– Cái đó, cái đó, chú em Hạ, giờ cậu gọi điện cho Nghiêm Tiểu Thì đi, buổi tối cùng nhau đi ăn, thế nào?
– Tôi khinh thường anh, anh đúng là loại háo sắc chưa thấy phụ nữ bao giờ.
Hạ Tưởng đả kích Hiện Vĩ không nể nang gì, tiếp:
– Tôi cho anh xử lý chính sự không phải là để tán gái. Thái độ phải nghiêm chỉnh, nếu không thì phải chào anh thôi. Buổi tối, tôi còn có việc, cùng với Phó bí thư Vương và Thẩm Lập Xuân gặp nhau, tiếp tục vạch kế hoạch đại sự, chưa được như anh, vừa nghe thấy con gái đẹp là ngay cả đi cũng không được.
– Tán gái và sự nghiệp là hai thứ đều phải đồng thời, bản lĩnh đều phải cứng rắn. Cậu yên tâm, tuyệt đối sẽ không ảnh hưởng đến chính sự.
Da mặt Tôn Hiện Vĩ khá dày, y ha hả cười không ngừng:
– Thâu tóm công ty người khác, tôi thành thạo, tán gái tôi cũng tài ba. Cậu chờ kết quả được rồi!
Hạ Tưởng đành lắc đầu, Tôn Hiện Vĩ cái gì cũng tốt, dù cho hơi háo sắc, nhưng đừng để bị Nghiêm Tiểu Thì mê hoặc mới tốt.
Buổi trưa, Hạ Tưởng và Tôn Hiện Vĩ cùng nhau ăn một chút cơm và cùng bàn bạc một số chi tiết tỉ mỉ. Hạ Tưởng cho Tôn Hiện Vĩ biết sự thật, nói với y về hiện trạng bất động sản Lĩnh Tiên, cũng tiết lộ là chính Nghiêm Tiểu Thì đã chủ động tìm hắn, muốn hắn giúp cô thoát khỏi cảnh khốn cùng. Tuy nhiên, suy xét kỹ càng thì Hạ Tưởng không nói với Tô Hiện Vĩ về sự tình Cao Kiến Viễn, y không cần phải biết rõ. Dù sao y cũng không phải người trong quan trường.
Tôn Hiện Vĩ càng nghe, càng hưng phấn, y hiểu được giai đoạn hiện giờ là thời cơ tốt nhất để thâu tóm bất động sản Lĩnh Tiên. Điều duy nhất khiến y do dự chính là triển vọng thị trường âm trạch không hề khả quan. Nếu mà theo đúng lời Hạ Tưởng nói, tòa âm trạch xa xỉ có thể bán được, thì tiền mua bất động sản Lĩnh Tiên và hạng mục biệt thự Tây Thủy phải cực thấp. Sau đó lại một lần nữa sửa sang để đưa ra thị trường, thì mới có thể kiếm được nhiều.
Tôn Hiện Vĩ đang quan tâm đến Nghiêm Tiểu Thì, y toàn tâm toàn ý hướng đến bất động sản Lĩnh Tiên. Là một thương nhân thành công, có thể trả giá rẻ để thâu tóm một công ty, tuyệt đối làm người ta hưng phấn không gì so sánh bằng, đồng thời khích lệ người ta làm việc thật tốt.
Từ bản chất, Tôn Hiện Vĩ là một thương nhân. Cho nên đối với y, việc thâu tóm bất động sản Lĩnh Tiên có hứng thú ngày một lớn. Cơm nước xong, y vội vàng trở lại công ty, chăm chú trù tính cách thâu tóm bất động sản Lĩnh Tiên.
Hạ Tưởng và y vẫy tay chào tạm biệt. Hạ Tưởng lái thẳng xe đi tìm Thẩm Lập Xuân.
Tới văn phòng của Thẩm Lập Xuân, còn cách giờ tan tầm có một khoảng thời gian nữa. Hạ Tưởng liền đi thẳng vào vấn đề mà nói ra ý kiến của hắn với Thẩm Lập Xuân.
Thẩm Lập Xuân không giống như Tôn Hiện Vĩ, y chỉ là nhân viên cao cấp Tập đoàn Đạt Tài. Mặc dù sau khi lên tới chức quản lý, cũng có cổ phần, khen thưởng, nhưng ít ỏi. Y chẳng những quyền lực không cao, mà phỏng chừng mong muốn kiếm tiền cũng cấp bách.
Thẩm Lập Xuân nghe xong, đầu tiên cười ngượng ngùng, rồi mới nói:
– Cậu muốn tìm tôi là vì coi trọng tôi, nói thật, ai không muốn kiếm nhiều tiền một chút chứ? Tuy nhiên, tôi lại thua kém so với lãnh đạo doanh nghiệp nhà nước, lại cũng thua kém so với các cán bộ có quyền cao trong tay, không có bao nhiêu tiền vốn cả. Tôi nhiều lắm cũng chỉ có thể góp hai triệu thôi.
Hạ Tưởng kéo Thẩm Lập Xuân vào luồng, cũng không mong đợi y có thể đóng góp bao nhiều tiền, hơn nữa hắn cũng biết có hơn mười triệu tiền khởi động là đủ dùng rồi. Điều hắn muốn chính là mượn con gà mà sinh trứng chứ không phải cần vốn góp đầu tư quá lớn. Lý Hồng Giang bỏ ra năm triệu, Tôn Hiện Vĩ góp thêm mười triệu, nay lại có Thẩm Lập Xuân góp thêm hai triệu, tổng cộng là mười bảy triệu, tiền vốn ban đầu đã hoàn toàn đủ dùng rồi.
Hắn đã chuẩn bị từ Tiểu Giai một ít tiền trong tay, cũng dự định lấy danh nghĩa Tiêu Ngũ bỏ vốn ba triệu. Tổng cộng vốn khởi động hai mươi triệu. Giờ đã có vốn góp cổ phần, thì về sau tiền đó xem như cho Tào Thù Lê tiền tiêu vặt.
– Hai triệu cũng được rồi, cảm ơn anh tín nhiệm. Cuối cùng về phần chiếm giữ bao nhiêu cổ phần, còn cần mọi người ngồi lại bàn bạc.
Hạ Tưởng đem tình hình góp vốn của Tôn Hiện Vĩ và Lý Hồng Sơn ra nói:
– Tôi cũng sẽ góp vốn ba triệu. Mặt khác còn muốn phân ra cho Phó bí thư Vương một ít cổ phần, Trưởng ban Phương, hoặc là những người khác. Cho nên bây giờ, tạm thời chưa quyết định.
– Không sao, tôi tin cậu, chúng ta cũng là chỗ có giao hảo lâu năm, nếu tôi đồng ý mua cổ phần, là hoàn toàn tín nhiệm cậu.
Thẩm Lập Xuân khá phấn chấn. Số tiền hai triệu có thể thành lập được một khối đồng minh vững chắc rồi, dù cho không có lợi nhuận thì cũng là một lần thử thật là tốt.
– Cổ phần của tôi thấp nhất có thể, cổ phần của các lãnh đạo cao nhất có thể, tôi không có ý kiến.
Thẩm Lập Xuân cười ha hả nhìn Hạ Tưởng, trong lòng y có chút biết ơn Hạ Tưởng, luôn luôn ghi nhớ hắn thật là tốt, có việc tốt gì nhất định không quên hắn.
Tuy nhiên, y có phần lạc quan hơn về triển vọng thị trường âm trạch so với với Tôn Hiện Vĩ. Nhưng với việc thâu tóm bất động sản Lĩnh Tiên, y lại dè dặt:
– Việc thâu tóm bất động sản Lĩnh Tiên, tôi sẽ không ra mặt, việc mua cổ phần, tốt nhất không nên cho Tổng giám đốc Thành biết, nếu ông ấy biết có lẽ sẽ có ý kiến với tôi. Đúng rồi, Phó bí thư Vương biết liệu có nói cho Tổng giám đốc Thành hay không?
– Không đâu, yên tâm đi. Phó bí thư Vương nhiều năm làm quan trong chốn quan trường nên hiểu rõ phải nói cái gì, không nên nói cái gì. Có thể làm đến chức Phó bí thư Thành ủy thành phố Yến thì ai nấy đều giữ mồm giữ miệng.
Đúng thế, về điểm này, Hạ Tưởng rất tự tin. Mặc kệ quan hệ giữa Thành Đạt Tài và Vương Bằng Phi có là cái gì, cũng không quan tâm Vương Bằng Phi nhận được những ưu đãi gì từ Tập đoàn Đạt Tài, Thẩm Lập Xuân mua cổ phần của Bất động sản Giang Sơn sẽ không tạo thành tổn thương đối với Tập đoàn Đạt Tài. Hơn nữa, chẳng khác nào Thẩm Lập Xuân lấy tiền của mình cho Vương Bằng Phi. Ông ta sẽ không rỗi hơi mà nói cho phía Tập đoàn Thành Đạt Tài biết.
Vương Bằng Phi dù sao cũng là Phó bí thư Thành ủy, không phải là nhân viên của Thành Đạt Tài. Trong tay ông ta nắm giữ càng nhiều tài nguyên thì càng có vốn để ngang vai ngang vế với Thành Đại Tài. Không ai phải lật quân át chủ bài sớm làm gì.
– Đươc, vậy là tốt rồi, chỉ cần tôi không ra mặt thâu tóm bất động sản Lĩnh Tiên, chỉ cần Phó Bí thư Vương không có ý kiến nào với tôi, tôi còn có gì để không vui chứ?
Thẩm Lập Xuân cười ha hả, ôm vai Hạ Tưởng lắc vài cái:
– Chủ kiến của cậu không tồi, tôi dám chắc có thể thành công.
Hạ Tưởng biết thật sự bước gian nan nhất còn chưa tới, điều quan trọng là làm sao để thuyết phục Vương Bằng Phi.
Theo quan điểm của hắn, Phương Tiến Giang có phần dễ bàn, bởi vì bản thân Trưởng ban Phương và bất động sản Thiên An có liên quan, cũng lại vì liên quan với Phương Cách. Đối với hắn, Trưởng ban Phương có tín nhiệm lớn hơn Phó bí thư Vương. Có lẽ hắn đề nghị, sẽ làm Phó bí thư Vương cảnh giác.
Bản chất Vương Bằng Phi cũng không phải quan thanh như nước. Hạ Tưởng cũng biết y và Tập đoàn Đạt Tài có liên hệ, nhưng cụ thể can dự bao sâu, thì hắn không rõ ràng lắm. Nhưng có một điều có thể khẳng định được đó là Vương Bằng Phi là người trong nhóm phát ngôn của Tập đoàn Đạt Tài ở thành phố Yến. Còn ở trên tỉnh thì chắc chắn là Tập đoàn Đạt Tài cũng có người. Rõ ràng với cấp bậc của Vương Bằng Phi không thể tính là hậu trường của Tập đoàn Đạt Tài, nhiều lắm cũng chỉ xem như là quan hệ đối tác.
Bất luận thế nào, đều phải thử một lần. Hạ Tưởng đánh giá cao con đường làm quan và triết lý của Vương Bằng Phi, rằng tương lai của y sẽ không dừng lại ở vị trí Phó bí Thư thành phố Yến, y có khả năng đi xa hơn. Cho nên, trước tiên chỗ có quan hệ tốt, cũng rất quan trọng.
Kết bạn trên quan trường, cũng có giá trị như thổ lộ tâm tình. Không phải cứ hai người có chung lợi ích, là có thể kết hợp thành đồng minh, mà còn phải xem hai người có ăn ý hay không.
Đợi cho đến lúc hết giờ làm, Hạ Tưởng mới gọi điện thoại cho Vương Bằng Phi.
Giọng nói Vương Bằng Phi mạnh mẽ:
– Cũng lạ. Vừa nghe thấy giọng nói của Tiểu Hạ, tâm hồn tôi lại rất bình yên, a, chuyện tốt. Hôm nay chúng ta không đi Sở Phong Lâu nữa, mà đi đến một chỗ nào đó yên tĩnh đi, thế nào?
Hiến nhiên, Hạ Tưởng không có ý kiến khác, để cho Vương Bằng Phi sắp xếp.
Lái xe chở Vương Bằng Phi, Thẩm Lập Xuân cũng không có lái xe, nên ba người ngồi chung một xe, thẳng hướng Tây mà đi. Đi một lúc lâu, Vương Bằng Phi mới nói ra mục đích:
– Đi công viên Rừng Rậm đến Sâm Lâm Cư, chỗ ấy cảnh vật tốt, hơn nữa lại tĩnh mịch, đúng là chỗ tốt, hương vị đồ ăn cũng chính hiệu, có cảm giác là đồ ăn Hồ Nam.
Hạ Tưởng không kìm nổi cười:
– Phó bí thư Vương, Sâm Lâm Cư là sản nghiệp của Sở Tử Cao, xem như là chi nhánh của Sở Phong Lâu.
– A?
Phó bí thư Vương sửng sốt, liền mỉm cười:
– Cũng không biết là khẩu vị của tôi, hay là do có duyên với Sở Tử Cao. Lần trước có người mời đi ăn, phải đi Sâm Lâm Cư, không ngờ cảm giác cũng không tệ lắm. Tôi liền để ý. Không nghĩ tới là khách sạn của hắn, thật là rất khéo léo.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường - Quyển 3 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Ngày cập nhật | 28/08/2017 13:36 (GMT+7) |