Nhưng vấn đề là, về sau này toàn bộ phải dựa vào sức mình. Bởi vì bao nhiêu năng lực của Sử lão đã dùng hết, bao nợ ân tình đã hết rồi, về sau này sẽ không còn có thể dựa vào chỗ dựa lớn nhất là Sử lão được nữa.
Toàn diện mà nói, có được có mất, cũng khó mà nói được ít hơn mất hay được nhiều hơn mất. Chí ít trước mắt vẫn là trong giai đoạn giằng co, không dễ dàng ra quyết định thắng bại.
Sự tình là do con người làm ra, Hạ Tưởng tin rằng chỉ cần trải qua một thời gian cố gắng, liền nhất định có thể nghĩ ra biện pháp, khiến cán cân nghiêng về phía mình.
– Bí thứ Khâu cứ an tâm, chỉ cần chúng ta đồng tâm hiệp lực thì nhất định có thể vượt qua ải này. Tuy nhiên, có một câu tôi muốn nói, hy vọng anh không để bụng, chính là tình hình trước mắt anh, chủ tịch Mai và tôi, nhất định phải nhất trí cao độ. Trên các vấn đề nguyên tắc chính trị không thể có chút do dự, nếu không rất có thể bị đối phương đánh bại.
Hạ Tưởng hàm súc nói rõ Khâu Tự Phong hiểu trên hội nghị thường vụ không nên biểu hiện thái độ do dự ra ngoài.
Khâu Tự Phong đỏ mặt, không biết là do uống rượu hay do ngượng. Hắn đập bàn mạnh một cái:
– Không hiểu can đảm trước đây của tôi chạy đi đâu? Làm quan mấy năm, lá gan càng ngày càng biến mất, vào trong quan trường càng lâu, lại càng dè dặt. Trên đường chạy xe rất hung hăng, thường đều là những tay lái mới, tay lái lão luyện luôn luôn thể hiện bốn bề yên tĩnh, không dễ dàng leo lên xe, lại càng không hung hăng.
Hạ Tưởng mỉm cười:
– Tôi cảm thấy chúng ta cũng không dùng xe, lại càng không nên dùng. Chúng ta chỉ cần kiên trì theo con đường đi trước mắt, cứ thế mà tiến quân. Có thể chậm rãi khiến đối phương buông lỏng, cuối cùng có thể nhẹ nhàng mà vượt qua bọn họ.
Một cây chẳng thể tạo thành rừng, muốn chiến thắng đối thủ cần phải có đồng minh ủng hộ.
Khâu Tự Phong nặng nề gật gật đầu.
Trải qua sự kiện lần này, Khâu Tự Phong trái lại hạ quyết tâm cùng Hạ Tưởng và Mai Hiểu Lâm hợp tác. Chiêm nghiệm chính trị, quả nhiên không thể có bạn bè vĩnh cửu, chỉ có quyền lợi bền vững. Ngày xưa đối thủ, hiện tại lại có thể liên kết với nhau, Hạ Tưởng thật có trực giác, Khâu Tự Phong lại hơi cảm thấy có chút không tự nhiên. Dù sao năm đó chính là hắn tự xem Hạ Tưởng là đối thủ.
Khi không còn ở thế thăm dò Hạ Tưởng nữa, thì lại trào lên làn sóng đột kích, Thường vụ thành uỷ, Phó thị trưởng thường trực Đàm Long lại muốn thị sát huyện An.
Làm phó thị trưởng thường trực, Đàm Long được phân công quản lý không ít công việc. Xây dựng đô thị và du lịch cũng thuộc lĩnh vực quản lý của ông ta. Mục đích của Đàm Long rõ ràng là muốn thị sát làng du lịch văn hoá và khu du lịch Tam Thạch.
Huyện An trên dưới đều được huy động, gấp rút bố trí mọi thứ để nghênh đón thượng cấp hạ cố quang lâm. Hạ Tưởng lấy tư cách là Phó chủ tịch thường trực huyện, nhất định cùng đi trong toàn bộ cuộc thị sát, cho nên hắn rất bận bịu, cẩn thận bố trí từng khâu một, chỉ sợ mắc phải sai lầm.
Nếu như Trần Phong đến thì không sao, nhưng là Đàm Long tới, nhất định tuyệt đối không được sai sót nhầm lẫn, không thể khiến hắn tìm ra sai sót. Ai biết Phó Thị trưởng Đàm là thật lòng quan tâm đến sự phát triển kinh tế của huyện An, hay là cố ý làm tăng thêm uy danh cho đám người Phòng Ngọc Huy, cố tình làm khó cho Hạ Tưởng?
Tháng 7 qua nhanh, Phó Thị trưởng Đàm dẫn đầu đoàn hơn mười người rầm rộ tới huyện An. Khâu Tự Phong dẫn đầu, Mai Hiểu Lâm và Hạ Tưởng, cùng có các uỷ viên thường vụ và đại biểu hội đồng nhân dân, Mặt trận tổ quốc cùng toàn bộ lãnh đạo trên dưới của huyện An đều tề tựu.
Đàm Long nét mặt hồng hào từ trên xe xuống, trước tiên cùng bắt tay Khâu Tự Phong, chào lớn vài câu rồi đi tới trước mặt Hạ Tưởng. Ông ta cầm tay Hạ Tưởng, vẻ mặt tươi cười đầy ẩn ý:
– Phó chủ tịch huyện Hạ, chúng ta lại gặp mặt, sao lại không hoan nghênh tôi chứ?
– Hoan nghênh, đương nhiên phải nhiệt liệt hoan nghênh Phó thị trưởng Đàm đại giá quang lâm rồi.
Hạ Tưởng cũng tươi cười, không để lỡ cơ hội đưa ra vẻ nịnh bợ.
– Huyện uỷ và Uỷ ban nhân dân huyện An đã sớm trông ngóng Phó thị trưởng Đàm năng đến huyện An làm công tác thị sát. Nghe nói chỉ cần là các địa phương mà Phó thị trưởng Đàm từng thị sát qua, sau đó đều có thành tích kinh tế phát triển rực rỡ.
Đàm Long nghe sau cười ha hả:
– Duy tâm, duy tâm… ha ha..
Tuy nhiên trong điệu bộ tươi cười vẫn không giấu được chút hài lòng. Sau khi cười xong, lại chuyển ngay đề tài.
– Nghe nói làng du lịch và khu du lịch Tam Thạch mở rộng, đều là một tay cậu xúc tiến thành công? Tôi đến muốn nhìn thấy tận mắt, từ lúc huyện An có phó chủ tịch huyện Hạ, rốt cuộc là có những biến hoá gì mà nghiêng trời lệch đất.
Thật là phô trương quá về công lao của người ta. Trong lời nói của Đàm Long có chút hàm ý sâu xa khó hiểu, có thể có ý khác. Hạ Tưởng vội vàng khiên nhường nói:
– Đâu có, Phó thị trưởng Đàm quá khen. Tôi chẳng qua là có chút ý tưởng, chẳng qua là nói ra cho mọi người. Cho dù có một chút thành tựu cũng là do ý kiến chỉ đạo đúng đắn của các cấp lãnh đạo của Thành uỷ và Uỷ ban nhân dân thành phố. Nhờ Phó thị trưởng Đàm sáng suốt, chỉ đạo, bí thư Khâu cùng chủ tịch huyện Mai nhiệt tình quan tâm mới có được thành tích. Không phải công trạng của một mình tôi.
Đàm Long ánh mắt chớp chớp, cười cười không nói nữa, xoay người thân mật bắt tay những người phía sau.
Hạ Tưởng đã nhìn ra mục đích của Đàm Long, làm cho Phòng Ngọc Huy cùng Tuất Kiệt vẻ mặt hớn hở đón chào. Phòng Ngọc Huy còn đỡ một chút, cố gắng duy trì điềm tĩnh, cung kính vài phần bình tĩnh. Đặng Tuấn Kiệt thì hoàn toàn là bộ dạng tiểu nhân bỉ ổi đắc chí, nóng lòng muốn phấn khích, hai tay bắt chặt tay Đàm Long, càng không ngừng nói:
– Phó thị trưởng Đàm tốt quá, chào mừng Phó thị trưởng Đàm.
Đàm Long cũng rất phối hợp, cố ý vỗ vỗ vai Tuấn Kiệt:
– Tuấn Kiệt rất có chí tiến thủ mạnh dạn đi đầu. Thật là tốt.
Đặng Tuấn Kiệt thiếu chút nữa tươi mặt mày hớn hở, hắn còn cố ý khiêu khích liếc mắt nhìn Hạ Tưởng một cái.
Hạ Tưởng âm thầm lắc đầu, so với Cường Giang Hải, Đặng Tuấn Kiệt này còn quá non kém, già néo đứt dây, khó thành đại sự.
Hạ Tưởng cũng đáp trả hắn bằng nụ cười vô vị. Trường hợp như kiểu trên, cũng không cần phải phân thua cao thấp, như thế rất manh động. Trong quan trường, cũng không phải là ai có hậu thuẫn tốt thì đều sẽ là người chiến thắng. Chỉ có người được lợi sau cùng mới là người cười cuối cùng.
Nghi thức nghênh tiếp qua đi, Đàm Long vào ngay huyện.
Giữa đám người, Hạ Tưởng cố ý muốn đi chậm hơn vài bước. Cùng Trương Kiện sánh bước đi vào.
Trương Kiện hơi mất tự nhiên nhìn Hạ Tưởng cười cười. Từ khi tới huyện An, y luôn có tâm lý quân tử phòng thân nhưng vẫn bị Phòng Ngọc Huy lôi kéo tới. Cũng không trách Trương Kiện muốn bắt tay với Phòng Ngọc Huy. Y hiện tại mất đi hậu trường ủng hộ, tại huyện An lại không quen ai, cũng muốn cấp bách tìm một đồng minh, cho nên cùng Phòng Ngọc Huy ăn nhịp với nhau.
Kỳ thật ban đầu tới huyện An, bởi vì y chỉ biết có một người là Hạ Tưởng, đối với Hạ Tưởng vẫn có một tình cảm thân thiết. Chỉ có điều rất nhanh y liền nhận ra Hạ Tưởng như mặt trời ban trưa tại huyện An. Y tự nhận Hạ Tưởng có thể vì nguyên nhân Thẩm Phục Minh sẽ chẳng có thái độ tốt lành gì đối với mình, cũng vốn không chủ động làm thân với Hạ Tưởng.
Hạ Tưởng cũng không rõ lắm tâm lý suy tính của Trương Kiện liền cười nói:
– Sơn thuỷ phong cảnh của huyện An tuy rằng rất đẹp nhưng vẫn không so được với trời xanh thảo nguyên đẹp mê người của huyện Bá. Nhớ tới thời gian ở huyện Bá, dù sao ngày nào cũng nhìn thấy trời xanh mây trắng, đâu đâu cũng thấy một màu xanh biếc. Ngẫm lại khiến người ta cảm thấy vui vẻ thoải mái.
Trương Kiện cũng liền theo Hạ Tưởng nói tiếp:
– Đúng thế, không khí ở huyện Bá rất tốt, ngoại trừ mùa đông dài đằng đẵng ra, mùa hè và mùa thu trời không khí vô cùng dễ chịu, là một nơi nghĩ dưỡng rất tốt. Đáng tiếc chính là quá xa xăm.
Một câu nói sau cùng, giọng nói của Trương Kiện toát ra vẻ bất đắc dĩ. Cái gọi là xa xôi cũng là liên quan đến tâm tình trong lòng, tâm xa tự nhiên trời cũng xa. Nếu như là đánh bóng thêm một chút, huyện Bá sẽ là địa phương có thành tích. Nếu như là hết hy vọng lên chức, không có cách nào, chỉ có thể đứng ở huyện Bá. Đương nhiên cảm giác bị cách ly với quyền lực trung tâm, hết sức xa xôi.
– Cũng đúng, sau thời điểm lễ mừng năm mới, tôi và thị trưởng Hồ cùng ăn cơm. Ông ấy cũng có ý là thành phố Chương Trình quá xa xôi. Dường như là đô thị của tỉnh Yến cũng được, mà là huyện thị cũng được, chỉ cần quay về hướng bắc phía thủ đô thì đều dễ bị bỏ qua.
Hạ Tưởng cười ha hả vài tiếng, còn nói:
– Tôi không đồng ý với quan điểm của thị trưởng Hồ, vẫn cùng ông ấy tranh luận vài lần, kết quả cuối cùng thị trưởng Hồ thật đúng là bị tôi thuyết phục. Bởi vì tôi nói, các nơi càng xa xôi thì càng tốt. Một là nếu có điều gì không tốt rất dễ dàng được bỏ qua, hai là nếu có chút thành tích thì lại dễ dàng toả sáng. Ha ha… kết quả thị trưởng Hồ rất phấn khích, thiếu chút nữa thì uống rượu mừng.
Hạ Tưởng nói xong, liền miêu tả sơ lược về triển vọng tương lai.
Trương Kiện trong lòng lại trào dâng một con sóng lớn.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường – Quyển 4 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Ngày cập nhật | 13/09/2017 12:36 (GMT+7) |