau khi chuyển từ giai đoạn “thăm dò bí mật” qua giai đoạn “thừa nhận hợp pháp” bao giờ đứa con gái cũng hỏi đứa con trai một câu theo đúng... sách vở : Trước khi quen tôi, anh đã quen mấy người rồi ? Chẳng hiểu tụi con gái hỏi câu đó để làm gì. Bởi trong những trường hợp “gay cấn” như thế này, tụi con trai...
Phân loại: Truyện nonSEX Nguyễn Nhật Ánh Truyện teen
Lục Thiếu Du – Quyển 33
Phần 67 Lại dựa vào ưu thế của bản thể cùng với lực lượng không gian có thể trực tiếp chống lại nhân loại có tu vi Đế cấp thất trọng. Thực lực của Hổ Khiếu như vậy khiến cho Lục Thiếu Du không khỏi chú ý nhiều hơn một chút, Hổ Khiếu lão tổ này quả thực đủ cường hãn. Khó trách Lệnh Hồ Tiêu Diêu trong một khoảng thời gian ngắn lại nhận thua. Phanh. Bên cạnh, công kích của hai người Bắc Cung Ân Triều và Hiên Viên Cương phong hung hăng va chạm vào nhau. Lực lượng khủng bố bộc phát, năng lượng khủng bố khuếch tán, trực tiếp đánh nát không gian chung quanh...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Lục Thiếu Du

Danh sách truyện sex được đọc nhiều nhất

TOP truyện sex ngắn hay nhất!

TOP tác giả tài năng