Hạ Tưởng và Mai Hiểu Lâm cùng điều tra Lệ Triều Sinh từ trước tới giờ, tuy chưa thể nói hai người là đồng minh kiên định nhưng ít nhất hiện tại cũng là người cùng chung một chiến hào.
– Cũng có thể tìm được, nhưng không phải rất quen thuộc, cũng không dám tin tưởng trăm phần trăm.
Mai Hiểu Lâm ngẫm nghĩ một chút, lại nói tiếp:
– Hình như Lệ Triều Sinh và Từ Đức Tuyền qua lại rất chặt chẽ. Tôi không quá khẳng định mà chỉ là nghe đồn một chút.
Ủy viên thường vụ thành ủy, trưởng ban thư ký thành ủy Từ Đức Tuyền là kẻ sớm nhất đi theo bí thư Thôi, tuy nhiên trong sự kiện xét biên chế cho tổ cải tạo nội đô, trên hội nghị thường ủy đột nhiên phản chiến, ủng hộ Thị trưởng Trần. Hạ Tưởng đoán không được hắn sang phe Phạm Duệ Hằng hay là Cao Thanh Tùng, chẳng qua có thể khẳng định một điều, bởi vì lâm trận phản chiến, Thôi Hướng nhất định sẽ không tín nhiệm Từ Đức Tuyền nữa.
Như vậy Từ Đức Tuyền chắc hẳn đã hoàn toàn chạy sang phe Phạm Duệ Hằng. Nếu như Cao Thanh Tùng là hậu trường của Lệ Triều Sinh, vấn đề có chút phức tạp rồi.
Nghĩ đến Cao Thanh Tùng, Hạ Tưởng chợt nhớ đến Nghiêm Tiểu Thì và bất động sản Lĩnh Tiên, gần đây liên hệ không nhiều, cũng không biết khu biệt thự Tây Thủy của bọn họ tiến triển đến đâu rồi?
Chẳng qua lời đồn mà Mai Hiểu Lâm nói sợ rằng cũng là hậu trường của cô ở thành phố Yến tiết lộ tin tức cho cô, tám chín phần mười là thật.
Biết hậu trường phía sau Lệ Triều Sinh xong, Hạ Tưởng chẳng nhưng không thoải mái mà ngược lại tâm tình càng thêm nặng nề.
Vạn nhất hậu trường của Từ Đức Tuyền đúng thật là Cao Thanh Tùng, động Lệ Triều Sinh sẽ chọc vào Cao Thanh Tùng, hậu quả thiết tưởng không chịu nổi. Cho dù kiếp số của Cao gia sắp tới rồi nhưng bánh xe lịch sử đã thay đổi, giả như đến lúc đó Cao gia không xong thì thế nào đây? Giả sử Cao Thanh Tùng còn có thể chống đỡ thêm một hai năm nữa vậy làm sao đây? Cứ cho là cuối năm hoặc năm sau Cao Thanh Tùng ngã xuống đi, trước khi lão ngã xuống, phất tay một cái cũng có thể hủy diệt một đám người, vẫn không ai có thể ngăn cản được.
Hạ Tưởng không ngờ đến, muốn động một tên Lệ Triều Sinh lại có thể dẫn đến một loạt phản ứng dây truyền, khiến cho người ta trở tay không kịp cũng khó thoát khỏi cảnh ném chuột sợ vỡ đồ. Dù sao hiện tại còn chưa tới thời kỳ mấu chốt đánh ngã Cao gia, chỉ cần sơ sẩy một chút thôi là có thể dẫn đến sự phản kích điên cuồng của đối phương.
Đau đầu, đau đầu trước nay chưa từng có.
Nếu như hắn đoán không sai, bất động sản Lĩnh Tiên công trình kỳ hai tiến triển không được thuận lợi, Nghiêm Tiểu Thì thời gian gần đây không gọi điện cho hắn, cũng không có tin tức của Cao Kiến Viễn và Phạm Tranh, phỏng chừng mấy người này đang bận rộn đến sức đầu mẻ trán cũng không chừng, chẳng còn thời gian đâu đi quan tâm hắn.
– Cứ gửi đi đã, chỉ có thể đi một bước tính một bước. Chú ý vấn đề sao chép.
Hạ Tưởng thử hỏi.
– Tôi đi làm, tôi quen một của hàng copy, quan hệ rất quen thuộc, đến đó có thể tự mình làm, tương đối an toàn.
Mai Hiểu Lâm đứng dậy cầm lấy hai phần tài liệu:
– Anh cũng suy nghĩ xem bước tiếp theo phải làm như thế nào.
Mai Hiểu Lâm vừa đi, Hạ Tưởng liền rơi vào trầm tư.
Hắn cũng đã dự đoán Lệ Triều Sinh có bối cảnh, không phải là một người đơn giản, không ngờ, chỗ dựa của hắn lại là Từ Đức Tuyền. Nếu chỉ một người Từ Đức Tuyền cũng không có gì, nhưng bây giờ vấn đề lại trở nên phức tạp, không biết Từ Đức Tuyền rốt cuộc là người của ai? Suy nghĩ một lát, Hạ Tưởng cảm thấy nhất định phải quan tâm đến tiến triển của biệt thự Tây Thủy, qua lại nhiều hơn với Nghiêm Tiểu Thì.
Điện thoại của Nghiêm Tiểu Thì vừa thông.
Một giọng nói phổ thông mềm mại, nghe ra có chút dầy lại chút mỏng:
– Chủ tịch Hạ? Đây là lần đầu tiên chủ tịch Hạ chủ động gọi điện cho tôi, có gì chỉ giáo tôi rửa tai lắng nghe đây.
Sau lần tụ hội trước, Hạ Tưởng không gặp Nghiêm Tiểu Thì, cũng không gọi điện thoại, ngẫm lại cũng là bởi gần đây quá mức bận rộn, liền nói:
– Gần đây bận quá, không có thời gian gọi điện cho Tổng giám đốc Nghiêm, thật xin lỗi. Tôi muốn hỏi một chút, tiến triển của biệt thự Tây Thủy thế nào rồi? Tôi cũng rất quan tâm đến sự phát triển của bất động sản Lĩnh Tiên, dù sao tôi cũng là người nhìn bất động sản Lĩnh Tiên phát triển mà.
Lời nói của Hạ Tưởng khiến cho người ta không chút hoài nghi, Nghiêm Tiểu Thì cũng không hoài nghi, trả lời:
– Vậy tôi trước tiên cảm ơn Phó chủ tịch Hạ đã quan tâm, chẳng qua gần đây tình huống không quá tốt, tình hình tiêu thụ biệt thự Tây Thủy không được tốt, hiện tại mới bán được vài căn, hơn nữa về sau càng yếu. Hiện tại tôi đang lo lắng vô cùng, nghĩ hết mọi cách cũng không thể chuyển biến tốt hơn.
Cô thở dài, trong giọng nói mang theo tia sầu lo nhè nhẹ:
– Phó Chủ tịch Hạ, nếu có thời gian chúng ta ngồi lại với nhau, tôi muốn nghe ý nghĩ của anh.
Nếu là trước kia Hạ Tưởng nhất định sẽ tìm một lý do từ chối, chẳng qua lúc này đang muốn thăm dò tin tức từ miệng của cô, cho nên liền đồng ý:
– Đâu có, đâu có, vừa khéo gần đây tôi không quá bận, vậy phải xem khi nào thì thuận tiện cho Tổng giám đốc Nghiêm.
Nghiêm Tiểu Thì vừa nghe Hạ Tưởng đồng ý sảng khoái như vậy, vui vẻ nói:
– Thật tốt quá, hay là tối nay đi.
Dường như sợ Hạ Tưởng đa tâm, cô ta vội bổ sung thêm một câu:
– Tôi hẹn thêm mấy người Kiến Viễn và Phạm Tranh cùng đi, vẫn ở Tụ Hiền sơn trang, thế nào?
– Hôm nay?
Hạ Tưởng có chút do dự, liếc nhìn lịch của ngày hôm nay lại cười, hóa ra hôm nay là thứ bảy, thật đúng là hồ đồ, liền nói:
– Được, một giờ sau tôi đến.
Tụ Hiền sơn trang nằm ở phía tây thành phố Yến, Hạ Tưởng lái xe từ huyện An đi đến, không đến một tiếng đồng hồ đã đến nơi, so với đi vào trung tâm thành phố thì cũng không lâu hơn. Nhớ lại một khoảng thời gian chưa gặp Tiếu Giai, hắn quyết định sau buổi tụ hội hôm nay sẽ đi tìm Tiếu Giai.
Tào Thù Lệ đã nghỉ hè, hiện tại đang đi theo Cao lão điều tra hạng mục gì đó, chắc hẳn rất bận rộn, nếu không cuối tuần cô bé nhất định gọi điện cho Hạ Tưởng. Nếu không gọi điện, chắc hẳn cô cũng bận rộn không có thời gian.
Chỉ một lát sau Mai Hiểu Lâm đã trở lại, tài liệu đã được copy xong, cô đưa hai bản gốc giao lại cho Hạ Tưởng:
– Anh giữ đi, phần copy giao cho tôi, tôi lập tức đi gửi.
Giao hẹn xong, cô còn nói:
– Tối nay tôi lên thành phố xem một chút, móc nối quan hệ một chút.
– Vậy cô chờ một chút.
Hạ Tưởng gọi Mai Hiểu Lâm lại, cười nói:
– Vừa khéo, tối nay tôi cũng trở về, hay là đi cùng.
Mai Hiểu Lâm đã đi đến cửa, quay đầu lại tươi cười rạng rỡ:
– Vậy được, chờ tôi một chút, trước tiên sửa sang lại tài liệu sau đó đem lên thành phố Yên gửi. Gửi ở huyện An rất dễ bị bại lộ.
Mai Hiểu Lâm đã thông minh hơn, cũng biết bố trí mê trận, không tệ, có tiến bộ.
Trên đường đi hai người cũng không nói năng gì, hôm nay gần như ở cùng nhau cả ngày cái gì nên nói đã nói hết cả rồi, Mai Hiểu Lâm dựa vào ghế nhắm mắt dưỡng thần. Cô hình như mệt mỏi, sắc mặt nổi lên một tầng đỏ hồng. Hạ Tưởng ngập ngừng một chút rồi hỏi:
– Đi gió lại bị cảm mạo rồi phải không?
– Có thể bị chút.
Mai Hiểu Lâm vừa nói liền ho khan vài cái:
– Thể chất của tôi yếu, không ra gió được, lại miễn cưỡng kết quả bị bệnh luôn.
Hạ Tưởng cảm thấy áy náy:
– Sao không nói sớm, nếu nói sớm tôi nhất định sẽ không mở cửa sổ. Cô dấu diếm không nói, hiện tại bệnh rồi, hóa ra là tại tôi.
– Không trách anh, là bản thân tôi nhiều bệnh vặt, không chịu được gió.
Mai Hiểu Lâm cười gượng gạo:
– Không sao, uống vài viên thuốc là tốt thôi, rất nhanh, tôi cũng đã quen rồi.
Đến thành phố Yến, Hạ Tưởng muốn đi mua thuốc cho Mai Hiểu Lâm nhưng cô không đồng ý, nói là bản thân có thể ứng phó được, để cho Hạ Tưởng đi làm việc của mình. Chào tạm biệt Mai Hiểu Lâm, Hạ Tưởng đột nhiên phát hiện ra, so với lúc đầu, Mai Hiểu Lâm bây giờ hình như đã thay đổi rất nhiều!?
Là ảo giác của bản thân hay là bởi vì sau khi bị bệnh mà cô trở nên yếu ớt như vậy?
Khi đến Tụ Hiền trang, Cao Kiến Viễn, Phạm Tranh và Nghiêm Tiểu Thì đã đến. Hạ Tưởng đậu xe, vừa xuống xe liền nghênh đón ánh mắt phức tạp mà ghen tị của Cao Kiến Viễn, đầu tiên là sửng sốt, sau đó suy nghĩ liền hiểu ra: hóa ra hắn nhìn thấy bản thân đi xe của Liên Nhược Hạm. Nghĩ đến đây lại nhớ đến Liên Nhược Hạm, Hạ Tưởng bước dài đi về phía trước bắt tay với Kiến Viễn, Phạm Tranh và Nghiêm Tiểu Thì.
Nói chuyện xong, mấy người đến một căn phòng tao nhã trong sơn trang, Cao Kiến Viễn làm chủ gọi đồ ăn, trong lúc đợi đồ ăn mang lên, hắn đi thẳng vào chủ đề:
– Hạ Tưởng, công trình đợt thứ hai tiền đồ không ổn, anh có biện pháp nào tốt không?
Phạm Tranh lại không khách khí như vậy, nói:
– Tôi nói Hạ ca, chẳng phải anh nói người giàu ở phố Yến rất nhiều, chỉ cần xây biệt thự không cần lo không bán được sao? Hiện tại biệt thự Tây Thủy tại sao lại bán không được? Tài chính của chúng tôi bây giờ đều đã xảy ra vấn đề.
Bất động sản đầu tư rất lớn, Hạ Tưởng tự nhiên hiểu rõ trong lòng, biệt thự Tây Sơn đợt thứ nhất cũng xem như kiếm được, đợt thứ hai đầu tư công trình Tây Thủy tựa như muối bỏ biển, tài chính liên tục xảy ra vấn đề hơn nữa sợ rằng lỗ hổng còn có thể rất lớn.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường - Quyển 3 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Ngày cập nhật | 28/08/2017 13:36 (GMT+7) |