Quan Trường – Quyển 4

Phần 116

An Dật Hưng lúc đó hơi có chút biến đổi sắc mặt.

Hắn nguyên là phó chánh văn phòng ủy ban nhân dân tỉnh, nhưng lý lịch sơ sài, được xếp vào hạng sau cùng. Cơ bản những việc hắn làm rất ít, cũng không có quyền đưa ra ý kiến. Phó chánh văn phòng thì rất đông, Chánh văn phòng thì do trưởng ban thư ký Ủy ban nhân dân tỉnh kiêm nhiệm, phó chánh văn phòng thường cũng do phó trưởng ban thư ký kiêm nhiệm, hắn giống như không mang chức vụ gì, trong số mấy Phó chánh văn phòng không kiêm nhiệm Phó trưởng ban thư ký thì mấy người đều có chức vụ cao hơn hắn, điều duy nhất khiến hắn cảm thấy tự hào chính là được đãi ngộ cấp giám đốc sở.

Lẽ ra 43 tuổi là Giám đốc sở cũng coi như nổi bật, đáng tiếc là dù được đãi ngộ như vậy nhưng hắn không có thực quyền gì, chỉ có cái mác là Phó Chánh văn phòng. Được đãi ngộ cấp giám đốc sở là vì chỗ dựa của hắn đề xuất điều kiện trao đổi đặc biệt đề bạt cho hắn trước khi ông ta lui về nghỉ hưu. Chỉ có điều lúc đó rõ ràng đồng ý cho hắn lên cấp Giám đốc sở, Chánh văn phòng, nhưng sau đó lại thay đổi ý kiến chỉ tăng cấp bậc, không sắp xếp chức vụ thích hợp. An Dật Hưng cảm thấy vô cùng uất ức.

Dù cảm thấy uất ức nhưng cũng không còn cách nào khác vì hắn không có chỗ dựa nào nữa cả, hắn lại không được cấp trên coi trọng, chỉ có còn biết mài miệt làm việc. Cũng may trong văn phòng còn có mấy phó thanh tra viên có địa vị còn thấp kém hơn so với hắn, hắn cũng cảm thấy phần nào an ủi hơn.

Sau khi Tống Triêu Độ lên nhận chức, hắn liền có ý tỏ ra muốn dựa dẫm vào Tống Triêu Độ. Tống Triêu Độ ngay từ đầu đã từ chối ngay thiện ý của hắn. Hắn liền cảm thấy tuyệt vọng, cho rằng thân là Tỉnh ủy ủy viên thường vụ, Phó chủ tịch Tống chắc hẳn sẽ không coi trọng một phó chánh văn phòng thấp hèn như hắn. Không ngờ tới ở tổ lãnh đạo điều chỉnh cơ cấu doanh nghiệp, Tống Triêu Độ đột nhiên tìm hắn để nói chuyện, đề xuất hắn làm phó tổ trưởng đồng thời chủ trì công tác hằng ngày.

An Dật Hưng cũng không hiểu rõ lắm về tổ lãnh đạo, cũng chỉ cho rằng tổ lãnh đạo chắc chỉ là để thử nghiệm, chỉ là một cơ cấu được thành lập để đối phó, chắc có thể trụ được nhiều nhất là hơn một năm sau đó sẽ bị xóa bỏ. Cũng sẽ được bố trí cho có hình thức, mỗi ngày cũng sẽ có một vài người đến làm việc, sau cùng thì đến một bóng người cũng chẳng có.

Tống Triêu Độ đến tìm hắn, nói với hắn:

– Tổ lãnh đạo sẽ do tự tay tôi chỉ đạo, sẽ không có hiện tượng đầu voi đuôi chuột. Cậu tới làm chủ trì công tác hằng ngày, đây cũng là một thách thức lớn đối với cậu và cũng là một cơ hội hiếm có, nếu cậu cảm thấy phù hợp thì đến đây làm, không thì cũng chẳng miễn cưỡng cậu.

An Dật Hưng cũng không hiểu biết rõ lắm về Tống Triêu Độ, chỉ cảm thấy Phó chủ tịch Tống tuổi cũng không nhiều lắm, nhưng lại là một người rất chín chắn, tuy nói không nhiều nhưng những mỗi lời nói ra đều liên quan đến mấu chốt của vấn đề. Hơn nữa Phó chủ tịch Tống cũng đã trải qua nhiều lúc thăng trầm, nhưng vẫn thản nhiên như từng xảy ra chuyện gì, hắn có chút cảm thấy khâm phục và kính nể Tống Triêu Độ.

Phó Chủ tịch Tống nói những lời đanh thép như vậy, An Dật Hưng cảm thấy hắn ở văn phòng ủy ban nhân dân tỉnh cũng chỉ là tạm bợ, cũng nhìn không tới tương lai. Bây giờ có cơ hội theo Phó Chủ tịch Tống liệu có phải là có cơ hội trở mình hay không? Cho dù có thất bại thì cũng nên thử một lần làm hết sức mình. Nghĩ vậy nên hắn trịnh trọng đồng ý.

An Dật Hưng cũng có nghe biết qua về Hạ Tưởng, nhưng với sự sắp xếp của Phó chủ tịch Tống, hắn biết mặc dù trên danh nghĩa hắn là phó chủ nhiệm chủ trì công tác hằng ngày, nhưng Hạ Tưởng với thân thế là trưởng phòng tổng hợp số 1, ngoài Phó chủ tịch Tống ra Hạ Tưởng mới là lãnh đạo chính của tổ, là người có thức quyền cao nhất.

An Dật Hưng cảm thấy có chút bất mãn, một thanh niên 27 tuổi sao có thể đảm đương trách nhiệm của cả một tổ lãnh đạo được? Phó Chủ tịch Tống tại sao lại tin tưởng Hạ Tưởng như vậy? Hơn nữa Hạ Tưởng mới chỉ ở cấp Cục, vậy mà lại là người phụ trách thành phố Đan Thành và Thành phố Bảo, rất dễ dàng bị người khác coi thường… Sau khi nghe Phó chủ tịch Tống giới thiệu về Hạ Tưởng thì An Dật Hưng cảm thấy kinh ngạc, thì ra Hạ Tưởng không chỉ có nhiều thành tích bên ngoài mà hình như quảng trường Nhân Dân và công viên Rừng Rậm cũng là do hắn chỉ đạo, thật khiến người ta kinh ngạc.

Đến lúc này, An Dật Hưng có nhận thức hoàn toàn mới về Hạ Tưởng.

Bành Mộng Phàm là người lớn tuổi nhất trong đám mấy người đó, 50 tuổi mới được lên cấp Cục, cơ bản không có tiền đồ gì đáng nói. Điều y đến tổ lãnh đạo cũng là do không còn cách nào khác, có điều lúc y đến mới phát hiện ra, tuổi của người chủ trì công tác hàng ngày trên danh nghĩa còn trẻ hơn hắn, mà người có quyền lực to nhất là Hạ Tưởng mới chỉ có 27 tuổi, khiến y cảm thấy ít nhiều cũng có chút không công bằng.

Cũng là người nhưng so sánh với nhau quả thật tức chết đi được. Với tuổi trẻ của Hạ Tưởng thì cho dù về sau cũng chẳng đạt được thành tích gì, chỉ cần dựa vào tư cách và sự từng trải cũng có thể làm tới giám đốc sở. Bành Mộng Phàm cảm thấy rất bất bình, Hạ Tưởng nhất định là con em của cấp trên nào đó. Nếu không thì chính là người của Tống Triêu Độ, vì có quan hệ gì với Tống Triêu Độ nên tuổi còn trẻ như vậy đã được lên tới cấp Cục.

Tuy nhiên sau khi y nghe Tống Triêu Độ giới thiệu về Hạ Tưởng, cho dù nhìn lại Hạ Tưởng nhưng trong ánh mắt cũng không còn hoàn toàn là sự bất mãn và phẫn nộ, nhưng y không hoàn toàn tin cho lắm về thành tích của Hạ Tưởng mà Tống Triêu Độ đã kể. Y cho rằng nhất định trong đó sẽ có phần nào là giả dối. Phó Chủ tịch Tống nhất định bị cấp dưới mê hoặc. Một số cán bộ lãnh đạo ở cơ sở, hầu hết đều đưa ra số liệu giả, khai báo sai thành tích để làm lợi thế thăng quan.

Bành Mộng Phàm luôn có thành kiến với Hạ Tưởng.

Sau khi giới thiệu đơn giản xong về những người còn lại, Tống Triêu Độ liền bỏ đi. Ở ủy ban nhân dân tỉnh, ông ta còn vô số công việc cần làm, không vội vàng cũng không được. Cụ thể tình hình giao cho ba người đi làm, nhất là Hạ Tưởng. Tất cả ánh mắt đều tập trung tới hắn.

Hạ Tưởng liền cười khiêm tốn nói:

– Phó chánh văn phòng An, trưởng phòng Bành, tôi nghĩ chúng ta cũng đều là lĩnh hội tinh thần của Phó chủ tịch Tống rồi, cụ thể sẽ triển khai từng bước như thế nào thì mời Phó chánh văn phòng An sắp xếp cho.

Hạ Tưởng vẫn xưng hô An Dật Hưng là Phó chánh văn phòng, cảm thấy so với cách xưng hô phó tổ trưởng còn dễ nghe hơn nhiều, cũng như muốn tỏ ý tôn trọng. Không ngờ An Dật Hưng vui vẻ khoát tay nói với hắn:

– Trưởng phòng Hạ, bây giờ chúng ta là đồng nghiệp, cậu cứ gọi tôi là Phó tổ trưởng là tốt rồi, dù sao tổ lãnh đạo chúng ta cũng đã là một bộ môn chính thức.

Hạ Tưởng hiểu rõ ý của An Dật Hưng, y tình nguyện để người khác gọi là Phó tổ trưởng chứ không muốn gọi là Phó chánh văn phòng, hiển nhiên, y cũng tỏ ra coi trọng tổ lãnh đạo, nên gật đầu liền sửa lại:

– Được, Phó tổ trưởng An

An Dật Hưng liền mỉm cười nói:

– Trưởng phòng Hạ tuổi còn trẻ có nhiều triển vọng, trên lĩnh vực kinh tế có nhiều kinh nghiệm thực tiễn, hãy nói xem cụ thể bước tiếp theo nên bắt đầu từ đâu?

Hạ Tưởng có thể thấy được, An Dật Hưng coi như tán thành mình, cũng có ấn tượng tốt, cũng có thể y và Tống Triêu Độ có quan hệ gì đó. An Dật Hưng khách khí thì khách khí nhưng dù sao hắn chỉ là lãnh đạo trên danh nghĩa, liền vừa cười vừa nói:

– Phó Chủ tịch Tống vừa có bài phát biểu đã giao cho chúng ta nhiệm vụ, trước tiên cần liên kết lãnh đạo chủ yếu của hai thành phố Đan Thành và thành phố Bảo, bước tiếp theo là tiến hành điều chỉnh cơ cấu sản nghiệp. Ý kiến của tôi là trước tiên lấy danh nghĩa của tổ lãnh đạo để gửi thông báo cùng với lãnh đạo của hai thành phố tổ chức một hội nghị, bàn bạc ý kiến xem nên điều chỉnh cơ cấu sản nghiệp như thể nào cho phù hợp. Sau đó lập bản thống kê xem bọn họ có những khó khăn gì cần giúp cũng như cần giúp đỡ ủng hộ gì về chính sách cũng như tài chính, sau đó báo lên chủ tịch Tống.

Tổ lãnh đạo mặc dù chưa phân cấp bậc rõ ràng, nhưng do Tống Triêu Độ tự mình đảm nhiệm chức vụ tổ trưởng, về lý luận mà nói cũng thuộc phó tỉnh cấp bộ, trước mắt chỉ có 2 thành phố thí điểm. Nếu như mở rộng phát triển ra toàn tỉnh, thì sẽ có quyền lực thông báo cho toàn tỉnh. An Dật Hưng là phó chánh văn phòng Ủy ban nhân dân tỉnh, do làm thường xuyên làm công văn, chỉ thị, thông báo tới các nơi nên việc này đối với y quả thật chính là quen việc nên dễ làm.

An Dật Hưng nghe xong gật đầu nói:

– Sự sắp xếp của trường phòng Hạ rất hợp lý, tôi đồng ý, trưởng phòng Bành còn có ý kiến gì nữa không?

Bành Mộng Phàm cũng phát hiện ra An Dật Hưng mặc dù bề ngoài là lãnh đạo nhưng triển khai công tác lại phải tham khảo ý kiến của Hạ Tưởng, rõ ràng là trên thực tế muốn Hạ Tưởng nắm quyền hành. Hắn cảm thấy không phục Hạ Tưởng liền nói:

– Ý kiến của trưởng phòng Hạ cũng rất hợp lý, nhưng tổ lãnh đạo chúng ta chỉ đạo hai thành phố thí điểm, nên đưa ra những chính sách chỉnh đạo cụ thể. Tôi cho rằng chúng ta trước tiên nên nghiên cứu kinh nghiệm điều chỉnh cơ cấu sản nghiệp của các tỉnh khác, sau đó tổng hợp lại thực tiễn của tỉnh Yến, sửa sang lại một số biện pháp không hợp lý sau đó gửi cho thành phố Đan Thành và thành phố Bảo, để cho bọn họ có thể chấp hành đúng.

Hạ Tưởng không nói gì chỉ nhìn An Dật Hưng cười. Bành Mộng Phàm là cán bộ lý luận điển hình, lấy những kinh nghiệm đúc kết được tổng hợp lại, lão ta thuộc vào những người lão thành nhất trong nội bộ chế độ cũ. Lý luận nhận thức phong phú, ở cơ quan là người kém cỏi nhất, nên không hiểu biết lắm đối với tình hình hiện nay, nhưng lại thích lấy đạo lý để nói người khác, còn muốn làm quản lý về tài chính. Hạ Tưởng nghĩ mãi cũng không biết vì sao lại phái Bành Mộng Phàm đến làm phụ trách quản lý ngân sách, chỉ sợ về sau sẽ sinh ra không ít chuyện phiền phức.

Hạ Tưởng cũng không biết rõ Bành Mộng Phàm không phải là người của Tống Triêu Độ, là do Tiền Cẩm Tùng có ý sắp xếp đến. Tiền Cẩm Tùng thấy Bành Mộng Phàm có trình độ lý luận cao, là nhân viên kỹ thuật nổi bật của phòng dự toán tài chính, nhưng do không a dua nịnh hót, cho nên không thể thăng tiến được. Ý tưởng của Tiền Cẩm Tùng là có một người chỉ biết làm việc mà không quan tâm đối nhân xử thế nắm quyền quản lý tài chính là tốt nhất, như vậy cũng sẽ có phần nào giám sát được Hạ Tưởng. Ông ta vẫn không tin tưởng lắm về tài năng của Hạ Tưởng, trên cơ bản người của phòng tổng hợp 2 đều đích thân ông ta lựa chọn.

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137
Phần 138
Phần 139
Phần 140
Phần 141
Phần 142
Phần 143
Phần 144
Phần 145
Phần 146
Phần 147
Phần 148
Phần 149
Phần 150
Phần 151
Phần 152
Phần 153
Phần 154
Phần 155
Phần 156
Phần 157
Phần 158
Phần 159
Phần 160
Phần 161
Phần 162
Phần 163
Phần 164
Phần 165
Phần 166
Phần 167
Phần 168
Phần 169
Phần 170
Phần 171
Phần 172
Phần 173
Phần 174
Phần 175
Phần 176
Phần 177
Phần 178
Phần 179
Phần 180
Phần 181
Phần 182
Phần 183
Phần 184
Phần 185
Phần 186
Phần 187
Phần 188
Phần 189
Phần 190
Phần 191
Phần 192
Phần 193
Phần 194
Phần 195
Phần 196
Phần 197
Phần 198
Phần 199
Phần 200
Phần 201
Phần 202
Phần 203
Phần 204
Phần 205
Phần 206
Phần 207
Thông tin truyện
Tên truyện Quan Trường – Quyển 4
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện nonSEX
Phân loại Truyện chưa được phân loại
Ngày cập nhật 13/09/2017 12:36 (GMT+7)

Một số truyện liên quan

Quan Trường – Quyển 10
0 Sau đó sự việc vẫn chưa được xem là kết thúc, sau cuộc họp, An Hưng Nghĩa lại tìm y nói chuyện, bảo y đưa một phần tài liệu tới Ủy ban nhân dân tỉnh. Thiệu Đinh rất không vui, chính quyền có một Trưởng ban thư ký và Phó trưởng ban thư ký, cần gì phải bảo y một Phó thị trưởng tự mình đi một chuyến chứ? Nhưng không thể nói ra lời, bởi vì nhiệm vụ do Thị trưởng giao cho, nhất định phải phục vụ vô điều kiện. Thiệu Đinh thật không ngờ chính là, lần này đi Ủy ban nhân dân tỉnh, không ngờ làm bia ngắm cho người ta... ... Đàm Quốc...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Quan Trường
Bố bảo vệ con - Tác giả The Kid
Câu chuyện lấy bối cảnh ở Wisconsin, Hoa Kỳ, tại khu dân cư thưa thớt. Hai vợ chồng Carter Green và Mara Green đang sống hạnh phúc với đứa con gái nuôi của họ, Isabelle. Mười mấy năm trước, con trai ruột của hai vợ chồng Carter bị tai nạn chết, hai vợ chồng đau khổ vô cùng. Sau này Carter đã cứu mạng một bé gái tên Isabelle khỏi tay một tên sát nhân máu lạnh. Hai vợ chồng Carter nhận Isabelle làm con nuôi, vì cô bé cũng mồ côi cha mẹ. Năm xưa cô bé Isabelle rất xinh, bây giờ lớn lên cô càng xinh đẹp hơn. Mọi người xung quanh đều yêu mến cô, nhất là...
Phân loại: Truyện nonSEX
Lục Thiếu Du – Quyển 36
0 A... Địa Long không ngừng kêu thảm, mà linh hồn phân thân rít gào muốn tương trợ nhưng không cách nào thoát khỏi lôi đình ngục giam, không dám tiếp xúc với tử sắc lôi đình, thiểm điện không ngừng xuyên qua, bởi vì lôi điện có lực lượng khắc chế linh hồn. Phanh phanh phanh! Lục Thiếu Du vung quyền như mưa, cự lực làm Địa Long càng kêu thảm thiết, thân thể giãy giụa vùng vẫy nhưng không cách nào vung lắc Lục Thiếu Du, từng tiếng hét điên cuồng giận dữ vang lên nhưng chẳng thấm vào đâu. Phanh phanh phanh! Đừng tưởng rằng dựa vào thân thể tạp xà là có thể...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Lục Thiếu Du

Danh sách truyện sex được đọc nhiều nhất

TOP truyện sex ngắn hay nhất!

TOP tác giả tài năng