Trương Kiện trong lòng kinh ngạc không thể nào tả được
Mặc dù hắn cũng biết Hạ Tưởng và Trần Phong có quan hệ tốt với nhau, lại không biết Hạ Tưởng và thị trưởng Hồ cũng rất hợp nhau.
Trương Kiện không biết về Trần Phong, cho nên cũng không có ý kiến gì, nhưng Hồ Tăng Chu thì khác. Năm đó Thẩm Phục Minh thân là Bí thư Thành uỷ, hắn là thư ký của bí thư. Hơn nữa hắn trong lòng cũng biết, Hồ Tăng Chu đối với hắn ấn tượng rất bình thường. Thậm chí có khi còn có chút gai mắt.
Nếu Hạ Tưởng và thị trưởng Hồ có quan hệ tốt đẹp, như thế phải chăng có thể nói, nhất cử nhất động của mình đều sẽ qua Hạ Tưởng mà truyền tới tai thị trưởng Hồ? Nếu chẳng may, nếu chẳng may Hạ Tưởng lại thêm mắm dặm muối nói một chút không tốt, bởi vì trước đây có ấn tượng không tốt với hắn. Hơn nữa hiện tại hắn đúng là thời điểm chán nản, thị trưởng Hồ muốn xử lý mình, không phải cũng dễ dàng sao?
Lại nghĩ đến lúc hắn ở hội nghị thường vụ phản đối đề nghị của Hạ Tưởng. Trương Kiện lập tức sợ hãi toàn thân toát mồ hôi lạnh.
Sửng sốt thất thần một lúc, Hạ Tưởng đã chạy tới phía trước. Trương Kiện vội vã đứng dậy đuổi theo, đi tới bên cạnh Hạ Tưởng, thấy xung quanh mọi người đều không chú ý đến bọn họ mới lại nói nhỏ:
– Phó chủ tịch huyện Hạ, thị trưởng Hồ có nhắc đến tôi không?
Hạ Tưởng nhìn Trương Kiện vẻ mặt không tự tin cùng bất an, trong lòng cười, trên mặt lại bình tĩnh như thường, nói:
– Có nói một câu.
Trương Kiện lập tức sốt sắng hỏi:
– Nói, nói tôi thế nào?
Hạ Tưởng khoát tay áo, cố ý để trì hoãn:
– Nhớ không rõ, lúc ấy nói nhiều lắm, chỉ có điều không nói rõ ràng mà khiến tôi cảm nhận được. Thị trưởng Hồ và tôi giống nhau, là người nhớ ân tình cũ. Năm đó ở huyện Bá, rất nhiều sự tình trải qua, chỉ còn lại những kỷ niệm đẹp.
Sau khi nói xong, Hạ Tưởng mượn cớ Khâu Bí thư tìm hắn, đi nhanh về phía trước.
Nhìn bóng dáng Hạ Tưởng đi xa, ánh mắt Trương Kiện loé lên, hiểu rõ lời nói của Hạ Tưởng có ẩn ý. Hạ Tưởng muốn ám chỉ gì hắn hiểu rõ, là nói cho hắn biết, năm đó bất luận là có cái gì không thoải mái, đều là chuyện cũ đã qua. Năm đó Trương Kiện đứng trên lập trường của Thẩm Phục Minh, hiện tại Thẩm Phục Minh đã thành sự việc đã qua, mọi người nên cùng nhìn về phía trước.
Đi về phía trước, ánh mắt Trương Kiện nhìn Phòng Ngọc Huy và bóng dáng Hạ Tưởng trong lúc đó chạy tới chạy lui, cuối cùng là dừng ở phía Hạ Tưởng
Đã tới làng du lịch, Đàm Long bị bao vây xung quanh, đầy vẻ khí thế giơ tay chỉ điểm giang sơn các hạng mục làng du lịch, thể hiện quan điểm:
– Làng du lịch quả thực là ý tưởng không tồi, có sáng ý. Ý nghĩ muốn muốn khuyếch trương, tuy nhiên cũng có thiếu sót vài chỗ.
Dáng vẻ kiêu căng của Đàm Long thật sự là rất rõ ràng, nói một nửa, rồi lại chờ người khác tiếp lời.
Mai Hiểu Lâm thờ ơ nhìn hắn. Khâu Tự Phong thân là bí thư, đương nhiên phải kịp thời biểu hiện, vội hỏi:
– Mời Phó Thị trưởng Đàm phê bình.
Đàm Long lại nhìn Hạ Tưởng liếc mắt một cái, Hạ Tưởng hiểu ý tứ của hắn, cũng cười nói:
– Mời Phó Thị trưởng Đàm phê bình chỉ bảo.
Đàm Long dáng điệu thư thái, ho khan một tiếng, nói rằng:
– Ý tưởng làng du lịch là tốt, tuy nhiên địa điểm xây dựng thì không được tốt lắm. Xây dựng ở giữa sườn núi. Chẳng những thi công tốn thời gian, rất nhiều kẻ có tiền nhìn thấy lên núi ở, liền muốn thôi luôn. Làng du lịch, nếu đã là chỗ nghỉ ngơi, thì phải được chú trọng chỗ thư giãn, đọc sách, phơi nắng, hồ nước… phải là nơi thư giãn cơ thể, chân núi không phải có rất nhiều đất trống, tuỳ ý mà vẽ ra làng du lịch sao cho thích hợp. Chẳng phải là rất tốt sao?
Hạ Tưởng nhịn cười, nhanh miệng nói:
– Phó Thị trưởng Đàm nói cũng đúng, lúc đó chúng tôi cũng đã cân nhắc phong thuỷ thích hợp ở giữa sườn núi, hơn nữa trong huyện sau đó sẽ đầu tư xây dựng hệ thống cáp treo đi lên.
Hạ Tưởng lời còn chưa dứt, Đặng Tuấn Kiệt kia liền nhảy vào cắt ngang lời Hạ Tưởng, vội vàng nói:
– Phó Thị trưởng Đàm phê bình quá đúng. Làng du lịch được xây dựng ở giữa sườn núi, quả thật là rất không sáng suốt, đúng là thất sách. Tôi và phó chủ tịch Phòng đã từng thâm nhập địa hình, nhất trí cho rằng với triển vọng kinh tế của huyện An, một làng du lịch đã không thể thoả mãn yêu cầu ngày càng gia tăng của nhân dân huyện An. Cho nên để kéo kinh tế huỵện An, tôi và phó chủ tịch Phòng tỉ mỉ lập kế hoạch và không ngừng cố gắng. Rốt cuộc gặp gỡ tổng giám đốc Kiều của bất động sản Cát Thành, nhờ bất động sản Cát Thành bỏ vốn, đến tái xây dựng khu du lịch Tam Thạch của huyện An, địa điểm sẽ như Phó Thị trưởng Đàm nói, ở dưới chân núi.
Hạ Tưởng bị Đặng Tuấn Kiệt ngắt lời, vốn đang rất bất mãn trong lòng. Muốn nói hắn vài câu, không ngờ vừa nghe đến lời nói Đặng Tuấn Kiệt muốn xây dựng một làng du lịch lập tức sửng sốt.
Lại liên tưởng đến Sơn thuỷ tương liên của hắn, kế hoạch bị đám người Phòng Ngọc Huy ngăn cản, trong lòng đã rõ vài phần.
Tuy nhiên chờ hắn nghe xong toàn bộ ý tưởng của Đặng Tuấn Kiệt sau đó, mới bừng tỉnh ngộ, chẳng trách Phó Thị trưởng Đàm nhiệt tình mà đến tận huyện An thị sát, chẳng trách hắn cố ý chỉ đích danh phải thị sát làng du lịch. Cũng chẳng trách Đặng Tuấn Kiệt vội vã nhảy ra, hoá ra chỉ là một trò diễn, sau lưng đã sớm biết cảnh tượng ngày hôm nay.
Bất động sản Cát Thành lại lần nữa xuôi theo dòng nước mà được việc, rốt cuộc là vì kiếm tiền, hay còn là vì cái gì khác? Cái làng du lịch dưới chân núi xong cũng là nhờ họ nghĩ ra? Hạ Tưởng trong lòng tức giận chỉ một chút vì bị Đặng Tuấn Kiệt khoa trương biểu diễn, ngược lại không nhịn được mà thầm cười.
Bất động sản Cát Thành và Đàm Long có quan hệ với nhau, dường như cũng cùng Thôi Hướng có quan hệ. Nhưng khẳng định là Đàm Long có tham gia vào mật thiết hơn. Nói như thế, trên thực tế chỉ sợ là chủ ý của Đàm Long, chính là muốn mượn gió đông khi huyện An triển khai lực lượng đến tới làm một chén.
Cũng có thể lý giải, người ta muốn kéo tới đầu tư, dù sao không thể ngăn được.
Đàm Long nghe xong liên tục gật đầu:
– Tuấn Kiệt có ý tưởng không tồi, tôi đại diện thành uỷ và uỷ ban nhân dân thành phố, ra sức ủng hộ.
Hắn lại liếc mắt nhìn Khâu Tự Phong một cái, hỏi:
– Bí thư Khâu, trong bộ máy của các anh tại huyện An, những người tài giỏi có không ít, anh là bí thư thật là có diễm phúc lớn.
Khâu Tự Phong hiểu rõ Đàm Long buộc hắn tỏ thái độ, đành phải nói:
– Huyện uỷ và uỷ ban nhân dân huyện hoan nghênh các giới nhân sĩ tới huyện An đầu tư, về việc Phó chủ tịch huyện Đặng đề nghị, hội nghị thường vụ sẽ thảo luận nghiêm túc.
Đàm Long không mấy vừa lòng với thái độ của Khâu Tự Long, nói:
– Bí thư Khâu dường như không quá ủng hộ. Có thể kéo đầu tư đến chính là công thần, anh sẽ không ngại việc phải bỏ vốn đầu tư vào huyện An chứ? Huyện Cảnh thật là rất chờ mong tiền đầu tư, mấy ngày hôm trước bí thư Nguỵ còn tìm tôi. Muốn tôi làm chính sách hướng về bọn chúng một chút. Tôi cũng không đồng ý với bọn họ.
Giọng nói của Phó Thị trưởng Đàm rất lớn, Khâu Tự Phong cũng chỉ có thể cứng rắn chống đỡ, đành phải nói:
– Có đầu tư đương nhiên là phải hoan nghênh, nhưng lại dựng lên một làng du lịch nữa thì lại là việc đại sự. Trong huyện cũng phải thận trọng nghiên cứu, cũng là để bảo vệ cho nhà đầu tư.
– Tôi đề nghị, mau chóng chứng thực, công khai hoạt động chính sách ưu đãi, không nên ghẻ lạnh nhà đầu tư có tâm ý tốt.
Đàm Long sắc mặt sắc lạnh không hài lòng nói.
– Hết thảy đều phải thảo luận tại hội nghị thường vụ rồi mới thông qua. Hiện tại chỉ là một ý tưởng sơ bộ ban đầu.
Mai Hiểu Lâm rõ ràng rất bất mãn với Đặng Tuấn Kiết.
– Không thể chỉ dựa vào lời nói của Phó chủ tịch huyện Đặng, phải có huyện uỷ và uỷ ban nhân dân huyện đồng ý cho phép, không thể cẩu thả qua loa được. Chờ khi nào Phó chủ tịch huyện Đặng và bất động sản Cát Thành đạt được thỏa thuận sơ bộ, lại dựa theo trình tự đệ trình đến hội nghị thường vụ. Thông qua toàn thể uỷ viên thường vụ thảo luận mới chính thức được phê duyệt.
Mai Hiểu Lâm ôn hoà mà trả lời.
Đàm Long thực mất hứng, lại hỏi Hạ Tưởng:
– Ý kiến của cậu đâu, phó chủ tịch huyện Hạ?
Hạ Tưởng vẻ mặt nghiêm túc:
– Lại đầu tư làng du lịch, khẳng định trong huyện lúc nào cũng khuyến khích đầu tư, đều là trân trọng đối đãi. Nói ra lời nói nhẹ nhàng và khéo léo, nhưng nếu thật sự muốn triển khai thì còn có rất nhiều công việc phải làm. Khi nào thì chờ đồng chí Tuấn Kiệt có hợp đồng, có báo cáo khả thi, lúc đó mới nghiên cứu cũng không muộn. Cuối cùng không thể vì vài câu nói phải lập tức triệu tập hội nghị thường vụ, tất cả mọi người đều phải vội vàng tới.
Đàm Long cảm giác bị đánh mất hết mặt mũi, không vui nói:
– Tốt, tôi tôn trọng huyện uỷ và uỷ ban nhân dân huyện An. Ý tôi muốn đề nghị là tất cả lãnh đạo huyện An đoàn kết đứng lên, đều có trách nhiệm và nghĩa vụ chấn hưng huyện An.
Ngụ ý là không nên nghĩ chỉ có Hạ Tưởng kéo được đầu tư đến, người khác cũng có thể!
Sau đó lại đi thị sát khu du lịch Tam thạch, Đàm Long chỉ ra một đống các khuyết điểm, lại đề xuất một đống ý kiến cải tiến. Kết thúc thị sát, ngồi xe quay trở về thành phố Yến.
Đàm Long đề xuất ý kiến, là để Đặng Tuấn Kiệt chính lý, giao cho Hạ Tưởng, hắn nhắc nhở Hạ Tưởng như thật:
– Theo chỉ thị Phó thị trưởng Đàm, nhất định phải nghiêm túc chấp hành.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường – Quyển 4 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Ngày cập nhật | 13/09/2017 12:36 (GMT+7) |