– Cô biết tôi đính hôn với ai không?
– Biết, thiên kim tiểu thư Tào Thù Lê của Phó thị trưởng Tào.
– Phương Cách nói à.
– Ngoài hắn ra còn ai nữa? Hắn ta khó mà không cho tôi biết. Tôi còn biết tâm tư của hắn nữa. Hắn ta cứ nghĩ rằng giữa tôi và anh có cái gì đó. Kỳ thực chẳng có gì hết phải không?
Mai Hiểu Lâm nói to. Cứ như là sợ Hạ Tưởng không nghe thấy.
– Được, được, cô đi dự được. Tôi đồng ý cả hai tay. Ngày mùng 3 tại tầng hai khách sạn Yến Kinh thành phố Yến, chín giờ sáng.
Hạ Tưởng nói một hơi, mỉm cười nhìn Mai Tiểu Lâm:
– Thế nào vừa lòng chưa?
– Không vừa lòng.
Mai Hiểu Lâm quay người mở cửa, thực hiện tư thế “Mời anh ra cho” rồi ném một câu cho hắn:
– Đồ đàn ông thối tha, Liên Nhược Hạm vừa mới đi anh đã đính hôn với Tào Thù Lê. Đứng núi này trông núi nọ nhanh quá.
Hạ Tưởng ngây người trong chốc lát, cười gượng và đứng dậy ra về.
Trở lại văn phòng, định thần một lúc. Hạ Tưởng quyết định tìm Khâu Tự Phong nói chuyện. Dù sao hắn cũng là trợ thủ, không gặp chủ tịch huyện, cũng không nói chuyện được. Đang định đẩy cửa, chợt nhìn thấy Tự Phong đang đứng trước cửa, giơ tay gõ cửa.
Khâu Tự Phong xấu hổ cười.
– Phó chủ tịch huyện Hạ muốn đi đâu? Tôi có chút việc định tìm cậu đây.
Hạ Tưởng mời Khâu Tự Phong vào.
– Chủ tịch huyện Khâu mời vào. Tôi cũng đang định tìm anh đây.
Khâu Tự Phong đẩy cửa vào cũng không ngồi xuống.
– Thực ra cũng không có chuyện gì quan trọng, chỉ đến thăm cậu chút. Sau đó bàn với cậu một chút, sau khi quốc khánh xong sẽ khởi công xây dựng làng du lịch.
Khâu Tự Phong tươi cười, vẻ mặt chờ mong nhìn Hạ Tưởng, thái độ nhũn nhặn, bề ngoài ra vẻ rất tốt.
Hạ Tưởng biết điều làm Khâu Tự Phong lo lắng là sự làm bộ của tập đoàn Đạt Tài, sẽ cố tình kéo dài qua quốc khánh. Hắn ta tuy không hợp với Khâu Tự Phong, nhưng cũng không đến mức lấy công việc và chiến tích ra để nói giỡn, mà cũng không vì cá nhân mình mà cố tình gây khó dễ cho Khâu Tự Phong. Nhưng tính cách miệng nam mô bụng bồ dao găm của của Khâu Tự Phong làm hắn cảm thấy trong lòng không được thoải mái.
Khi có sự việc xảy ra, người ở ủy ban kỷ luật tới bắt mình, thì y còn trốn ở chỗ nào đó mà vui vẻ, đến cái mặt còn chẳng dám lộ ra ngoài, nói thật ra cũng khó có thể tha thứ. Hạ Tưởng liền cười nói:
– Trong thời gian lễ quốc khánh, nếu tôi và sếp Thẩm gặp nhau, sẽ nói chuyện một cách đàng hoàng. Sếp Thẩm có hơi lo lắng một chút cho cục diện chính trị huyện An, nói là phải quan sát thêm một thời gian nữa. Để tôi khuyên ông ấy.
Khâu Tự Phong trong lòng thầm mắng, lo lắng cái gì? Huyện An là thiên hạ của mày và Lý Đinh Sơn. Hiện tại tao bị chúng mày ăn hết, còn có thể trở mình được không? Chẳng qua là chúng mày muốn tóm lấy tao, là cố ý chọc giận tao.
Tuy y tức thì tức, nhưng cũng chẳng có cách nào khác. Đối thủ của y có bản lĩnh hơn y, có thể kêu gọi đầu tư đến, cũng có thể làm nên chuyện.
Khâu Tự Phong không cam lòng. Y quyết định trong thời gian lễ quốc khánh sẽ về thủ đô một chuyến, cũng là để thuyết phục bạn bè trong giới công thương đến huyện An đầu tư. Tốt xấu cũng là đảng Thái Tử chính quy, không có chút chỗ dựa nào cũng cảm thấy mất mặt.
Chỉ có điều Khâu Tự Phong lo lắng hơi thừa. Thủ đô mênh mông, những bạn bè trong giới công thương của y đều có tầm mắt rất cao, chưa chắc có người để ý đến huyện An. Hơn nữa y không có căn cơ ở thành phố Yến, người trong giới công thương cũng chỉ quen vài người. Đây cũng là điều bó buộc tay chân y sau khi y tới huyện An.
Thực ra cũng không thể trách y, chỉ có trách huyện An có một quái nhân như Hạ Tưởng. Trước khi y chưa tới, trong các ủy viên thường vụ có cả người bản địa lẫn người của thành phố Yến, vậy mà cũng không ai có thể thoái mái kéo đầu tư đến. Càng không phải ai có thể mời được tập đoàn Đạt Tài. Hạ Tưởng thì ngược lại, một mình hắn hơn tất cả mọi người.
Hơn nữa Hạ Tưởng còn thông minh không hưởng công lao một mình. Đầu tư khu du lịch Tam Thạch hắn cho Lý Đinh Sơn chủ trì. Thành tích của làng du lịch thuộc về Lý Đinh Sơn. Thực ra mà nói, hắn cũng rất phóng khoáng, cũng rất biết bảo vệ lợi ích của tập thể. Chỉ có điều hắn cố ý quên mất một người, đó là giữa bí thư và phó chủ tịch thường trực huyện, còn có một Chủ tịch huyện.
Dĩ nhiên là Hạ Tưởng cố ý bỏ qua y.
Khâu Tự Phong cũng biết, hiện tại mâu thuẫn giữa y và Hạ Tưởng càng ngày càng nhiều, đến nỗi không thể nào dung hòa được. Mặc dù không ai biểu lộ với đối phương sự bất mãn của mình, nhưng trong lòng đều tự mình hiểu rõ. Nếu không có chuyện Ủy ban Kỷ luật bắt Hạ Tưởng đi thì làm gì có chuyện này. Liên Nhược Hạm vừa đi, lợi ích xung đột giữa hai người đã dịu đi rất nhiều. Nhưng nếu xảy ra chuyện như vậy thì tất cả đều không thể quay trở lại như cũ được nữa.
Khâu Tự Phong còn mơ hồ có chút hối hận vì sự kích động lúc đó, hiện tại thì hắn đã phần nào hiểu được. Không biết chừng Ngô gia chỉ là dùng đòn gió, về cơ bản thì không có thành ý với đám hỏi của Khâu gia. Chẳng qua là họ bắn pháo hoa thật đẹp để y thưởng thức một chút, pháo hoa lóe sáng thì Ngô gia cũng đạt được lợi ích, tiếp đó lựa chọn là quên đi. Vậy mà y lại coi là thật, y cũng ham muốn vẻ đẹp của Liên Nhược Hạm. Kết quả là y đã động vào Hạ Tưởng và trở thành thù địch của Hạ Tưởng.
Liên Nhược Hạm đi rồi, y không thu hoạch được gì, lại có thêm một đối thủ mạnh mẽ như Hạ Tưởng. Khâu Tự Phong cảm thấy mất nhiều hơn được, đương nhiên cũng chẳng có cảm tình gì tốt đẹp với Ngô gia.
Cũng đúng, Khâu gia không những không đạt được lợi ích mà lại tổn thất không ít. Quả thật trong quá trình giao tiếp với một đại gia tộc như Ngô gia, Khâu gia vẫn là hơi nóng vội một chút, chưa hiểu hết ý đồ của Ngô gia đã vội vã ra tay. Khâu Tự Phong tự trách mình chưa đủ giác ngộ chính trị.
Hạ Tưởng đã nói đến mức này rồi, Khâu Tự Phong cũng không tự làm mất mặt, muốn Hạ Tưởng cho mình một lời hứa hẹn. Y chỉ cười.
– Thôi tôi không quấy rầy nữa. Cũng chẳng có việc gì. Cậu cứ nghỉ trước trước, nghỉ ngơi xong, sau quốc khánh thì chính thức đi làm.
– Cám ơn chủ tịch huyện Khâu.
Hạ Tưởng tủm tỉm cười và đưa Khâu Tự Phong ra cửa.
– Anh đi thong thả nhé.
Khâu Tự đi rất chậm, y lo đi nhanh thì sẽ dễ bị ngã.
Hạ Tưởng lại lên lầu tìm Lý Đinh Sơn, nói chuyện cây ăn quả xã Đán Bảo, chuyện đính hôn, và làm thế nào để có chính sách ưu đãi với nông dân địa phương. Lý Đinh Sơn gật đầu hưởng ứng.
– Việc này tôi đã suy nghĩ rồi. Đang chuẩn bị đưa ra thảo luận ở hội nghị thường vụ. Bây giờ đã sơ bộ hình thành sách lược rồi.
Hạ Tưởng lại đề nghị Mai Hiểu Lâm tiếp nhận việc tìm đường tiêu thụ cho mỏ quặng. Lý Đinh Sơn cười nói:
– Phó bí thư Mai xem ra thích hợp làm công việc cụ thể. Cô ấy không nhiệt tình với công tác nghiên cứu Đảng và quần chúng, ngược lại chỉ thích làm việc cụ thể.
Hạ Tưởng cũng cười, nói chuyện phiếm vài câu rồi chào Lý Đinh Sơn và ra về. Trước khi về không quên trừng mắt nhìn Phương Cách một cái. Phương Cách rụt cổ, với vẻ mặt tươi cười không dám nói lời nào. Hiển nhiên là y rõ tại sao Hạ Tưởng lại không vừa lòng với mình.
Hạ Tưởng cũng chẳng buồn để ý đến y, lái xe về thẳng thành phố Yến.
Vừa về đến nhà, Tào Vĩnh Quốc đã mang đến một tin tức làm người ta giật mình.
Năm nay tiệc trà mừng quốc khánh của tỉnh ủy, Cao Thành Tùng sẽ không chủ trì nữa mà là Chủ tịch tỉnh Diệp Thạch Sinh. Cao Thành Tùng lấy cớ sức khỏe yếu đi thủ đô chữa bệnh.
Hạ Tưởng biết Cao Thành Tùng khiếp sợ.
Hắn ta đi khám bệnh chỉ là lí do. Hắn về thủ đô để gặp mặt chỗ dựa của hắn muốn làm rõ chuyện. Chỉ có điều Hạ Tưởng đoán là Cao Thành Tùng có lẽ sẽ không có công trạng gì mà đã về. Bởi vì đủ loại nguyên nhân, chỗ dựa của y đã không còn khả năng tiếp tục bảo vệ cho y được bình an.
– Chấn động trong tỉnh, liệu có ảnh hưởng đến chuyện nhậm chức của bác ở thành phố Bảo không?
Hạ Tưởng chợt nhớ tới chuyện bổ nhiệm Bí thư Thành ủy ở thành phố Bảo bị trì hoãn, hiển nhiên đã bị ảnh hưởng bởi việc gần đây Cao Thành Tùng không lòng dạ nào để ý đến chính trị
– Có ảnh hưởng, nhưng cũng chẳng có cách nào khác, tầm quan trọng của sự bổ nhiệm một bí thư thành ủy làm sao so được với tiền đồ của bí thư tỉnh ủy.
Tào Vĩnh Quốc cười ha hả nói:
– Hiện tại trong thành ủy lời đồn đại nổi lên bốn phía. Nói là cấp trên có lẽ phải động tới bí thư Cao.
Đúng là chuyện tốt thì không ra khỏi cửa còn chuyện xấu thì lan truyền ngàn dặm. Xem ra cũng quả thật có không ít người hy vọng Cao Thành Tùng xuống đài chính trị. Hạ Tưởng gật đầu:
– Tất cả mọi chuyện qua lễ quốc khánh mới thấy rõ được. Trong dịp quốc khánh, không nên phát sinh ra những chuyện không vui vẻ ảnh hưởng đến tâm tình mọi người vui đại lễ.
– Đúng rồi. Vốn tôi nghĩ đến khi Thù Lê đính hôn chỉ cần mời vài người bạn là được rồi. Kết quả thật buồn cười. Không biết thành ủy lan truyền thế nào mà rất nhiều người muốn tới dự. Thật là không thể bên trọng bên khinh. Đành phải chào mời cả một đám.
Tào Vĩnh Quốc nói với vẻ mặt vui vẻ. Khẳng định những người muốn đến chúc phúc đã vượt xa sự tưởng tượng của ông ta, làm ông ta có cảm giác được sủng ái mà lo sợ.
– Bạn bè biết tin đều có thể đến dự tiệc, chúng ta cần phải chuẩn bị trước. Mọi người đều có ý tốt, phải để mọi người đều cảm thấy thoải mái, tốt nhất nên gọi đến Khách sạn Yên Kinh đặt thêm tầng tiếp theo, đỡ phải đến lúc đó, các vị lãnh đạo đến sau cảm thấy chật chội khó chịu.
Tào Vĩnh Quốc vui mừng thấy Hạ Tưởng suy nghĩ chu đáo như vậy:
– Được, bác sẽ gọi điện ngay đến khách sạn đặt thêm tầng tiếp theo.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường - Quyển 3 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Ngày cập nhật | 28/08/2017 13:36 (GMT+7) |